Thiên Đế Truyện (Dịch)
Huyết vụ che trời
Nhóm dịch: TTTV
Người dịch: AliceGame
Phong Tiểu Thiên dần ổn định cơn tức trong lòng, bước ra dược đường Thanh Mộc, đi đến vách núi chứa đầy tuyết đọng giữa sườn núi.
Nàng tháo mạng che mặt xuống, để lộ khuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo, thoạt nhìn chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, mày đen như vẽ, sóng mắt trong veo, thuần khiết như thánh nữ hạ phàm.
Đứng trên vách đá có thể thấy bóng dáng Lâm Trung Ngạo cõng Lâm Khắc xuống núi.
Một già một trẻ bước đi trong khung cảnh tuyết bay đầy trời khiến người ta cảm thấy thê lương, cũng khiến trái tim của Phong Tiểu Thiên đau đớn.
Thường Sư Đà đi đến sau lưng Phong Tiểu Thiên, khom lưng nói:
– Lúc nãy thuộc hạ mắng ác như vậy, thậm chí đã hứa tục mệnh cho hắn, nhưng Lâm Khắc lại không nói một lời phản bác nào cả. Xem ra kẻ này đúng là niên thiếu thành danh, tiền đồ rộng mở nên đi vào lạc lối.
– Nhân tính bổn thiện, nhưng đi nhầm một bước thì sẽ nhầm cả đời.
– Sớm nắng chiều mưa, kẻ tiểu nhân lấy oán báo ơn thì đừng nên tiếp xúc mới tốt. Ý của phủ chủ là nếu Lâm Khắc thật sự làm những việc đó thì mong nhị tiểu thư có thể cách xa hắn chút, để khỏi bị tổn thương.
– Còn ân tình ngày xưa của Lâm Khắc, phủ chủ vẫn ghi nhớ, sẽ nghĩ cách bù đắp cho hắn.
Bàn tay ngọc mảnh khảnh của Phong Tiểu Thiên nắm chặt lại. Nếu không phải tận mắt chứng kiến Lâm Khắc cam chịu thì nàng không bao giờ tin tưởng lời đồn đãi bên ngoài. Nhưng bây giờ lại chỉ có thể thương cảm một mình.
– Có lẽ trước kia ta đã tưởng tượng hắn quá hoàn hảo. Lâm Khắc ca ca chân chính kỳ thật đã chết trong đêm mưa ấy rồi.
Phong Tiểu Thiên nhìn Lâm Trung Ngạo và Lâm Khắc đang bước xuống núi, đôi mắt trở nên mơ hồ. Nàng không khỏi nhớ lại đêm mưa ba năm trước khiến nàng sợ hãi. Nàng và phụ thân, mẫu thân bị rất nhiều cao thủ Ma Minh đuổi giết.
Phụ thân bị ba cao thủ ma đạo cảnh giới Mệnh Sư giữ chân, còn nàng và mẫu thân thì bị một đám người áo đen bao vây tấn công.
Từng người thuộc hạ ngã vào vũng máu, ngay cả mẫu thân cũng bị chém mấy phát, bị thương nặng, máu tươi nhuộm đỏ màn mưa.
Mẫu thân dẫn nàng ra sức trốn tránh.
Nhưng đám người áo đen hung ác kia lại như ma quỷ trong địa ngục vậy, càng đuổi càng gần, phát ra tiếng cười dữ tợn khiến Phong Tiểu Thiên sởn gai ốc.
Có thể thấy được, nếu nàng và mẫu thân rơi vào trong tay bọn người áo đen kia thì chắc chắn kết cục sẽ rất thê thảm.
Khi đó Phong Tiểu Thiên mới mười ba tuổi, thân thể nhỏ yếu co ro, vừa khóc vừa cầu cứu, cảm nhận được nỗi sợ hãi khôn nguôi và sự bất lực.
Đúng lúc quần áo trên người mẫu thân bị xé thành từng mảnh, nàng đã tuyệt vọng thì thiếu niên trên sơn đạo kia đã cầm kiếm đứng trong mưa gió, che trước người nàng, giống như thiên thần hạ phàm vậy.
– Đừng sợ, yên tâm, có ta ở đây.
Lâm Khắc nâng Phong Tiểu Thiên dậy từ trong màn mưa đỏ như máu, cười tươi tắn với nàng, cho nàng cảm giác an toàn xưa nay chưa từng có. Nụ cười tự tin, tiêu sái, không trộn lẫn bất cứ tạp chất khiến Phong Tiểu Thiên vĩnh viễn không bao giờ quên được.
Lâm Khắc kịch chiến với người áo đen suốt một đêm, đao quang kiếm ảnh, rung động đến tâm can.
Nhưng lúc đó, Lâm Khắc còn chưa phải là cường giả cảnh giới Mệnh Sư, do đó cũng bị trọng thương trong trận đại chiến đó, trúng hơn hai mươi nhát đao, máu tươi nhuộm đỏ áo trắng, mới giết chết những kẻ áo đen.
Lúc đó hắn chỉ cho rằng Phong Tiểu Thiên là một thiếu nữ ngư dân.
– Người đều sẽ thay đổi à? Mới ba năm ngắn ngủi, người thiếu niên ngay thẳng đã từng liều chết cũng muốn cứu một thiếu nữ ngư dân nay đã biến thành một kẻ ti tiện lấy oán báo ơn, làm hết chuyện ác rồi sao?
Phong Tiểu Thiên thở dài thật dâu, cảm thấy thương tiếc.
Không ai hiểu được trong lòng nàng thất vọng khó chịu tới mức nào, đôi mắt hơi đỏ ửng.
Ba năm qua, Lâm Khắc vẫn luôn là đại anh hùng, đại hào kiệt trong lòng nàng. Hơn nữa còn là người hay xuất hiện trong giấc mơ của nàng nhất.
Nếu không phải phụ thân đưa nàng đi theo một vị cao nhân Thánh Môn tu luyện thì có lẽ nàng đã đến Huyền Cảnh tông tìm kiếm Lâm Khắc từ lâu rồi, sao có thể chờ tới bây giờ ba năm sau được chứ?
Nghe nói Lâm Khắc gặp chuyện, Phong Tiểu Thiên đương nhiên là không tin, cảm thấy nhất định có uẩn khúc gì trong đó.
Bởi vậy, nàng liều lĩnh quấy rối, muốn được gặp Lâm Khắc một lần.
Không ngờ lại nhận được đáp án như vậy.
Phong Tiểu Thiên cảm thấy rất đau khổ, từ từ nhắm mắt lại, giọt nước mắt trong suốt lăn xuống từ khóe mắt.
Nàng giơ bàn tay trắng muốt lên, trong lòng bàn tay là một con rối gỗ được điêu khắc cực kỳ tinh xảo, rất giống với Lâm Khắc, chẳng qua hơi trẻ con một chút. Trước kia nàng đều nói chuyện với con rối gỗ này, kể lể nhớ nhung và ái mộ trong lòng với hắn.
Phong Tiểu Thiên vuốt ve con rối gỗ nhẹ nhàng, thở dài một tiếng, đầy ngập thất vọng và bi thương.
– Lâm Khắc ca ca…
Lòng bàn tay của nàng dâng lên chín đạo lôi hỏa xen lẫn nguyên khí. Rối rỗ bốc cháy, biến thành tro tàn trong những tiếng nổ lốp bốp.
Giấc mơ của một thiếu nữ đã vỡ tan!
…
Dưới núi không có tuyết rơi, ngược lại trời trong muôn dặm.
Sau khi xuống núi, Lâm Trung Ngạo đặt Lâm Khắc vào trong cổ xe lộc thú ven đường. Bởi vì cõng vật nặng đi sơn đạo trong thời gian dài nên gợi ra thương thế, khiến hắn ho khan mãnh liệt.
– Ông ngoại, vết thương của ngài không sao chứ?
Lâm Khắc lập tức đưa hồ lô đựng Tam Triêu Hoàn Dương cho Lâm Trung Ngạo, trong lòng rất là tự trách.
Nếu không phải do hắn thì ông ngoại sẽ không bị thương nặng như vậy.
Sau khi Huyền Cảnh tông xảy ra biến cố lớn, Lâm Khắc lập tức bị giam lại, mãi cho tới trưa hôm qua mới được thả ra.
Ba ngày đó, Lâm Trung Ngạo vẫn đứng chờ ngoài sơn môn Huyền Cảnh tông, nhìn thấy cháu ngoại của mình bị phế bỏ tu vi, toàn thân đẫm máu, bị thương rất nặng, thế mà còn bị ném ra sơn môn, lăn lông lốc xuống từ trên cầu thang, suýt nữa thì ngã chết.
Lâm Trung Ngạo sao có thể khống chế được cơn giận trong lòng?
Hắn rất hiểu cháu ngoại của mình. Lâm Khắc nhất định không có khả năng ám sát tông chủ, hơn nữa không thể làm bẩn vợ của tông chủ được. Chắc chắn là ai đó đã hãm hại hắn.
Lâm Trung Ngạo muốn xông vào Huyền Cảnh tông, muốn điều tra việc này, muốn đòi công bằng. Nhưng lại bị đánh đến mức trọng thương.
Huyền Cảnh tông là đệ nhất tông môn trên sao Bạch Kiếp, xây trên đỉnh Bạch Đế linh sơn, giống như thần phủ thiên cung vậy, cúi đầu nhìn chúng sinh khắp tinh cầu này.
Cho dù là Lâm Trung Ngạo là thượng sư võ đạo đệ cửu trọng thiên của “Đại Võ Kinh”, nhưng trước mặt Huyền Cảnh tông vẫn quá nhỏ yếu, đành phải rút lui nhục nhã, dẫn Lâm Khắc chạy tới núi Sắc Linh cầu y.
Uống một ngụm Tam Triêu Hoàn Dương lộ, sắc mặt Lâm Trung Ngạo hơi khôi phục một chút, cố rặn tươi cười nói:
– Ông ngoại không sao đâu, bây giờ chúng ta về nhà thôi.
Rời khỏi núi Sắc Linh, xe cổ lộc thú nhanh chóng tiến vào thành Hỏa Giao.
Thành Hỏa Giao là một tòa thành cổ ngàn năm, ở phía nam sao Bạch Kiếp. Bởi vì nó nằm gần Bất Chu sâm lâm chứa dược liệu và khoáng sản phong phú nên có rất nhiều người từ ngoài tới. Trên đường phố có thể tùy ý nhìn thấy võ giả đeo binh đao, cưỡi nguyên thú.
“Rào rào…”
Xe cổ lộc thú chạy trên đường đá xanh rộng mười hai trượng. Tâm trạng của Lâm Trung Ngạo rất trầm trọng, an ủi nói:
– Khắc Nhi đừng lo lắng. Nếu năm đó mẹ con đã gửi gắm con cho ông ngoại thì dù phải trả giá hết thảy, chẳng sợ phải liều tấm thân già này, ta cũng phải chữa khỏi cho cháu.
Tất cả mọi người kể cả Lâm Trung Ngạo, không ai biết phụ thân của Lâm Khắc là ai.
Bởi vậy Lâm Khắc theo họ mẹ.
Lâm Trung Ngạo từng nói với Lâm Khắc rằng chữ “Khắc” là do mẫu thân đặt tên cho hắn khi còn sống, là Khắc trong khắc cốt minh tâm.
Trong xe, Lâm Khắc bọc thân thể lạnh lẽo bằng chăn bông dày cộm, ánh mắt lại là mờ mịt cùng với tối tăm.
Mang trong mình huyết hải thâm cừu, nhưng lại chỉ có thể nhịn.
Trong lòng có lửa giận vô tận, nhưng chỉ có thể áp chế.
Bị nhục nhã muôn vàn, nhưng không thể giãi bày một câu.
Công lực khổ tu mười năm, lại bị sư phụ mà mình kính yêu nhất cướp đi. Ngay cả đan điền cũng bị đào mất, không thể tu luyện được nữa. Cộng thêm tinh khí sinh mệnh đang xói mòn liên tục, sắp phải chết đi.
Bị đả kích chồng chất, trước mắt chỉ còn bóng tối khôn cùng. Cho dù có kiên cường đến mấy thì cũng sẽ rơi vào tuyệt vọng thôi.
“Rầm rầm”
Bầu trời quang đãng bỗng vang lên một tiếng sấm sét đinh tai nhức óc.
Không khí chấn động mãnh liệt như đang sôi trào vậy.
Lộc thú kéo xe bị chấn kinh, phát ra tiếng thét dài, sau đó ngừng lại.
– Tại sao trời trong lại vang lên tiếng sấm? Hơn nữa tiếng sấm này còn điếc tai như vậy.
Lâm Trung Ngạo ngẩng đầu, đồng tử bỗng co rút, sắc mặt trở nên càng ngày càng kinh hãi.
Bầu trời xanh như nước, trong như gương bị nhuộm một lớp màu đỏ như máu, hơn nữa càng ngày càng đậm đặc, cực kỳ quỷ dị. Sau đó huyết vụ xuất hiện tầng tầng lớp lớp, che kín bầu trời, che khuất thái dương khiến mặt đất trở nên tối mịt lạnh lẽo.
Cả thế giới đều biến thành màu đỏ tươi, giống như là địa ngục tu la vậy.
Ngay sau đó, một cỗ khí tức vô cùng áp lực truyền tới từ trên huyết vụ, ngoài cửu thiên, khiến người ta cảm thấy khó có thể hô hấp.
“Đùng đoàng”
Tiếng sấm sét vang lên liên tục.
Bầu trời đỏ như máu xuất hiện sấm sét màu trắng chằng chịt, ngang dọc đan xen, giống như ngàn vạn con rồng thần sấm đang trào dâng, khí thế mãnh liệt khiến người ta sợ hãi.
Thiên tượng quỷ dị bậc này, cho dù Lâm Trung Ngạo sống lâu biết nhiều cũng chưa từng nghe thấy bao giờ cả, trái tim đang run rẩy liên tục.
Đó là nỗi sợ hãi nảy sinh không thể kiểm soát được.
Huyết vụ và sấm sét không chỉ xuất hiện trên bầu trời thành Hỏa Giao mà cả sao Bạch Kiếp đều bị bao trùm.
Nhân loại, muông thú, yêu ma, hồn linh đều sợ tới mức run lẩy bẩy, cho rằng ngày tận thế sắp hàng lâm.
– Nguyên khí dao động mãnh liệt như thế, cả tầng khí quyển đều phải sục sôi, chẳng lẽ là có cường giả cái thế đang chiến đấu trong trời sao gần sao Bạch Kiếp à?
– Không thể nào. Dù là chân nhân thì còn lâu mới đáng sợ tới mức này.
…
Võ giả của các thành trì lớn, các tông phái trên sao Bạch Kiếp đều đang bàn tán xôn xao.
“Đùng đoàng”
Dị tượng cũng không xảy ra lâu lắm. Một đạo sấm sét khổng lồ như dòng nước lũ ở ngoài trời xé toang huyết vụ, xuyên qua tầng khí quyển rơi về phía thành Hỏa Giao.
Nếu tu vi đủ mạnh, ánh mắt đủ sắc bén thì có thể nhìn thấy thứ bị sấm sét đánh trúng là một con phượng hoàng thân thể dài tới mấy ngàn trượng.
Sau khi tiến vào tầng khí quyển của sao Bạch Kiếp, lực lượng của sấm sét bị yếu đi rất nhiều, thân thể của phượng hoàng cũng thu nhỏ lại nhanh chóng, cuối cùng biến mất tăm, giống như đã biến thành tro bụi vậy.
Bởi vì ánh sáng sấm sét quá chói mắt, hơn nữa tốc độ rơi xuống quá nhanh nên không ai biết có một con phượng hoàng ngã xuống.
Sấm sét biến mất, mây trôi sương tán, bầu trời lại trở nên sáng sủa.
Nhưng dị tượng thiên địa đầy rúng động kia đã khắc ghi trong lòng mọi người, chắc chắn sẽ được ghi vào sách sử — “Huyết vụ che trời, sấm sét thành biển”.
Lâm Trung Ngạo thở dài:
– Trời sinh dị tượng, nhất định là có chuyện lớn xảy ra. Khắc Nhi, con không có việc gì chứ?
Vừa nãy không khí chấn động mãnh liệt khiến hắn lo thân thể yếu ớt của Lâm Khắc không chịu nổi.
Không nghe thấy tiếng đáp lại của Lâm Khắc, Lâm Trung Ngạo bỗng quay đầu lại, thấy Lâm Khắc còn an ổn ngồi trong xe, thế mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng Lâm Khắc lại nhìn chằm chằm ra ngoài xe.
Lâm Trung Ngạo nhìn theo ánh mắt hắn thì thấy bên rìa đường đá xanh, một thân cây du cháy đen vì bị sấm sét đánh trúng, đang tỏa khói đặc.
Một con chim lớn bằng bàn tay dường như là bị đánh rơi ra khỏi tán cây, lông vũ bị đốt trụi, toàn thân đầy vết thương, đang hấp hối.
Nhưng dù là thế thì nó vẫn đang cố gắng giương cánh, muốn lại bay lên.
Thấy cảnh tượng này, đôi mắt đong đầy tro bụi của Lâm Khắc xuất hiện một tia sáng.
Ngay cả một con chim nhỏ bé cũng không chịu khuất phục trước vận mệnh, muốn được giương cánh bay cao lần nữa. Thân là con người, cho dù gặp phải thất bại lớn đến mấy cũng không nên tự sa ngã mới đúng.
Nhất định phải đứng dậy lần nữa.
Lúc này, Lâm Khắc như được cảnh tỉnh, suy nghĩ rõ ràng, tâm cảnh cũng xảy ra thay đổi.
Hắn rốt cục hiểu được tại sao trước kia vẫn luôn không thể đạt tới cảnh giới chân nhân rồi. Chính vì quá trẻ tuổi, lòng dạ không đủ cứng cỏi và cường đại. Nếu tu vi của hắn không bị cướp đoạt thì lúc này hắn có thể lập tức đột phá cảnh giới, trở thành chân nhân.
Thân thể của Lâm Khắc vẫn yếu ớt như trước, nhưng trạng thái tinh thần đã thay đổi nhiều. Hắn đứng dậy, bước xuống xe cổ lộc thú.
– Khắc Nhi.
Lâm Trung Ngạo lo lắng gọi hắn.
Lâm Khắc cúi người, nâng con chim cháy đen kia lên, vuốt ve nó nhẹ nhàng, nói:
– Chim ơi chim, vận mệnh của chúng ta lại giống nhau đến vậy. Ta không thể thay đổi vận mệnh của mình, nhưng ta có thể cứu ngươi.
Con chim nhỏ kia hơi chuyển mắt, kinh ngạc nhìn Lâm Khắc, có vẻ nhân tính hóa.
Lâm Trung Ngạo biết Lâm Khắc thiện lương từ nhỏ, nhưng tiếc rằng ở hiền không gặp lành, bởi vậy chỉ có thể thở dài một tiếng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!