Thiên Định Nhân Duyên - Chương 3: Bắt cóc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Thiên Định Nhân Duyên


Chương 3: Bắt cóc


Tầng 118, Khách sạn Ritz-Carlton, Hồng Kông.
“Lão đại, đã sắp xếp ổn thỏa rồi ạ.”
“Bắt đầu đi. Làm cho gọn gàng vào. Không được có bất kỳ sai sót nào.” – Một giọng nói uy nghiêm vang lên chứng tỏ quyền lực của chủ nhân nó. Người đàn ông phóng tầm mắt ra xa, hướng về phía Bắc Kinh. Tay cầm ly rượu vang đỏ, nở nụ cười tuyệt mĩ.
“Chú Âu Dương, con về rồi.”


“Nào, lại đây, Tiểu Vũ, Tiểu Vân. Đừng chạy nữa, nghỉ chút đi. Tiểu Vũ cẩn thận, chạy chậm thôi, Tiểu Vân còn nhỏ, không được bắt nạt em.” – Lão gia họ Lục nhìn hai đứa trẻ cười đùa mãi không ngừng. Người già rồi, chỉ mong con cháu đầy nhà, ngậm kẹo trông cháu, vui vẻ những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời.
Hai đứa nhỏ đùa nghịch ướt hết cả người, hai má phính phính của Tiểu Vân vì đùa nghịch mà ửng hồng, trông thật đáng yêu a~
Âu Dương Hạo Hiên cười vẫy Tiểu Vân lại gần lau mồ hôi cho cô bé. Tiểu bảo bối này như nào mà lại đáng yêu vậy cơ chứ. Đúng là chiếc áo bông nhỏ của lão tử nha. Tiểu Vũ ngồi trong lòng Lục lão, tò mò nhìn ông nội cầm trên tay hai miếng ngọc bội tinh xảo, một miếng hình phượng hoàng có khắc tên Thiên Vân, một miếng hình rồng lượn khắc tên Thiên Vũ , hiếu kì hỏi:
“Ông nội, ngọc bội thật đẹp, có thể cho cháu không?”
“Được chứ, ngọc bội này vốn dĩ là để cho cháu mà. Cái này, Tiểu Vũ một cái, Tiểu vân một cái, là vật đính ước, tuyệt đối không được cởi ra rõ chưa” – Lục lão gia tử giải thích.
“Rõ rồi ạ. Lục Thiên Vũ con là nam tử hán, nhất ngôn cửu đỉnh. Ngày mai sẽ cưới em Tiểu Vân về, chăm sóc em cả đời.” – Tiểu Vũ nghiêm túc nhìn Tiểu Vân đang nhìn miếng ngọc bội không rời mắt.
“Hahahahaha, tiểu hài tử thật mạnh miệng ạ” – Âu Dương lão tử nhìn điệu bộ của Thiên Vũ bật cười.
“Giỏi lắm, quả nhiên là cháu trai của Lục Hạo Hiên ta, Lục gia trọng nhất chữ tín, lời hứa đã nói ra không được rút lại. Nhưng mà cháu trai… Ừm, ngày mai không thể lấy vợ, cháu mới 8 tuổi a.”
Đang nói chuyện, Âu Dương lão tử nhận được điện thoại, cần đi gấp. Tiểu Vũ lưu luyến cô bé bánh bao lắm nha, cứ muốn em ở lại chơi, nhưng Tiểu Vân còn nhỏ, phải về nhà với mẹ. Xe ra đến cổng, Tiểu Vũ gọi với theo:
“Tiểu Vân Vân, anh nhất định sẽ uống thật nhiều sữa, rất nhanh thôi sẽ cưới được em.”

Khu nghỉ dưỡng cao cấp bậc nhất Bắc Kinh.
“Tiểu Vân ngồi trong xe đợi ông nhé, ông sẽ ra ngay thôi, đừng chạy loạn.” – Âu Dương lão gia xoa đầu cô bé, lại quay sang dặn dò vú nuôi và bảo vệ trông chừng tiểu bảo bối rồi mới rời đi.
Lão Âu Dương vừa bước vào đại sảnh, ngay lập tứ, một chiếc xe con ngay lập tức phi ra, mười mấy tên giấu mặt bắt đầu xông đến chiếc xe gần cổng, giao đấu với bảo vệ quanh xe, lôi đứa bé từ tay bảo mẫu. Phía trên xuất hiện một chiếc máy bay trực thăng, người đàn ông ôm đứa bé đi mất. Bảo vệ hoảng loạn, sự việc xảy ra quá nhanh, lập tức gọi cho lão gia và thiếu gia. Lại nhanh chóng đuổi theo chiếc xe.

“Lão Đại, bắt được người rồi,phải làm gì tiếp theo ạ?”
“Đi về phía Tây, ném nó xuống vực. Bay cao lên một chút, hệ thống rada sẽ bị phá, mau rời khỏi đây.”
Người đàn ông khuôn mặt tuấn mỹ lại mang theo giá lạnh, chậm rãi nở nụ cười, làm cho khuôn mặt kia càng trở nên yêu mị.

“Qua đây, bế nó, lát nữa mày đem nó ném xuống vực, tao mệt, mấy hôm nay đều không được ngủ. Anh em đợi mày ở trên này. Làm đi, có thưởng.” – Tên cầm đầu đưa đứa nhỏ cho tên đàn em.
“Vâng, đại ca.”
Lúc này, tại Bắc Kinh, mọi lực lượng an ninh đều đang tập trung tìm kiếm dấu vết của tiểu thư Âu Dương gia. Quan chức đều lo sợ, Âu Dương gia có sức ảnh hưởng rất lớn. Không chỉ là đại gia tộc lâu đời hàng đầu mà còn nắm trong tay mạch kinh tế chính của Đại Lục, có quan hệ mật thiết với Lục gia nắm trong tay quân đội. Ấy thế mà hơn 1 tiếng đã qua, lại không tìm thấy dấu vết gì về bọn bắt cóc, có thể nói, đối phương chắc chắn không tầm thường. Lão gia Âu Dương vì xót cháu mà đổ bệnh, đột quỵ ngay tại chỗ. Không ai biết, đây mới chỉ là khởi đầu sóng gió tại Bắc Kinh.

“Bé con, không ném ngươi xuống vực là tích đức cho đời sau của ta. Nhưng ta cũng chẳng giúp gì được cho ngươi cả, thôi thì sống chết của ngươi đành phó mặc cho ông trời vậy.”
Kỳ thật, hắn cũng không nghĩ mình sẽ làm trái lời đại ca, nhưng lúc định ném xuống, con bé lại tỉnh, đôi mắt to tròn lấp lánh, cười khanh khách nhìn hắn. Được rồi, đúng là hắn dao động rồi, thực ra hắn cũng mới theo đại ca này chưa lâu, được làm lái xe của đại ca, cũng không hiểu sao đại ca lại giao đứa bé cho hắn nữa. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn cũng chỉ là con người, giết được bao mạng người chứ, đây chắc là việc tốt duy nhất mà hắn làm được, sau này nếu không có con cái thì chết cũng được thoải mái chút. Đem đứa bé đến thượng nguồn một con sông lại tìm được chiếc thúng nhỏ ven sông. Cũng trùng hợp quá nha, ông trời phù hộ, mong ngươi có thể sống sót. Haizz, nếu sống sót chắc chắn là một tiểu cô nương xinh đẹp a.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN