Thiên Định Nhân Duyên
Chương 4 : Đổi thay
Sơn cốc yên tĩnh, nước chảy mây trôi chim ca ríu rít, những tia nắng nhỏ xuyên qua từng kẽ lá, trải lên thảm cỏ xanh rì nơi thâm sơn cùng cốc, quả thật là khung cảnh đẹp. Sẽ là như vậy nếu nó không bị tiếng gọi chim run cá sợ của lão đầu tử miệng ngậm búp tre, mái tóc hoa râm, khuôn mặt hồng hồng.
“TIỂU TRÚC TRÚC, MAU DẬY !!!”
Ừm thì, thật ra cũng không có gì đâu, chỉ là chim chóc ngưng hót, gió cũng ngừng thổi, lá vàng lác đác, con nai vàng… À mà thôi.
Vườn trúc một góc sơn cốc, con suối nhỏ uốn lượn chảy qua, ngôi nhà nhỏ phủ đầy tầm xuân như ôm ấp cả ngôi nhà vấn vít không rời, gió đưa cành trúc la đà, đàn cá tung tăng bơi lội, mọi vật tràn đầy năng lượng và ngập tràn sức sống. Ấy vậy mà khi lão đầu tử bước vào căn nhà nhỏ, cảnh tượng trước mắt lại làm con người ta phải cảm thán ” vạn vật đều là giả dối”. Trên chiếc giường nhỏ thiết kế theo phong cách ổ lợn, à, ổ chim. Mái tóc đen dài của người con gái xõa bung, làn da trắng mịn trông càng nổi bật hơn, môi hồng mũi cao, khi ngủ càng thêm xinh đẹp và đáng yêu. Xung quanh… Ừm, quả thực không khác gì ổ lợn!
” Mau dậy, con có phải là con gái không vậy?”
Từ khi nhận nuôi đứa trẻ này, ông đúng là có thất trách. Vốn dĩ dạy con bé cầm, kì, thi, họa, cư xử đúng đắn, lại dạy cho võ nghệ tinh tường, nhưng những điều đó đều là giả, ông chưa dạy con bé cách làm một cô gái thực sự. Ngày nhìn thấy cô bé mở đôi mắt tròn to nhìn cảnh vật trên chiếc nôi thả trôi từ thượng nguồn mà không chút sợ hãi, ông đã biết mình nhặt được bảo bối rồi. Nuôi nấng cô thực chất cũng là một khóa huấn luyện cơ bản. Ngày cô tròn 10 tuổi, bước chân vào tổ chức, trải qua khóa huấn luyện chính thức, ông biết cô sẽ không còn nhiều niềm vui nữa, vốn là một đứa trẻ không cha không mẹ, sống như vậy thật chẳng dễ dàng gì. Cô cũng không sự kì vọng của ông, từng bước từng bước leo lên vị trí ngày càng cao, đứng đầu trong đám hậu bối, thật hiếm có, nhưng cũng kể từ đấy, chẳng ai làm bạn với cô, chẳng ai biết hành tung cũng như kiểm soát được cô gái này. Chỉ mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ quay lại sơn cốc này, nghỉ ngơi vài ngày, rồi lại đi làm nhiệm vụ, sống như vậy quả thực mệt mỏi.
Vừa bước đến bên giường, cô gái bỗng mở mắt, mắt ngọc mày ngà, lại chứa thêm tia cảnh giác, hơi thở cũng nhanh hơn, nhưng vừa thấy người đôi mắt ấy cũng mất đi tia cảnh giác, trở về trạng thái lười biếng, nhưng lại mang nét quyến rũ của cửu vĩ hồ.
“Con không đi, không đi, không đi. Còn nữa Trúc Thiên Vân chứ không phải tiểu Trúc Trúc gì đấy. Cảm phiền giữ im lặng. Cảm ơn!” Sau khi mỹ nhân bắn một tràng dài như lắp mô tơ bèn cụp mắt, rúc chăn, tiếp tục giấc ngủ.
Mười bảy năm rồi, đứa bé đáng yêu năm nào, giờ cũng trở thành một đại mỹ nhân rồi. Con sông, rừng trúc năm ấy, cũng nên bỏ đi rồi. Chỉ là những ngày tháng sau này con bé phải đối mặt, thật chẳng tốt đẹp gì, mong là con bé có thể vượt qua tất cả, tìm được hạnh phúc của riêng mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!