Thiên Hạ Hữu Tuyết [Thần Châu Kỳ Hiệp]
Chương 18
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện cứu Nhạc tướng quân, Tiêu Thu Thủy lại không thể nghỉ ngơi được, lập tức muốn lên đường.
Chợt nghe một giọng nói hơi mệt mỏi thong thả cất lên:
– Đệ không cần vội, bây giờ chạy tới vẫn còn kịp.
Tiêu Thu Thủy giật mình, chỉ thấy trên đất tuyết trắng xoá có một người áo trắng đang ngồi thẳng, thần thái nhàn nhã, mắt mang chí lớn, mày như núi xa… không phải Lý Trầm Chu thì là ai!
Lý Trầm Chu cười nhạt, trong nụ cười có vẻ mỏi mệt không kể xiết, lại nói:
– Đội xe tù vừa đi qua không lâu, đại khái còn chưa hành hình.
Tiêu Thu Thủy khàn giọng nói:
– Lý bang chủ…
Lý Trầm Chu nói:
– Gọi ta là Lý Trầm Chu.
Tiêu Thu Thủy không gọi nữa, cũng không nói nữa.
Tuyết hiu hiu thổi tới, lúc có lúc không, trên người cả hai đều dính đầy hoa tuyết.
Một lúc lâu sau Tiêu Thu Thủy mới nói:
– Ta phải đi cứu Nhạc nguyên soái.
Lý Trầm Chu gật đầu nói:
– Ta biết.
Tiêu Thu Thủy hỏi:
– Huynh có muốn đi cùng không?
Lý Trầm Chu lắc đầu, nụ cười rất mệt mỏi:
– Ta không đi, đệ cũng không cần đi. Sau khi Nhạc Phi chết, đệ tới làm tổng quản trong bang ta, trong ba tháng diệt Tống, trong ba năm lui Kim, đệ thấy có được không?
Máu nóng dâng trào trong cổ họng Tiêu Thu Thủy, khàn giọng nói:
– Bang chủ, nếu Quyền Lực bang thật sự có lòng trừ bạo, Tiêu Thu Thủy thề chết đi theo; nhưng Nhạc nguyên soái là trọng tướng phe ta, là anh hùng dốc sức kháng Kim, sao không cứu y ra trước để trợ giúp sự nghiệp phục quốc?
Lý Trầm Chu cau mày, sau đó lại dãn ra, nói một cách đơn giản:
– Không được.
Tiêu Thu Thủy ngẩn ra, hỏi:
– Tại sao?
Lý Trầm Chu lạnh nhạt nói:
– Có mặt Nhạc Phi, anh hùng hào kiệt trong thiên hạ đều nghe theo hắn. Mấy năm nay thực lực của Quyền Lực bang giảm mạnh, không thể tranh giành với hắn. Mà Nhạc Phi lại ngu trung với đương kim hoàng đế, không thể giúp bên phía chúng ta.
Tiêu Thu Thủy tức giận, lớn tiếng nói:
– Thực ra phân bên này bên kia cái gì? Mọi người đều kháng Kim trừ bạo, cứu vạn dân trong nước sôi lửa bỏng, cần gì phải phân ra hai bên?
Ánh mắt Lý Trầm Chu bỗng nhiên biến đổi.
Biến thành giống như một họa sĩ cuồng nhiệt, đang nhìn tác phẩm đắc ý nhất mà y vừa mới hoàn thành:
– Đệ sai rồi. Đại trượng phu không thể một ngày không có quyền, người sống trên đời, cần phải có chí đứng trên vạn người.
Tiêu Thu Thủy trả lời một câu:
– Cửu thiên chí tôn và người thường có gì khác biệt? Chỉ cần vui vẻ sống qua một đời, cần gì phải xưng vương xưng đế?
Hai bàn tay của Lý Trầm Chu đột nhiên nắm chặt, sau đó lại buông lỏng, cười nói:
– Đệ và ta vốn là hai người rất khác biệt, chỉ có vài điểm rất giống nhau mà thôi.
Tiêu Thu Thủy nói:
– Có lẽ chúng ta vốn là cùng một loại người.
Lý Trầm Chu lắc đầu nói:
– Nếu như ta không theo đệ đi cứu Nhạc Phi, hoặc không cho đệ đi, vậy thì rất khác biệt, đúng không?
Tiêu Thu Thủy hiên ngang nói:
– Lý bang chủ, trong suy nghĩ của ta, huynh vẫn là một nhân vật tài giỏi. Thuở nhỏ ta luôn nghĩ, Yến Cuồng Đồ, Lý Trầm Chu, Chu Đại Thiên Vương thật sự là Tam Quan Vương của võ lâm Trung Nguyên. Lần đầu ta gặp huynh tại Nga Mi, cũng có lòng muốn triều bái thánh giả… Nếu huynh thật sự là anh hùng, vậy thì nên để anh hùng khác được sống.
Lý Trầm Chu trầm ngâm một lúc, liếc nhìn đối phương, hỏi:
– Đệ muốn nói… để Nhạc Phi được sống?
Tiêu Thu Thủy nói như đinh đóng cột:
– Đúng.
Lý Trầm Chu cười nhạt nói:
– Cứu Nhạc Phi rồi, đệ sẽ tình nguyện gia nhập dưới trướng của ta?
Tiêu Thu Thủy thắn thắn nói:
– Được. Chỉ cần không trái với nguyên tắc của Thần Châu Kết Nghĩa.
Lý Trầm Chu gật đầu nói:
– Dụ hoặc này thật không nhỏ.
Y cười cười lại nói:
– Bất kể bang hội tập đoàn nào, có được loại người như đệ và đám anh em của đệ, đều sẽ trở nên rất ghê gớm.
Tiêu Thu Thủy thành khẩn nói:
– Rất mong bang chủ cùng đi cứu Nhạc tướng quân, đó là việc nghĩa mà anh hùng hảo hán cần làm!
Lý Trầm Chu cười nhạt hỏi lại:
– Đây là đề nghị đầu tiên sau khi đệ vào bang?
Lý Trầm Chu cười cười lại nói:
– Vừa rồi đệ nói ta nên để anh hùng chân chính được sống. Lúc ta vừa mới gặp đệ, thực lực của đệ không đủ, vốn có thể ra tay giết đệ ngay lập tức, nhưng ta lại không làm như vậy.
Tiêu Thu Thủy kiên cường nói:
– Đây là chuyện đương nhiên.
Câu này lại khiến Lý Trầm Chu ngẩn ra, hỏi lại:
– Vì sao lại đương nhiên?
Tiêu Thu Thủy nghiêm trang nói:
– Bởi vì nếu ta là Quân Lâm Thiên Hạ Lý Trầm Chu, ta cũng sẽ để thế hệ sau có cơ hội quật khởi.
Lý Trầm Chu ngẩn ra, chợt cười lớn ba tiếng, chỉ nghe toàn thân y khẽ vang lên tiếng lốp đốp, băng tuyết dính trên vạt áo, tóc mai, mu bàn tay và trên mặt đều bị chấn động vỡ tan:
– Tốt, tốt, tốt!
Y liên tục nói ba chữ “tốt”, sau đó nói:
– Ngày đó ta không giết đệ, chính là vì thấy đệ có dũng khí bình thiên hạ này!
Y ngừng một chút, lại nói:
– Ngày đó ta không giết đệ, bây giờ đương nhiên cũng không hối hận…
Tiêu Thu Thủy nói:
– Bang chủ là một người kiêu ngạo, bang chủ không cần hối hận!
Lý Trầm Chu lại mệt mỏi mỉm cười nói:
– Đại trượng phu có thể sống không hối tiếc, chết không hối hận, đúng là nói thì dễ nhưng làm thì khó… e rằng chỉ có người như Yến Cuồng Đồ mới có thể làm được mà thôi.
Trong lòng Tiêu Thu Thủy khẽ động, đang muốn nói “Yến Cuồng Đồ cũng có chuyện di hận”, nhưng khi muốn nói cho Lý Trầm Chu biết về thân thế của y, Lý Trầm Chu lại đột nhiên đề xuất một chuyện:
– Người giang hồ truyền, mấy năm nay kháng Kim, đệ và Sư Dung ở cùng nhau, có khá nhiều lời đồn, đệ có biết không?
Câu hỏi này khiến Tiêu Thu Thủy ngẩn ra. Trước giờ hắn làm việc không ngại những lời đồn vô căn cứ, nhưng Triệu Sư Dung lại là người của Lý Trầm Chu, chuyện như vậy thử hỏi ai có thể không hề hoài nghi, bình chân như vại?
Lý Trầm Chu khẽ mỉm cười nói:
– Người khác đã thuật lại như vậy, lời đồn này rất bất lợi với ta, đệ có biết không?
Bề ngoài phong thái của y vẫn như ngày thường, nhưng chẳng biết vì sao, trong trời băng đất tuyết này lại giống như có một ngọn lửa lớn đang bùng cháy, giống như một chiếc nĩa sắt nướng đến đỏ rực đang cắt vào tâm can thống khổ của y.
Sư Dung, Sư Dung… muội cũng giống như hắn, khăng khăng muốn cứu Nhạc Phi… nói cái gì dân tộc đại nghĩa, nói cái gì thuận theo thời thế, rốt cuộc là các người muốn giúp ai?
Ta lại không cứu!
Triệu Sư Dung lặng lẽ đi cứu Nhạc Phi, bởi vì nàng biết Lý Trầm Chu nhất định không đồng ý.
Nàng biết làm như vậy chẳng khác nào đối nghịch với Lý Trầm Chu, nhưng nàng cũng biết, nếu Lý Trầm Chu thật sự ngăn chặn tất cả nghĩa sĩ đi cứu Nhạc Phi, y sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
Nàng thà rằng không nghe theo Lý Trầm Chu lần này, cũng không muốn thấy danh dự cả đời Lý Trầm Chu bị hủy hại.
Nàng lén lút đi một mình. Nàng tự tin với võ công của mình, hiện giờ tuy không bằng Lý Trầm Chu, cũng không bằng Tiêu Thu Thủy, nhưng chắc chắn có thể ứng phó được đám đồng đảng vây cánh dưới tay Tần Cối.
Nhưng không ngờ quan ngoại Tam Quan Vương cũng đến. Xem ra Bách Lý Hàn Đình đã không dễ ứng phó, Thiên Lý Cô Mai lại càng khó đối phó.
Nhưng kẻ đáng sợ thật sự vẫn là Vạn Lý Bình Nguyên, mặc dù người này thoạt nhìn giống như một đứa trẻ, trong tay cầm cành khô, bên hông đeo kiếm giấy.
Triệu Sư Dung biết không thể địch lại được, cho nên cười nói:
– Ba vị là tiền bối, ta là vãn bối, nào dám yêu cầu cái gì? Có điều với thực lực của ba vị tiền bối, chìm nổi trong quan trường đúng là quá đáng tiếc. Quyền Lực bang tốt xấu gì cũng là thiên hạ đệ nhất đại bang, nếu ba vị không cảm thấy ủy khuất, chỉ cần theo ta đi gặp bang chủ một lần, ít nhất cũng có cái chức cung phụng, có thể nói là đứng trên mấy vạn người, sao ba vị không cân nhắc một chút?
Không ngờ Tam Quan Vương ở quan ngoại xa xôi, hơn nữa còn là danh nhân lão làng trong võ lâm, đối với danh lợi được mất của võ lâm lại xem như chuyện thường, chẳng hề quý trọng, đối với vinh hoa phú quý, quan trường khí phái của triều đình Trung Thổ lại càng không màng đến, cho nên những lời này của Triệu Sư Dung hoàn toàn không có tác dụng.
Tên võ quan Dương Nghi Trung kia lại sợ Triệu Sư Dung thật sự thuyết phục được ba lão quái vật này, lập tức kêu lên:
– Yêu nữ vô sỉ, nói xằng nói bậy mê hoặc người khác, người đâu!
Ngoài đình lập tức ồ lên tiếng đáp lại. Dương Nghi Trung cảm thấy đã khôi phục được mấy phần quan uy, liền quát lên:
– Bắt lại cho ta!
Lời còn chưa dứt, dải lụa của Triệu Sư Dung đã quấn lấy cằm hắn, âm thanh của hắn lập tức bị ngẹn trong miệng không kêu lên được. Triệu Sư Dung cười nói:
– Bắt được rồi!
Lúc này năm sáu tên quan binh đang xông vào trong đình. Con người Triệu Sư Dung vốn cũng xinh đẹp hoạt bát, chỉ là vui buồn của năm tháng đã dần dần khiến nàng nhiều thêm tang thương, ít đi vui sướng mà thôi. Dải lụa của nàng cuốn rồi lại thả, ném tên võ tướng kia ra ngoài, đè lên người mấy tên quan binh đang muốn xông tới. Mấy tên quan binh kia bị đè đến mức la lên oai oái, đồng loạt lui ra bên ngoài.
Đôi mày bạc của Thiên Lý Cô Mai nhướng lên, quát lớn:
– Làm càn!
Bách Lý Hàn Đình cũng không nhịn nổi nữa, hai tay giao nhau đánh xuống.
Nếu đổi lại người khác, thấy Triệu Sư Dung thướt tha duyên dáng, áo mỏng phong phanh như vậy, có thể sẽ không đành ra tay làm hại. Nhưng Bách Lý Hàn Đình bản tính cô độc, hơn nữa vẫn luôn bị ảnh hưởng bởi tác phong của sư tỷ hắn là Thiên Lý Cô Mai, cho nên tính tình cực xấu, nhìn thấy nữ nhân lại hận đến nghiến răng, vừa xuất thủ đã rất nặng tay.
Triệu Sư Dung thấy Bách Lý Hàn Đình đánh tới một chưởng, vừa nghe tiếng gió đã biết không thể xem thường, liền lật cổ tay đón lấy một chưởng.
Thiên Lý Cô Mai chợt hét lên:
– Cẩn thận!
Bách Lý Hàn Đình sững sốt. Hai chữ “cẩn thận” của Thiên Lý Cô Mai dĩ nhiên là nói với hắn, nhưng hắn tự phụ chưởng lực hơn người, đối chưởng như vậy mình đương nhiên chiếm được ưu thế, có gì phải “cẩn thận”. Hắn lập tức mặc kệ tất cả, một chưởng như phá bia nứt đá đánh xuống.
Triệu Sư Dung tiếp một chưởng này, loạng choạng lui lại mấy bước, huyết khí quay cuồng. Bách Lý Hàn Đình lại giận dữ hét lên một tiếng.
Nguyên lai lúc hắn đánh xuống một chưởng kia, lại cảm thấy lòng bàn tay tê rần, còn hơi đau nhói. Lúc này hắn mới liếc thấy bàn tay ngọc của Triệu Sư Dung lật một cái, giữa kẽ ngón tay có kẹp một mũi châm bạc. Bách Lý Hàn Đình kinh hãi không thể xem thường, cơn giận càng không thể kiềm chế, lập tức nhào đến.
Triệu Sư Dung lập tức tránh ra, khinh công của nàng có thể nói là cao nhất trong Quyền Lực bang, cho nên Bách Lý Hàn Đình liên tục đánh ra mấy chưởng đều vào khoảng không.
Thân pháp của Triệu Sư Dung càng di chuyển càng nhanh, nhưng Bách Lý Hàn Đình thoắt đông thoắt tây, càng nhanh đến mức không nhìn thấy bóng. Qua được một lát, Triệu Sư Dung phá vòng vây xông ra, nhưng Bách Lý Hàn Đình vẫn đuổi sát theo sau. Triệu Sư Dung xuyên trái băng phải trong rừng lạnh, vẫn không thoát được sự truy kích của Bách Lý Hàn Đình.
Nhưng ngay lúc này thế đuổi của Bách Lý Hàn Đình bỗng nhiên chậm lại.
Chỉ nghe Vạn Lý Bình Nguyên quát lên:
– Lão Triều, mau dừng lại!
Bách Lý Hàn Đình cố gắng ổn định thân thể, chẳng những thở dốc nặng nề, trên mặt còn hiện lên màu tím xanh vô cùng đáng sợ, mà tay phải của hắn cũng sưng lớn gấp đôi. Triệu Sư Dung cười mỉm, giơ châm bạc trong tay lên nói:
– Mũi châm này gọi là “ngân châm thử độc”. Thông thường trong giang hồ dùng châm bạc để thử xem trong thức ăn có độc hay không, nhưng lại không biết độc được bôi trên châm bạc này, thử như vậy xem như vứt đi tính mạng. Đây là tác phẩm hoàn mỹ của Đường gia, Triều tiên sinh có thể chạy lâu như vậy mà không ngã, ngay cả ta cũng rất bội phục.
Nói xong lại cười mỉm hành lễ. Nguyên lai mũi châm bạc này của Triệu Sư Dung là do Liễu Tùy Phong tặng cho. Liễu Ngũ vốn là đệ tử của Đường công công, có tâm đắc với ám khí tẩm độc, cho nên năm xưa trong chiến dịch Hoán Hoa, hòa thượng đại sư của nam Thiếu Lâm chết bởi tay Liễu Tùy Phong mới ngộ nhận hắn là người trong Đường môn. Sau khi Triệu Sư Dung đâm trúng Bách Lý Hàn Đình, lại cố ý dụ hắn đuổi theo. Bách Lý Hàn Đình tự phụ khinh công cao cường, không ngờ một đuổi một chạy như vậy, huyết khí chảy nhanh, độc khí công tâm. Nội công của hắng vốn không cao bằng khinh công, làm thế nào chịu đựng được.
“Thiên Lý Cô Mai” Thương Ảo Quân hừ lạnh một tiếng, mắng:
– Tiểu yêu nữ, xem bà nội ngươi ra tay đây!
Triệu Sư Dung bị mắng như vậy, sắc mặt lạnh đi, mắng lại:
– Lão yêu bà, dám nói chuyện với bà cô ngươi như vậy!
Đôi mày bạc của Thiên Lý Cô Mai gần như dính liền với nhau, vung gậy lên đánh thẳng vào ngực Triệu Sư Dung.
Triệu Sư Dung biết Thiên Lý Cô Mai này không dễ trêu chọc, lập tức cẩn thận ứng phó, hai dải lụa như loan phượng rực rỡ bay múa, giao đấu với nữ ma đầu tái ngoại Thiên Lý Cô Mai này.
Tuyết đã gần như hoàn toàn ngừng rơi.
Tiêu Thu Thủy lòng như lửa đốt, không nhịn được nói:
– Lý bang chủ, cho dù ta có chỗ nào đắc tội với huynh, cũng xin huynh bỏ qua cho ta lần này. Đợi sau khi Nhạc nguyên soái thoát hiểm, huynh lại tìm ta tính sổ, ta sẽ không oán trách một câu!
Lý Trầm Chu không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, hỏi lại:
– Lúc trước mấy nhóm người võ lâm đuổi theo cứu Nhạc Phi, đều bị ta sai đám người Hồng Phượng Hoàng, Lam Phượng Hoàng, Đao Vương đuổi đi… Đệ có biết nơi này chỉ còn mình ta, là vì ta muốn đích thân đến gặp đệ không?
Tiêu Thu Thủy lắc đầu. Hắn biết đây không phải chuyện tốt, hơn nữa đúng thật không phải chuyện tốt. Lý Trầm Chu lại hỏi một câu:
– Đệ có nhớ khi chúng ta gặp nhau lần đầu trên Kim Đỉnh, ta đã nói một câu về tương lai là gì không?
Lần này mặc dù Tiêu Thu Thủy gật đầu một cái, nhưng Lý Trầm Chu vẫn nói tiếp:
– Ta từng nói với đệ: “hai người trẻ tuổi nổi bật nhất trong võ lâm hiện nay, một người là ngươi, còn một người là Hoàng Phủ Cao Kiều; ta không giết các ngươi, trừ khi hắn giết ngươi trước, hoặc là sau khi ngươi giết hắn…”, đệ còn nhớ không?
Con ngươi Tiêu Thu Thủy co lại. Mặc dù tuyết đã dừng, nhưng gió lạnh vẫn như dao cắt vào mặt. Hắn đột nhiên nói:
– Xin Lý bang chủ cũng đừng quên huynh còn nói một câu khác.
Lý Trầm Chu cười cười nói:
– Đệ nói nghe thử xem!
– Huynh từng nói với ta: “bởi vì tuy ngươi đáng sợ, nhưng ta lại không giết ngươi, ta phải đợi đến lúc ngươi càng đáng sợ hơn mới giết ngươi. Nếu vì một người tương lai có thể là kình địch của mình mà ra tay giết trước, vậy thì ta không phải là Lý Trầm Chu nữa. Lý Trầm Chu không phải là người không có lòng tin như vậy”.
Sau khi Tiêu Thu Thủy thuật lại xong, liền thành khẩn nhìn Lý Trầm Chu, hắn hi vọng nhắc lại những lời này có thể khiến Lý Trầm Chu thay đổi.
Nhưng Lý Trầm Chu không thay đổi. Y chỉ yên lặng một hồi, mới nói:
– Đệ đã đủ đáng sợ rồi.
Một câu đơn giản này đã nói rõ tất cả. Ngay cả tuyết cũng không rơi nữa, ngay cả gió đều không thổi nữa. Lý Trầm Chu và Tiêu Thu Thủy cách nhau năm trượng. Lý Trầm Chu ngồi thẳng cúi đầu, không hề cử động. Tiêu Thu Thủy lại lòng như lửa đốt.
Có người khi thế lực của hắn vượt xa ngươi, hắn sẽ ra vẻ phóng khoáng, nhưng khi có một ngày thực lực của ngươi sắp mạnh hơn hắn, phong độ ban đầu của hắn sẽ biến thành lực lượng đè nát ngươi.
Lý Trầm Chu có phải cũng là loại người này hay không?
Dải lụa màu của Triệu Sư Dung có thể vây khốn chiếc gậy như rồng như hổ của Thiên Lý Cô Mai, nhưng lại không vậy khốn được bóng dáng của Thiên Lý Cô Mai.
Thiên Lý Cô Mai đánh lâu không thắng, thân pháp của bà ta liền xoay tròn vây quanh Triệu Sư Dung. Triệu Sư Dung chỉ cảm thấy hoa mắt rối loạn, hai tiếng “bục bục” vang lên, hai dải lụa vốn đã quấn lấy cây gậy lại bị áp lực nặng hơn nhiều lần kéo đứt.
Trên tay Triệu Sư Dung đã không còn binh khí.
Tiếng cười ha hả của Thiên Lý Cô Mai lúc ở phía trước, lúc ở phía sau, lúc ở bên trái, lúc ở bên phải, từng chiêu của chiếc gậy kia đều nhắm vào yếu huyệt tử huyệt trên người nàng.
Triệu Sư Dung thậm chí không thể phân biệt Thiên Lý Cô Mai ở nơi nào.
Chỉ thấy cảnh vật hợp tan, lúc sáng lúc tối, thân thể bay lượn, lay động như thần. Triệu Sư Dung khẽ than một tiếng, lúc này nàng chợt nhớ tới ba người.
Bang chủ Lý Trầm Chu, huynh đệ Tiêu Thu Thủy, Ngũ công tử Liễu Tùy Phong.
Nếu một trong ba người xuất hiện ở đây, đều có thể ứng phó với tình cảnh này… đáng tiếc là ba người bọn họ đều không có mặt.
Bọn họ ở đâu?
Tại khoảnh khắc này, Triệu Sư Dung kêu lên một tiếng gần như rên rỉ:
– Trầm Chu.
Sau đó “Ngũ Triển Mai” của nàng giống như một đóa hoa mai nở rộ, cuối cùng đã ra tay.
Chung quanh không tiếng.
Trận tuyết này thật yên tĩnh.
Lý Trầm Chu không ngẩng đầu, hai hàng lông mày như núi xa, giống như đang suy nghĩ chuyện gì.
Tiêu Thu Thủy cuối cùng nhịn không được, tiến lên trước một bước.
Hai hàng lông mày của Lý Trầm Chu nhích lên, giống như hai con rồng bay ra khỏi núi xa.
Trái tim của Tiêu Thu Thủy đập loạn.
Lý Trầm Chu vẫn không có động tĩnh, cặp mắt rũ xuống của y ngắm nhìn tuyết trên mặt đất, giống như chỉ có tuyết mới đáng để y nhìn.
Tiêu Thu Thủy bạo gan, lại tiến lên trước một bước.
Khoảng cách giữa hắn và Lý Trầm Chu lại ngắn đi một bước.
Cặp mắt của Lý Trầm Chu lại nhướng lên, cho đến tận thái dương cao thẳng.
Trái tim của Tiêu Thu Thủy gần như ngừng đập.
Nhưng Lý Trầm Chu vẫn không ra tay.
Tiêu Thu Thủy nhìn tuyết vô tận, nghĩ đến tình cảnh của Nhạc tướng quân mà sinh ra khí phách không biết sợ…
Hắn cuối cùng lại bước thêm một bước.
Bước thứ ba.
Lần này hai hàng lông mày của Lý Trầm Chu không nhướng lên, mà lại vắt ngang như khóa sắt, khóa lại ở ấn đường.
Gương mặt dưới ấn đường là một mảng mờ mịt, khiến người ta không nhìn thấy rõ.
Tiêu Thu Thủy hít sâu một hơi, lại muốn bước thêm một bước…
Sau khi bước ra bước này, hắn đã chuẩn bị lướt lên, thoát khỏi lưới sát khí vô hình của Lý Trầm Chu…
Chỉ là Lý Trầm Chu liệu có hạ thủ khi bước thứ tư này còn chưa đặt xuống hay không?
Đó chắc chắn là khoảnh khắc mà khí thế của Tiêu Thu Thủy yếu nhất.
Ngũ Triển Mai.
Trên lôi đài, Nam Cung Vô Thương từng dùng một thức “Ngũ Triển Mai”, liên tục cắt đứt thân kiếm, ngón tay, cánh tay và đầu của Trác Kình Thu phái Võ Đang.
“Ngũ Triển Mai” của hắn là do Triệu Sư Dung truyền thụ.
Hiện giờ “Ngũ Triển Mai” xuất ra, ngay cả Vạn Lý Bình Nguyên cũng không kịp cứu vãn.
Thiên Lý Cô Mai đã ngã xuống.
Chia làm năm phần ngã xuống, giống như “ngũ mã phân thây”.
Nhưng Triệu Sư Dung cũng lui bảy tám bước, sắc mặt của nàng đỏ bừng giống như trước lúcchết, tuy đẹp đến động lòng, nhưng cũng đẹp đến tan nát cõi lòng, đẹp đến khiến người ta cảm giác không lâu dài…
Tiêu Thu Thủy đạp xuống bước thứ tư.
Tại khoảnh khắc bước chân của hắn vừa đưa lên còn chưa hạ xuống, Lý Trầm Chu bỗng nhiên ngẩng đầu.
Tiêu Thu Thủy chỉ cảm thấy ánh mắt kia như đầm lạnh phá tan tâm phách của hắn, hơn nữa nhất thời không thể an định lại.
Nhưng Lý Trầm Chu không ra tay.
Y chỉ hỏi một câu:
– Nếu lúc này ta không ra tay, đệ sẽ gia nhập Quyền Lực bang của ta đúng không?
Chân của Tiêu Thu Thủy vẫn dừng ở không trung, không phải đạp xuống cũng không phải thu về, nhưng hắn trả lời rất dứt khoát:
– Đúng.
Lý Trầm Chu chậm rãi đứng lên, phẩy phẩy áo bào trắng trên người, hai tay giao nhau sau lưng, thong thả nói:
– Đệ xem Lý Trầm Chu ta là kẻ uy hiếp người khác sao?
Tiêu Thu Thủy sững sốt một hồi mới hiểu ý, liền vui mừng khôn xiết, thật sự có xung động muốn quỳ lạy, lại ngây ra một lúc, ngập ngừng nói:
– Huynh… huynh…
Cuối cùng lớn tiếng nói:
– Cám ơn Lý bang chủ!
Sau đó vội vàng muốn đi Phong Ba đình. Lý Trầm Chu xoay người lại một nửa, chợt nói:
– Đừng gọi ta là bang chủ. Bất kể có cứu được Nhạc tướng quân hay không, đệ cũng không phải là người trong bang ta.
Lý Trầm Chu cười nhạt lại nói:
– Loại người như đệ, không phải bang nào phái nào cũng có thể dùng được. Rồng bay trên trời, người làm sao có thể vây khốn?
Nói xong lại ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, ngữ âm vô cùng buồn bã.
Tiêu Thu Thủy nhìn thân hình cô đơn tịch mịch kia, trong lòng cảm thấy bi thương chua xót, chỉ là đang vội cứu người, liền chắp tay nói:
– Đại ân của Lý huynh, Tiêu Thu Thủy không dám quên, ngày khác Thu Thủy nhất định sẽ xả thân báo đáp, xin cáo từ ở đây!
Nói xong đang muốn lên đường, Lý Trầm Chu lại đột nhiên xoay người, mặt trời phát ra ánh sáng mãnh liệt như đao kiếm va chạm:
– Cáo từ cái gì? Câu này nên đợi đệ và ta đến Phong Ba đình rồi hãy nói!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!