Thiên Hạ Hữu Tuyết [Thần Châu Kỳ Hiệp]
Chương 19: Bộ 4 - Tuyết Ý
Người dịch: fishscreen
Lúc này sắc mặt Triệu Sư Dung đã từ đỏ chuyển thành trắng, lảo đảo muốn ngã. Dương Nghi Trung ở ngoài đình thấy vậy liền quát lớn:
– Lên!
Lập tức dẫn đám quan binh xông lên bao vây. Triệu Sư Dung ngăn cản mấy lần, giết chết mấy tên, đã không cầm cự nổi. Vạn Lý Bình Nguyên cúi người nhìn năm mảnh thi thể Thiên Lý Cô Mai trên đất, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, quát lớn một tiếng:
– Cút ra!
Thân hình hắn tuy nhỏ nhưng giọng nói lại rất già nua. Tiếng quát lớn này dọa cho mười mấy người lập tức dừng tay, lui ra ngoài đình, mười mấy người khác thì sợ đến ngây ra. Vạn Lý Bình Nguyên bỗng như gió cuốn đến.
Chỉ thấy hắn chụp đông nắm tây, lần lượt ném mười bảy mười tám người kia ra ngoài đình, còn nói thêm một câu:
– Canh kỹ xe tù!
Dương Nghi Trung mới như sực tỉnh khỏi mộng, rút phác đao ra đi canh giữ người mà hắn phải giám sát xử trảm.
Vạn Lý Bình Nguyên từng bước từng bước đến gần Triệu Sư Dung. Đối diện với kẻ thoạt nhìn giống như trẻ con này, từ đáy lòng Triệu Sư Dung lại dâng lên một luồng khí lạnh. Chỉ nghe “Vạn Lý Bình Nguyên” Kỳ Nhập Tứ lạnh lùng nói:
– Ngươi làm hại sư đệ của ta, giết chết sư muội của ta, ngươi phải trả giá.
Triệu Sư Dung cười bi thương.
Trong lòng nàng thầm kêu một tiếng: “Trầm Chu!”
Lại phát hiện giữa nàng và Lý Trầm Chu còn một khoảng cách thật xa, vừa kính lại yêu, nhưng không thể đến gần.
Vì cảm giác được điều này mà khóe mắt nàng ngấn lệ.
Sau đó nàng muốn tự đoạn tuyệt kinh mạch, nhưng Vạn Lý Bình Nguyên đã ra tay, hơn nữa ra tay còn nhanh hơn dự liệu của nàng, nhanh hơn rất nhiều rất nhiều. Khi Triệu Sư Dung còn chưa kịp hành động, hắn đã phong tỏa tất cả huyệt đạo có thể cử động trên người nàng.
Lúc này tay chân nàng lạnh giá. Chỉ nghe Vạn Lý Bình Nguyên âm trầm lạnh lẽo cười nói:
– Ngươi muốn chết sao? Ta muốn ngươi nếm hết khổ sở của nhân gian rồi mới chết.
Vạn Lý Bình Nguyên lại đưa tay cởi y phục trên người nàng. Lúc này Triệu Sư Dung chỉ hận không thể tự sát nhanh một chút, chết nhanh hơn một chút.
Mà trong lòng nàng vẫn luôn gọi tên của một người.
Trầm Chu, Trầm Chu, Trầm Chu…
Đáng tiếc người này lại cách quá xa.
Khi Lý Trầm Chu và Tiêu Thu Thủy chạy tới, Triệu Sư Dung đã không còn hình người. Lý Trầm Chu vừa đến Phong Ba đình liền cảm giác được, cho nên y căn bản không nghe lọt tiếng quát hỏi của Dương Nghi Trung.
Y phi thân lên, gào lớn một tiếng.
Có hai ba tên quan binh dùng quỷ đầu đao chém vào y.
Ba thanh đao đều chém vào người Lý Trầm Chu, nhưng ba tên kia cũng bị nội lực của y cường hành chấn chết.
Nếu là lúc bình thường, ba tên quan binh kia làm sao có thể chạm đến tay áo của Lý Trầm Chu? Nhưng lúc này ba thanh đao đều chém trúng y.
Lý Trầm Chu điên rồi.
Lúc y lao vào đình, Vạn Lý Bình Nguyên thân thể trần trụi đang lướt ngược ra.
Tại khoảnh khắc này, hai tay Vạn Lý Bình Nguyên đồng thời công kích Lý Trầm Chu.
Lý Trầm Chu không né tránh.
Giận dữ đã khiến y quên hết tất cả.
Bởi vì khi đó y đang nghe tiếng gọi cuối cùng của thê tử mình:
– Trầm Chu…
Tất cả âm thanh đều phai nhạt.
Chỉ có hai tiếng vang lớn phá tan sự yên tĩnh.
Hai tiếng vang kia đến từ xương cốt của y.
Vạn Lý Bình Nguyên đã đánh trúng y.
Tên này chính là kẻ vừa rời khỏi người thê tử y.
Nghĩ đến đây, y đột nhiên phun ra một ngụm máu lớn.
Máu tươi vẩy lên mặt Vạn Lý Bình Nguyên. Tại khoảnh khắc này, nắm tay của Lý Trầm Chu đã hoàn toàn đánh nát xương sườn trái phải của hắn.
Nhưng Vạn Lý Bình Nguyên cũng không thể xem thường, dưới tình thế như vậy hắn vẫn có thể chạy trốn.
Một khi hắn đã chạy trốn thì không ai có thể đuổi kịp được.
Bởi vì khinh công của hắn là đệ nhất.
Cho dù bị thương, hắn vẫn là đệ nhất.
Quả thật không ai có thể đuổi kịp Vạn Lý Bình Nguyên.
Nhưng vẫn có người “chặn” được hắn.
Người xông đến trước mặt là Tiêu Thu Thủy.
Cổ kiếm Trường Ca của Tiêu Thu Thủy đã hóa thành “Ngọc Thạch Câu Phần” đâm tới trước mặt.
Vạn Lý Bình Nguyên nằm mơ cũng không nghĩ tới Trung Nguyên lại có cao thủ như thế, hơn nữa không chỉ một người.
Càng đáng sợ là những cao thủ này đều không cần mạng.
Hắn đành phải rút ra kiếm giấy.
Kiếm giấy của hắn vừa định đâm ra, đột nhiên cảm thấy gió mây quay cuồng. Khinh công của hắn có cao cũng không chống được gió, không địch lại mây, kiếm giấy của hắn có mạnh cũng đâm không trúng gió, giết không trúng mây.
Cho nên thân thể của hắn bị một kiếm của Tiêu Thu Thủy xuyên qua từ đầu đến hông.
Đây là pháp quyết “Vân Ế” trong mười lăm pháp môn Vong Tình.
Lúc Vạn Lý Bình Nguyên chết, Bách Lý Hàn Đình cũng chết.
Nắm tay của Lý Trầm Chu vung ra.
Đám người Dương Nghi Trung đã sớm bị hai kẻ giống như hổ điên này dọa cho chạy tứ tán.
Lý Trầm Chu lại đứng ở đó.
Vẫn luôn đứng ở đó.
Đứng ở đó.
Y không nói một câu nào, cũng không nói một chữ nào.
Lúc này sắc trời dần tối, trong bầu trời với những đám mây xám xịt dường như vẫn còn một đường ánh sáng màu đỏ sậm.
Y đứng ở trong đình.
Vì không dùng chân khí bảo vệ, lục phủ ngũ tạng của y đã gần như bị song chưởng của Vạn Lý Bình Nguyên đánh lệch vị trí, trên vai, trên lưng, trên bụng y đều cắm một thanh đao lớn.
Nhưng y không rút ra.
Để máu tươi chảy xuống.
Bên ngoài đình cũng có một người, ngực của hắn cũng đang nhỏ máu.
Trong lòng hắn cũng đang chảy máu.
Khâu Nam Cố…
Triệu Sư Dung…
Hắn bỗng nhiên cảm thấy, trước kia vì một bài thơ mà phi ngựa mấy trăm dặm, những ngày tháng đó đã trôi xa lắm rồi…
Cũng không biết qua bao lâu, người bên ngoài đình cuối cùng lên tiếng, hắn tiến lên trước một bước nhỏ:
– Bang chủ…
Giọng nói của người trong đình kia đột nhiên già nua giống như đã trải qua mấy chục năm:
– Đệ hãy cứu Nhạc nguyên soái ra trước!
Tiêu Thu Thủy bên ngoài đình cúi đầu nói:
– Được.
Hắn đang định bước về phía xe tù, Lý Trầm Chu trong đình bỗng nói:
– Chờ đã!
Cách một hồi lâu, chỉ nghe Lý Trầm Chu lẩm bẩm nói:
– Nàng vì cứu Nhạc Phi nên mới đến Phong Ba đình, ta trước tiên dẫn nàng đi thả Nhạc Phi ra, được không… có được không?
Nói đến đây, giọng nói của Lý Trầm Chu giống bị thứ gì chặn trong cổ họng, không nói tiếp được, nhưng y vẫn tiếp tục ôn nhu nói:
– Nàng… nàng đừng sợ… nơi đó có Liễu Ngũ… đệ ấy chờ nàng trước… bảo vệ nàng… ta, ta cũng sắp tới rồi… nàng yên tâm…
Y dùng áo mỏng nhẹ nhàng phủ lên thân thể của thê tử mình, đi về phía xe tù.
Lúc này đã là cuối tháng mười hai, mùa đông vừa đến, khắp nơi là tuyết trắng mù mịt, nơi xa có vài điểm hoa mai.
Lý Trầm Chu ôm ngang di thể của Triệu Sư Dung, vẫn nhẹ giọng nói:
– Này, nàng muốn cứu Nhạc tướng quân, ta sẽ thay nàng thả tướng quân, cũng xem như nàng cứu… có được không?
Lý Trầm Chu nghĩ đến ngày xưa nơi có những khóm hoa cúc mọc đầy, y và Triệu Sư Dung lăn trên cỏ lúc hoàng hôn, nhìn thấy cảnh tượng chim mái phụ tình và chim trống chết vì tình, trong lòng đau xót, bất giác khóe miệng chảy ra máu tươi, nhưng không có một giọt nước mắt nào.
Y vừa suy nghĩ, vừa đi đến gần xe tù.
Trong xe tù có một người cao lớn tóc rối đang quay lưng về phía này, ngồi yên không nói.
Tiêu Thu Thủy bỗng nhiên có một loại cảm giác.
Đó là thiếu đi một loại cảm giác.
Thiếu đi một loại giống như trong miếu Quan Đế, hoặc là trong Đại Lý ngục, loại cảm giác triều kiến một người mà mình cả đời ngưỡng mộ.
Khi Tiêu Thu Thủy cảm thấy có điểm không ổn, Lý Trầm Chu đã đi đến trước xe tù.
Lý Trầm Chu vẫn luôn nhẹ giọng nói chuyện với Triệu Sư Dung, giống như không muốn làm nàng hốt hoảng:
– Nào… Tiểu Dung Nhi… đây là chuyện mà nàng tâm đắc… nàng tự tay thả một đại nhân vật ra… tâm nguyện của nàng đã hoàn thành rồi…
Lúc Lý Trầm Chu nói, tâm tình hoàn toàn trở về ngày xưa y và Triệu Sư Dung lần đầu gặp gỡ, khi đó công việc trong bang còn không bận rộn như vậy, y lần đầu gặp nàng, không hiểu rõ như hiện giờ, nhưng lại biết quý trọng hơn hiện giờ…
Đã rất lâu y chưa từng quý trọng như vậy.
Bây giờ mới biết quý, có phải đã quá trễ không?
Trong lòng Lý Trầm Chu suy nghĩ, hận người chết không phải là mình. Tại sao người chết không phải chính y?
Y không dám dùng sức, đưa bàn tay mềm như không xương của Triệu Sư Dung mở khóa xe tù. Lúc này Tiêu Thu Thủy đang cảm thấy cần phải nhắc nhở Lý Trầm Chu, nhưng cũng không biết chỗ nào không ổn.
Ngay lúc này xe tù vỡ nát.
Một người từ trong xe tù đứng lên.
Người này vừa đứng lên liền như mây che trời, cao lớn vô cùng.
Tại khoảnh khắc phá xe đứng dậy, quyền trái chưởng phải của người này đã đồng loạt đánh vào ngực Lý Trầm Chu.
Người này xuất thủ cực nhanh, lại đánh lén khiến người ta không ngờ tới, hơn nữa lại xảy ra vào lúc Lý Trầm Chu đau buồn như chết, toàn tâm toàn ý che chở thê tử đã mất của y.
Cũng không biết là không tránh được, hay là căn bản không muốn tránh, tiếng rắc rắc liên tục vang lên, xương sườn trái phải của Lý Trầm Chu đều bị đánh vỡ, sức mạnh kia chấn cho y ngửa người về phía sau.
Lẽ ra khi hai luồng sức mạnh này ập tới, chỉ cần mượn lực bay ngược về sau là có thể hóa giải một phần kình đạo. Nhưng như vậy làm sao có thể ôm Triệu Sư Dung, thi thể của Triệu Sư Dung sẽ phải rơi xuống trên đất tuyết.
Cho nên một quyền một chưởng kia đánh tới, Lý Trầm Chu hít sâu một hơi, hai đòn nặng này chỉ đánh cho xương sườn y vỡ nát, y chỉ hơi ngửa người, sau một tiếng “cách”, xương sống lưng cũng gãy, nhưng y vẫn ôm Triệu Sư Dung không buông tay.
Người nọ sững sốt, chợt nghe một tiếng kêu lớn.
Một người đã giận dữ chắn trước mặt Lý Trầm Chu.
Tiêu Thu Thủy.
Trong cơn bi phẫn như điên, Tiêu Thu Thủy nghe được người nọ cười lớn.
Tiếng cười của người nọ như sấm đánh, cười xong hắn mới nói:
– Quyền Lực bang và ta tranh đấu hơn hai mươi năm, hôm nay mới xem như có kết quả.
Người nọ vô cùng vui vẻ:
– Chu Đại Thiên Vương ta thắng rồi.
Người này đương nhiên không phải ai khác, chính là Chu Hiệp Vũ.
Lúc này sắc mặt Lý Trầm Chu trắng như tờ giấy. Trong gió bắc mãnh liệt gào thét, y cẩn thận ôm Triệu Sư Dung, quỳ xuống nói:
– Như vậy… cũng tốt… ta có thể… cùng nàng… đi gặp… Liễu Ngũ…
Y nói một chữ lại nhổ ra một ngụm máu, mỗi lần hộc máu thì sắc mặt lại càng nhợt nhạt, cuối cùng sắc mặt của y đã nhợt nhạt như tuyết.
Tiêu Thu Thủy máu nóng sôi trào, không kìm được xông tới hét lớn:
– Bang chủ… huynh không thể chết! Phụ thân huynh chính là Yến Cuồng Đồ, ông ấy… ông ấy chết rồi… huynh nhất định phải sống…
Nhưng Lý Trầm Chu đã đặt Triệu Sư Dung nằm ngang trên đầu gối, mặt y cúi xuống trước ngực nàng, đã chết rồi.
Tiêu Thu Thủy chỉ cảm thấy giữa trời đất nhất thời đều là hai chữ sống chết, sống có gì vui, chết có gì buồn! Hắn ngồi xổm xuống, hai tay đặt lên vai Lý Trầm Chu, đôi tay của hắn cũng run lên kịch liệt.
Không ngờ vào lúc này Chu Hiệp Vũ đã lẻn đến gần hắn.
Tiêu Thu Thủy bỗng nhiên bừng tỉnh, lại có loại cảm giác ngày xưa ở Chấn Mi các, tại khoảnh khắc trước khi bị tập kích…
Ngay lúc này Chu Đại Thiên Vương đã ra tay.
Chưỡng phải đánh vào huyệt “Đào Đạo” trên lưng Tiêu Thu Thủy, quyền trái đấm vào huyệt “Tích Trung” của đối phương.
Tiêu Thu Thủy hét lớn một tiếng, đã không kịp né tránh.
Cho dù hắn kịp né tránh, cũng không muốn Chu Đại Thiên Vương vì đánh không trúng hắn mà đánh vào thi thể vợ chồng Lý Trầm Chu.
Cho nên hắn ngửa lưng, dùng một chiêu “Kinh Thiên Nhất Kiếm” đâm ngược ra.
Một kiếm này nhanh đến mức trời đất không nhìn thấy.
Chu Hiệp Vũ ra tay trước, trông thấy sắp sửa đánh hụt, chưởng quyền liền trầm xuống đánh trúng ngực Tiêu Thu Thủy.
Nhưng một kiếm của Tiêu Thu Thủy cũng đâm trúng ngực trái của hắn.
Chu Đại Thiên Vương kêu lên một tiếng, buông tay lui lại, kiếm đã đâm vào thịt năm phân.
Thân thể Tiêu Thu Thủy bắn ra, giữa không trung xoay người, giơ ngang kiếm đối diện với Chu Đại Thiên Vương.
Chu Đại Thiên Vương bị thương nơi ngực, rất kinh ngạc vì thể lực kinh người của Tiêu Thu Thủy, sau khi trọng thương vẫn có thể phản kích một kiếm này.
Máu rỉ ra từ bộ ngực như sắt, Chu Đại Thiên Vương bắt đầu cảm thấy hơi bất an, từ khi xuất đạo đến nay hắn chưa từng bị thương như thế.
Hơn nữa lại bị thương dưới kiếm một người trẻ tuổi như vậy.
Ngay lúc này, tư thế hoàn mỹ không tì vết của Tiêu Thu Thủy đột nhiên có sơ hở.
Chỉ thấy Tiêu Thu Thủy hơi hoảng hốt, tiếp theo là khẽ run rẩy, sau đó ngay cả đứng cũng bắt đầu bất ổn.
Nguyên lai từ khi Tiêu Thu Thủy bị Chu Thuận Thủy đả thương trong phòng đá, cho đến khi chạy tới Phong Ba đình, hắn đã chảy không ít máu, trông thấy cái chết của Lý Trầm Chu và Triệu Sư Dung càng khiến hắn huyết khí quay cuồng, không thể áp chế, cộng thêm một chưởng một quyền của Chu Hiệp Vũ, Tiêu Thu Thủy đã bị nội ngoại thương cực nặng, thực sự không thể chống đỡ được nữa.
Ánh mắt Chu Hiệp Vũ sáng lên.
Từ khi giết chết Yến Cuồng Đồ, biết được đám người Thiên Chính, Thái Thiền, Liễu Ngũ, Đường Tống, Đường Tuyệt, Mộ Dung Thế Tình, Mặc Dạ Vũ, Đường Quân Thu, Đường Quân Thương tranh đấu với nhau bỏ mạng, cùng với tái ngoại Tam Quan Vương giết chết Triệu Sư Dung, Chu Thuận Thủy và Cừu Vô Ý đồng quy vu tận, trong võ lâm cũng chỉ còn lại Lý Trầm Chu, hắn và Tiêu Thu Thủy phân ba thiên hạ.
Hiện giờ Lý Trầm Chu đã bị hắn giết chết, cũng chỉ còn lại Tiêu Thu Thủy.
Hắn vốn đã bị thương từ trước, đúng là có hơi hoảng hốt, nhưng hiện giờ xem ra thương thế của Tiêu Thu Thủy còn nghiêm trọng hơn hắn gấp nhiều lần.
Chỉ cần giết chết Tiêu Thu Thủy, thiên hạ võ lâm chính là của hắn rồi.
Nghĩ đến đây, hắn liền dùng thanh thế vô cùng lẫm liệt tiến lên một bước.
Nhưng tên thanh niên xem ra trọng thương yếu ớt này bỗng nhướng mày phấn chấn, lập tức giữa ngày đông chợt hiện ra một vệt sáng mặt trời nhỏ bé, thủ thế kiếm quyết, lẫm liệt không sợ đứng trong đông tuyết.
Chu Hiệp Vũ trước tiên là sững sốt, sau đó lại cười gằn.
Mặt trời mùa đông là lạnh lẽo, không phải ấm áp.
Hắn biết nhờ đâu mà tinh thần khí phách của thanh niên này có thể duy trì được.
Vì vậy hắn nói:
– Ngươi còn muốn cứu Nhạc Phi sao? Hắn đã chết rồi. Hắn quả thật ở trong Đại Lý ngục, các ngươi xông vào nhưng lại không cứu hắn ra. Một khi Tần tướng gia quyết tâm, thánh thượng sẽ lập tức xử tử Nhạc Phi.
Giọng nói của Chu Hiệp Vũ không hề trầm bổng, nhưng mỗi chữ đều giống như một tiếng trống lớn, đánh cho tâm phách Tiêu Thu Thủy đều rạn nứt.
Ánh mắt Chu Hiệp Vũ sáng lên, còn bổ sung một câu:
– Nhạc Phi ở trong ngục, bị đâm vào hai bên sườn mà chết!
Tiêu Thu Thủy gào lớn một tiếng, cầm kiếm xông tới, thủ thế hoàn toàn biến mất, cách thức hoàn toàn không có.
Mười lăm quyết của Vong Tình thiên thư, pháp môn chủ yếu nhất chính là hai chữ “vong tình”.
Nhưng giờ phút này Tiêu Thu Thủy làm sao có thể vong tình.
Cho nên hắn chưa lao tới đã bay lên.
Chu Hiệp Vũ dễ dàng đánh bay hắn.
Tiêu Thu Thủy rơi ra bên ngoài một trượng, không ngừng hộc máu.
Chu Hiệp Vũ cười:
– Ngươi cam chịu đi. Ta họ Chu, gọi là Đại Thiên Vương, thiên hạ võ lâm này tất nhiên trừ ta ra thì không thể thuộc về bất cứ người nào rồi.
Chẳng biết Tiêu Thu Thủy có nghe được không, nhưng đấu chí của hắn dường như đã tan vỡ giống như trái tim của hắn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!