Thiên Hình Kỷ - Quyển 1 - Chương 4: Kẻ ăn trộm gà
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Thiên Hình Kỷ


Quyển 1 - Chương 4: Kẻ ăn trộm gà


Lúc này mặt trời vừa mới hé lộ, những tia sáng màu đỏ yếu ớt sua đi màn đêm tối tăm. Phong Hoa Cốc hiện ra rực rỡ muôn màu, cảnh sắc mây núi hòa quyện cùng cây rừng một màu xanh thẳm, mặt nước hồ trong veo thật thơ mộng.

Vô Cữu từ đường cũ đi trở về, xuyên qua cửa hông về tới sân sau của Từ Đường. Trên người hắn giờ này đầy ắp bùn đất, hắn đi thẳng đến nhà bếp, nhìn thấy Kỳ Tán Nhân đã dậy, hai tay đang bưng chén canh tối hôm qua còn thừa trên bếp lò ăn một cách ngon lành.

Lại là món canh, đồ ăn còn thừa lại để qua đêm ăn vào có thể gây đau bụng!

Vô Cữu vô cùng tức giận như gặp mặt kẻ thù, không khí vô cùng căng thẳng, hắn tiện tay ném đoản kiếm vào mái hiên, nó lăn lốc vài vòng rồi nằm yên ngoài bậc thang, hắn tức giận hét lớn: “Ngươi xuốt ngày bổ âm bổ dương cũng thôi, đằng này lại còn kéo theo ta gặp họa…”

Kỳ Tán Nhân uống xong bỏ cái chén xuống, đưa tay áo lau miệng, lại tiếp tục dùng tay dụi dụi hai con mắt, sau đó mới cầm cây gậy gỗ chậm rãi bước ra khỏi nhà bếp, hắn làm mặt lạnh châm chọc nói: “Ta tuổi già sức yếu, trong người lại mắc bệnh khó chữa, tẩm bổ một chút, có gì mà không được? Mà hôm nay tiên sinh tinh huyết cường tráng, đó là công lao của lão già này nấu súp tẩm bổ đấy. Liều thuốc dưỡng sinh cường tráng, giúp ngươi mạnh mẽ hơn. . . Ngươi không thấy được lòng tốt của ta thì thôi, tại sao gặp nạn lại đổ thừa cho ta. . .”

Biết nói thế nào bây giờ? Đúng lúc đang mắc chuyện riêng tư, lại gặp tình cảnh xấu hổ này đúng là mất mặt quá đi, hắn làm ra vẻ bị hại, định mở miệng so đo một hai với lão!

Vô Cữu cảm thấy có chút yếu lý, muốn nói cũng không được, đành phải lặng lẽ rời đi, nhưng lại không chịu yếu thế khẽ hừ một tiếng rồi đi ra phía sau lấy nước rửa mặt. Phía trước nhà bếp có một lu nước, những vật này đặt ở đây khiến cho sinh hoạt hàng ngày rất thuận tiện.

Kỳ Tán Nhân đứng ở cửa trước nhìn Vô Cữu chăm chú, lộ ra sắc mặt ngạc nhiên lên tiếng: “Ngươi quả nhiên ra tay cứu người, mạng ngươi cũng lớn đấy. . .” Lão tuy trốn trong phòng, nhưng với tình hình của nội viện lại rất rõ ràng. Sau một hồi cân nhắc lão mới nói một câu, chẳng lẽ lão đã sớm tính toán sẽ có biến?

Vô Cữu trừng mắt nhìn lão, hai tay vẫn tiếp tục tẩy rửa vết bẩn trên người.

Kỳ Tán Nhân không nói thêm, chậm rãi đi tới gần hắn, cúi người nhặt đoản kiếm đang nằm trên mặt đất. Hai mắt tập trung xem xét, mắt thấy đoản kiếm bị lấy đi, hắn lên tiếng tránh mắng: “Đây là vật không tầm tường”

Vô Cữu đoạt lại đoản kiếm, hướng phòng ốc tiến vào, lát sau hứn xuất hiện với y phục sạch sẽ, trên tay cầm trường bào dính đầy bùn đất bước ra khỏi phòng, hắn ở vạc nước hình như đang giặt đồ. Ở bên ngoài phiêu bạt hai năm mọi chuyện, ăn, mặc, ở, đi lại điều tự tay làm lấy. Hôm nay hắn sớm đã không còn là công tử sống cuộc sống an nhàn sung sướng nữa, bây giờ hắn chỉ là một cái bần cùng thư sinh, sống qua ngày bằng nghề dạy học mà thôi!”

Dưới mái hiên bên trong nội viện Kỳ Tán Nhân đang ngồi trên ghế đẩu, hai tay lựa nhặt mấy nhành rau cỏ dại được chất đầy trong sọt tre trước mặt. Lão thấy hắn đang lụi hụi giặt rửa xiêm y, lão lại ở một bên cố làm ra vẻ tự đắc hớn hở cười đùa, rồi lại hiếu kỳ hỏi: ” Ngươi nửa đêm đi ra ngoài, trời sáng mới về, còn không biết cứu người phương nào, lại không biết họ đi đâu, ở đâu?

Vô Cữu đã giặt xong trường bào, dùng lực rủ mạnh tấm áo rồi rồi treo lên sợi dây ở phía từ đường để phơi nắng, làm xong hắn mới nói lại: ” Tán nhân có thể xem bói, lại phải hỏi nửa sao?”

Kỳ Tán Nhân lắc đầu nói: ” Xem bói quẻ, đơn giản chỉ để biết đường mà tránh tai họa, có điều thế sự hay thay đổi, làm sao có thể thấy rõ mọi chuyện được!”

Vô Cữu kéo tay áo, tiến vào nhà bếp, lấy một thanh củi nhỏ phủi đi lớp bụi tro đang vừa tàn trong bếp, lát sau trong tay hắn đã nhiều hơn hai khối than hình tròn, hắn cầm hai vật đó tiến tới chô Kỳ Tán Nhân.

Kỳ Tán Nhân kinh ngạc nói kinh ngạc nói: ” Đây là vậy gì?”

Vô Cữu lấy một cái ghế tiến lại ngồi bên cạnh lão, hai tay cầm hai khối cầu khẽ chạm vào nhau, từ trong khối cầu lộ ra hai con gà có vẻ đả chín khói trắng trên thân bốc lên nghi ngút. Hắn tiến hành bốc vỏ, mang theo vẻ đắc ý nói: ” Lấy bùn đất trát kín thân gà rồi chôn sâu trong than đỏ, không sợ cháy thịt. Nảy nhờ lão chỉ chú nhóm lửa, không chú ý đến thôi, lại đây nếm thử nào. . .”

Kỳ Tán Nhân tận hưởng hương thơm của thịt gà, rất muốn đưa tay nhận lấy, lão giật mình mang theo vẻ nghi ngờ nói: ” Gà từ đâu mà đến?”

Vô Cữu gọn gàng dứt khoát nói: “Gà, đương nhiên là từ mông gà mái mà sinh ra, không thì còn có thể thế nào. . .” Hắn thấy không có ai cảm kích, cũng không khách sáo, liền mở miệng, trong chớp mắt liền đem hai con gà nuốt xuống bụng, nghẹn đến nỗi đấm ngực giậm chân, một hồi lâu sau mới cảm thấy thoải mái, không quên hỏi: “Lão đạo. . . Có từng nghe nói qua Linh Hà Sơn?”

Kỳ tán nhân còn muốn truy vấn lai lịch của con gà, lập tức giật mình biến sắc, khó tin nói: “Không lẽ ý của tiên sinh là, tối hôm qua hai nữ tử đến gọi cửa, là người ở Linh Hà Sơn. . .”

“Hắc hắc, ngươi ở trong phòng, sao biết đó là hai nữ tử?”

“Ta. . . Bấm ngón tay tính toán. . .”

“Ồ. . . Tán nhân biết rõ Linh Hà Sơn?”

“Ta. . . Đương nhiên biết rõ. . .”

“Ai ôi!!!, kỳ tán nhân ở trên, xin nhận của tiểu sinh một lạy! Lại nói Linh Hà Sơn. . .”

“Phanh, phanh —— “

Ngay lúc này, có tiếng gõ cửa vọng vào sân.

Tuy rằng giờ mão chưa qua(sáng sớm), nhưng trời cũng đã sáng rõ, mà trên trời vẫn có mây đen trầm thấp, xem ra sắc trời cũng không trong.

Bất quá, còn chưa tới canh giờ mở cửa học đường. Sáng sớm ngày ra, là ai ở ngoài đập cửa?

Vô Cữu cũng bất chấp là đang cùng kỳ tán nhân nói chuyện,đi thẳng đến trước cổng chính gỡ xuống then cửa.

Không đợi cửa mở , đại môn đã “Két..” một tiếng bị đẩy mạnh ra , tiếp theo mấy đạo nhân ảnh tràn vào, còn có một tráng hán tay ôm đứa bé, đúng là tên tiểu quỷ chuyên gây sự trên lớp học, tên là Kỳ Sơn, biệt hiệu Sơn Nha Tử, đang ôm lấy một bên cánh tay, mặt mày nhem nhuốc nước mắt.

Vô Cữu không hiểu rõ ràng tình huống cho lắm, muốn tránh né qua một bên, lại nhận ra lão giả cầm đầu trong đám người xông vào, thở dài nói: “Kỳ lão tiên sinh. . .”

Kỳ lão tiên sinh tuy năm nay đã năm, sáu mươi tuổi, râu tóc xám trắng, sắc mặt vẫn hồng nhuận phơn phớt, thân thể cường tráng.

Với sắc mặt lo lắng Kỳ lão tiên sinh , chắp tay, vội vàng nói: “Cháu của ta đang bị thương rất nặng, mong ngài ra tay cứu lấy nó”

Vị lão giả này không chỉ là Kỳ gia thôn tộc trưởng, mà còn là tổ phụ của Sơn Nha Tử. Hẳn là cháu trai bị ngã gẫy cánh tay, tổ phụ của hắn liền huy động nhân lực đến đây cầu người xem bệnh.

Vô Cữu nhường mọi người tiến lên, theo sau đi vào.

Kỳ tán nhân đã thả cái sọt trong tay ra, đứng dậy nghênh tiếp, cũng cầm lấy một cuộn băng vải, ôm hài tử ngồi xuống. Hắn một bên cúi đầu xem xét, một bên lên tiếng dò hỏi: “Cái này là. . .”

Kỳ lão tiên sinh phân trần nói: “Cháu của ta sáng nay không muốn rời giường, nói là tiên sinh muốn dùng gậy đánh hắn. Ta bèn dỗ dành hắn rời giường mặc quần áo, sau đó nó lại khóc sướt mướt mãi mới chịu đi, có điều chưa ra đến cửa, thì bị ngã, sợ là gãy tay rồi. Là cha nó ôm cháu ta từ nhà đến đây, hừ. . .”

Lão đầu nói đến đó trong tâm không nhịn được đau lòng, bàn tay vuốt chòm râu dài, oán giận nói: “Tiểu nhi tính tình không tốt, vốn nên dạy dỗ nhiều hơn, nhưng mà trực tiếp đánh chửi, thì trước giờ chỉ có tiên sinh mới làm. Nếu tiên sinh yêu cầu cao, thì nên có kiên nhẫn nhiều hơn. . .”

Vô Cữu vẫn đứng ở một bên tham gia náo nhiệt, không nghĩ tới lại gặp phiền toái quấn đến thân.

Trẻ em đi học không nghe lời liền bị ăn gậy, đây là đạo lý hiển nhiên. Ai ngờ vị lão tiên sinh này cưng chiều cháu mình, lại đem nguyên nhân đứa cháu trai té bị thương liên lụy đến trên đầu tiên sinh dạy học. Mà hài tử kia không may ngã gãy tay, cùng ta có quan hệ gì đâu? Trước đây có nói qua là muốn dùng gậy đánh hắn, đơn giản chỉ là hù dọa bằng miệng, chỉ là hù dọa mà thôi, lại bị tiểu quỷ thích gây sự kia đem trở thành cái cớ để lười biếng trốn học. . .

Đã có Kỳ lão tiên sinh lên tiếng, hán tử đang ôm theo hài tử cùng với mấy người bên cạnh đều tại chỗ lắc đầu thở dài, ít nhất nhìn qua trong ánh mắt, đã thiếu đi một phần kính ý trong quá khứ.

Vô Cực phát hiện không ổn, vội nói: “Lão tiên sinh nói rất đúng, tiếc rằng Sơn Nha Tử nghịch ngợm quá mức đến ta cũng không thể chịu nổi. . .”

Kỳ lão tiên sinh tuy rằng đức cao vọng trọng, nhưng lại nghe không ra trong đó có ý chửi bới cháu của hắn. Hắn khó chịu hừ một tiếng, sắc mặt trở nên khó nhìn. Phụ thân của Sơn Nha Tử tức thì là hướng về phía Vô Cữu áy náy cười cười, muốn nói xin tiên sinh bỏ qua.

Vô Cữu thấy thế, đành tránh qua một bên không nói nữa.

Kỳ Tán Nhân cúi người xem xét một thời gian, đưa tay bắt lấy cánh tay Sơn Nha Tử, không để cho nó khóc rống, tiếp theo chỉ thấy bàn tay lão run lên bần bậc, “răng rắc” một tiếng xương cốt va chạm vang lên, lão ta đứng dậy, vỗ tay cười nói: ” Xương vai trật khớp thôi, tốt rồi. . .”

Sơn Nha Tử nước mắt chảy dài, đung đưa cánh tay bị thương. Xem ra, có lẽ vết thương đã thuyên giảm.

Kỳ lão tiên sinh lộ ra bộ dáng tươi cười, vội khom người cảm tạ :” Tán nhân y thuật cao siêu, đúng là danh bất hư truyền!” Mấy vị tộc nhân đi theo ai nấy điều thở dài rồi cùng lúc hành lễ.

Kỳ Tán Nhân hoàn lễ luôn miệng nói:”Tiện tay mà thôi, không đáng nhắc đến!”

Biết được Sơn Nha Tử không sao Vô Cữu cũng dể thở, hắn hợp thời lên tiếng :”Kỳ Sơn, ngươi lại bướng bỉnh rồi!, để tránh người thân lo lắng, ta cho ngươi về nhà một bữa, sau giờ ăn phải đến học đường. . .”

Tên đi học của Sơn Nha Tử là Kỳ Sơn, có cha nó ở đây nó bắt đầu ỷ lại, nó nằm lì trong ngực cha không chịu xuống đất, hai mắt nhắm nghiền luôn miệng gào hét:”Tiên sinh không phải người tốt, ta không muốn đến học đường đâu. . .”

Với vẻ mặt lúng túng Vô Cữu, ưỡng ngực nói:”Thân là thầy giáo ta luôn gánh trên vai trọng trách nặng nề, ta khổ công truyền đạo chỉ muốn dạy các ngươi thành tài đấy! Tiên sinh ta là một tấm gương sáng cho người khác noi theo, thế nào lại là người xấu được. . .?”

Cử chỉ tao nhã, ngôn từ nho nhã, khiến cho mọi người ở đây có chút nghi hoặc.

Kỳ Lão tiên sinh lên tiếng khuyên bảo đứa cháu trai bảo bối của mình, không ngờ Sơn Nha Tử lần nữa hô to:” Tiên sinh trộm gà trong thôn, bị ta với Nữu Nhi bắt được, người lại lấy lý do bắt gà để trêu đùa, thảo nào gà trong thôn này ngày một ít đi. . .”

Diện tích trong sân khá nhỏ, mà có đến sáu bảy người ở chung một chỗ khiến không gian nơi đây có chút chật chội. Đã thế còn có một đứa bé luôn miệng khóc lóc la lối ( trẩu tre đây mà), làm cho khung cảnh yên tĩnh vốn nơi đây đây trở nên hỗn loạn.

Có điều không ổn, mọi ánh mắt điều rơi vào Vô Cữu, trong ánh mắt mọi người hiện lên vô vàng cảm xúc, kinh ngạc có, nghi ngờ có, giật mình cũng có. . .

Tiên sinh dạy học, là kẻ ăn trộm gà? và lừa gạt trẻ nhỏ, xem ra tám chín phần là như thế.

Kỳ lão tiên sinh sắc mặt uy nghiêm kho khan một cái, Sơn Nha tử đang khóc thấy thế lập tức ngoan ngoãn im lặng. Lão ta vừa đưa tay vuốt râu vừa lắc đầu, kèm theo ánh mắt khó tin lên tiếng: ” Xưa nay ta và mọi người ở Kỳ Gia thôn luôn kính trọng tiên sinh, vậy mà. . . vậy mà ngài lại đi trộm gà trong thôn. . .”

Vẻ mặt Vô Cữu lúc này rất lúng túng, đưa tay vò đầu bứt tai, sự ngượng ngùng xấu hổ hiện rõ trên khuôn mặt, lúc này hắn không biết phải xử trí ra sao.

Ài! Nếu không muốn người biết, trừ khi mình đừng làm. Nếu không phải trước kia ta sống trong nhung lụa ăn uống xa hoa đã thành thói, bây giờ phải chịu cảnh ngày ngày phải ăn bánh bột ngô, canh súp sau dại nó chẳng khác gì tra tấn a!.

Kỳ lão tiên sinh nói tiếp: “Theo tộc quy, người trộm cắp, cho dù tội không nặng, nhưng nó là tai họa cho hàng xóm láng giềng, phải trục xuất khỏi thôn. . .”

Chỉ là mấy con gà, cần gì phải làm như vậy, tại sao ta lại khó chịu thế này! Huống chi trước mắt bao người, tiên sinh ta còn mặt mũi nào để ở đây nữa!

Vô Cữu ra vẻ trấn định, kiên trì nói: “Chư vị không biết tôn sư trọng đạo thì thôi, làm sao có thể tin vào lời nói một bên của một đứa trẻ. . .”

Kỳ lão tiên sinh ép hỏi: “Vậy lão hủ hỏi người một câu, có hay không người ở trong thôn trộm gà?

Vô Cữu chấp tay, thành khẩn nói: ” Cho dù thế nào, cũng phải có nhân chứng vật chứng mới kết luận được. Nếu các vị không phân tốt xấu mà vu oan cho người tốt, về sau ắc gặp phải báo ứng!

Kỳ Tán Nhân một mực đứng yên quan sát, chứng kiến Vô Cữu bị mọi người gây khó khăn, lão ở cạnh bên, chen vào nói: “Vô tiên sinh thân là người đọc sách, đương nhiên phải hiểu được thế nào là nhân nghĩa, liêm sỉ, lại vất vả dạy dỗ bọn nhỏ đọc sách biết chữ cũng rất vất vả, thỉnh các vị huynh đệ minh xét. Hiện nay tìm thầy giáo không dễ dàng à. . .” (Sốc)

Rút cuộc đã có người giúp lời, Vô Cữu đưa mắt về phía Kỳ Tán Nhân trong lòng rất cảm kích lão, có điều suy nghĩ lại lời lão vừa nói. . . lão già thật đáng hận, lão ta nói chuyện, như chửi bản tiên sinh ta mặt dày vô sỉ.

Kỳ lão tiên sinh chần chờ, đưa mắt nhìn đứa cháu trai bảo bối, lão cảm thấy lời Kỳ Tán Nhân cũng có lý, liền nói: “Ta Kỳ gia Kỳ gia thôn rất kính trọng tiên sinh, cũng không muốn vu oan cho người tốt, chuyện này cần phải điều tra rõ ràng, rồi kết luận cũng không muộn!” Lão ta chắp tay sau lưng, mang theo mấy tên hậu bối rời đi.

Vô Cữu lên tiếng nói: ” Còn học đường, hôm nay. . .”

Kỳ lão tiên sinh không thèm quay đầu nhìn lại: ” Tiên sinh đã vất vả, học đường tạm đóng cửa một ngày vậy”.

Sơn Nha Tử nghe thấy không cần không cần đến trường đến trường, mừng rỡ nhảy cẫng, nó quay đầu lại làm mặt quỷ rồi vượt lên trước ra khỏi từ đường.

Nhìn qua, trong sân chỉ lại một lão già mặc đạo bào cùng một thư sinh đang trừng mắt nhìn nhau. . .

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN