Thiên Hình Kỷ - Quyển 1 - Chương 5: Sau này gặp lại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Thiên Hình Kỷ


Quyển 1 - Chương 5: Sau này gặp lại


Một chỗ trong sân của Từ Đường, nơi đây đang có một già một trẻ đang đối diện nhìn nhau…

Không cần suy nghĩ nhiều làm gì, Kỳ Gia thôn muốn trong một ngày nhất định phải điều tra rõ kẻ đã ăn trộm gà. Vì vậy trường học phải tạm nghỉ một hôm. Mà trường học có Vô tiên sinh, một người có học thức đáng được tôn trọng còn là mang dáng dấp của một quân tử đạo mạo, ngày mai sẽ tra ra manh mối.

Kỳ tán nhân trầm ngâm một lát rồi hỏi : ”Hỏi thật, có phải ngươi hay không …”

Vô Cữu không có trả lời ngay mà quay người ra đóng cửa lại rồi quay lại nói : ”Lão tính toán được, thì hãy bói một quẻ xem sao…”

Kỳ tán nhân chống gậy rồi ngồi xuống thở dài nói: ”Ngươi hay đi linh tinh, có nhiều việc không chịu an phận! Việc đã đến nước này thì biết làm thế nào đây…”

Vô Cữu bước đi thong thả miệng cười khổ nói :” Tại hạ nào phải là người an phận chứ, đơn giản chỉ tìm niềm vui để giải sầu mà thôi. Nhưng mà sự an nhàn trong cái cốc này quả thực không thể chịu đựng thêm nữa…” Hắn đang giả bộ suy tư, trong hai mắt sáng ngời bước chân bỗng dừng lại mà đến bên cạnh Kỳ tán nhân ngồi xuống móc ra khối ngọc bội mà nói :”Nơi này đã không thể lưu lại, nếu mà chốn muốn đi ta muốn đi Linh Hà sơn, kính xin lão đạo chỉ điểm cho vài câu…”

Kỳ tán nhân ôm cây gậy, cúi đầu nhìn miếng ngọc bội, hai liền mắt sáng lên có vẻ thần trí lại khôi phục bình thường, lão nhìn đi nơi khác tỏ vẻ tỉnh bơ nói :”Thì ra ngươi đã có ý định rời đi! Mà đi Linh Hà sơn thì.. đó không phải là nơi ngươi nên đến..”

Vô Cữu sớm không muốn giấu diếm, còn lý do rời đi thực sự hắn lại cố ý che giấu không muốn nói rõ. Thấy kỳ tán nhân trả lời với thái độ kỳ quặc nên cũng tò mò mà hỏi thêm :”Chẳng lẽ nơi đó là đầm rồng hang hổ sao? Khối ngọc bộ này chính là do ta cứu người mà có được, nghĩ đến việc vị tiên tử kia để lại tín vật chắc chắn nàng có ý muốn sau này gặp lại, lúc đó hắc hắc…”

Kỳ tán nhân thấy hắn hiện lên vẻ bỉ ổi, tâm trí tạm thời lâm vào mộng ảo. Lão nhìn hắn hồi lâu, lắc đầu vài cái rồi hỏi tiếp :”Không biết là ..hai vị tiên tử trông như thế nào?”

Vô Cữu nhanh chóng trả lời: ”khuôn mặt của các nàng đẹp không tỳ vết, chính là xưa nay hiếm thấy! Ngoài ra còn biết pháp thuật thần thông đúng là một Tiên Tử hắn hoi..”

Kỳ tán nhân khẽ gật đầu hỏi tiếp: ”Đã không phải là người phàm, lại là một đôi vũ sĩ, nếu mà lưu lại cho ngươi tín vật thì tuyệt đối không phải là yêu mến gì đâu…”

Hừ chính là lão ghen ăn tức ở! Bổn công tử ngọc thụ lâm phong, sao không thể làm cho Tiên tử yêu mến cho được?

Vô Cữu không đồng ý mà nhìn chằm chằm và Kỳ tán nhân, sau đó liền hỏi : ”Như thế nào là vũ sĩ?”

Kỳ tán nhân suy nghĩ một chút rồi mới giải thích :”Thế gian này có tu đạo, có tu tiên, được gọi là vũ sĩ hoặc là tán nhân..”

Vô Cữu ngạc nhiên nói :”Lão nói thật không đấy, lão xưng là tán nhân chẳng nhẽ lại là người đồng đạo với bọn họ ư?”

Hắn liền nhanh chóng đứng lên nhìn từ trên xuống dưới Kỳ tán nhân một lượt. Cái lão già tỏ có vẻ ngoài tỏ là là một đạo sĩ huyền nhưng thật chất là một lão già yếu và bủn xỉn, không hề có chút tiên khí nào, làm sao mà có thể so sánh được với hai nữ tử hôm qua đây? Mà cái gọi là Yêu Ma Quỷ quái cùng với Tiên nhân tại đô thành ta cũng đã tìm hiểu qua chút ít, chả qua là rất huyền ảo khó lượng, nên không có ấn tượng nhiều.

“Làm sao mà giả?”

Kỳ tán nhân hỏi ngược lại hắn một câu, lão ngồi thẳng lưng rồi nhẹ nhàng cầm cây gậy trên tay, trong mắt đầy cảm khái đặt nó xuống cạnh lưng rồi mang theo vẻ ủ dột buồn rầu nói tiếp :” Ta trước kia cũng đã từng đến Linh Hà sơn cầu đạo, nhưng mà cơ duyên đã hết lúc này mới phải lang bạt đến nơi đây sống quãng đời còn lại…”

Ồ, thì ra vị hàng xóm của mình chính là một người có lai lịch sao!

Vô Cữu ánh mắt sáng lên rồi chăm chú lắng nghe.

Có vẻ Kỳ Tán Nhân chỉ bừng tỉnh trong chốc lát, bỗng nhiên quay đầu lại hỏi :”Ta vừa nói cái gì….”

Vô Cữu cảm thấy kinh ngạc, lấy tay gãi gãi lỗ tai.

Kỳ tán nhân mắc bệnh hay quên, may là lão đã nói được một số vấn đề chủ yếu.

Phong Hoa cốc, ở vào phía bắc của Nam Lăng quốc. Xuôi theo xuống phía nam hai vạn dăm có một toàn linh sơn cao chọc trời, đó chính là Linh Hà Sơn, chính là thánh địa của tu chân giả tại Nam Lăng. Nếu như nhắc tới tu tiên thì không thể không nhắc tới Tiên nhân. Nghe nói Tu Tiên được chia làm nhiều bậc, từ khi Trúc Cơ không thể xưng là Tiên Nhân được, chỉ có thể tự xưng là vũ sĩ, tán nhân hay Trúc Cơ đạo nhân. Chỉ có người tu hành thành Kim Đan thì mới có thể xưng là Tiên Nhân. Ngoài ra còn có Địa Tiên, Phi Tiên cùng Quỷ Tiên nữa.. Mà theo tu vi mạnh yếu khác nhau thì thọ nguyên cùng pháp thuật thần thông cũng rất khác nhau…

Vô Cữu lắng nghe với vẻ đắm đuối, hắn tỏ vẻ rất hưng phấn.

Không quan tâm đến tuổi tác, lại có pháp thuật thần thông, Tử Yên cô nương đúng là tiên nữ, chắc chắn là vậy, nếu có thể cùng nàng sớm chiều ở chung, mơ ước của ta chỉ có vậy. Vả lại trước mắt đã đến bước đường cùng. Linh Hà Sơn là địa phương hết sức an toàn đúng là nơi ta cần đến. Quyết định như vậy đi, bổn công tử muốn sống tiếp thì không còn đường thứ hai để chọn rồi.

Có điều, sau nửa ngày nói chuyện kỳ tán nhân, cảm giác như thần trí của lão bắt đầu minh mẫn trở lại, lão mang theo ánh mắt nghi hoặc hỏi: “Ngươi. . . Thật sự vì hai cô gái kia mà muốn ly khai Phong Hoa Cốc.

Vô Cữu cười hắc hắc nét mặt tươi cười nói: “Ngươi đoán thử coi . . .”

Kỳ Tán Nhân tay nắm chặt quải trượng, lần nữa lập lại: ” Linh Hà Sơn không phải địa phương ngươi có thể đến, nói thế thôi. . .” Nói xong lão đứng dậy, chậm rãi đi về phòng.

Ta cũng muốn sống an nhàn lắm, tiếc rằng hoàn cảnh không thể so với kẻ mạnh a! Không nói đến chuyện khác, sắp trở thành kẻ ăn trộm gà liền chịu không nổi à. Hậu viện sau sườn núi chính là nơi che giấu huyệt động, nó nằm chềnh ềnh ra đó chắc chắn một ngày nào đó cũng có người phát hiện. Vả lại bên trong học đường bọn nhóc thường ra chỗ đó chơi đùa, một ngày nào đó bọn chúng vô tình tìm ra nó rồi nói cho người trong thôn biết. Nếu đến lúc đó, bản tiên sinh hết đường chối cãi mà danh dự theo đó mất sạch. Cuối cùng cũng bị đuổi khỏi Phong Hoa Cốc mà thôi, chi bằng rời đi. . .

Vô Cữu bắt đầu suy nghĩ, đứng ngồi không yên, rồi lại suy ngẫm cân nhắc, tiếp đó trở về phòng sửa sang lại túi hành lý, đến cái áo choàng ướt sũng đang phơi nắng trong nội viện cũng được thu vào.

Chỉ giây lát hắn đã chuẩn bị ổn thỏa.

Trên lưng Vô Cữu đeo một túi hành lý, bên trong loài ra một cái dù cùng một thanh kiếm mẻ, quay người tiến tới phòng bên. Trong tay còn cầm theo giấy bút.

Kỳ Tán Nhân Kỳ Tán Nhân đang ngồi trên bàn dùng cơm một mình, không nói một lời, chợt thấy Vô Cữu xông vào, thấy hắn chuẩn bị hành trang đi xa, lão kinh ngạc nói” Vô tiên sinh, ngươi nói đi là đi. . .”

Vô Cữu gật đầu nói: “Ân, đi Linh Hà Sơn, ta muốn tìm Tử Yên”. Nói xong, hắn đặt giấy bút trước mặt lão, rồi nói tiếp: ” Kính xin đạo trưởng, ngài vẽ lại cho vãn bối một bản đồ đường đi đến Linh Hà Sơn, để vãn bối theo đó mà đi, có gì sau này báo đáp. . .”

Kỳ Tán Nhân vẫn im lặng, sắc mặt không đổi, một lát sau có vẻ nhịn không nổi lại dùng lời nói cũ nhắc lại: “Cái ngọc bội hai cô gái đó lưu lại, nàng ta chỉ sợ tâm ma vướng bận làm ảnh hưởng đến tu luyện thôi, đơn giản là thế nhưng người lại cho là thật, hoang tưởng. . .” Ánh mắt lão rơi vào đống giấy bút trên bàn, thuận tay đẩy nó ra. Lão khinh thường nói: ” Sau này báo đáp? Chờ ngươi còn sống trở về, rồi nói cũng không muộn!”

“Lão đạo, ta và ngươi từng ở chung hai tháng, dù cho không có giao tình, ít ra cũng là láng giềng à, sao lại dùng lời lẽ độc ác nguyền rủa ta?”

Vô Cữu gặp Kỳ Tán Nhân không chịu chỉ điểm, hắn nổi nóng. Nếu đêm đó lão ta không lên tiếng nói ta có điềm xấu. Ta cũng không dại gì mà muốn đi địa phương phương xa xôi như vậy. Còn Linh Hà Sơn là nơi như thế nào hắn nữa điểm cũng không biết. Hôm nay nước đã đến chân, đã vậy kéo ta kéo ngươi theo cho bỏ ghét.

” Nếu ta không còn chỗ để đi, liền giao phó cho kỳ lão tiên sinh cái mạng này à, ta sẽ rêu rao mần họa ăn trộm gà đích thực có hai người, đến lúc đó ngươi muốn trốn cũng không thoát, ta không đi được thì ngươi đừng hòng sống yên ổn!”

Vô Cữu cởi hành trang ném xuống bàn, tức giận ngồi xuống ghế, không quan tâm đến Kỳ Tán Nhân ngồi ở phía đối diện cố làm ra vẻ bất cần.

Kỳ Tán Nhân sắc mặt lạnh lùng, tỏ ra thái độ không quan tâm nhưng lại chịu không nổi thái độ của hắn, lão phùng mang trợn mắt nói: ” Ngươi ăn trộm gà thì liên quan gì đến ta?”

Vô Cữu có vẻ đắc ý, lơ đãng nói: “Ta lấy gà nướng chín cùng ngươi thưởng thức. . .”

Kỳ Tán Nhân nói: “Ta không ăn. . .”

Vô Cữu với nét mặt nghiêm túc, lạnh lùng nói: “Ăn với không ăn, đều xem như tòng phạm cộng thêm chứa chấp bao che, tội thêm một bậc.”

Kỳ tán nhân còn muốn lý luận gì đó, sau khi suy nghĩ một chút, rồi lại thở dài: “Ngươi nào có chỗ nào giống một người đọc sách, rõ ràng là một thiếu gia ăn chơi, thôi thì . . .” Hắn thoáng chần chờ, sau đó từ trong lòng móc ra một mảnh da thú, nói: “Nếu như ngươi lưu lại đây, không biết sẽ còn gây ra bao nhiêu nhiễu loạn. Ngay cả ta còn không chịu nổi sự phá phách của ngươi, huống chi là những hương dân vô tội kia. Đi đi, ngươi đi ngay đi, còn đây là địa đồ Nam Lăng quốc. . .”

Vô Cữu trên mặt lộ ra tươi cười vì thực hiện được quỷ kế, ngẩng đầu nhìn qua.

Da thú hình vuông rộng tầm một xích, có mấy chỗ hơi cũ nát, bên trong phân biệt mặt đất và đồi núi rất rõ ràng, còn có chữ viết đánh dấu.

Kỳ tán nhân chỉ vào mảnh da thú, phân trần nói: “Ở trung tâm có một khối lãnh thổ chính là Nam Lăng Quốc. Ngươi đi về phía nam hai vạn lý, trước vượt qua đầm lầy, sau là hoang mạc, lại vượt qua Vân Lĩnh Sơn mạch, cuối cùng mới đến được Linh Hà Sơn. Nơi này hung hiểm trùng trùng điệp điệp, tạm thời ít ai tới được, ngươi đi thử xem. . .” Hắn một tay vuốt chòm râu, một tay bấm đốt tính toán, lại bói ra : “Đầm lầy bên trên không có nước, là nơi bị vây khốn; vạn vật không sinh trưởng được, rơi vào thì chỉ có chết!”

Vô Cữu đưa tay cuộn tấm da thú lại, tâm trạng có chút thất vọng: “Nói như ngươi liệu định mọi chuyện, trong cuộc sống còn có gì thú vị để mà làm. Nếu như cả ngày trốn ở trong phòng, chỉ vì cầu an một lúc, có nước buồn chán mà chết cho xong , thà dựa vào đôi chân, đi khám phá thiên địa rộng lớn!”

Lời nói dõng dạc, âm điệu mạnh mẽ, mà trong lòng của hắn so với người khác mới rõ ràng, đơn giản là tìm cho mình cái cớ để rời đi mà thôi. Cũng không thể nói là vì mấy con gà nhép mà lại chạy trốn đến chỗ không người, cứ như vậy mà truyền đi thì quả thật xấu hổ chết ta rồi. Bổn công tử sắp triển khai một phen hành trình, nói không chừng Tử Yên Tiên Tử đang tại Linh Sơn ngẩng đầu ngóng trông mình đây! (cười bỉ ổi trong lòng)

Kỳ tán nhân lẩm bẩm: “Luận đạo lý đều là cuồng vọng, loạn thế cầu sinh mới thật thức thời. Mà ngươi đi lần này, chỉ có thành công vượt hung hiểm, mới có thể hóa nguy thành an!”

Vô Cữu đem da thú nhét vào trong ngực, cầm lên túi hành lý buộc chéo trên lưng. Về phần lão đạo trước mặt đang nói cái gì, hắn căn bản không để trong lòng, chỉ muốn làm sao né tránh hương dân Kỳ gia thôn, để khỏi phải đến lúc bị bức bách quá mức mà không chịu nổi.

Kỳ tán nhân còn muốn nói thêm vài lời, ai ngờ chỉ là đàn gảy tai trâu. Hắn chậm rãi đứng dậy, trong ánh mắt lộ ra tia nhìn thương cảm, có chút ít tiếc hận nói: “Đang sống tốt đẹp, mà lại hết lần này tới lần khác muốn đi tìm đường chết. . .” Hắn chần chờ một lát, trên tay lại biến thêm ra hai khối da thú, ý bảo nói: “Ta năm đó ở bên ngoài du lịch, bên người còn giữ lại hai cái phù lục, một cái là độn phù, một cái là Kiếm Phù, có lẽ có chút ít tác dụng. . .”

Vô Cữu hai mắt sáng ngời, đưa tay tiếp nhận hai miếng da thú.

Miếng da thú bên trên có mấy hình vẽ cổ quá, chính là phù lục? Hắn nhớ rõ Tử Yên cùng Diệp Tử đã từng thi triển qua, hướng trên thân mình vỗ một cái, hoặc là phóng ra hỏa lôi, hoặc là cưỡi gió phi hành, bộ dáng rất lợi hại. Đưa mắt nhìn xuống, hắn thấy hai cái này dường như cũng giống lắm. Không thể tưởng được Kỳ tán nhân còn cất giấu bảo bối Tiên gia, đúng là khiến ta có một phen ngoài ý muốn!

Kỳ tán nhân nhìn Vô Cữu liên tục gật đầu, ra vẻ như rất có kiến thức, cố tình dặn dò vài câu, đã thấy đối phương cẩn thận hảo hảo thu vào túi hai cái phù lục, có chút thẹn thùng nói: “Trọng lễ như thế, ta mang trên người thực sợ hãi a! Mà tiểu sinh trên thân không có tài sản gì nên hồn, mặc dù có lòng hồi báo, cũng chỉ có thể nói một tiếng hổ thẹn!”

Vô Cữu không có nói lời bịa đặt, hắn ngoại trừ trên thân mặc một kiện xiêm y, cùng với cây dù, thanh kiếm mẻ bên ngoài, chỉ còn lại có chút ít bạc vụn cùng một số đồ lặc vặt. Trong lúc này lại được tặng hai tấm Phù Lục thần kỳ, không khác trời giáng tiền của phi nghĩa. Mà đã có thứ để cậy vào, cũng tự nhiên cảm thấy tin tưởng tăng gấp đôi.

Kỳ tán nhân ánh mắt rơi vào bao kiếm mẻ, như có điều suy nghĩ nói: “Mặc dù không cầu hồi báo, nhưng ta nghĩ ngươi hãy nghe khuyên một câu. Đây là ta bói ra quẻ tượng, cây đoản kiếm kia cùa ngươi là đại hung chi vật, không bằng vứt đi. . .”

“Hừ! Phiền lão đạo suốt ngày xem bói, mà lại chưa từng nói ra lời hữu ích !”

Vô Cữu đeo bao hành lý lên, quay người đi ra ngoài, cất giọng nói: “Vật gia truyền, không dám làm mất.”

Kỳ tán nhân nhìn bóng lưng kia rời đi, nhịn không được thầm thở dài một tiếng. Hắn cũng không thích cái người trẻ tuổi hàng xóm kia, rồi lại không đành lòng thấy đối phương lầm đường lạc lối. Vì một cái ý niệm không đâu trong đầu liền muốn tùy tiện đi xa, thật sự là quá mức hoang đường. Thiên mệnh vô thường, mọi việc tùy duyên a! Mà người nọ cũng không phải làm cái gì sai, ít nhất có tính không bị trói buộc, lòng dạ cũng tạm. . .

Vô Cữu đi thẳng đến nhà bếp, đem hai cái bánh bột ngô còn dư lại nhét vào túi. Thứ này tuy khó nuốt xuống, nhưng lại có thể đỡ đói, mang trên đường, có ít còn hơn không!

Kỳ tán nhân đi ra ngoài, một mình đứng ở dưới mái hiên, nhìn xem người nào đó bận rộn, nhịn không được hỏi: “Ngươi đã là người đọc sách, cũng không giảng đạo lý; tự cho là mình danh xưng công tử, lại mất tinh thần như vậy. lúc sắp chia tay, có thể hay không nói ra lai lịch thân gia của ngươi?”

Vô Cữu đi đến cửa sân trước, thoáng mở ra một khe cửa, lặng lẽ thò đầu ra bên ngoài nhìn quanh, không gặp cái gì dị thường, lúc này mới quay đầu lại cười nói: “Trong mắt lão đạo, ta Vô Cữu tên họ tục danh đều là giả dối. Đã như vậy, ta nghĩ không cần phân trần. . .”

Kỳ tán nhân đúng lý đáp lại: “Người không danh không tính, xưa nay nào có ai. . .”

Mà bên này lời còn chưa dứt, bên kia đã khẽ đóng cửa sân, không thấy bóng người, chỉ nghe một tiếng cười cười nói nói truyền đến: “Hắc hắc! Lão đạo, ta sẽ nhớ tới ngươi, sau này còn gặp lại. . .”

Kỳ tán nhân muốn nói lại thôi, yên lặng chống cây gậy ngồi ở dưới mái hiên, lập tức lại yên lặng bấm ngón tay, ánh mắt thâm sâu theo mây đen đầy trời mà chậm rãi biến hóa.

Sau này còn gặp lại? Hôm nay tháng năm, ngày tám, giờ Thìn, mưa dầm, có người đi xa. Hắn không ngần ngại tung một đồng xu, bốc quẻ : hạ Cấn thượng Khôn, dưới đất có núi. Ngụ ý công cao mà không tự nhận, tên cao mà không tự khen, chức cao mà không tự ngạo, chính là một đời quân tử,che giấu khiêm tốn. Nhìn như bình thường, rồi lại vô dục vô cầu, được đại cát phù hộ! Hắn lần này đi vốn dĩ là khó tránh khỏi nguy hiểm, chẳng lẽ có biến . .

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN