Thiên Lang Truyền Kỳ
Chương 7: Giải Quyết
Hàn Thiên Vũ quan sát xung quanh động phủ, bèn kiếm một chỗ sạch sẽ ngồi đả toạ, nhắm mắt định thần, đợi con quái thú quay về,
Thời gian trôi qua, thấy có tiếng ở cửa động phủ, Hàn Thiên Vũ mở mắt, hắn nhìn thấy một con Hắc Lang Nhân đứng trước động phủ,
Thân hình nó cao lợn dị thường, móng vuốt cực kì dài, trên miệng vẫn còn những vết máu khô, da và lông đen tuyền.
Con quái thú đứng thẳng hai chân trước cửa động phủ, giương nanh mua vuốt, nhìn chằm chằm Hàn Thiên Vũ như thể có một kẻ địch đến chiếm lãnh thổ của nó.
Không hổ là quái thú, trực giác của nó nhạy bén hơn con người rất nhiều, nếu là bình thường nó thấy một nhân loại bình thường đứng ở trong lãnh thổ của mình, nó sẽ trực tiếp nhảy lên xé xác, nhưng tên nhân loại này thì khác, kẻ này toả ra một loại tử khí chết chóc.
Thấy không ổn, con Hắc Lang Nhân quay đầu bỏ chạy, Hàn Thiên Vũ ánh mắt nhếch lên một phát hừ lạnh
“Muốn chạy?”
Hàn Thiên Vũ nhảy đến, tung một quyền vào sống lưng con Hắc Lang Nhân, làm cho cột sống của nó gãy rạp, cả thân hình đồ sộ bị đánh bật vào gấc cây, tru lên một tiếng đau đớn.
Nhưng cũng không hổ là Hắc Lang Nhân, khả năng hồi phục của nó quá bá đạo, mặc dù cột sống bị gãy làm đôi, nhưng ngay lập tức được nối liền lại, loạng choạng đứng bò lên mặt đất tiếp tục chạy trốn,
Nhưng lúc này Hàn Thiên Vũ ngay lập tức đã xuất hiện trước mặt nó, một chưởng đánh vào lồng ngực làm cho xương ngực của nó cắm ra sau lưng, Hàn Thiên Vũ tiếp tục dùng một bộ pháp kì ảo nhảy lên trên đầu con quái thú, xoắn nhẹ một cái.
Ngay lập tức đầu của con quái thú lìa khỏi thân, Cả thân thể to lớn đổ ập xuống đất, máu tươi từ cổ chảy xuống như suối.
Hàn Thiên Vũ để cái đầu của Hắc Lang Nhân xuống đất, đi đến bên cái xác, hắn móc ra con dao nhỏ nhặt được ở chỗ những người hái dược bị giết từ từ rạch bụng con quái thú, lấy ra lá gan của nó quấn vào trong miếng vải, rồi lại đi vào trong động thu lượm xương cốt của những người đã bị giết bỏ vào trong một cái túi vải khác.
Xong xuôi mọi việc, hắn cầm đầu con quái thú nhảy đi,
Một lúc sau hắn lại xuất hiện ở bờ sông Biên Giang , hắn nhìn thấy Trần Trung Quán cũng đứng ở đó, căn lều vải tạm bợ đã được dựng lên ở gần bờ sông, Trần Trung Quán chắc hẳn là đang đợi Hàn Thiên Vũ trở về.
Hàn Thiên Vũ nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh người Trần Trung Quán.
“Những người hái dược đã bị một con Hắc Lang Nhân giết chết, đây là thủ cấp của nó, còn hài cốt những người bị giết thì ở trong túi vải này,”
Nói xong, Hàn Thiên Vũ giơ lên cái đầu quái thú để chứng mình, còn có cả túi vải đựng xương cốt.
Khi nhìn thấy cái đầu to lớn dị thường của con Hắc Lang Nhân, biết được tin thôn dân hái dược đã bị giết, Trần Trung Quán thở dài một hơi.
“Cảm ơn thiếu hiệp đã trợ giúp, tiếc rằng không kịp cứu được mạng những người này, giá như thiếu hiệp sớm đến Biên Giang thì tốt biết mấy”
Hàn Thiên Vũ nhẹ nhàng gật đầu, hắn nhận thấy Trần Trung Quán cũng không phải nói cho có, nhìn qua ánh mắt cũng có thể thấy được ông ta thật sự quan tâm đến nhưng người dân này.
Một lúc sau Trần Trung Quán tiếp tục nói,
“Xin hỏi tên của thiếu hiệp là?”
“Tại hạ tên Hàn Thiên Vũ”, hắn nhanh chóng trả lời.
Trần Trung Quán gật đầu.
“Hàn Thiếu Hiệp nếu không còn gì nữa, ta phải về phủ làm chút việc,”
Nói xong Trần Trung Quán ngồi lên xe ngựa, một binh lính tiến đến lấy chiếc đầu quái thú và túi vải đựng hài cốt, rồi lặng lẽ đi theo sau chiếc xe ngựa.
Hàn Thiên Vũ đứng nhìn chiếc xe ngựa đi khuất bóng, rồi lắc mình đi vào trong lều vải,
Bên trong cũng khá là rộng rãi, có một cái mái tranh để trống mưa trống nắng, bên trong là một chiếc giường đơn, một chiếc bàn một cái hốc được đục sẵn để làm nhà bếp.
Hàn Thiên Vũ ngay lập tức nhảy lên giường , đã nhiều ngày nay hắn đi đường xa vất vả, tinh thần và thể xác cực kỳ mệt mỏi, lúc thì ngủ trên cây, lúc thì ngủ dưới đất rất khó chịu, bây giờ có một chiếc giường thì thật là tốt.
Nằm đánh giá chiếc giường một lúc, Hàn Thiên Vũ bước xuống giường, ra khỏi lều vải, lúc này sắc trời đã sẩm tối hắn ra đầu bờ sông tắm rửa kỳ cọ, xong xuôi lại ngồi nhóm lửa, nướng thức ăn.
Thức ăn của hắn hôm nay là gan của con Hắc Lang Nhân, thứ này đối với người thường là kịch độc, nhưng đối với, Thiên Ma Nhân như hắn thì là vật đại bổ, tuy rằng trực tiếp ăn ngay thì không tốt bằng có thêm thảo dược để luyện chế, nhưng có vẫn hơn không, để lâu ngày thứ này sẽ bị hỏng, nên hắn quyết định nướng lên ăn luôn.
Gan của Hắc Lang Nhân vốn khó ăn, tuy rằng đã được nướng lên nhưng vẫn cực kỳ đắng, Hàn Thiên Vũ có gắn ăn từng miếng một.
Khi đã ăn xong, một nguồn khí ấm toả ra khắp kỳ kinh bát mạch của hắn, rồi tiếp tục lan toả đến tứ tri, lục phủ ngũ tạng,
Hàn Thiên Vũ ngồi xếp bằng trên giường hắn cảm giác từng chiếc xương, từng thớ thịt đang được gột rửa, những ám tật lâu ngày cũng đang được hồi phục, một lúc sau hắn nằm thiếp đi, ngủ lúc nào không hay.
Sáng sớm thức dậy, Hàn Thiên Vũ cảm thấy tinh thần cực kỳ thoải mái, đã lâu rồi hắn không được ngủ một giấc sảng khoái như vậy, có lẽ là do tâm lý của hắn đã tốt hơn, không còn lo âu suy nghĩ,
Hôm nay Hàn Thiên Vũ quyết định đi vào khu chợ ở Biên Giang tìm mua vật dụng cá nhân, khi đi vào nơi có dân cư đông đúc, nhiều người thấy hắn không quen liền tò mò bàn luận đánh giá.
Ở đây tuy rằng không được to lớn sầm uất như những nơi khác nhưng thứ gì cũng có, quán ăn , cửa hàng quần áo, nơi bán đồ tạp hoá đều đầy đủ.
Dạo chơi một lúc thì hắn thấy xung quanh khu này thỉnh thoảng lại vang lên tiếng khóc oai oái, Hàn Thiên Vũ đoán rằng sau khi nghe tin người thân bị quái thú giết hại thì đang khóc thương cho người đã chết.
Hàn Thiên Vũ ghé vào một tửu điếm để ăn sáng thì nghe thấy những người bàn bên bắt đầu bàn luận
“Ông có biết chuyện gì không? Những người đi vào rừng hái thảo dược đều bị quái thú bắt được, nghe nói Quan huyện đại nhân đã nhờ một người vào rừng truy tìm thì biết được”
“Người đó là ai?” Người đàn ông kia nghi hoặc hỏi.
“Nghe nói là một Thiên Ma Nhân trẻ tuổi, Trần đại nhân nhờ hắn đi tìm người, thì phát hiện mọi người đã bị quái thú giết hại, ăn thịt, Thiên Ma Nhân kia lấy thủ cấp của con quái thú, còn mang cả hài cốt của những người bị giết mang về”
“Tôi còn nghe nói, Thiên Ma Nhân này cũng quyết định ở lại Biên Giang này, cái nhà tranh ở lập ở bờ sông cũng là Trần đại nhân dựng cho hắn”
Người đàn ông kia nghe thấy vậy gật gù nói.
“Tôi nghe đồn mỗi khi nhờ được Thiên Ma Nhân đi làm việc thì thù lao phải ít nhất một ngôi nhà, không ngờ Thiên Ma Nhân này lại phóng khoáng như vậy”
Người còn nghe vậy cũng gật đầu theo.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!