Thiên Lang Truyền Kỳ - Chương 6: Nhập khẩu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


Thiên Lang Truyền Kỳ


Chương 6: Nhập khẩu


Nhìn từ bên ngoài những người dân Ma tộc và Nhân tộc chẳng có đặc điểm gì khác nhau, theo như Hàn Thiên Vũ đọc qua trong sách lịch sử ở Thiên Ma Sơn. Hoàng Gia ở Ma tộc tu luyện một công pháp truy cầu Ma đạo, lấy tàn sự tàn độc làm căn cơ tu luyện, để trị vì đất nước, từ đó vùng đất này được gọi là khu vực của Ma Tộc.

Còn về phía hoàng thất nhân tộc thì ngược lại, họ truy cầu một đại đạo khác gọi là Chân Thiện Mỹ những thứ tích cực của con người, từ đó tạo ra một vùng đất mà người ta vẫn gọi là nhân tộc.

Nhưng cho dù là Ma tộc hay Nhân tộc thì Hàn Thiên Vũ vẫn coi những người này là con người bình thường, chỉ là họ theo một đạo khác nhau, nên quan điểm cũng khác nhau

Đánh giá một hồi Hàn Thiên Vũ quyết định sẽ định cư ở đây, xung quanh đây hắn cảm thấy cũng có khá là nhiều quái thú, rất thích hợp làm một nơi định cư lâu dài cho hắn.

Nhảy một bước vào trong khu làng, hắn nhận thấy người dân quanh đây ma tộc và nhân tộc ở lẫn lộn, vì hắn để ý kiến trúc nhà cửa của Ma tộc và Nhân tộc hoàn toàn khác nhau,

Việc đầu tiên muốn định cư ở đây thì phải xin phép quan chủ quản , nếu không được thì sẽ bị coi là người ngoài, sẽ bị dân làng đuổi đi, đến lúc đó chỉ có thể lên núi mà ở,

Hỏi thăm được nhà của quan chưởng quản ở phía bờ sông, Hàn Thiên Vũ chầm chậm tiến đến gõ cửa, ngôi nhà này trông cũng khá là to lớn, phía trước cửa là hai con sư tử đá, trên cửa là môn bài của quan chưởng quản có ghi rõ họ tên của hắn Trần Trung Quán lúc gõ cửa có một người hầu mở ra

nhìn thấy Hàn Thiên Vũ thì đánh giá hỏi han một lúc khi nghe hắn giới thiệu mình là Thiên Ma Nhân thì gật đầu dẫn hắn đi vào trong nhà.

Vào trong nhà đi đến phòng khách thì Hàn Thiên Vũ bắt gặp một người đàn ông trung nhiên, khuôn mặt già dặn, tóc đã hoa râm đang đứng cầm chăm sóc cây cảnh.

Khi được người hầu ghé tai nói chuyện thì người này bỏ kéo xuống, đi đến gần Hàn Thiên Vũ nói.

“đại hiệp là Thiên Ma Nhân thật sự sao? Trông còn trẻ quá, xin hỏi muốn đến nhờ ta có việc gì?”

Hàn Thiên Vũ gật đầu từ tốn nói.

“tại hạ hiện tại là muốn nhập khẩu ở trong huyện, đến đây để xin phép chưởng quan.”

Trần Trung Quán suy nghĩ một lúc rồi gật đầu,

“việc của đại hiệp ta sẽ sắp xếp, phí nhập khẩu cũng là miễn phí, nhưng có điều…”

“xin hỏi, chưởng quan có gì dặn dò? Hàn Thiên Vũ thiên nghi hoặc nói”

“Chẳng là ở trong huyện ta có một nhóm người đi vào khu rừng phía bắc cách đây hơn hai mươi dặm, đã mười ngày nay không thấy trở về, người nhà của họ lo lắng bẩm báo đến ta, nhưng trong khu rừng đó nghe nói có nhiều quái thú,”

“thú thật với đại hiệp, đám lính của ta chỉ biết bắt nạt dân thường chứ cho chúng đi vào rừng sâu thì chỉ có tìm chết, mong đại hiệp giúp ta tìm kiếm trong đó, để tiện cho việc bố cáo với dân chúng.”

Hàn Thiên Vũ nghe đến vậy thì gật đầu, hai mươi dặm đối với hắn cũng chỉ như một cái nhấc chân, dù sao hắn vẫn không có việc gì làm, tiện thể cũng được.

“việc này ta xin nhận, nếu có thể xin đại quan cho người dựng tạm cho ta một chiếc lều nhỏ ở bờ sông đc chứ?”

Trần Trung Quán gật đầu.

“việc này cũng không có vấn đề gì, khi đại hiệp trở về, lều vải có lẽ sẽ xây xong.”

Hàn Thiên Vũ mỉm cười gật đầu.

“chắc cũng không cần lâu như vậy đâu, nếu được xin đại quan dựng lếu cách khu dân cư xa một chút, tại hạ muốn yên tĩnh một mình.”

“Nói xong Hàn Thiên Vũ nhấc chân di chuyển, chỉ để lại tàn ảnh làm Trần Trung Quán và người hầu đứng nhìn ngơ ngác.”

Tên người hầu nuốt nước bọt cái ực một tiếng quay ra Trần Trung Quán nói.

“Thưa lão gia con nghe đồn về Thiên Ma Nhân đã lâu, nay mới được chứng kiến tận mắt, người này võ công thật tài giỏi”

Trần Trung Quán gật đầu, không nói gì, đi ra dặn dò người hầu chuẩn bị lều vải cho Hàn Thiên Vũ.

….

Chỉ mất mấy hơi thở, Hàn Thiên Vũ đã đến được khu rừng mà Trần Trung Quán nói, hắn hơn một năm nay, đây là lần đầu tiên làm một nhiệm vụ của Thiên Ma Nhân, hắn buồn chán lắc đầu, không ngờ cái nghề nghiệp này vẫn còn quấn lấy hắn.

Lặng lẽ đáp xuống khu rừng không một tiếng động, vận một chút nội lực, ngay lập tức cặp mắt của hắn biến đổi, biến thành một đôi mắt mèo thay cho đôi mắt của người bình thường, đôi mắt này được gọi là Thiên Ma Nhãn, là một kết quả sau khi biến dị của thiên ma nhân, chỉ cần vận dụng một chút nội lực hên đỉnh đầu thì nó sẽ xuất hiện, đôi mắt này được dùng để truy tìm dấu vết cực kỳ hiệu quả, ngay lập tức Hàn Thiên nhìn thấy nhiều dấu chân người, ẩn dưới lớp lá khô

Ở xung quanh dấu chân, hắn còn phát hiện có nhưng dấu vết đào móc thảo dược, chắc hẳn chính là nhóm người mà Trần Trung Quán nói tới.

Lần theo dấu vết để lại, đi được hơn năm mươi trượng, Hàn Thiên Vũ phát hiện những chiếc giỏ đựng thảo dược và dụng cụ đào bị vứt lăn lóc ở khu đất trống, xung quanh còn có những miếng vải rách nằm lả tả trên mặt đất, thậm chí hắn còn phát hiện những bộ phận cơ thể người bị xé toạc ra ngoài trông cực kì tởm lợm.

Đứng lại quan sát một lúc hiện trường, Hàn Thiên Vũ kết luận những người này bị đã bị quái thú tấn công, quan sát thêm một lúc nữa hắn đã suy đoán ra thứ đã gây lên cảnh thượng này

“đầu người lại bị một lực đạo to lớn đập bay, sương hàm bị nứt toác, da mặt dập nát”

“chân người kia thì bị kéo đứt, trên chân còn có những vết răng như răng của sói,”

Xung quanh còn có nhưng túm lông đen, Hàn Thiên Vũ kết luận

“chắc chắn là một con Hắc Lang Nhân (người sói đen)”

Hàn Thiên Vũ khá là vui mừng vì phát hiện ra Hắc Lang Nhân, gan của chúng dùng để chế thuốc trị thương rất tốt, đúng là thứ hắn đang cần

Loài Hắc lang nhân này ngoại hình giống sói nhưng lại có bộ dáng di chuyển giống con người, chúng to lớn dị thường, đặc biệt chúng có khả năng hồi phục thần tốc, hầu như không có thể giết chúng ngoại trừ việc chặt đứt đầu.

Hắc Lang Nhân cũng là trường hợp đầu tiên Hàn Thiên Vũ đối mặt từ lần du ngoại giang hồ cách đây tám năm

Khi đó hắn vẫn còn là một Thiên Ma Nhân mới tám tuổi, mới tập tễnh thực hiện nhiệm vụ đầu tiên của mình, Hàn Thiên Vũ lúc đó phải khá là chật vật mới kết liễu được con Hắc Lang Nhân kia.

Vô thức hắn đưa tay lên hông sờ soạn thanh kiếm, sực nhớ ra là Kiếm của hắn đã gãy sau khi đấu với Anh Đề Dự, tặc lưỡi lắc đầu, hắn liền đi tiếp.

Hàn Thiên Vũ lúc này cũng không phải như tám năm về trước, công lực và trình độ của hắn đã hơn ngày xưa không biết bao nhiêu lần, bây giờ với đôi tay trần của hắn cũng đủ để vặn cổ một con Hắc Lăng Nhân rồi.

Lần theo vết máu khô dưới tán lá khô, Hàn Thiên Vũ đi thêm được một trăm trượng nữa trong rừng, đập vào mắt hắn lúc này là một cái cửa động, Hàn Thiên Vũ không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì

Chắc hẳn con Hắc Lang Nhân này đang vẫn chưa về tổ, hắn quyết định đi vào bên trong.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN