Thiên Long Bát Bộ Phần 2 - Rời Khỏi Vu Sơn Cốc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
345


Thiên Long Bát Bộ Phần 2


Rời Khỏi Vu Sơn Cốc



Khoảng 1 canh giờ sau thì có tiếng mở cửa, chính là thần phong tử. y dường như đang có chút hơi men. Thần phong tử tiến đến gần nàng và nói:” nương tử, nàng có đói không, chờ hai ta đông phòng xong ta sẽ dẫn nàng đi ăn, đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm đáng nhớ với chúng mình, biết đâu sau này ta lại cưới nàng làm thê tử thì sao”

Lạc thi không nói gì, bởi nàng không thể nói, nhưng cái ăn mắt gườm gườm nhìn thần phong tử làm y hơi bực mình.

Thần phong tử giất chiếc áo ngoài của lạc thi để lọ cả áo yếm và một ít da thịt, gã đưa mắt nhìn chằm chằm vào bầu ngực căng tròn của thiếu nữ 16 bên dưới lớp vải mỏng rồi cười ha hả sau đó nhanh tay cởi bỏ y phục của mình ra.

Đang định bỏ nốt chiếc ảo còn lại của lạc thi thì bỗng bên ngoài có một tiếng nói “ thần phong vô dụng, thần phong ăn hại:’ thần phong tử sững người, gã quá tức giận lập tức phi thân ra bên ngoài trong khi chưa mặc lại đồ.

Thế nhưng bên ngoài sân không thấy ai, trong khi bọn lính canh thì chết sạch. Y ngó lên nóc nhà. Thấy có một thiếu niên cầm trường kiếm ra vẻ nhàn nhã, chính là trác tiếu nhiên.

Thần phong tử cất giọng:” ngươi là ai?”

Trác tiếu nhiên đáp:” ta là người đến giúp ngươi thành thái giám”

Có chút hơi men, thần phong tử chuyếnh choáng. Y lao lên nóc nhà không khác gì cơn gió như muốn nuốt chửng lấy đối thủ. Trác tiếu nhiên đã kiệp chuẩn bị, chàng phóng kiếm veo véo. Làn kiếm quang tỏa ra tấn công thần phong tử.

Thế nhưng thần phong tử nào phải người thường, y liền sử ra một thức lôi tấn hoàng chung. Chỉ nghe bốn bề có những tiếng đinh tai nhức óc không ngớt, kèm theo đó là hàng chục ngọn cước chứa đựng kình lực hùng hồn khiến trác tiếu nhiên thoái lui liên tục.

Chàng vừa đỡ vừa nói:” hóa ra thần phong vô địch cũng chỉ đến thế này” thần phong tử đã ngấm men rượu, lại trong tình trạng trần như nhộng, thấy đối thủ nói khích thì càng bực tức. cao thủ đánh nhau mà tâm nhẹ khí nặng ắt sức mạnh đại giảm…

Năm được điểm yếu này của đối thủ, trác tiếu nhiên bình tĩnh cầm cự trong 40 chiêu quả nhiên tóc độ siêu hạng của thần phong tử đã giảm rõ rệt, lúc này quả là thời cơ tốt. chàng vạch kiếm thành 3 đường cánh cung sử ra thủy nguyệt trùng trùng. Kiếm khí dàn dụa ào ạt tràn tới bủa vây thần phong tử như bão tạp mưa xa.

Thần phong tử càng đánh càng đuối, chỉ biết chống đỡ, không có cách nào hồi lại thế công, cối cùng nghe xoẹt môt tiếng mũi kiếm của trác tiếu nhiên đã vạch một đường dài từ mặt xuống tận bụng gã.

Thần phong tử vộ vàng dồn hết sức bình sinh chạy trốn. trác tiếu nhiên không muốn đuổi theo. Chàng vội vàng vào phòng, thấy lạc thi nằm sõng soài trên giường, thân thể lồ lộ ra. Trác tiếu nhiên khá ngượng, chàng nhanh tay giải huyệt cho lạc thi.

Tiểu nữ của hư trúc bỗng thấy trác tiếu nhiên thì ôm trầm lấy khóc như mưa, dù đôi bên chỉ mới chạm mặt nhau hai lần đã thế còn là kẻ từng muốn ám hại cha mình, nhưng ở trong hoàn cảnh này thì mấy ai lại không xúc động cơ chứ.

Chàng để lạc ti ôm mình một lúc rồi mới khẽ cất tiếng:’ tiểu cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân” rồi nhắm mắt chỉ tay vào người nàng. Lúc này lạc thi mới chợt tỉnh cơn mê, buông tay ra quay người lạc vội mặc xiêm giọng ngượng nghịu:” lại là huynh xuất hiện kịp thời, lạc thi này không biết lấy gì để báo đạp…”

Căn phong lặng vài giây. Lạc thi cất tiếng:’ sao huynh lại giúp tôi? Không lẽ y có ý đồ gì, hay là ý cũng muốn chiếm… như gã biến thay kia?”

Câu hỏi của lạc thi như một hòn đã ném vào mặt hồ đang tĩnh lặng. trác tiếu nhiên khựng lại, dịu giọng đáp:” tại hạ không có ý đó, mới cả cô nương nhìn ta xem có giống kẻ biến thay hay không”.

Lạc thi đưa mắt nhìn vẻ mặt anh tuấn của trác tiếu nhiên rồi cúi mặt xuống, nàng hơi mỉn cười có lẽ do vẻ anh tuấn của trác tiếu nhiên hay là nàng đã phải lòng rồi.

Trác tiếu nhiên thúc giục:” chúng ta nhanh đi thôi, nếu không để tên biến thái đo tỉnh rượu quay lại thì hai ta không ra được nơi này đâu”.

Lạc thi đáp:” phải rồi, nhưng trước tiên phải đi cứu ô thúc thuc đã”

Cả 2 khẩn trương đi tới phong giam ô lão đại. nhắc lại chuyện lúc trước khi trác tiếu nhiên theo chân lạc thi đến vu sơn cốc thì không thể vào được bên trong. Chàng bắt đầu lần mò xung quanh mới phát hiện một lối nhỏ dùng khinh công trèo qua được. với thân thủ của chàng thì thuộc hạ của thần phong tử làm sao phát hiện ra được.

Trác tiếu nhiên thăm dò một vòng nơi này, thế nên biết chính xác phòng giam của ô lão đại chỗ nào. Chỉ một vài đường cơ bản mất tên cai ngục đã nằm xõng xoài dưới đất. trác tiếu nhiên vật kình chém đứt cả khóa cửa. trong phòng giam ngoài ô lão đại còn có cả tứ miêu.

Lại thi đến ôm trầm ô lão đại nàng cất tiếng:’ thúc có sao không?” ô lão đại ngước nhìn trác tiếu nhiên thì hiểu tất cả, lão mỉn cười rồi xoa đầu lạc thi:” ta không sao “. Lão chắp tay nhìn phía họ trác và nới:” cảm ơn thiếu hiệp đã tương cứu”. trác tiếu nhiên cất tiếng:” đại trượng phu ai cũng sẽ làm vậy thôi, chúng ta nên đi mau, tránh thần phong tử quay lại”

Ô lão đại và lạc thi cùng gật đầu. lạc thi đưa mắt nhìn tứ miêu đưa cho y một viên thuốc nhỏ màu đen rồi nói:” ngươi cũng vất vả vì ta, đây là thuốc giải hũ cân đoạn cốt hoàn, hãy uống đi” tứ miêu chầm chậm cầm lấy hơi tay run rung rồi bỏ vào miệng

Gã dập đầu ba lạy rồi giọng thành khẩn:” xin cho kẻ bại hoại này làm trâu làm ngựa phục vụ cô” lạc thi mỉn cười và chớp mắt nhẹ một cái thì tứ miêu đã thầm hiểu nàng đồng ý.

Cả 4 người bước ra khỏi nhà giam thì thấy bọn tam miêu, nhị miêu và đại miêu đã dẫn một đám người đến rất đông. Đại miêu hằng giọng:” hay cho mấy đứa không biết trời cao đất rộng, dám đến vu sơn cốc làm loạn, hôm này 3 anh em ta phải khiến các ngươi chầu diêm vương.”

Trác tiếu nhiên cười nhẹ:” để xem 3 con mèo hen có đủ bản lĩnh hay không”

Chàng nhanh tay rút kiếm xông vào đám đông. Trác tiếu nhiên thi triển một thức diệp tàn sương ngưng, kiếm khí tỏa ra như một vòng tròn xanh lè ùa tới bọn thuộc hạ của thần phong tử, chớp mắt đã 10 tên gục tại chỗ. Thấy kẻ địch quá mạnh. Đám người vu sơn cốc không một ai dám lao lên.

Nhi miêu thét lớn:” thật là một lũ ăn hại, mau lên cho ta, nếu không đừng trách ta”

Xoẹt một cái gã đã bổ trảo trúng cổ vào tên thuộc hạ đứng cạnh khiến y chết ngay lập tức, sau đó cùng với tam miêu và đại miêu dốc sức vây đánh trác tiếu nhiên. 3 tên này võ công không phải tệ. đã thế chúng liều mình tấn công nên tạm thời trác tiếu nhiên chưa hạ gục được. bòn bọn lính thì ào lên tấn công lạc thi và ô lão đại. tứ miêu thấy thế cũng ra sức giúp nàng. Cả vu sơn cốc sáng rức bới những ngọn đuốc, cùng với đó là tiếng kêu thảm thiết của những quân lính bị thương vong.

Trác tiếu nhiên tuổi trẻ anh hùng, lấy một địch 3 mà trong 20 chiêu đã áp đảo khiến cả 3 phải hết sức chống đỡ. Thêm 20 chiêu nữa bổng rú lên chính là đại miêu bị kiếm chém mạnh vào chân. Gã gục xuống giãy đành đạch trông rất đau đớn, lúc này chàng nói to:” lạc thi, ô lão bá tôi biết 1 lối ra khỏi chốn này, chúng ta đi thôi.”

Bọn thuộc hạ thấy uy dũng của trác tiếu nhiên nên không dám đuổi theo, còn nhị miêu và tam miêu đến xem thương thế đại miêu. Lúc này từ miêu đi cùng với ba người. họ men theo một con đường nhỏ rồi thi triển khinh công vọt qua vu sơn cốc.

Cả 4 đi được 1 đoạn thì trác tiêu nhiên cất tiếng:” đến đây là an toàn rồi, tại hạ có việc phải làm, thế nên tạm biệt tại đây thôi, hy vọng lần sau có dịp hội ngộ, diệp tiểu thư, từ này nàng cũng nên cẩn trọng đừng có hành sự nguy hiểm nữa”.

Lạc thi giọng ngượu ngịu:” liệu chúng ta có dịp gặp lại không trác huynh?” nàng nói bằng khuôn mặt đỏ ửng ra chiều khá e thẹn.

Trác tiếu nhiên đáp:” hữu duyên thiên lí ắt tương phùng, chỉ cần cô nương cần, tại hạ lúc nào cũng sẽ có mặt” chàng chắp tay từ biệt 3 người rồi mất hút trong màn đêm.

3 người dần dần bước đi, trên quãng đường trở về linh thứu cung, tứ miêu thuật lại mọi chuyện, lạc thi cũng hiểu ra ngọn nguồn sự việc về thần phong tử.

Thần phong tử thửa xưa vốn là một đứa trẻ đầu đường xó chọ được vệ hành phiêu đem về nuôi nấng, đây là nhân vật được người trong giang hộ xưng tụng ngoại hiệu ma vân kim sí nổi tiếng khoảng hơn chục năm trước với khinh công độc bộ thiên hạ, lão hành tung thoắt ẩn thoắt hiện nên ít người biết đên.

Vệ hành phiêu tự mình gây dựng ra một sơn trang hoành tráng ở trong vu sơn cố, dưới trướng có mấy chục thuộc hạ chuyên hành nghề cước bóc. Lão bình thời vô cùng háo sắc, trong nhà có hơn chục người thiếp nhưng vẫn thỉ thưởng lang chạ bên ngoài. Thế nên vợ lão buồn bã mà qua đời lúc trẻ. Họ vệ tính tình hung hãn, thường đánh đập kẻ dưới khi họ không hoàn thành nhiệm vụ khiến ai nấy đều căm tức vì sợ uy danh và độ tàn nhẫn của lão nên chẳng dám làm gì.

Vệ hành phiêu gặp thần phong tử lúc 11 tuổi. thấy đứa bé tuy đói nhưng khuôn mặt vẫn hiện khí chất bất phàm, lão rất thích nên đem về nuôi nấng. năm 14 tuổi vệ hành phiêu mới chính thức nhận thần phong tử làm đồ đệ rồi truyền thụ 2 tuyệt kĩ là truy phong bạt vũ và lôi đình thiên nộ.

Tuy nhiên vệ hành phiêu tính tình đa nghi, sợ mai này mình gia yếu vệ khúc con trai lão khó có thể so được với đệ tử nên vẫn ngầm giữ lại mấy thức cuối cùng. Thần phong tử càng lớn càng giỏi, trở thành cánh tay đắc lục của lão. Uy danh của thần phong tử trong vu sơn cốc chẳng kém gì vệ hành phiêu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN