Thiên Long Bát Bộ Phần 2 - Thần Phong Vô Địch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
257


Thiên Long Bát Bộ Phần 2


Thần Phong Vô Địch



Ô lão đại cất tiếng, nhị tiểu thư, hay là chúng ta cứ giết quách nó đi, sau đó trở về linh thứu cung, tiểu thư đã đi mấy ngày rồi phu nhân chắc rất lo lắng. hơn nữa chuyện trong giang hồ vốn dĩ phức tạp, chúng ta không nên can thiệp thì hơn. Lạc thi giọng nghiêm nghị: không được giết tên này thì còn tên khác, tên thần phong tử đó là ai mà dưới vòm trời này lại dám to gan bắt cóc dân nữ nhà lành, thật không ra thể thống gì. Ta phải quyết diệt sạch đám ác nhân đó, ô thúc thúc thúc có sợ không. Dĩ nhiên ta không sợ, nhưng… Tiểu điệp quyết y rồi. tứ miêu, mau dẫn ta tới gặp chủ nhân nhà ngươi. Lạc thi lại sợ tên này lật lọng, nàng lất từ trong người ra một chiếc bình sứ nhỏ xíu, đổ ra 1 viên thuuốc màu vàng giao cho ô lão đại, ô thúc thúc, thúc bảo y uống đi. Ô lão đại nhận ra ngay loại độc dược này, năm xưa lão bị đồng mỗ lừa, nhìn hình dáng thì nó giống cửu chuyển hùng xa hoàn chuyên trị ngoại thương, nhưng thực chất lại là hủ cân đoạn cốt hoàn, ô lão đại tiến đến gần ghé miệng tứ miêu ép hắn uống. viên thuốc đưa gần đến mũi, gã đã thấy một mùi cay xè không khỏi hắt hơi mấy cái, biết ngay là kịch độc. một lát sau gã cảm thấy huyệt thiên trì bên ngực trái hơi nhói đau, thế rồi cứ từng đợt từng đọt một buốt tới tật óc. Lạc thi tươi cười nói, đã biết lợi hại của ta chưa, nói cho ngươi biết đây là hủ cân đoạn cốt hoàn, nếu không có thuốc giải của ta thì sau 90 ngày, toàn thân ngươi sẽ đứt hết gân cốt mà chết trong đau đớn. con bé kia, ngươi thật độc ác. Lạc thi đáp lại: đối với hạng người như ngươi có cần phải nhẹ tay không? Mau dẫn ta tới chỗ gã thần phong tử đó mau. Tứ miêu vốn dĩ định lừa 2 kẻ này đến nơi khác. Sau đó nhân cơ hội trốn thoát thế nhưng rốt cuộc hắn đành phải nhận lời, mà nếu có về vu sơn cốc thế nào cũng bị thần phong tử giết chết vì không làm tròn phận sự, đã thế lại còn dẫn kẻ khác đến làm loạn. thế nhưng cơ thể lão đau đớn, rên la không ngừng nên buộc phải làm vậy. do lúc này đã là giờ hợi nên trời rất tối, trong khi các quán trọ cũng đóng cửa nên cả ba đành tìm một chỗ tạm nghỉ để sáng mai khởi hành. Sau khi ăn uống xong xuôi, ba người tiếp tục lên đường. con đường đi tới vu sơn khá ngoắt nghéo, địa thế lại vô cùng hiểm trở. Sau một thời gian khá lâu thì cũng đã đến nơi. Trước mặt ô lão đại và lạc thi là một vách đá lớn chẳng còn lối đi tiếp. ô lão đại hất hàm tứ miêu, chỗ này đường cụt rồi, người dám lừa ông à. Lão giơ thanh quỷ đầu đao kề cổ y. tứ miêu run run cất tiếng. thực lòng tôi khuyên 2 vị hãy quay lại, tôi biết 2 vị hành hiệp trượng nghĩa nhưng thần phong tử thực sự rất ghê gớm, hai vị không đối phó nổi đâu. Lạc thi thấy giọng đầy quyết tâm. Hắn ta dù có là ai tiểu cô nương cũng quyết bắt cho bằng được. mở ra.

Tứ miêu biết không thể khuyên được nên đành nói: thôi được rồi để tôi mở nhưng 2 vị phải giả vờ làm con tin của tôi, nếu không sẽ bị lộ hết. nói đoạn lão rút trong người một đoạn dây buộc hờ vào tay lạc thi. Gã tiến lên phía trước chục bước rồi hét to: thần phong nhân nghĩa, thần phong vô địch. Chỉ vài giây sau tảng đá khổng lồ từ từ chuyển động, thì ra nó chính là cánh cửa đi vào vu sơn cốc, 3 người chầm chậm bước vào, bọn lính canh cổng thấy tứ miêu thì lập tức cúi chào thì ra vu sơn cốc nằm lọt thỏm vào trong các dãy núi được bao quanh lấy nhau. Đi được một đoạn thì một giọng nói The thé nam chả ra nam nữ chả ra nữ cất lên, chúc mừng tứ đệ đã lập được đại công, đứa con gái này xinh thật đó, hơn hẳn những lần trước, chắc chắn chủ nhân sẽ rất thích. Xuất hiện trước mặt lạc thi là một tên thân hình vạm vỡ, nhưng lại ăn mặc nhố nhăng tô môi đỏ chót trông thật tởm lợm, lính là nhị miêu. Gã cất tiếng: thằng già này là ai đó, sao ta chưa thấy bao giờ. Tứ miêu lắp ba lắp bắp hắn đáp: nó, nó là thuộc hạ đệ mới thu nhận. đệ thật là, tại sao lại thu nhận một tên vô dụng thế này. Gã ngước nhìn thanh quỷ đầu đao trên tay ô lão đại, có vẻ nghi nghi nên nói tiếp, thế còn 9 đứa lúc đầu, tứ miêu nói: dạ chúng nó bị dân làng đánh đuổi toán loạn đệ phải dẫn người về trước cho kịp phục vụ chủ nhân. Nhị miêu nhanh như chớp nhoài tay đánh mạnh vào tay phải ô lão đại định đoạt lấy thanh đao. Như một phản ứng tự nhiên, lão rụt tay lại xoay cổ tay đưa thanh lục ba hương lộ nhoài ra phía trước nhị miêu lập tức nhảy lui lại tránh né. Y cất tiếng, thân thủ khá lắm. để tai thử tiếp ngươi. Nhị miêu nhảy lên, tay hình trảo đưa ra định chụp lấy vai trái ô lão đại. lão vội nhảy lui ra, lách người sang bên tay phải quạt mạnh thanh đao đánh vào đối thủ. Thân thủ nhị miêu rất khá, y đang trên không bổng úp người xuống đất tránh đòn, sau đó đá mạnh vào chân ô lão đại, ô lão đại xoay trở không kịp bị gã đạp trúng ngã nhào ra, tuy nhiên nhị miêu cũng phải trả giá khi thanh quỷ đầu đao bổ xuống liếc nhẹ vào cánh tay trái khiến máu chảy ròng ròng. Nhị miêu thét lớn: tứ miêu, đệ dám phản bội chủ nhân sao? Tên này vốn dĩ công lục ngang với ta, đệ làm sao có thể thu hắn làm thuộc hạ. tứ miêu ấp a ấp úng: đệ, đệ… vốn dĩ lúc đầu ta đã khá nghi ngờ, vì những đứa con gái bị bắt tới đây vẻ mặt đều sợ sệt kêu khóc, nhưng đứa con gái kia thì khác, nó giả bộ nhưng nét sợ sệt không phải, một chút tiếng kêu không có. Thế nên ta mới thử lão già này. Thanh quỷ đầu đao của lão không phải tầm thường. những tên vô danh tiểu tốt làm sao mà sở hữu được. nói đi, các người là ai? Lạc thi giả bộ từ nãy mới cất lời: ta là ai ư? Ta là kẻ đến san bằng vu sơn cốc và lấy mạng chủ nhân của các ngươi đó. Nhị miêu hằng giọng: ngươi có bản lĩnh đó ư.

Gã hung hăng lao tới nàng thì ô lão đại đã chặn trước. ta và ngươi chưa phân thắng bại chúng ta tiếp tục đi. Cả 2 lao vào đánh nhau kịch liệt, bọn lính thấy thế cũng cầm binh khí tấn công lạc thi. Chỉ với bài không ngư khí trong thiên sơn triết mai thủ, cả đám thuộc hạ bị nàng trong chốc lát. Đang định ra giúp ô lão đại thì không ngờ có 2 bóng người đứng trước mặt, chính là đại miêu và tam miêu. Cả 2 thấy nàng thi triểu võ công đánh ngã thuộc ha biết công phu không phải tâm thường. cần phải nhanh chóng khống chế đối thủ nên chẳng ngại việc bắt nạt phụ nữ. trong 4 người thì tam miêu võ công cao nhất sau mới đến nhị miêu, còn đại miêu và tứ miêu chỉ ngang ngửa nhau mà thôi. Chẳng qua đại miêu gia nhập vu sơn cốc trước, nên được đứng đầu 4 người. tam miêu tung ra hoa thần trảo vô cùng lợi hại. bàn tay của gã khi bung ra khi cụm lại. trong tựa như một bông hoa khi nở khi tàn, lúc lượn, lên trước, lúc sang trái vô cùng thanh thoát uyển chuyển lạc thi mới đầu thấy khá lúng túng. Chưa có cách gì đối phó, bị trảo kình vồ tới rách của vai áo. Thế nhưng sau 20 chiêu nàng đã nhận ra điểm yếu của tam miêu, chính là vùng dưới hạ bệ. nàng nhoài thấp người xuống, tung ra dương quan tam điệp đánh mạnh vào cổ chân gã, tam miêu lập tức phải thu quyền lui về phòng thủ, nàng tiếp tục tấn công vào vị trí đó khiến gã chỉ còn nước tận lực chống đỡ, đại miêu thấy thế liền nhảy vào tiếp ứng, hai đánh một thế hơn thua đã rõ ràng nàng bị chúng ép phải liên tục lui lại, nhờ thân pháp uyển chuyển mới tránh được những nhát trảo chứa đầy kình lực. lạc thi nhanh trí quát. Tứ miêu, mau lại giúp ta, nếu không ngươi vĩnh viễn không lấy được thuốc giải đâu. Tứ miêu giất mình. Giúp cũng chết mà không giúp cũng chết. nhưng việc trước mắt cần làm trước. tứ miêu chạy lại thế 2 đánh 2. do tam miêu và đại miêu bất ngờ và tức giận nên ra chiêu nóng vội, khiến càng dần cần thất thế. Bổng nhiên có một bóng trắng tựa như cơn gió từ đầu tiên đến trước mặt, y chỉ vài đòn ngăn cản thế công của lạc thi và tứ miêu. Sau đó tung ra liên hoàn cước khiến nàng núng thế, rồi nhanh chóng bị gã điểm huyệt, kẻ tới không ai khác. Chính là thần phong tử ngoại hiệu thành phong vô địch.

Y tuổi khoảng hơn 30 một chút, gương mặt trắng toát, vô cùng khí độ, tay cầm chiếc quạt có thêu hình người đàn ông và 1 đám con gái khỏa thân đang nắm sát cạnh nhau. Thần phong tử vừa nói vừa phất phơ chiếc quạt: ta tưởng kẻ nào to gan dám xông đến quấy nhiễu vu sơn cốc, thì ra là một tiểu mỹ nhân khá xinh. Y tay tả đưa ra sờ nhẹ lên cằm lạc thi nàng bị điểm huyệt nên không còn phản ứng gì. Chỉ hét lên, ngươi dám sao? Thân phong tử cười nhạt, sao lại không dám, ta còn dám làm nhiều thứ nữa. Nàng đưa mắt gườm gườm nhìn thần phong tử, ô lão đại đang đánh nhau kịch liệt với nhị miêu bỗng hét lớn không được động vào người của nhị tiểu thư, tên bại hoại kia, ngươi có biết ngươi đang chạm vào ai không. Kẻ đứng đầu vu sơn cốc quay lại nhìn lão, đột nhiên thân hình chuyển động chỉ thấy thấp thoáng 1 cái bóng trắng, chớp mặt đã tới trước mặt ô lão đại, thật là nhanh đến mức không thể tưởng nổi. lão hăng tiết phát mạnh một đao vậy nhưng khi vừa chém tới đối thủ bỗng biến mất, đột nhiên lão cảm thấy sau lưng có làn tà khí lạnh toát, biết rằng thần phong tử đã ở phía sau mình, ô lão đại xoay đao lại chém chênh chếch ra sau lưng nhưng gã đã cách ngoài 2 trượng. lão liên tục thi triển đao pháp gia truyền của mình tấn công đối thủ, nhưng sau 20 chiêu vẫn chưa chạm vào vạt áo của thần phong tử, bởi vì y quá nhanh, nếu chỉ xét về tốc độ thì hiện nay thần phong tử là thiên hạ vô địch dù lật tung cả trời đất này cũng khó có thể kiếm được một người có tốc độ có thể sánh được với y. Thần phong tử giắt quạt vào người rồi nói: để ta cho ngươi thấy bản lĩnh thực sự của thần phong vô địch. Gã thi triển một thức tốc phát lôi đình trong lôi đình thiên nộ, chỉ thấy toàn thân như hóa thành một cơn cuồng phong trắng toát ùa tới ô lão đại, nền gạch dưới đất bị cơn cuồng phong thổi bay đi lạ thay chúng lại bay về một hướng, mà hướng đó lại là hướng của ô lão đại.Tốc độ của những viên gạch bay tới chẳng kém gì tốc độ của thần phong tử nên lão chỉ vừa nhìn thấy viên gạch bay lên thì nó đã tới trước mặt rồi thật là kinh người, bị mấy viên gạch va chúng khiến lão đau thấu xương nhưng chiêu vẫn chưa tận cước kình của thần phong tử đã bao trùm cả người lão sau khi trúng gần chục cước lão đã văng xa 2 trượng, miệng học máu chân tay cảm giác không còn tí sức nào, đủ thấy sức mạnh của thần phong tử cũng không phải tầm thường. Cả đám thuộc hạ nháo nhào lên hoàn hô, có đứa thì nịnh hót chủ nhân quả nhiên xứng đáng thiên hạ vô địch, võ lâm nào ai sánh nổi.

thần phong tử cười nhẹ lấy chiếc quạt ra rồi tiếp tục phe phẩy, này tiểu cô nương, thấy công phu của ta thế nào? Lạc thi vốn từ nhỏ tính tình gan dạ dị thường trong tình cảnh này nàng vẫn bình tĩnh đáp: ngươi cũng bình thường thôi, so với phụ thân ta còn kém xa lắm. thần phong tử chằm chằm vào lạc thi hỏi lại: phụ thân ngươi là ai? Phụ thân ta à, nói ra chỉ sợ ngươi phải quỳ xuống xin ta tha mạng, y cười nhẹ: trong trời đất này bổn công tử chỉ sợ duy nhất 1 người, đó chính là chiếu… đột nhiên mắt hắn nheo lại không muốn và cũng không dám nói tiếp, thần phong tử hẳng giọng, phụ thân nàng là ai? Lạc thi chầm chậm đáp: ngươi nghe cho kĩ đây, phụ thân ta là chủ nhân linh thứu cung hư trúc, thần phong tử sựng lại, mặt hơi căng ra có vẻ khá ái ngài. Thế nhưng giây phút đó chợt qua đi, gã cất tiếng: lúc ta khoảng 12 tuổi ta nghe sư phụ nói rằng tại núi thiếu thất năm xưa, hư trúc từng đánh bại tinh túc lão quái đinh xuân thu trước toàn thể anh hùng thiên hạ, quả là một cao thủ thượng thặng. lạc thi nói tiếp: ngươi có biết tới tam thúc đoàn dự của ta không? Phải chăng là đoàn hoàng gia nước đại lý chăng? Chính ông ấy! thần phong tử từng nghe sư phụ nói rằng lục mạch thần kiếm của họ đoàn đại lý thật sự khủng khiếp, năm xưa chính lão ta từng được chứng kiến sức mạnh của nó trên thiếu lâm tự. lạc thi cất lời: nếu ngươi không thả ta ra thì không những cha ta mà cả tam thúc cũng sẽ tới đây san bằng vu sơn cốc này. Thần phong tử biết việc này không phải là đùa thế nhưng gã không ngại, gã nói cười nham hiểm: haha, cũng ghê gớm lắm đấy, nhưng nếu ván đã đóng thuyền rồi thì cha nàng phải đến cầu xin ta nữa đó. Lạc thi tuy bình thời gan dạ nhưng nàng cũng sợ hãi mà hét to nàng biết việc này là việc hệ trong cả đời: mau tha ta ra, nếu không cha ta sữ đến đây san phẳng nơi quỷ quái này. Thần phong tử phe phẩy chiếc quạt giọng chắc nịch: cha ngươi đến đây thì có, nhưng là đến nhận hiền tế ngoan này. Ngươi dám? Sao ta lại không dám? Y điểm luôn huyệt á môn để nàng không thể căn lưỡi tự tử. tam miêu, hãy trói tiểu cô nương này lại rồi đem đến phong riêng của ta để tối nay bổn công tử thưởng thức. còn lão già kia và tứ miêu giam vào ngục xử tội sau. Tam miêu cất giọng: tuân lệnh chủ nhân. Lạc thi được mang đến một căn phong khá lớn, trong trang trí vô cùng tỉ mỉ, 2 bên tường mé tả và hữu từ cánh cửa ra vào toàn tranh khỏa thân của phụ nữ. phía góc tường bên phải có đặt một cái khung treo toàn áo yếm đủ màu sắc, lại cả trâm, lược và gương con gái. Nàng nhìn một lát thấy lạnh của người, lạc thi cảm nhận rằng mình đang rơi vào tay một con quỷ háo sắc vô cùng bệnh hoạn, thảo nào mà gã bắt cóc nhiều nữ nhân đến như vậy, nàng đã khóc. Một cô bé luôn nở nụ cười trên môi dù hoàn cảnh nào đã rơi lệ, nàng vô cùng hối hận, hối hận vì không nghe lời ô lão đại, từ nhỏ luôn được bao bọc bởi phụ mẫu, lạc thi đã không thể nào lường trước được sự việc xảy ra ngày hôm này, nàng ngồi suy tư một lát rồi thiếp đi từ lúc nào không hay.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN