Thiên Long Bát Bộ Phần 2 - Thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
197


Thiên Long Bát Bộ Phần 2


Thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ



CCả hai cưỡi ngựa đi men theo con đường nhỏ, bên cạnh sườn núi là cả rừng đỗ quyên đã tàn héo chỉ còn trơ lá. Đi chừng hơn 3 canh giờ thì qua một cái chợ trong thôn tam tinh. Chợ này bình thường vô cùng sầm uất nhộn nhịp, vậy nhưng chẳng hiểu sao lần này qua đây lại thấy tiêu điều ảm đạm. Người người vẫn qua laj nhưng chẳng lấy tiếng cười, thay vào đó là những cái cúi gầm và ánh mắt trông đầy vẻ lo sợ. Phía xa xa thấy có mấy đám dân đang tụ họp nhau như đang bàn tán chuyện gì đó rất bí mật. Lạc thi và ô lão đại tiến lại gần một đám để thăm dò tình hình. Ô lão đại cất tiếng hỏi: này lão huynh đệ, ở đây có chuyện gì vậy. Cả bọn đang trò chuyện rôm rã bổng im bặt. Một người đàn ông trung niên đưa mắt nhìn 2 người ra vẻ vô cùng ngạc nhiên. Hai vị khách quan hình như từ phương khác tới đây. Lạc thi nhanh nhẩu đáp: dạ đúng ạ, này đại thúc thôn tam tinh có chuyện gì xảy ra đúng không? Một người đàn ông khác thấy dung mạo của nàng khá xinh đẹp nên kêu lên, có cách rồi, có cách rồi.

Anh em ta hãy bắt con nhỏ này làm vật tế thần, nó đâu có phải người trong làng ta đúng không nào. Cả bọn nhao nhao lên hưởng ứng. thế rồi chúng xắn tay xăn chân lao vào định tóm sống lạc thi. Trong khi nàng đăng tươi cười như chẳng có chuyện gì thì ô lão đại thét lớn: đúng là không biết trời cao đất dày, đứa nào dám thì bước ra đây. Đám người thấy khuôn mặt bặm trợn của lão nên hung ý giảm sút. Thế nhưng sau vài giây nhìn nhau thì chúng lại hùng hổ xông lên. Ô lão đại qâuts: đúng là lũ dân đen không biết phải quấy hôm nay ta phải dạy cho chúng bay một bài học. lão tay cầm thanh quỷ đầu đao Lục Ba Hương Lộ quạt rộng một phát, đám người đó chỉ toàn là những nông dân bình thường nên khi đao của lão quét qua uy lực của nhát đao ấy tuy không lớn lắm nhưng cũng đủ làm bọn chúng sợ hại cực độ nhiều người trong số đó sợ quá ngã nhào xuống

Tiếp đó ô lão đại tung người nhào tới lấy mạng tên đã xúi giục mọi người bắt lạc thi. Gã dân đen thấy thanh quỷ đầu đao ở trên không trung đã sợ quá mà nói to: xin tha mạng, xin tha cho tôi. Ô lão đại vẫn tiếp tục bổ xuống, đột nhiên trong chớp mắt, 5 ngón tay lão hơi tê nhẹ, binh khí ô lão đại bị lệch đi, thanh quỷ đầu đao của lão bổ xuống nền gạch nghe 1 tiếng bình rất lớn đủ biết công lực của lão mạnh đến nhường nào. lão quay sang phải thì thấy lạc thi thì ra lạc thi đã vọt lại thi triển vạn khước sơn hà trong thiên sơn triết mai thủ, phất nhẹ vào huyệt ngoại quan nơi cổ tay phải. nên biết rằng năm đó trác bất phàm dùng kiếm đã đến mức tuyệt hảo nhưng vẫn bị hư trúc đoạt lấy binh khí một cách dễ dàng. Chỉ do hiện thời nàng tu vi công lực còn kém, những biết hóa xảo diệu trong đó chưa lĩnh hội hết, nếu không đứng nói là ô lão đại có thể đánh xuống mà ngay cả việc giữ binh khí trong tay cũng khó hơn lên trời. cả 2 đưa mắt nhìn gã nông dân kia thấy người y co cụm ôm đầu mồm miệng không ngừng lẩm bẩm. chẳng nhưng thế dưới đũng quần ướt sủng chắc chắn đã vô cùng sợ hãi. Bọn người xung quanh xúm vào cúi đầu xin tha mạng. lạc thi miệng nhoẻn nở nụ cười hỏi: xin hỏi tiểu nữ đã đắc tội gì, sao mọi người muốn bắt tôi vậy. một ông già trong đám người thèo thào run run nói, chẳng giấu gì cô nương, thôn tam tinh chúng Tôi gần một năm trở lại đây xuất hiện một đám người lạ mặt đến gây sự, bọn chúng võ công cao cường, bọn chúng nói rằng cứ vào giờ tuất 12 hàng tháng phải công nạp một thiếu nữ trinh nguyên và xinh đẹp 16-18 tuổi dâng đến ngôi đình nhỏ giữa hồ ngũ hoa, nếu tháng nào không đáp ứng được chúng sẽ giết 12 người trong thôn. Lúc đầu chung tôi không tin, cứ tưởng chúng nói nhăng nói cuội. thế nên tháng đầu tiên không có lẽ vật. chẳng ngờ trong đêm hôm đấy, đúng vào giữa giờ sửu, cả 3 gia đình bên cạnh nhà trưởng thôn bỗng nghe tiếng gào thét, chó sủa ầm ĩ. Mọi người đến xem thì đúng 12 cái xác được xếp ngay ngắn cùng một chỗ trong thật đáng sợ. từ đó đến nay tháng nào làng tôi cũng phải công nạp thiếu nữ cho lũ bất nhân kia. Để cho công bằng thì cứ một tháng nhà nào có con gái đều phải đến trình diện sau đó cứ đến ngày 11 thì bốc thăm, ai bốc được quẻ tử thì phải chấp nhận. tháng trước có 1 lão nông không may có con gái đến lượt cống nạp, ông ta vì thương con nên cả 2 cha con cùng trốn khỏi làng, chẳng ngờ bị bắt được trói lại.sáng hôm sau thì cả 2 đã cắn lưỡi tự vẫn. lão già vừa nói vừa thở dài một tiếng. lạc thi và ô lão đại đã hiểu mọi chuyện. cả 2 từ biệt rồi lên đường tới cửu trại câu. Trên đường đi nàng nói, ô thúc thúc tiểu điệp muốn biết kẻ nào lại to gan đến vậy, chúng ta phải làm cho rõ ngọn nguồn việc này mới được. ô lão đại cất tiếng nhị tiểu thư giang hồ hiểm ác, mình không nên dính vào thì hơn. Thế nhưng nàng bình sinh gan dạ có chút ương bướng, thấy chuyện bất bình như thế nào có thể ngoảnh mặt làm ngơ.

Sau một ngày vất vã cuối cùng cũng đã đến. thế nhưng lúc này trời đã tối sẩm cả hai đành nghỉ trọ qua đêm ở một khách điếm ven đường. sang hôm sau cửu trại câu hiện ra trước mắt trong thật tuyệt đẹp, mặt kính hồ trong vắt như nhìn xuyên đáy, từng đàn cá dủ màu tung tăng nhảy múa, hai bên bờ các cây lớn nhỏ lá xanh lá vàng mọc ngả bóng xuống làn lưu Thủy tựa như bức tranh sơn dầu diễm lệ, phía xa xa mấy thác nước hùng vĩ đổ xuống tung bọt màu trắng xóa quả là xứng danh thiên đường của nhân gian. Rong chơi suốt hơn nửa ngày thì trời đã xế chiều. vỗn dĩ lạc thi định chơi thêm một ngày nữa nhưng hôm nay là ngày 12 nên hai người vội vã phóng ngựa về thôn tam tinh. Lúc này đã là đầu giờ tuất, dân làng tụ họp rất đông tại một sảnh lớn, kết quả bốc thăm đã có từ hôm qua, ở xa là một cặp lão nông già nua tay run run vì tiểu nữ mình lãnh án tử đứa con gái đi cùng cha mẹ khóc kêu thảm thiết khiến ai nấy cũng có cảm giác đau buồn, nhưng tất cả chẳng còn cách nào cả, nếu không có lễ vật thì biết bao nhiêu nhân mạng sẽ phải chết. đến giữa giờ tuất, các thanh niên trong làng khiêng ra cỗ kiệu nhỏ đưa thiếu nữ đáng thương tới hồ ngũ hoa cho kịp lúc. Tới nửa đường thì đột nhiên có 2 bóng người chặn lại săp gần rằm nên trăng khá sáng, trong đêm tối cả đám phu kiệu căng mắt nhìn thấy một lão già và một cô gái nhỏ nhắn đứng phía trước. lạc thi bảo thiếu nữ đáng thương cứ về nhà trước, cắt cử 1 phu kiệu dẫn cô ta về an toàn, còn lại đi tiếp đến hồ ngũ hoa. Ngôi đình nhỏ hiện giờ chỉ còn lạc thi và ô lão đại. nàng cất tiếng nũng nĩu: ô thúc thúc, thúc có giận tiểu điệp không? Ô lão đại cười nhẹ: ta có giân thì tiểu thư cũng quyết làm cho bằng được đấy thôi. Lạc thi thấy vậy thè lưỡi trêu đùa lão, sương đêm mỗi lúc một dày, đâu đó có tiếng ếch nhái kêu ồm ộp. nơi đây trong hiu quạnh đến lạnh người. chờ đợi một lúc thì bổng có 10 bóng người mặc đồ đen như lưu tinh xà xuống, kẻ đứng đầu thấy ô lão đại nên vô cùng ngạc nhiên, gã cất tiếng. thôn tam tinh này thừa mạng hay sao mà lại công nạp thêm 1 thằng cha vừa lùn vừa mật thế này. Cả lũ phía sau cười rộ lên.ô lão đại cố nến cơn gian bình tĩnh đáp thế các đại gia không thích người lùn mập hay sao? Lão vận kình vào thanh lục ba hương lộ đao chém mạnh về phía trước. tên cầm đầu lùi lại ra lệnh cho thuộc hạ vây bắt lão. Bọn chúng tuy bản lĩnh Không cao nhưng, đông người nên nhất thời lão chưa hạ hết được. về phần lạc thi, nàng từ nãy vẫn ngồi ngay trên cái ghế đá không nói nửa lời. tên câm đầu lại gần đưa tay ra định vuốt nhẹ lên má nàng một cái. Đột nhiên huyệt quan nguyên giữa bụng thấy đay. Lạc thi đã dùng dương xuân bách tuyết đánh trúng. Cũng may là đã thấy nghi nghi nên có chuẩn bị trước nên đòn đó chưa phải đòn chí mạng tên cẩm đầu nhảy lùi ra phía xa hít một hơi thủ thế. Lạc thi bay người tung cước vào mặt gã. Khong còn cách nào khác tên cầm đầu phải vận chưởng nghênh địch. Nội lực của gã rất khá, thế nưng sau khi bị trúng đòn giữa bụng, kinh mạch chưa lưu thôngnên lúc cước chưởng đụng nhau, tên cầm đầu bị văng xa gần nửa trượng. trong khi lạc thi chỉ bị lui lại mấy bước. đúng lúc này ô lão đại cũng tới, lão vừa thanh toán trong 9 tên hắc y nhân. Thấy trước mặt 2 kẻ võ công không kém gì mình tên cầm đầu biết rằng cầm chắc cái chết nên thét lớn. đại ca, nhị ca, tam ca, mau ra giúp đệ đi. Lạc thi và ô lão đại giật mình định thần nhìn xung qanh nhưng chẳng thấy ai, cả hai quay lại thì hắn đã lắc người chạy trộn. cước lực của gã không thể ngờ được thoáng cái đã vọt đi 5 trượng tiến đến rừng trúc, lạc thi và ô lão đại dốc sức đuổi theo, chạy một đoạn thì hắn đã đi xa. Nhưng tưởng phen này để gã chạy thoát thì chẳng ngờ hắn chợt đứng sững lại.

Tên cầm đầu bị một kẻ khác chặn đường một thiếu niên trẻ tuổi cầm trường kiếm trên tay. Ô lão đại và lạc thi nhận ra người này, chính là trác tiếu nhiên truyền nhân của trác bất phàm mà cả 2 đã gặp khoảng chục ngày trước. tên cầm đầu nói: ngươi là ai? Trác tiếu nhiên đáp: ta là ông nội mi. tên cầm đầu biết 2 kẻ thù của mình đã tới, việc hôm nay ắt không thể thoát, nhưng chuyện bị thằng vắt mũi chưa sạch xỉ nhục là điều không thể chấp nhận. gã như điên dại xông đến trác tiếu nhiên, chàng chỉ nở một nụ cười xoay người né tránh những chiêu thức của kẻ cùng đường rồi lập tức có một làn ánh sáng xanh lóe lên, một thức diệp tàn sương ngưng được sử ra chỉ thấy lá rụng lả tả, đường kiếm chênh chếch chém đứt cả chục thân trúc rồi dùng chân di chuyển tấn công tên cầm đầu. gã tả hữu vận cưởng đánh nát 8 cây nhưng cây thứ 9 và 10 thì không kịp, hự một cái gã đã bị 2 thân trúc phi trúng 2 bên bụng. tên cầm đầu gục xuống rúm người lại ra vẻ đau đớn. chỉ trong một sát na mũi kiếm chàng đã chĩa trúng huyệt nhân nghênh trên cổ họng. lạc thi vốn gặp trác tiếu nhiên một lần, biết chằng là kẻ hôn trước xông lên linh Thứu cung muốn giết phụ thân mình, thế nhưng theo phép lịch sự vẫn chay đáp lễ: cảm ơn trác thiếu hiệp đã ra tay trương trợ nếu không có huynh thì thằng cha này đã tẩu thoát. Trác tiếu nhiên lạnh lùng không nói gì, chàng quay người đi và biết mất trong đêm tối để lại lạc thi với bao suy nghĩ trong đầu.

Thực ra thì từ khi rời khỏi linh thứu cung, trác tiếu nhiên không quay về nhà mà vẫn lưu lại gần nơi đây. Thứ nhất chàng muốn tìm lại người bằng hữu nửa tháng trước đã chỉ cho mình đường lên linh thứu cung một cách nhanh nhất mà không bị phát hiện, ngoài ra y cũng nói rõ thân phận, lai lịch, điểm mạnh và yếu của hư trúc để trác tiếu nhiên liệu việc đối phó. Nhưng gã là ai, tại sao lại biết việc mà người trong thiên hạ chẳng ai biết. đó là điều mà chàng cực kì tò mò. Thứ 2 chàng biết rằng muốn đánh bại hư trúc là việc khó hơn lên trời, thế nên trác tiếu nhiên ẩn nấp trong bóng tối chờ cơ họi. cũng đúng lúc này lạc thi và ô lão đại lên đường đi đến cửu trại câu. Chàng bèn có ý nghĩ trong đầu rằng giết cha không được thì ta giết con, với thân thủ của mình, trác tiếu nhiên đã bám theo suốt dọc đường đi nhưng 2 người đó không hề hay biết. cơ hội đã có, chỉ còn mấy nhát kiếm là chàng có thể trả thù, vì hai người đó vốn dĩ không phải đối thủ của chàng, chàng cũng muốn hư trúc phải cảm nhận được tình cảnh mất người thân mà chàng đã phải chịu đựng. vậy nhưng chàng không thể xuống tay. Khuôn mặt xinh xắn và nụ cười của lạc thi đã gần như hấp hồn chàng. Đã thế suy cho cùng chuyện thù hận năm xưa vốn dĩ không liên quan đến nàng, mấy hôm nay trác tiếu nhiên đã thông suốt mọi sự, chuyện cha chết thực chất chỉ là việc tỉ kiếm hơn thua hoàn toàn do phụ thân quá háo thằng mà nên. Đã thế hư trúc lấy ân báo oán, tha cho mình một mạng, rõ ràng không phải là kẻ đại gian đại ác như người bạn hữu hôm nọ nói. Lại thêm chuyện lạc thi ra tay nghĩa hiệp, không ngần ngại giúp người dân thôn tam tinh chống lại bọn ác bá khiến trác tiếu nhiên lại càng có thiện cảm chàng vẫn hi vọng một ngày nào đó được so tài với chủ nhân linh thứu cung lần nữa cho thỏa nguyện ước.

Bóng đêm bao phủ. Trong rừng trúc chỉ còn 3 người. ô lão đại vận kình vào bàn tay rồi đặt lên đầu kẻ vừa bại trâị và hỏi: người là ai, tại sao lại bắt cóc thôn nữ? nếu không nói hoặc nói láo thì đừng trách thanh quỷ đầu đao của ta. Kẻ luyện võ tuy bình thời cứng rắn nhưng phàm đã là người thì ai cũng đều sợ chết. năm xưa ô lão đại bị thiên sơn đồng lão gieo sinh tử phù cũng có cảm giác như vậy. không còn cách nào khác, tên cầm đầu đành thành khẩn khai: tôi là tứ miêu, thuộc hạ của… hắn nói ngập ngừng như kiểu bị áp lực vô hình nào đó. Nói, ô lão đại quát lớn. tôi nói ra chỉ sợ các vị hoảng sợ mà thôi. Lạc thi tủm tỉm cười đáp: chủ nhân ngươi có là ai thì gặp ta cũng như gặp diêm vương thôi. Ngươi cứ nói đi. Tứ miêu lắp ba lắp bắp: chính là Thần Phong Tử tại vu sơn cốc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN