Thiên Long Bát Bộ - Hồi 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Thiên Long Bát Bộ


Hồi 21



Mộc Uyển Thanh hậm hực nói:

– Anh làm tôi bực mình lúc đó tôi sẽ giết anh không chừng. Tôi hỏi anh, anh đã nhìn thấy mặt tôi chưa?

Đoàn Dự lắc đầu nói:

– Chưa!

Mộc Uyển Thanh hỏi lại:

– Có thật là chưa thấy hay không?

Nàng nói càng lúc càng nhỏ, khăn che mặt cũng ướt một mảng, hiển nhiên dùng sức quá nhiều, mồ hôi lạnh toát ra nhưng giọng nói vẫn mười phần gay gắt. Đoàn Dự đáp:

– Tôi nói dối cô làm chi? Cô không việc gì phải “văn ngôn bất tín.”

Mộc Uyển Thanh nói:

– Thế lúc tôi hôn mê sao anh không mở khăn che mặt tôi ra coi?

Đoàn Dự lắc đầu:

– Tôi chỉ lo trị vết thương trên lưng cô, đâu có nghĩ đến chuyện đó.

Mộc Uyển Thanh vừa bồn chồn, vừa bực tức, hổn hển hỏi:

– Anh… anh nhìn thấy lưng tôi rồi ư? Anh… anh bôi thuốc trên lưng tôi phải không?

Đoàn Dự đáp:

– Đúng vậy! Phấn thoa mặt của cô linh nghiệm quá, tôi có ngờ đâu đó lại là thuốc cao trị thương.

Mộc Uyển Thanh nói:

– Anh lại đây đỡ tôi một tí.

Đoàn Dự đáp:

– Hay lắm, thôi cô đừng nên nói nhiều, nghỉ một lát rồi sẽ tìm đường thoát khỏi nơi đây.

Nói rồi chàng đến đỡ nàng lên, nhưng tay chưa kịp chạm đến cánh tay nàng, đột nhiên nghe bốp một tiếng trên má đã bị nàng tát cho một cái. Nàng tuy đã bị thương nặng nhưng ra tay vẫn rất mạnh bạo.

Đoàn Dự bị nàng đánh cho hoa cả mắt, nhức cả đầu, người quay vòng vòng, hai tay ôm má, giận dữ hỏi:

– Sao… sao cô lại đánh tôi?

Mộc Uyển Thanh hậm hực nói:

– Tên tiểu tặc lớn mật thật, sao ngươi… ngươi dám chạm vào người ta, lại còn… lại còn dám nhìn vào lưng ta…

Nàng nổi giận lập tức lại hôn mê, nằm lăn ra đất. Đoàn Dự kinh hãi, không còn nhớ tới chuyện vừa bị nàng cho một cái tát, vội vàng tiến lên đỡ dậy, thấy sau lưng lại có một vầng máu tươi túa ra, thì ra khi nàng ra tay đánh người, dùng quá sức, vết thương đã khép kín nay lại toạc ra.

Đoàn Dự ngạc nhiên: “Mộc cô nương không muốn ta đụng đến da thịt nàng, thế nhưng không cứu nàng sẽ ra hết máu mà chết. Sự đã đến nước này, chỉ đành tòng quyền, cùng lắm nàng đánh ta thêm hai cái nữa mà thôi.”

Chàng lại xé áo lau sạch máu me chung quanh vết thương, thấy da thịt nàng mịn màng như ngọc, trắng trẻo như tuyết, lại ngửi thấy từng chập mùi hương xông lên, không dám nhìn lâu, vội vàng lấy cao bôi lên vết thương.

Lần này không bao lâu Mộc Uyển Thanh lại tỉnh dậy, vừa mở mắt đã hầm hầm nhìn chàng. Đoàn Dự sợ nàng đánh nữa vội vàng tránh xa xa. Mộc Uyển Thanh nói:

– Ngươi… ngươi lại…

Nàng thấy vết thương sau lưng mát rượi, biết ngay Đoàn Dự vừa mới trét thêm thuốc mới. Đoàn Dự nói:

– Tôi… tôi lẽ nào thấy cô sắp chết mà không cứu?

Mộc Uyển Thanh chỉ còn nước thở hổn hển, không còn hơi sức đâu mà nói chuyện nữa. Đoàn Dự nghe thấy phía bên trái nước chảy róc rách nên đi qua, thấy một dòng suối trong vắt, bèn rửa sạch hai tay, cúi xuống uống mấy ngụm, hai tay vốc nước đến bên cạnh Mộc Uyển Thanh nói:

– Há mồm ra uống chút nước.

Mộc Uyển Thanh hơi ngần ngại nhưng vì nàng mất máu quá nhiều, cổ khô miệng đắng, nên đành vén một bên mảnh khăn che để hở miệng ra. Lúc này ánh nắng đang ngay giữa đỉnh đầu, chiếu sáng một nửa khuôn mặt của nàng. Đoàn Dự thấy cằm nàng thon thon, da mặt trắng muốt, không khác gì lưng, mịn màng nhẵn nhụi, chẳng có một nốt rỗ nào, cái miệng anh đào nho nhỏ ngay ngắn xinh xắn, môi hơi mỏng hai hàm răng đều đặn trắng bóng như ngọc, trong lòng không khỏi rộn ràng: “Nàng… nàng quả là một tuyệt sắc giai nhân!”

Nước suối chảy qua những khe tay, rơi thành từng giọt trên má Mộc Uyển Thanh chẳng khác nào trên ngọc có nạm những hạt minh châu, trên đóa hoa điểm vài hạt sương sớm. Đoàn Dự sững sờ nhưng không dám nhìn lâu, quay đầu sang chỗ khác. Mộc Uyển Thanh uống hết nước trong tay Đoàn Dự rồi nói:

– Vẫn còn khát, đi lấy thêm về đây.

Đoàn Dự theo lời đi lấy thêm nước, tổng cộng ba lần nàng mới đủ. Đoàn Dự lại mon men ra bờ vực thăm dò, thấy bên kia còn lại đâu bảy tám người, tay cầm cung tên, canh chừng. Chàng nhìn xuống sơn cốc không thấy ai dám trèo lên nhưng liệu chừng kẻ địch chưa bỏ cuộc chắc thể nào cũng tính toán chuyện tấn công lên đỉnh núi.

Chàng lắc đầu rồi lại qua bên dòng suối múc nước uống, rửa sạch máu me từ vết thương của Mộc Uyển Thanh bắn lên, nghĩ thầm: “Thuốc giải đoạn trường tán có uống hay không thì cũng vậy, nhưng thôi mình cứ uống là hơn.” Chàng lấy cái bình sứ trong bọc ra, lấy giải dược bỏ vào mồm, dùng nước suối uống xuống bụng nghĩ thầm: “Thuốc giải này sao đắng quá, kém xa đoạn trường tán ngòn ngọt dễ uống biết bao. Ôi! Có ngờ đâu Mộc cô nương lại xinh đẹp như thế. Đúng là hào sơ cửu của quẻ Khuê, táng mã, kiến ác nhân vô cữu.”(4.2)

Chàng lại nghĩ thêm: “Trên mỏm núi này tuy có nước nhưng lại không có đồ ăn, địch nhân thật cũng chẳng cần tấn công lên làm chi, chỉ vài ngày hai đứa mình cũng chết đói rồi.” Chàng ủ rũ quay lại chỗ Mộc Uyển Thanh nói:

– Tiếc thay trên đây chẳng có trái cây gì nếu không tôi đi hái ít quả về cho cô nương ăn đỡ đói.

Mộc Uyển Thanh nói:

– Anh nói những lời thừa thãi ấy có ích lợi gì đâu?

Nàng ngừng lại một chút hỏi thêm:

– Làm sao anh lại quen với con bé nhà họ Chung thế?

Đoàn Dự đem chuyện chàng ở Kiếm Hồ Cung gặp được Chung Linh thế nào, mình bị nhục được nàng cứu ra sao kể lại một lượt. Mộc Uyển Thanh lặng yên chăm chú nghe, đến lúc xong mới cười khẩy nói:

– Anh không biết võ công nhưng lại thích xen vào chuyện giang hồ, bộ không muốn sống nữa hay sao?

Đoàn Dự điềm nhiên nói:

– Tôi mình làm mình chịu, có chết cũng đành, có điều liên lụy đến cô nương, trong lòng quả thật không an.

Mộc Uyển Thanh nói:

– Anh làm gì mà liên lụy đến tôi? Oán thù với bọn này do tôi gây ra, dù không có anh thì họ vẫn xúm lại vây đánh tôi cơ mà! Có điều nếu như không có anh, tôi không phải lo… sẽ đánh giết… đánh giết một trận cho sướng tay, sau đó bị họ chém nát nhừ cũng còn hơn chịu chết đói ở trên núi hoang này.

Nàng nói đến bốn chữ “tôi không phải lo,” ngừng lại một chút, nghĩ mình chính miệng nói ra phải lo lắng cho anh chàng, xem ra không ổn, mặt hơi ửng đỏ. Cũng may nàng có tấm khăn che mặt nên Đoàn Dự không hay biết gì, ngay cả giọng nàng hơi khác chàng cũng không để ý đến, lại tưởng nàng bị thương rồi người mất sức, nói năng không được trơn tru. Chàng liền an ủi:

– – Thôi cô nương nghỉ ngơi vài ngày, để khi nào vết thương trên lưng đỡ rồi, lúc đó mình sẽ đánh xuống, chưa chắc họ đã ngăn cản được cô đâu.

Mộc Uyển Thanh cười nhạt:

– Sao anh nói dễ nghe thế, vết thương của tôi vài ngày làm sao khỏi được? Đối phương cao thủ không phải là ít…

Bỗng nghe từ bờ vực bên kia một tiếng hú chói tai, vang động quần sơn. Mộc Uyển Thanh tự nhiên giật mình, run run nói:

– Kẻ… kẻ đó là ai? Sao nội công cao thâm đến thế?

Nàng giơ tay ra nắm lấy cánh tay Đoàn Dự. Tiếng hú kia vang qua vọng lại giữa những vách núi hồi lâu chưa dứt, nghe như tiếng một đàn quỉ gọi nhau, cùng đến đòi mạng giữa đêm khuya. Tuy lúc đó đang ban ngày ban mặt thế nhưng trong một sát na Đoàn Dự cảm thấy như mắt mình tối sầm. Một hồi lâu sau tiếng hú mới dần dần ngừng hẳn.

Mộc Uyển Thanh nói:

– Người này võ công thật là ghê gớm, tôi không còn cách nào sống nổi, anh… anh mau mau tìm cách bỏ chạy đi, đừng lo cho tôi làm gì.

Đoàn Dự mỉm cười:

– Mộc cô nương, sao cô coi thường Đoàn Dự này thế? Họ Đoàn tuy “danh dự cực hoại” nhưng đâu có đến nỗi tệ đến vậy.

Mộc Uyển Thanh chăm chăm nhìn chàng, trong ánh mắt bừng lên một vẻ đầy thiết tha trìu mến, dịu dàng nói:

– “Danh dự cực hoại” là em nói đùa anh, anh chết chung với em có… có ích gì đâu? Anh chạy thoát rồi, lâu lâu nhớ đến em một chút như thế là đủ.

Đoàn Dự chưa bao giờ nghe nàng nói năng ôn nhu như thế, tiếng hú kia nổi lên dường như đổi hẳn thành một người mới, có điều nàng quen với giọng điệu thù hằn, hậm hực lạnh như băng nên những lời nhỏ nhẹ kia không khỏi hơi vấp váp. Chàng mỉm cười:

– Mộc cô nương, tôi thích nghe cô nói những lời như thế, quả đúng là một cô gái xinh đẹp dịu dàng.

Mộc Uyển Thanh hứ một tiếng, đột nhiên đổi giọng gay gắt:

– Sao anh biết tôi xinh đẹp? Anh trông thấy mặt tôi rồi, phải không nào?

Tay nàng cứng lại chẳng khác nào một cái kìm bóp chặt lấy cánh tay Đoàn Dự. Đoàn Dự thở dài một tiếng nói:

– Lúc tôi múc nước cho cô uống, thấy một nửa khuôn mặt cô. Chỉ một nửa khuôn mặt thôi cô đã là một mỹ nhân khó kiếm ở trên đời rồi.

Mộc Uyển Thanh tuy tính tình hung dữ nhưng dẫu sao cũng là đàn bà, được người ca ngợi trong lòng mừng thầm, huống chi nàng che mặt đã lâu, xưa nay chỉ nghe người ta khen mình võ công cao cường chứ chưa nghe ai ca tụng dung mạo, trong lòng cao hứng liền lỏng tay ra nói:

– Anh mau đi tìm một cái hang nào mà trốn, dù có thấy gì cũng đừng ló đầu ra. E rằng chỉ trong giây lát là người ta lên đến rồi.

Đoàn Dự kinh hãi nói:

– Không thể để y lên được.

Chàng vội nhỏm dậy chạy ra bờ vực, đột nhiên thấy mắt hoa lên, một cái bóng vàng nhanh nhẹn tuyệt luân đang trèo lên. Bờ đá cực kỳ hiểm trở nhưng người kia đăng sơn mà không khác gì đi trên đất bằng, so với khỉ vượn còn nhanh nhẹn hơn. Đoàn Dự trong lòng kinh hãi kêu lên:

– Này, nếu ngươi còn tiếp tục trèo lên ta sẽ dùng đá ném đó.

Người kia cười lên sằng sặc, trèo lên càng nhanh hơn trước. Đoàn Dự thấy y vừa dứt tiếng cười đã lên thêm được mấy trượng, không thể nào để y lên núi được nhưng lại cũng không muốn giết người nên nhặt một khối đá ném xuống bên cạnh người đó cách chừng vài trượng. Viên đá tuy không lớn lắm nhưng từ trên cao rơi xuống, nghe tiếng vù vù thế rơi cũng thật kinh người. Đoàn Dự lại kêu lên:

– Này, ngươi đã thấy chưa? Nếu như ta ném vào người ngươi, liệu ngươi có sống được chăng? Mau quay trở xuống đi thôi.

Người kia cười nhạt nói:

– Thằng nhỏ thối tha kia, ngươi không muốn giữ cái mạng chó của ngươi hay sao mà dám vô lễ với ta như thế?

Đoàn Dự thấy y lại lên thêm mấy trượng rồi, tình hình mỗi lúc một thêm nguy cấp, liền cầm mấy cục đá lên nhắm đúng ngay đầu y mà thả rồi nhắm mắt lại không dám nhìn cái cảnh y rơi từ trên cao xuống đáy vực.

Chỉ nghe vù vù hai tiếng, người kia ngửa cổ cười dài. Đoàn Dự trong bụng lạ lùng, mở mắt ra xem thấy mấy viên đá kia đang rơi xuống vực sâu, còn người kia không hề hấn gì. Đoàn Dự càng thêm gấp gáp, vội vàng hết cục nọ đến cục kia liên tiếp ném xuống.

Người đó đợi đá rơi xuống đỉnh đầu liền giơ tay gạt ra, cục đá liền văng ra xa, cũng có khi y nhẹ nhàng nhảy một cái, tránh sang một bên. Đoàn Dự một hơi ném luôn ba chục cục đá, chỉ cản trở được y chậm lại một chút nhưng không tổn hại y được một sợi lông, sợi tóc. Chàng thấy y càng nhảy càng gần, biết không thể làm gì được y, khuôn mặt gớm ghiếc của y đã dần dần nhìn rõ, vội vàng quay lại bên cạnh Mộc Uyển Thanh, kêu lên:

– Mộc… Mộc cô nương, kẻ… kẻ đó lợi hại quá, thôi mình chạy cho mau.

Mộc Uyển Thanh cười khẩy đáp:

– Không kịp nữa rồi.

Đoàn Dự đang toan nói thêm, bỗng thấy từ đằng sau một luồng lực đạo đẩy tới, lập tức bay bổng lên, rơi bịch vào trong bụi cây, đau đến tối tăm mặt mũi. Cũng may nơi đây toàn là những cây thấp, nên mặt chỉ xây sát sơ sài nhưng không bị thương. Chàng cố vùng vẫy đứng lên được thấy người kia đã đứng trước mặt Mộc Uyển Thanh.

Đoàn Dự vội vàng chạy đến, chắn đằng trước Mộc Uyển Thanh hỏi:

– Tôn giá là ai? Sao lại ra tay đánh người?

Mộc Uyển Thanh kinh hoảng kêu lên:

– Anh… anh chạy mau đi, đừng ở đây làm gì nữa.

Người kia cười lên ha hả nói:

– Chạy làm sao được. Lão tử là Nam Hải Ngạc Thần, võ công thiên hạ đệ… đệ… ha ha, hai đứa nhãi con chắc nghe đến tên ta rồi chứ, phải không nào?

Đoàn Dự tim đập thình thịch, cố gắng trấn tĩnh, quay sang nhìn người kia, việc đầu tiên là thấy đầu y to lớn dị thường, cái mồm ngoác ra để lộ đầy răng nhọn, còn đôi mắt thì lại vừa bé vừa tròn, trông như hai hạt đậu nhưng ánh mắt sáng quắc, đảo qua đảo lại nhìn Đoàn Dự khiến chàng không khỏi lạnh xương sống. Người đó tầm thước, thân trên thô tráng nhưng bên dưới lại gầy gò, dưới cằm râu đâm tua tủa như những ngọn kích, nhìn không thể đoán được y tuổi tác chừng bao nhiêu.

Y mặc trên người một chiếc áo vàng, dài đến đầu gối, may bằng cẩm đoạn hạng nhất, thật là hoa quí nhưng bên dưới thì lại mặc một chiếc quần vải thô, ô uế lam lũ, không còn ra màu mè gì. Mười ngón tay y vừa dài vừa nhọn trông như móng gà. Đoàn Dự vừa gặp đã thấy người này dung mạo xấu xí nhưng càng nhìn càng thấy y ngũ quan hình tướng, thân thể chân tay, ngay cả đến quần áo mặc trên người đều có điểm gì không ổn.

Mộc Uyển Thanh nói:

– Anh lại đây, đứng bên cạnh tôi.

Đoàn Dự lắp bắp:

– Y… liệu y có đả thương cô không?

Mộc Uyển Thanh cười nhạt nói:

– Chỉ với cái đạo hạnh nhỏ bé của anh liệu có ngăn chặn được Nam Hải Ngạc Thần chăng?

Tuy nhiên nàng thấy Đoàn Dự không kể sống chết đứng ra bảo hộ cho mình trong lòng không khỏi cảm động. Đoàn Dự nghĩ nàng nói không sai, quái nhân kia muốn giết mình chỉ cất tay là xong thành thử không nên chọc cho y nổi giận là hơn, bèn đến đứng bên cạnh Mộc Uyển Thanh nói: Text được lấy tại [.c]om

– Thì ra tôn giá ngoại hiệu là Nam Hải Ngạc Thần, võ công thiên hạ đệ… đệ… gì đó, đã từng nghe danh từ lâu như sấm rền bên tai. Tại hạ mấy hôm nay được biết bao nhiêu là anh hùng hảo hán nhưng tôn giá võ công lợi hại hơn hết. Tại hạ ném mấy chục cục đá mà không trúng được cục nào. Tôn giá võ công cao cường đến thế thì quả là ghê gớm thật.

Chàng nghĩ thầm: “Mặc dù ta tâng bốc nhưng võ công y quả là cao cường, thổi phồng lên cũng không phải là quá đáng.” Nam Hải Ngạc Thần thấy Đoàn Dự ca ngợi võ công y lợi hại, trong lòng hết sức đắc ý, cười khan mấy tiếng nói:

– Bản lãnh của tiểu tử bình thường quá đỗi nhưng nhãn quang cũng không đến nỗi tệ. Thôi ngươi đi đi, lão tử tha chết cho ngươi đó.

Đoàn Dự mừng quá nói:

– Thế lão nhân gia tha luôn cả Mộc cô nương chứ?

Đôi mắt tròn nhỏ của Nam Hải Ngạc Thần xụ xuống, giơ tay ra, đẩy một cái, Đoàn Dự lùi ra mấy bước, trầm giọng quát:

– Ngươi mà còn tiến lên một bước ta không tha cho ngươi nữa đâu.

Đoàn Dự nghĩ thầm: “Bọn nhân vật giang hồ nói sao làm vậy, mình đứng yên đây là hơn.” Chỉ thấy Nam Hải Ngạc Thần trợn tròn đôi mắt nhỏ xíu đánh giá Mộc Uyển Thanh, hỏi:

– Tiểu Sát Thần Tôn Tam Bá có phải ngươi giết không?

Mộc Uyển Thanh đáp:

– Đúng thế!

Nam Hải Ngạc Thần hỏi tiếp:

– Y là đệ tử yêu thích của ta, ngươi có biết chăng?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN