Thiên Long Bát Bộ - Hồi 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Thiên Long Bát Bộ


Hồi 22



Đoàn Dự trong bụng kêu khổ thầm: “Chết rồi! Chết rồi! Mộc cô nương giết đệ tử yêu của y, việc này chắc khó mà bỏ qua được. Dù ta có tâng bốc y gấp mười lần e cũng không xong.” Mộc Uyển Thanh nói:

– Khi tôi giết y tôi không biết, mấy ngày sau mới biết.

Nam Hải Ngạc Thần hỏi:

– Ngươi có sợ ta không nào?

Mộc Uyển Thanh đáp:

– Không sợ!

Nam Hải Ngạc Thần rống lên một tiếng, thanh âm vang động cả sơn cốc, quát lớn:

– Ngươi dám không sợ ta sao? Ngươi… ngươi lớn mật thật. Ngươi dựa vào ai mà dám thế?

Mộc Uyển Thanh cười khẩy nói:

– Tôi dựa vào thế của ông chứ còn ai nữa.

Nam Hải Ngạc Thần sững sờ, quát lên:

– Chỉ nói láo lếu! Sao ngươi lại dựa vào thế của ta được?

Mộc Uyển Thanh đáp:

– Ông là một trong Tứ Đại Ác Nhân, thân phận cao như thế, uy danh lớn như thế lẽ nào lại động thủ với một cô gái đang bị trọng thương?

Câu nói đó tâng bốc y một cách khéo léo, Nam Hải Ngạc Thần ngạc nhiên rồi ngửa cổ lên trời cười ha hả nói:

– Lời đó nghe cũng có lý.

Đoàn Dự nghe tới Tứ Đại Ác Nhân mới biết rằng y chính là bằng hữu của cha Chung Linh Chung Vạn Cừu mời đến, nếu như nói đến họ Chung may ra có điểm nhẹ tay nên khi nghe y nói “cái đó nghe cũng có lý” vội vàng chen vào:

– Trên giang hồ vẫn thường nghe nói Nam Hải Ngạc Thần là đại anh hùng đại hào kiệt, chẳng nói chi không hiếp đáp đàn bà con gái bị thương mà ngay cả đến đàn ông con trai bị thương cũng không thèm đánh. Ai ai cũng nói rằng, Nam Hải Ngạc Thần nếu thấy người nào đi một mình cũng không đánh, đối thủ càng đông thì càng cao hứng có thế mới thấy võ công của lão nhân gia cao cường.

Đôi mắt nhỏ của Nam Hải Ngạc Thần lờ đờ như say thuốc, cười hì hì, gật đầu liên tiếp hỏi thêm:

– Lời đó nghe cũng có lý. Ngươi nghe ai nói thế?

Đoàn Dự đáp:

– Thì Tả Tử Mục của Đông Tông Vô Lượng Kiếm, Tân Song Thanh của Tây Tông Vô Lượng Kiếm, bang chủ Thần Nông Bang Tư Không Huyền, cốc chủ Vạn Kiếp Cốc Mã Vương Thần Chung Vạn Cừu, rồi phu nhân của y là Tiếu Dược Xoa Cam Bảo Bảo, rồi cả Thụy bà bà, Bình bà bà ở Giang Nam đến, ha ha, nhiều lắm nhiều lắm, tôi đâu có nhớ hết được bao nhiêu người.

Nam Hải Ngạc Thần gật gù nói:

– Tên tiểu tử ngươi quả là có ý tứ. Lần sau nếu nghe ai nói lão tử anh hùng kiệt xuất, phải ghi nhớ cho kỹ tên tuổi họ.

Y quay sang nói với Mộc Uyển Thanh:

– Ta nghe ngươi võ công không phải kém, sao lại để đến nỗi trọng thương, ai đả thương ngươi đó?

Mộc Uyển Thanh cay cú trả lời:

– Đó là vì bốn người đánh một, nếu như gặp phải Nam Hải Ngạc Thần thì có coi vào đâu, địch nhân càng đông càng tốt, còn tôi đâu được thế.

Nam Hải Ngạc Thần nói:

– Lời đó nghe cũng có lý. Bốn người đánh một cô nương, thật không biết nhục.

Đoàn Dự vội nói:

– Đúng đó, kẻ anh hùng hảo hán chân chính, dẫu đơn đả độc đấu cũng còn chưa làm, sao lại có trò bốn người đánh một bao giờ? Tiếc rằng lão nhân gia lúc đó không trông thấy, nếu không ông cho mỗi đứa một đòn thì chúng sẽ đứt gân gãy xương hết.

Nam Hải Ngạc Thần nói:

– Không đúng! Không đúng! Không đúng!

Cái đầu to của y lắc lư, nói một câu “không đúng” lại lắc một cái. Đoàn Dự trong bụng chột dạ, y nói ba câu “không đúng,” tim Đoàn Dự thót lên ba lần, không biết mình sai chỗ nào nghe y nói tiếp:

– Ta đâu có bao giờ đánh người đứt gân gãy xương, chỉ lốp cốp một tiếng là bẻ gãy cái cổ rùa của bọn chúng. Còn như đứt gân gãy xương chưa chắc đã chết, đâu có tuyệt hay, cũng chẳng dễ coi. Còn như bẻ cổ, con rùa đó làm sao sống được? Nếu như ngươi không tin, để ta thử bẻ cổ ngươi thì biết.

Đoàn Dự vội nói:

– Tôi tin, tôi tin, khỏi cần thử làm gì!

Chàng chợt nhớ ra, gia nhân của Chung Vạn Cừu là Tiến Hỉ Nhi tiếp đãi Nhạc lão nhị trong Tứ Đại Ác Nhân, chỉ vì gọi lỡ một câu “Tam Lão Gia,” lại bảo y là “người thật là tốt” nên bị y bẻ gãy cổ, vậy thì chính là gã này, bèn nói:

– Đúng rồi! Ông là người ác không ai sánh bằng, có người bảo ông là Nhạc lão nhị nhưng tôi bảo ông phải là Nhạc lão đại mới đúng. Nhạc lão đại bẻ cổ người ta thì làm sao còn ai mà sống nổi?

Nam Hải Ngạc Thần mừng quá, chộp ngay đầu vai y lắc lắc liên hồi, cười nói:

– Đúng đó! Đúng đó! Tiểu tử ngươi thông minh thật, biết ta là người ác không ai sánh bằng. Nhạc lão đại thì không được, lão nhị là đúng rồi.

Đoàn Dự bị y nắm vai đau đến thấu trời, cố gượng một nụ cười, nói:

– Ai nói thế? Ba chữ Nhạc lão đại nói ra đúng là không biết thẹn.

Chàng trong bụng thẹn ngầm: “Đoàn Dự ơi là Đoàn Dự, chỉ vì ngươi muốn cứu Mộc cô nương mà ăn nói thật là vô sỉ, bợ đỡ người ta chẳng có chút cốt khí nào. Bao nhiêu sách vở thánh hiền ngươi đọc để làm gì?” Thế nhưng chàng lại tự an ủi: “Nếu như chỉ vì bản thân ta, một nửa câu hèn hạ đó ta cũng chẳng nói, tham sống sợ chết thì còn gì là bản sắc của đại trượng phu? Cũng chỉ vì Mộc cô nương nên đành phải chịu ép một bề. Kinh Dịch có nói rằng: “Nhu thuận lợi trinh, quân tử tu hành” đó chính là đạo nhu khắc cương.” Chàng nghĩ thế rồi trong bụng mới thấy yên.

Nam Hải Ngạc Thần buông Đoàn Dự ra, quay sang nói với Mộc Uyển Thanh:

– Nhạc lão nhị là anh hùng hảo hán, không giết đàn bà con gái đang bị thương…

Đoàn Dự nghĩ thầm: “Y trước sau vẫn không dám tự xưng lão đại, không biết người anh cả đó là loại ác nhân cỡ nào?” Chàng sợ đắc tội với y nên không dám hỏi thêm. Lại nghe y nói tiếp:

-… đợi đến bao giờ bọn ngươi người đông thế mạnh, lúc đó ta giết cũng được, hôm nay tha cho. Ta hỏi ngươi, ta từng nghe người ta nói rằng, ngươi che mặt lâu năm, không để cho ai nhìn thấy dung mạo, nếu như ai trông thấy, nếu như ngươi không giết y thì sẽ lấy y làm chồng, việc đó có đúng không?

Đoàn Dự giật mình, thấy Mộc Uyển Thanh khẽ gật đầu, khiến chàng càng thêm kinh hoảng. Nam Hải Ngạc Thần nói:

– Tại sao ngươi lại đưa ra cái qui củ đó?

Mộc Uyển Thanh đáp:

– Đó là tôi thề độc trước mặt sư phụ tôi, nếu không như thế sư phụ tôi sẽ không truyền dạy võ nghệ.

Nam Hải Ngạc Thần lại hỏi thêm:

– Sư phụ ngươi là ai? Chuyện kỳ lạ quái đản đó, chẳng đâu ra đâu, thật thối như rắm, thối lắm.

Mộc Uyển Thanh ngang nhiên đáp:

– Tôi kính trọng ông là bậc tiền bối nên gọi ông một tiếng lão nhân gia. Nếu ông ăn nói hỗn hào, làm nhục đến thầy tôi tôi không nể nang nữa đâu.

Nam Hải Ngạc Thần giơ tay lên, đập lên một tảng đá ở bên cạnh, tảng đá lập tức vỡ tan, mấy mảnh vụn văng cả vào mặt Đoàn Dự khiến chàng thật đau. Đoàn Dự nghĩ thầm: “Võ công của một người luyện đến mức như thế, nếu đánh vào da thịt con người, làm sao còn sống cho nổi?” Thế nhưng Mộc Uyển Thanh vẫn không chớp mắt, chẳng tỏ vẻ gì sợ hãi.

Nam Hải Ngạc Thần chăm chăm nhìn nàng một lát nói:

– Được, ngươi nói nghe cũng có lý. Thế sư phụ ngươi là ai? Ha ha! Cái đó… cái đó… ha ha…

Mộc Uyển Thanh đáp:

– Sư phụ tôi tên là U Cốc Khách.

Nam Hải Ngạc Thần ngẫm nghĩ rồi lẩm bẩm:

– U Cốc Khách? Ta chưa nghe đến, không có tiếng tăm gì.

Mộc Uyển Thanh đáp:

– Sư phụ tôi ẩn cư nơi hoang dã nên mới gọi là U Cốc Khách. Làm sao so sánh được với một người danh tiếng lừng lẫy như ông được?

Nam Hải Ngạc Thần gật gù:

– Lời đó nghe cũng có lý.

Đột nhiên y cao giọng, quát lên:

– Tên học trò ta Tôn Tam Bá có phải muốn coi mặt ngươi nên ngươi giết y chứ gì?

Mộc Uyển Thanh lạnh lùng đáp:

– Ông biết tính nết học trò ông rồi. Nếu như y học được một phần mười tài nghệ của ông thì tôi cũng không giết nổi.

Nam Hải Ngạc Thần gật đầu:

– Lời đó nghe cũng có lý.

Thế nhưng khi y nghĩ đến qui củ của môn phái xưa nay một thầy một trò đơn truyền, Tôn Tam Bá chết rồi, mười năm tâm huyết, công lao rèn luyện nay ra mây khói, càng nghĩ càng giận liền quát một tiếng:

– Con mẹ nó!

Mộc Uyển Thanh và Đoàn Dự thấy mặt y đột nhiên biến ra vàng khè, thần tình hung dữ thật đáng sợ trong bụng sợ hãi. Lại nghe y quát lên:

– Ta phải báo thù cho học trò ta.

Đoàn Dự nói:

– Nhạc nhị gia, ông đã nói không giết cô ta rồi, hơn nữa, học trò ông chưa học được một thành võ công của ông, có chết cũng tốt, còn hơn sống ở trên đời chỉ tổ làm cho ông mất mặt.

Nam Hải Ngạc Thần gật gù:

– Lời đó nghe cũng có lý. Nhạc lão nhị không thể nào để cho mất mặt được.

Y quay sang hỏi Mộc Uyển Thanh:

– Học trò ta đã nhìn thấy mặt ngươi chưa?

Mộc Uyển Thanh nghiến răng đáp:

– Chưa!

Nam Hải Ngạc Thần nói:

– Hay lắm! Tên tiểu tử Tam Bá chết không nhắm mắt, để ta xem mặt mũi ngươi thế nào, là đứa xấu như ma hay đẹp như tiên trên trời.

Mộc Uyển Thanh sợ không để đâu cho hết, không lẽ mình lại phải lấy gã này? Nàng vội nói:

– Ông là một nhân vật thành danh trong võ lâm, lẽ nào làm những hành vi vô sỉ hạ lưu như thế?

Nam Hải Ngạc Thần cười khẩy nói:

– Ta là đại ác nhân không ai ác hơn, làm việc gì càng ác càng thích. Ta bình sinh chỉ có một qui củ là không giết người không có sức chống trả, ngoài ra cái gì ta cũng làm, vô ác bất tác. Ngươi mau ngoan ngoãn tự mình bỏ cái khăn che mặt xuống, đừng để mất công lão tử ra tay.

Mộc Uyển Thanh run run nói:

– Ông không thể không coi hay sao?

Nam Hải Ngạc Thần giận dữ nói:

– Người còn lải nhải không bỏ cái khăn xuống, thì ngay đến quần áo trên người ta cũng lột sạch. Lão tử không vặn cổ ngươi thì cũng bẻ hai tay, hai chân cũng được chứ sao? Truyện được copy tại

Mộc Uyển Thanh nghĩ thầm: “Ta không giết nổi y, chỉ đành tự tận.” Nàng quay sang đưa mắt nhìn Đoàn Dự có ý ra hiệu cho chàng mau đào tẩu. Đoàn Dự lắc đầu, thấy hàm râu chổi xể của Nam Hải Ngạc Thần rung rung, y hừ một tiếng, giơ năm ngón tay như năm cái móng gà toan giựt cái khăn che mặt của Mộc Uyển Thanh.

Mộc Uyển Thanh giơ tay lên, tách tách tách ba mũi đoản tiễn nhanh như chớp bắn vụt ra, tất cả đều trúng bụng dưới Nam Hải Ngạc Thần. Ngờ đâu lộp độp mấy tiếng cả ba mũi tên đều rơi xuống đất, dường như bên trong áo có bảo giáp hộ thân. Mộc Uyển Thanh rung một cái, lại bắn ra ba mũi tên nữa, hai mũi bắn vào ngực, còn mũi thứ ba nhằm ngay mặt.

Hai mũi tên trúng ngực thật chẳng khác nào bắn vào một tấm da dày, rớt xuống, còn mũi thứ ba vào mặt, Nam Hải Ngạc Thần giơ ngón giữa, búng nhẹ một cái vào đuôi tên, mũi tên văng đi đâu mất không biết nữa.

Mộc Uyển Thanh rút trường kiếm ra, giơ lên cứa ngay vào cổ nhưng vì mới bị thương nặng, ra tay không nhanh, Nam Hải Ngạc Thần vươn tay ra cướp lấy vứt xuống đất, cười khẩy mấy tiếng nói:

– Qui củ của ta là không giết kẻ không có sức chống trả, ngươi bắn ta sáu mũi tên, ấy là ra tay đánh ta trước. Ta sẽ coi mặt mũi ngươi trước, sau đó sẽ lấy mạng ngươi. Đó là vì ngươi động thủ trước chứ không phải ta không giữ qui củ.

Đoàn Dự kêu lên:

– Sai rồi!

Nam Hải Ngạc Thần quay lại hỏi:

– Cái gì?

Đoàn Dự đáp:

– Ông là anh hùng hảo hán, không được hiếp đáp một người đàn bà đang bị trọng thương.

Nam Hải Ngạc Thần đáp:

– Cô ta bắn ta liên tiếp sáu mũi tên ngươi không thấy hay sao? Đó là cô gái bị thương nặng hiếp đáp anh hùng hảo hán, chứ nào phải anh hùng hảo hán ăn hiếp đàn bà con gái đang bị trọng thương.

Đoàn Dự nói:

– Thế cũng chưa đúng.

Nam Hải Ngạc Thần giận dữ nói:

– Cái gì mà còn chưa đúng nữa? Thối lắm!

Đoàn Dự đáp:

– Qui củ của ông là ở tám chữ “không giết người không có sức chống trả,” có đúng không nào?

Nam Hải Ngạc Thần giương tròn đôi mắt nhỏ như hạt đậu nói:

– Đúng vậy.

Đoàn Dự hỏi lại:

– Thế tám chữ đó có thay đổi được không?

Nam Hải Ngạc Thần đáp:

– Một nửa chữ cũng không thay dổi được.

Đoàn Dự đáp:

– Nếu như thay đổi thì làm sao?

Nam Hải Ngạc Thần giận dữ nói:

– Thì là đồ rùa đen,(4.3) là quân đê tiện.(4.4)

Đoàn Dự nói:

– Hay lắm, hay lắm! Ông chưa đánh Mộc cô nương, Mộc cô nương đã bắn tên vào ông rồi, đó đâu có phải là “chống trả,” mà cái đó gọi là “tiên hạ thủ vi cường.” Nếu như ông ra tay đánh cô ta, cô ta đang bị thương nặng, làm sao có sức chống trả được. Do đó cô ta chỉ có sức đánh lén, nhưng không có sức chống trả. Nếu ông giết cô ta thì đã là thay đổi qui củ rồi, mà nếu đã thay đổi qui củ thì có phải là đồ rùa đen, là quân đê tiện hay chăng?

Chàng từ bé đọc sách Nho, kinh Phật, những gì sách vở sai khác một chút cũng biện thuyết rất chi li, những gì “thị bất vi dã, phi bất năng dã” hay “bạch mã phi mã, kiên thạch phi thạch,”(4.5) rồi những gì “hữu tướng vô tính, phi thường phi đoạn” từng nghiên cứu rất tường tận, nay lúc khẩn cấp liền nắm ngay câu của Nam Hải Ngạc Thần ra bắt bẻ.

Nam Hải Ngạc Thần giận dữ rống lên một tiếng, chộp lấy hai tay chàng, quát lên:

– Sao ngươi dám chửi ta là đồ rùa đen, là quân đê tiện?

Y vươn tay ra toan nắm lấy cổ chàng. Đoàn Dự đáp:

– Nếu như ông thay đổi qui củ thì mới là đồ rùa đen, là quân đê tiện, còn như không thay đổi gì cả thì đâu phải là đồ rùa đen, là quân đê tiện. Ông có thích được làm đồ rùa đen, là quân đê tiện là do ông có thay đổi qui củ hay không.

Mộc Uyển Thanh thấy chàng sống chết chỉ trong đường tơ kẽ tóc, trong tình hình hung hiểm như thế này vẫn cứ lải nhải “là đồ rùa đen, là quân đê tiện” luôn mồm, nghĩ thầm Nam Hải Ngạc Thần thể nào cũng nổi khùng vặn cổ chàng, trong lòng không khỏi đau xót, nước mắt ứa ra, quay đầu sang nơi khác không dám nhìn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN