Thiên Long Bát Bộ - Hồi 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Thiên Long Bát Bộ


Hồi 23



Ngờ đâu mấy câu đó đã ngăn Nam Hải Ngạc Thần lại, nghĩ thầm nếu như mình bẻ cổ gã này thì chẳng hóa ra giết một người không có sức chống trả để thành đồ rùa đen, quân đê tiện rồi còn gì? Đôi mắt ti hí của y nhìn Đoàn Dự, tay từ từ bóp chặt lại. Cánh tay Đoàn Dự kêu lên lách cách dường như muốn gãy, đau đến tưởng như ngất xỉu, lớn tiếng kêu:

– Tôi không có sức chống trả, ông cứ giết tôi đi.

Nam Hải Ngạc Thần đáp:

– Ta không mắc hỡm ngươi đâu, ngươi muốn ta thành đồ rùa đen, là quân đê tiện chứ gì?

Nói xong y bèn nhấc bổng Đoàn Dự lên giáng xuống một cái thật mạnh. Đoàn Dự chỉ thấy mắt tối sầm, tưởng chừng ngũ tạng lục phủ nát ngướu cả. Nam Hải Ngạc Thần lẩm bẩm:

– Ta không mắc hỡm! Ta không giết hai tên tiểu quỉ này đâu.

Y giơ tay cầm ngay chiếc áo choàng bằng cẩm đoạn khoác trên người Mộc Uyển Thanh, nghe soẹt một tiếng đã giựt ngay ra. Mộc Uyển Thanh kinh hoảng kêu lên một tiếng thất thanh, rụt người lại. Nam Hải Ngạc Thần vung tay ra, chiếc áp choàng đó bay vụt ra theo gió bung ra chẳng khác nào một chiếc lá sen lớn bay xuống dưới sông Lan Thương, lập lờ trôi xuôi về phía hạ lưu. Nam Hải Ngạc Thần cười gằn nói:

– Ngươi không chịu bỏ khăn che mặt xuống, lão tử sẽ lột quần áo ngươi ra.

Mộc Uyển Thanh quay sang Đoàn Dự vẫy tay nói:

– Anh lại đây!

Đoàn Dự khập khiễng đến trước mặt nàng, buồn bã lắc đầu. Mộc Uyển Thanh quay đầu sang nhìn chàng, lưng hướng về phía Nam Hải Ngạc Thần, nói nhỏ:

– Chàng là người đàn ông đầu tiên trên đời này thấy được mặt em! Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY

Nàng chầm chậm mở chiếc khăn ra. Đoàn Dự bỗng thấy bàng hoàng, trước mắt là một khuôn gương đầy đặn như trăng vừa lên, thanh khiết như tuyết đọng trên hoa mới nở, xinh đẹp vô cùng. Có điều làn da hơi xanh xao, không một chút huyết sắc, hẳn là vì lâu nay dùng khăn che mặt. Đôi môi mỏng dính nhưng cũng chỉ đậm hơn một chút, Đoàn Dự thấy nàng sao thật đáng thương, dịu dàng mềm mại, còn đâu một nữ ma đầu giết người không chớp mắt?

Mộc Uyển Thanh bỏ khăn xuống, quay sang nói với Nam Hải Ngạc Thần:

– Ông muốn coi mặt của tôi, hãy hỏi chồng tôi trước đã.

Nam Hải Ngạc Thần ngạc nhiên:

– Ngươi lấy chồng rồi ư? Chồng ngươi là ai thế?

Mộc Uyển Thanh chỉ vào Đoàn Dự nói:

– Tôi đã từng lập độc thệ, nếu người đàn ông nào nhìn thấy mặt tôi nếu tôi không giết y thì sẽ lấy y làm chồng. Người này đã nhìn thấy mặt tôi rồi, tôi không muốn giết anh ấy thì sẽ lấy làm chồng.

Đoàn Dự hoảng hồn ấp úng:

– Cái đó… cái đó…

Nam Hải Ngạc Thần sững sờ quay đầu qua, Đoàn Dự thấy đôi mắt ti hí của y nhìn mình từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên, khiến người nổi gai ốc, lưng toát mồ hôi, chỉ sợ y trong cơn cuồng nộ xông lên vặn cổ mình. Bỗng nhiên Nam Hải Ngạc Thần tặc tặc mấy tiếng khen ngợi, mặt đầy vẻ vui mừng nói:

– Hay lắm! Hay lắm! Mau may quay người lại.

Đoàn Dự không dám kháng cự, vội quay lưng về phía y. Nam Hải Ngạc Thần lại tiếp:

– Hay lắm! Hay lắm! Ngươi giống hệt ta, ngươi giống hệt ta!

Dù y nói câu gì cũng không khiến cho Mộc Uyển Thanh và Đoàn Dự ngạc nhiên bằng câu “ngươi giống hệt ta.” Hai người tự hỏi: “Câu này quả là khác thường, y võ công cao cường, mặt mày xấu xí, giống ở chỗ nào? Huống chi lại còn thêm một chữ “hệt” nữa?”

Nam Hải Ngạc Thần nhún một cái nhảy ngay đến bên cạnh Đoàn Dự, giơ tay xoa xoa sau ót chàng, nắn nắn chân tay, rồi lại dùng tay bóp mấy cái dưới hông, ngoác mồm ra cười sằng sặc nói:

– Ngươi giống ta quá! Giống hệt ta!

Y cầm tay chàng xách lên nói:

– Đi theo ta!

Đoàn Dự không hiểu ra sao hỏi lại:

– Ông bảo tôi đi đâu?

Nam Hải Ngạc Thần nói:

– Thì đi với ta, mau mau khấu đầu xin ta thu ngươi làm đệ tử. Ngươi chỉ mở miệng xin là ta thuận ngay.

Việc đó quả hoàn toàn ngoài dự liệu của Đoàn Dự, chàng khép nép nói:

– Cái đó… cái đó…

Nam Hải Ngạc Thần hoa chân múa tay, tưởng như tìm được một vật gì quí giá nhất đời nói:

– Ngươi tay dài chân ngắn, sau đầu có xương lồi ra, xương sườn mềm mại, thông minh nhanh nhẹn, tuổi tác còn trẻ lại là con trai, quả là võ học kỳ tài. Ngươi xem, cái xương đầu của ta có phải giống hệt của ngươi không nào?

Nói xong y liền quay lại. Đoàn Dự giơ tay sờ sau ót, thấy xương đầu mình quả tương tự như của y, hiểu rằng “ngươi giống hệt ta” chẳng qua là nói về hai người có cái xương đầu giống nhau.

Nam Hải Ngạc Thần quay người lại cười hì hì nói:

– Phái Nam Hải chúng ta xưa nay có lệ mỗi đời chỉ truyền cho một người, chỉ thu một đệ tử. Đứa học trò Tiểu Sát Thần Tôn Tam Bá của ta xương đầu kém xa ngươi, y học chưa được một thành tài nghệ, chết đi là phải, đỡ phải chính tay ta giết nó để thu ngươi làm đồ đệ.

Đoàn Dự không khỏi lạnh người, nghĩ thầm người này tàn nhẫn như thế, chỉ mới thấy người khác có tư chất hơn là đã muốn giết ngay học trò mình để thay người khác không nói gì mình không muốn học võ, dẫu có thích võ công cũng không thể bái loại người như thế làm thầy. Thế nhưng nếu như mình khước từ thì đại họa giáng xuống ngay, còn đang chưa có cách gì thoái thác, Nam Hải Ngạc Thần bỗng nhiên quát lớn:

– Bọn chúng bay lấp la lấp ló cái gì thế? Có cút đi không thì bảo?

Chỉ thấy trong những bụi cây chui ra đến một chục người, Thụy bà bà, Bình bà bà gã sử kiếm cũng ở trong số đó. Thì ra Nam Hải Ngạc Thần lên trên đỉnh núi rồi, Đoàn Dự không còn ném đá xuống ngăn chặn được, những người đó thừa cơ trèo lên tới nơi.

Những người đó lẩn trốn sau những tùm cây, tuy ai nấy nín hơi không cử động nhưng đâu có thể thoát khỏi được đôi tai của Nam Hải Ngạc Thần. Y vừa tìm thấy Đoàn Dự là một nhân tài khó kiếm, trong lòng cao hứng nên chưa nổi giận, chỉ cười hì hì liếc mắt nhìn bọn Thụy bà bà quát lên:

– Các ngươi lên đây làm gì? Lên đây chúc mừng lão gia thu được một đứa học trò chăng?

Thụy bà bà chỉ vào Mộc Uyển Thanh nói:

– Bọn ta lên đây tróc nã con tiểu tiện nhân này báo thù cho đồng bọn.

Nam Hải Ngạc Thần giận dữ nói:

– Tiểu cô nương đây là vợ của học trò ta, đứa nào dám bắt? Con mẹ nó, có cút hết không thì bảo?

Mọi người ngơ ngác không khỏi lạ lùng. Đoàn Dự cố thu hết can đảm nói:

– Tôi không muốn bái ông làm thầy. Tôi có sư phụ rồi.

Nam Hải Ngạc Thần nổi cơn lôi đình quát lớn:

– Sư phụ ngươi là ai? Bản lãnh y có hơn được ta không?

Đoàn Dự đáp:

– Công phu của thầy ta xem chừng ông không biết một chút nào. Các Quái Tượng, Hệ Từ trong kinh Dịch, ông có biết không? Ý nghĩa của Minh Di, Vị Tế(4.6) ông nói cho tôi nghe xem nào.

Nam Hải Ngạc Thần gãi đầu gãi tai, cái gì mà Quái Tượng, Hệ Từ, Minh Di, Vị Tế, nghe tới cũng chưa từng nghe, không biết là loại võ công thần kỳ gì.

Đoàn Dự thấy y có vẻ hoang mang nói tiếp:

– Xem ra những công phu cao siêu đó ông chưa biết. Thành thử hảo ý của lão anh hùng, tại hạ chỉ đành tâm lãnh, lần sau tôi sẽ mời sư phụ tới cùng ông so tài cao thấp, xem người nào giỏi hơn người nào. Nếu như ông thắng được sư phụ tôi lúc đó tôi bái ông làm thầy cũng chưa muộn.

Nam Hải Ngạc Thần hậm hực nói:

– Sư phụ ngươi là ai? Ta đâu có sợ gì y, chừng nào thì sẽ tỉ võ?

Đoàn Dự vốn chỉ dụng kế hoãn binh, đâu ngờ y lại muốn tỉ võ thực, còn đang trù trừ, bỗng nghe từ xa vẳng đến một hồi còi sắt lanh lảnh, vang dậy cả mấy ngọn núi. Tiếng còi đó hồi lâu không dứt, người thổi còi dường như khí lực trong ngực vô cùng vô tận, không phải lấy hơi. Những người đang ở trên đỉnh núi nghe tiếng còi thoạt đầu thấy chát chúa như đâm vào tai nhưng càng lúc càng kinh hãi, ai nấy ngạc nhiên.

Nam Hải Ngạc Thần vỗ vỗ vào sau ót mình, kêu lên:

– Lão đại gọi ta, ta không có thời giờ nói chuyện với ngươi nữa. Sư phụ ngươi chừng nào tỉ võ với ta? Ở đâu? Nói mau, nói mau!

Đoàn Dự lập cập nói:

– Cái đó… cái đó phải đợi tôi gặp sư phụ rồi mới đính ước được. Nhưng ông đi khỏi rồi bọn người này lập tức giết chúng tôi ngay, tôi làm sao… làm sao mà quay về báo cho sư phụ tôi được?

Nói xong giơ ta chỉ về phía bọn Thụy bà bà. Nam Hải Ngạc Thần không thèm quay đầu, tay trái vung ra chộp luôn vào ngực hán tử sử kiếm, thân hình nghiêng qua bên trái, năm ngón tay phải nắm luôn đầu y, tay trái vặn qua bên phải, tay phải vặn qua bên trái, hai bàn tay ngược chiều nhau, nghe lốp cốp một tiếng đã bẻ gãy cổ người đó rồi. Người đó đầu quay ngược về sau lưng, cái đầu nhũn ra ngoẹo xuống, tay phải rút kiếm ra mới được nửa chừng, tuy ra tay nhanh thật nhưng chưa ra khỏi bao thì đã chết tốt.

Hán tử đó khi đấu với Mộc Uyển Thanh thân pháp nhanh nhẹn, từng vung kiếm gạt được mũi tên độc của nàng bắn gần nhưng Nam Hải Ngạc Thần bẻ cổ nhanh như chớp không còn thi triển gì được chút công phu nào, người bên ngoài ai nấy đều sợ đến mất cả hồn vía. Nam Hải Ngạc Thần thuận tay hất ra vứt xác y sang một bên. Ba người thủ hạ của Thụy bà bà gầm lên một tiếng, xông lên. Nam Hải Ngạc Thần chân phải đá luôn ba cái, ba đại hán đó bay vụt lên rơi xuống vực sâu, tiếng kêu thảm khốc vọng lên vang qua vọng lại các dãy núi, Đoàn Dự nghe mà nổi da gà. Bọn Thụy bà bà ai nấy sợ hãi tháo lui. Nam Hải Ngạc Thần cười nói:

– Lách cách một cái là bẻ gãy cổ liền, sướng thật, sướng thật! Lão tử bẻ một đứa chưa thỏa, phải thêm đứa nữa. Đứa nào chạy chậm, lão tử bẻ cổ đứa đó…

Thụy bà bà, Bình bà bà cả bọn sợ đến hồn phi phách tán, vội vàng chạy đến bên bờ vực, hốt hoảng trèo xuống. Nam Hải Ngạc Thần cười một tràng tiếng cười quái dị quay sang nói với Đoàn Dự:

– Sư phụ ngươi có giỏi được như thế chăng? Ngươi bái ta làm thầy, ta lập tức dạy ngươi phương pháp đó. Vợ ngươi võ công cũng khá, nếu nó không nghe lời ngươi, chỉ lách cách một tiếng là bẻ cổ nó ngay…

Đột nhiên tiếng còi sắt lại nổi lên, kỳ này tít tít, tít tít tiếng ngắn nhưng lại liên tiếp không ngừng. Nam Hải Ngạc Thần kêu lên:

– Đến đây! Đến ngay đây! Cái con bà nó, làm gì mà giục gấp thế.

Y quay sang Đoàn Dự:

– Ngươi ngoan ngoãn ngồi đây chờ, đừng chạy đâu nhé.

Y hấp tấp chạy ra nhảy xuống bờ vực. Đoàn Dự nửa mừng nửa lo: “Y nhảy như thế không chết hay sao?” Chàng chạy tới bên bờ vực nhìn xuống thấy y đang nhảy nhót từ trên rơi xuống, mỗi lần rơi chừng vài trượng lại giơ tay ấn vào vách một cái, thân hình vọt lên, rồi lại rơi xuống chẳng mấy chốc đã lẫn vào trong đám mây trắng lững lờ trong sơn cốc.

Đoàn Dự le lưỡi, quay lại bên cạnh Mộc Uyển Thanh, cười nói:

– Cũng may cô nương nhanh trí, lừa được tên đại ác nhân.

Mộc Uyển Thanh hỏi:

– Lừa y cái gì?

Đoàn Dự đáp:

– Cái mà… cô nương nói là ai là người đầu tiên thấy mặt thì sẽ… thì sẽ…

Mộc Uyển Thanh đáp:

– Ai bảo lừa? Tôi đã từng lập độc thệ, sao lại không tính? Từ nay trở đi, anh là chồng tôi. Thế nhưng tôi không cho anh bái gã ác nhân đó làm thầy để học cái trò vặn cổ người khác.

Đoàn Dự sững sờ nói:

– Cái đó là vì nguy cấp phải đánh lừa tên ác nhân, đâu có thể nào coi là thật được? Tôi làm sao có thể làm chồng… làm chồng… cô nương.

Mộc Uyển Thanh vịn vào vách đá, lẩy bẩy đứng lên nói:

– Cái gì? Anh không muốn lấy tôi ư? Anh định ruồng rẫy tôi, phải không nào?

Đoàn Dự thấy nàng giận dữ, vội đáp:

– Cô nương thân mình mới quan trọng, câu nói đùa đó việc gì phải để trong lòng?

Mộc Uyển Thanh tiến lên một bước, nghe bốp một tiếng đánh cho chàng một cái tát thật đau nhưng chân đã khuỵu xuống, đứng không vững gục ngay vào trong lòng chàng. Đoàn Dự vội vàng đưa tay ra đỡ.

Mộc Uyển Thanh bị chàng ôm vào lòng, nghĩ đến từ nay đây là chồng mình không khỏi nóng bừng, nộ khí tiêu tan nói:

– Mau bỏ tôi ra.

Đoàn Dự đỡ Mộc Uyển Thanh ngồi dậy để nàng tựa lưng vào vách đá, nghĩ thầm: “Tính tình nàng vốn dĩ thật là kỳ lạ, sau khi bị thương rồi e sẽ làm chuyện lăng nhăng, chi bằng mình cứ chiều ý nàng ta, nàng nói gì, mình cứ đồng ý là được. Cái quẻ “khốn” này có nói “hữu ngôn bất thân”(4.7) đấy mà! Nếu đã gặp phải quẻ “khốn,” thì thôi cũng đành nói chẳng ai nghe. Nói gì chăng nữa, thế là mình sẽ thành đồ đệ của đại ác nhân, trượng phu của ác cô nương, Đoàn Dự từ nay thành ra tiểu ác nhân mất rồi!”

Chàng nghĩ đến đó không khỏi cười thầm nên dịu giọng an ủi nàng:

– Thôi cô đừng giận, để tôi đi kiếm cái gì cho cô ăn.

Mộc Uyển Thanh nói:

– Trên mỏm núi này trơ trụi, làm gì có đồ ăn? Cũng may bọn kia sợ quá chạy mất rồi, mình ngồi nghỉ một lát cho có sức rồi thiếp sẽ cõng chàng hạ sơn.

Đoàn Dự xua tay liên tiếp nói:

– Cái đó… cái đó… không thể được đâu. Cô đi một mình còn chưa xong làm sao cõng tôi cho được?

Mộc Uyển Thanh nói:

– Chàng thà chết chứ không nỡ phụ em. Lang quân, Mộc Uyển Thanh này tuy là đứa con gái giết người không chớp mắt nhưng cũng nguyện hi sinh tính mạng cho chồng.

Nàng nói câu đó ra với vẻ cực kỳ kiên quyết. Đoàn Dự nói:

– Đa tạ cô nương, cô cứ nghỉ ngơi đi đã rồi hãy tính. Thế từ nay trở đi cô đừng đeo khăn che mặt nữa, có được không nào?

Mộc Uyển Thanh đáp:

– Chàng bảo thiếp đừng đeo, thiếp không đeo nữa.

Nói rồi nàng cởi khăn che mặt ra. Đoàn Dự thấy dáng dấp xinh tươi của nàng, lại nhìn ngơ ngẩn, đột nhiên bụng đau kịch liệt, kêu lên “ối chao” một tiếng. Cơn đau đó chẳng khác nào một con dao nhỏ khuấy động trong người, cắt ruột ra từng khúc. Đoàn Dự hai tay ôm bụng, trên trán từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu tươm ra. Mộc Uyển Thanh kinh hoảng hỏi:

– Chàng… chàng sao thế?

Đoàn Dự rên lên một tiếng nói:

– Cái… cái món đoạn trường tán… đoạn trường tán…

Mộc Uyển Thanh nói:

– Chao ôi! Chàng chưa uống thuốc giải hay sao?

Đoàn Dự đáp:

– Ta có uống rồi.

Mộc Uyển Thanh nói:

– Hay là phân lượng chưa đủ?

Nàng lấy trong túi chàng cái bình sứ, lấy giải dược ra cho Đoàn Dự uống, nhưng thấy chàng đau đến chết đi sống lại nên đỡ chàng ngồi bên cạnh mình, an ủi:

– Bây giờ ra sao?

Đoàn Dự đau đến trước mắt tối sầm, rên rỉ nói:

– Càng lúc càng đau…càng đau. Hay là thuốc này là thuốc giả…

Mộc Uyển Thanh giận dữ nói:

– Gã Tư Không Huyền đưa thuốc giả hại người, bọn mình sẽ tới giết sạch Thần Nông Bang không còn một mống.

Đoàn Dự nói:

– Chúng mình… chúng mình cũng cho họ… thuốc giả. Tư Không Huyền ăn miếng trả miếng, cũng đừng… đừng trách y làm gì.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN