Thiên Long Bát Bộ - Hồi 244: Giải bất liễu danh cương hệ sân tham
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
15


Thiên Long Bát Bộ


Hồi 244: Giải bất liễu danh cương hệ sân tham



Chữ danh gắn với chữ tham,

Sân si ràng buộc cởi làm sao đây?

Sáng hôm sau, Hư Trúc tỉnh lại, thấy mình nằm ngủ trên một chiếc giường êm ấm, mở mắt nhìn ra ngoài trướng là một căn phòng cực rộng, trống trải chẳng khác gì thiền phòng nơi chùa Thiếu Lâm, trần thiết cổ kính thanh nhã, đỉnh đồng bình sứ, cũng na ná như chuông đồng lò hương nơi bản tự. Y lúc ấy còn mơ mơ màng màng, chẳng biết mình đang ở nơi đâu.

Một thiếu nữ bưng một chiếc đĩa sứ đến bên giường, chính là Lan Kiếm, nói:

– Chủ nhân tỉnh dậy rồi? Mời chủ nhân súc miệng.

Hư Trúc chưa hoàn toàn rã rượu, thấy miệng đắng ngắt, cổ khô ran, thấy trong chén đựng nước trà màu vàng ánh, cầm lấy đưa lên miệng uống ngay, trong ngọt có đắng, không thấy mùi trà, liền ực một cái nuốt ngay vào bụng. Y trong đời đã bao giờ được nếm mùi sâm thang, thành ra chẳng biết đây là loại trà đắng gì, ngượng nghịu mỉm cười nói:

– Đa tạ tỉ tỉ! Ta… ta muốn trở dậy, xin tỉ tỉ bước ra ngoài giùm.

Lan Kiếm chưa kịp trả lời, ngoài phòng lại tiến vào một thiếu nữ khác, chính là Cúc Kiếm, mỉm cười nói:

– Chị em tiểu tì hai người xin giúp chủ nhân thay áo.

Nói rồi lấy từ trên bàn ở đầu giường một bộ nội y nội khố màu xanh nhạt luồn vào trong chăn cho Hư Trúc. Hư Trúc cuống quá, mặt đỏ gay nói:

– Không! Không! Ta… ta không cần tỉ tỉ phục thị. Ta nào có bị thương bệnh hoạn gì đâu, chẳng qua chỉ quá chén một chút, ôi, nước này cả đến tửu giới cũng phạm rồi. Kinh có nói rằng: “Uống rượu có ba mươi sáu điều thất thố,” từ rày nhất định không uống nữa. Còn tam đệ thì sao? Đoàn công tử đâu? Y đâu rồi?

Lan Kiếm nhếch mép cười nói:

– Đoàn công tử đã hạ sơn. Khi ra đi có dặn tì tử bẩm với chủ nhân, khi nào mọi việc nơi Linh Thứu cung xong xuôi, mời chủ nhân đến Trung Nguyên gặp lại.

Hư Trúc bàng hoàng kêu lên một tiếng hỏi:

– Ta còn việc phải hỏi y, sao y đã đi mất rồi?

Y trong lòng thảng thốt, từ trên giường nhảy ngay xuống, định đuổi theo Đoàn Dự, cốt hỏi cho ra tên tuổi và chỗ ở của người trong mộng, đột nhiên thấy trên người chỉ mặc đơn sơ có một chiếc áo lót màu trắng, “a” lên một tiếng lại chui tọt vào trong chăn, nghĩ thầm: “Chết chửa, không biết ai thay quần áo cho mình thế này?”

Y từ chùa Thiếu Lâm đi ra trong người chỉ mặc có mỗi một bộ quần áo lót bằng vải thô, luôn nửa năm nay, cực kỳ rách nát hôi hám, thế mà bây giờ trên người là loại vải mềm, chẳng biết bằng tơ hay gấm, nhưng biết là loại hàng sang trọng lắm.

Cúc Kiếm cười nói:

– Chủ nhân tối hôm qua say mèm, bốn chị em tì tử phục thị chủ nhân tắm rửa thay áo, chủ nhân không biết gì hay sao?

Hư Trúc lại càng kinh hãi, ngửng đầu lên thấy Lan Kiếm, Cúc Kiếm người nào cũng đẹp như ngọc, tươi như hoa, tim bỗng đập thình thình, vừa đưa tay ra, áo ngắn liền tuột lên để lộ làn da ẩn ẩn sắc hồng, quả nhiên bao nhiêu cáu ghét bẩn thỉu trên người đã được kỳ cọ sạch sẽ. Y cố vớt vát thêm một câu, vừa cười vừa nói:

– Ta say quả là không biết trời trăng gì nữa, vậy mà may sao cũng còn biết tự mình tắm rửa.

Lan Kiếm cũng cười:

– Đêm hôm qua chủ nhân đâu có còn cử động gì được, đó là bốn chị em tiểu tì tắm cho chủ nhân đó.

Hư Trúc “a” lên một tiếng to, tưởng chừng muốn ngất đi, nằm vật xuống kêu luôn mồm:

– Chết rồi! Chết rồi!

Lan Kiếm, Cúc Kiếm cũng sợ đến nhảy dựng lên, cùng hỏi:

– Chủ nhân, có chuyện gì không phải thế?

Hư Trúc cười gượng nói:

– Ta là một nam nhân, lẽ nào lại ở trước mặt bốn vị tỉ tỉ… xích thân lộ thể, chẳng là… chẳng là hỡi ơi lắm sao? Huống chi ta toàn thân cáu ghét, vừa hôi vừa bẩn, ai lại để các tỉ tỉ làm cái việc dơ dáy đó?

Lan Kiếm đáp:

– Bốn chị em tiểu tì là nô lệ của chủ nhân, dù có phải tan xương nát thịt vì chủ nhân cũng làm, nô tì sai lầm xin chủ nhân trách phạt.

Nói xong cô ta cùng Cúc Kiếm đều quì phục xuống lạy. Hư Trúc thấy hai nàng hết sức sợ hãi, nghĩ đến Dư bà, Thạch tẩu những người kia, mỗi khi mình dùng lễ để đãi họ thì đều sợ đến mất cả hồn vía, chắc hẳn Lan Kiếm, Cúc Kiếm cũng đã quen với tính nết như thế của Đồng Mỗ rồi, mỗi khi ăn nói dịu ngọt là kế đó sẽ ra sát thủ ngay, liền sẵng giọng:

– Hai vị cô… ôi, các ngươi đứng dậy, ra khỏi đây ngay, để tự ta mặc áo, không cần các ngươi phục thị.

Lan Cúc hai người vội đứng lên, nước mắt rưng rưng, lui ra ngoài. Hư Trúc trong lòng thật lạ lùng, hỏi thêm:

– Ta… có phải ta đắc tội với các cô không? Sao các cô không vui, nước mắt rưng rưng là thế nào? Hay là ta nói gì sai, cái đó…

Cúc Kiếm đáp:

– Chủ nhân đuổi chị em tì nữ ra, không cho hầu hạ chủ nhân thay áo, rửa mặt, chắc hẳn chán ghét chúng tôi rồi…

Nói chưa dứt câu, nước mắt đã ròng ròng chảy xuống. Hư Trúc xua tay liên tiếp nói:

– Không! Không đâu. Ồ, ta không biết ăn nói thành ra không rõ ràng. Ta là đàn ông, các cô là con gái, lẽ nào… cái đó bất tiện lắm…chứ ta không có ý… có đức Phật ở trên, người tu hành không ăn gian nói dối, ta không khi nào đánh lừa các cô đâu.

Lan Kiếm, Cúc Kiếm thấy y hoa chân múa tay, rất là cuống quít, ý thật thành tâm, không khỏi bật cười, cùng nói:

– Xin chủ nhân đừng trách. Trong cung Linh Thứu trước nay không có đàn ông, chúng tì nữ chưa từng gặp con trai bao giờ. Chủ nhân như trời, chúng nô tì như đất, đâu có gì mà phân biệt nam hay nữ?

Hai nàng uyển chuyển đi tới, hầu hạ Hư Trúc thay áo đi giày. Chẳng mấy chốc, Mai Kiếm và Trúc Kiếm cũng vào, người thì chải đầu, người thì rửa mặt cho y. Hư Trúc ngượng đến không dám nói năng gì, mặt trắng bệch, tim đập thình thình, đành mặc cho bốn cô tì nữ làm gì thì làm, cũng không dám bảo rằng mình không thích họ phục thị.

Y nghĩ chắc Đoàn Dự hẳn đi cũng xa rồi, đuổi không kịp, lại nghĩ đến quần hào các động, các đảo chưa trừ được Sinh Tử Phù, không tiện rời cung, ăn điểm tâm xong, liền đi đến đại sảnh gặp mọi người, giải lá bùa Sinh Tử cho hai người đau đớn nhất.

Giải trừ Sinh Tử Phù cần phải dùng chân lực sử dụng Thiên Sơn Lục Dương Chưởng, Hư Trúc chân khí sung túc, dù có giúp cho mươi người cũng không đến nỗi mệt nhọc, có điều Đồng Mỗ mỗi người lại cấy bùa một nơi khác nhau, Hư Trúc muốn bạt trừ những lá bùa đó cũng thật khó khăn.

Sở học về kinh mạch, huyệt đạo của y rất nông cạn, cũng không dám tùy tiện ra tay, sợ có gì sơ sót sẽ càng làm cho bệnh nhân bị nặng thêm thành thử đến trưa cũng mới trị được bốn người. Ăn xong cũng phải nghỉ ngơi một lát.

Mai Kiếm thấy y nhíu mày suy nghĩ phương pháp bạt trừ Sinh Tử Phù có vẻ khó nhọc liền nói:

– Chủ nhân, hậu điện Linh Thứu Cung mấy trăm năm trước những vị chủ cũ có để lại các hình vẽ trên vách đá, tì tử từng nghe mỗ mỗ nói rằng, những hình vẽ đó có liên quan đến Sinh Tử Phù, sao chủ nhân không đến xem qua một chút?

Hư Trúc vui mừng nói:

– Thế thì tốt lắm!

Thế là Mai Lan Cúc Trúc bốn nàng dẫn đường cho Hư Trúc tới hoa viên, đẩy một tòa giả sơn dưới đó có một cửa vào địa đạo. Mai Kiếm giơ đuốc lên đi trước dẫn đường, năm người đi thành một hàng. Trên đường đi, mỗi khi đến chỗ kín đáo, Mai Kiếm đều phải án động cơ quan để khóa các ám khí bố trí sẵn nơi đó. Cái hầm đó cực kỳ ngoằn ngoèo, đi sâu xuống dưới, có chỗ rộng rãi thành một cái hang đá đủ biết người xưa cứ theo hình dáng thiên nhiên trong núi mà kiến tạo.

Trúc Kiếm nói:

– Khi bọn nô tài kia tấn công vào cung, các tỉ tỉ trong Quân Thiên Bộ đều bị bắt cả, bốn chị em chúng tôi thấy địch không lại, chạy xuống trốn ở dưới đây, định chờ đến khi trời tối sẽ chui ra tìm cách cứu người.

Lan Kiếm nói:

– Thực ra bọn tiểu tì chỉ cốt là báo đáp tấm lòng của mỗ mỗ. Chủ nhân nếu không tới kịp, chúng tôi cả bọn thể nào cũng bỏ mạng dưới tay lũ nô tài.

Đi phải đến hơn hai dặm, Mai Kiếm giơ tay đẩy một tảng đá ở phía bên trái rồi tránh sang một bên nói:

– Xin mời chủ nhân, bên trong là thạch thất, bọn tì tử không vào được.

Hư Trúc hỏi:

– Sao lại không vào được? Bên trong có gì nguy hiểm chăng?

Mai Kiếm đáp:

– Không phải có nguy hiểm. Đây là trọng địa của bản cung, bọn tì tử không được phép vào.

Hư Trúc nói:

– Tất cả cùng vào một lượt, có gì quan trọng đâu? Bên ngoài này hẹp lắm, đứng không thoải mái. Text được lấy tại [.c]om

Bốn nàng nhìn nhau, ai nấy vừa ngạc nhiên, vừa vui sướng. Mai Kiếm nói:

– Chủ nhân, trước khi mỗ mỗ tiên du đã từng dặn chị em tiểu tì là nếu bốn đứa trung thành hầu hạ, không làm gì sai trái, lại dụng tâm luyện công thì kể từ năm bốn mươi tuổi sẽ cho vào thạch thất mỗi năm một ngày, tham nghiên võ công trên thạch bích. Nếu như chủ nhân ân đức không bãi bỏ lời hứa của mỗ mỗ thì hai mươi hai năm nữa mới được vào.

Hư Trúc nói:

– Đợi đến hai mươi hai năm nữa thì chán ngấy? Lúc đó các cô chẳng già rồi ư, học võ làm gì nữa? Thôi cùng vào một lượt.

Bốn nàng mừng quá, lập tức sụp xuống lạy. Hư Trúc nói:

– Thôi đứng lên, đứng lên đi! Chỗ này đất hẹp, nếu như ta cũng quì xuống hoàn lễ e rằng cả bọn ngã chồng lên nhau.

Vào bên trong gian nhà đá, bốn bức tường đá được bào nhẵn, trên đó khắc vô số những vòng tròn đường kính chừng một thước, bên trong vòng tròn khắc các loại đồ hình, có cái hình người, có cái hình thú, có chỗ là văn tự sứt mẻ không toàn vẹn, có chỗ lại chỉ là những vạch ký hiệu lằng ngoằng, bên cạnh các vòng tròn có đánh dấu giáp nhất, giáp nhị, tí nhất, tí nhị…(39.1) các số mục, những vòng đó nếu không hàng nghìn thì cũng phải đến tám chín trăm, một lúc làm sao xem cho hết được?

Trúc Kiếm nói:

– Mình xem hình giáp nhất trước, chủ nhân nghĩ có nên không?

Hư Trúc gật đầu khen phải. Năm người liền cầm đuốc giơ lên đi tìm hình có số giáp nhất, Hư Trúc vừa xem thấy ngay đây là khởi thủ thức của Thiên Sơn Chiết Mai Thủ liền nói:

– Đây là Thiên Sơn Chiết Mai Thủ.

Xem đến giáp nhị quả nhiên là chiêu thứ hai, cứ thuận chiều xem tiếp, hết các hình Thiên Sơn Chiết Mai Thủ thì đến Thiên Sơn Lục Dương Chưởng, bao nhiêu những chỗ áo bí ca quyết đều có ghi rõ trong những vòng tròn này.

Các võ công chiêu số theo sau Thiên Sơn Lục Dương Chưởng khắc trong thạch thất Hư Trúc chưa từng học qua. Y cứ theo những hình vẽ, vận chân khí lên, chỉ mới học vài chiêu đã thấy thân thể nhẹ nhàng như muốn bay lên, có điều dường như có chỗ nào còn khiếm khuyết một chút nên chưa rời khỏi mặt đất được.

Y đang ngưng thần vận tức, tập trung hết tinh thần không còn tơ vương chuyện gì, bỗng nghe “a, a” hai tiếng kinh hoàng, Hư Trúc hoảng hốt quay đầu lại thấy Lan Trúc nhị nữ loạng choạng, rồi ngã lăn đùng ra đất, còn Mai Cúc hai nàng tay vịn lên tường đá, sắc mặt nhợt nhạt, lảo đảo như muốn té. Hư Trúc vội vàng đỡ Lan Trúc dậy, kinh ngạc hỏi:

– Chuyện gì thế?

Mai Kiếm nói:

– Chủ… chủ nhân, bọn tì nữ công lực kém cỏi, không nên xem những hình vẽ… ở trong này… chúng tôi… ra ngoài kia đợi vậy…

Bốn nàng lần theo vách đá, chầm chậm đi ra khỏi thạch thất. Hư Trúc đứng ngẩn ngơ một hồi, rồi cũng đi ra, thấy bốn cô gái ngồi xếp bằng trên lối đi vận công, thân hình run rẩy, vẻ mặt đau đớn. Hư Trúc biết họ bị nội thương khá nặng, lập tức sử dụng Thiên Sơn Lục Dương Chưởng, vỗ nhẹ lên các huyệt đạo trên lưng họ vài cái. Một luồng lực đạo dương hòa liền truyền vào bốn thiếu nữ, mặt các cô gái trở lại bình thường, chẳng bao lâu trán nhỏ mồ hôi, kẻ trước người sau mở mắt kêu lên:

– Đa tạ chủ nhân hao phí công lực trị thương cho tì tử.

Cả bọn phục xuống lạy tạ ân đức. Hư Trúc vội vàng đưa tay đỡ lên nói:

– Chẳng hay… chẳng hay có chuyện gì thế? Đang khỏe mạnh lại bị thương muốn ngất đi là sao?

Mai Kiếm thở hắt ra đáp:

– Chủ nhân, trước đây mỗ mỗ bảo bọn tiểu tì phải đến bốn mươi tuổi mới được vào trong này mỗi năm một ngày để xem đồ hình, thì ra cũng có thâm ý. Những võ công trên đồ phổ này quá sức thâm áo, bọn tì tử không lượng sức mình, theo hình giáp nhất luyện theo, chân khí chưa đủ, kinh mạch lập tức rối loạn. Nếu không được chủ nhân giải cứu, không chừng bốn chị em chúng tôi đã bị tàn phế, tê liệt suốt đời.

Lan Kiếm nói:

– Mỗ mỗ thương yêu nên đặt kỳ hạn gần như thế, mong mỏi khi chị em tì tử bốn mươi tuổi sẽ có thể tập luyện thượng thừa võ công, thế nhưng… thế nhưng bọn tì tử tư chất kém cỏi, dẫu có luyện thêm hai mươi hai năm nữa, chưa chắc đã dám trở lại thạch thất này.

Hư Trúc đáp:

– Thì ra là thế! Vậy là tại ta sai quấy, đúng ra chẳng nên để các cô vào đây.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN