Thiên Long Bát Bộ
Hồi 245
Tứ kiếm lại quì xuống chịu tội, cùng nói:
– Chủ nhân sao lại nói thế? Đó là ân đức của chủ nhân, đều do bọn tì tử cuồng vọng làm chuyện không phải mà ra nông nỗi.
Cúc Kiếm nói:
– Chủ nhân công lực thâm hậu, luyện những môn võ học cao thâm này cực kỳ ích lợi. Mỗ mỗ ở trong thạch thất có khi hàng tháng không ra, chính là để nghiền ngẫm các đồ phổ trên thạch bích này.
Mai Kiếm lại thêm:
– Bọn nô tài ba mươi sáu động, bảy mươi hai đảo tra vấn các tỉ tỉ Quân Thiên Bộ muốn tìm nơi cất giấu bảo vật của mỗ mỗ. Các tỉ tỉ đó thà chết không khai, bốn chị em tì tử cũng định dụ cho họ vào sau đó phát động cơ quan tiêu diệt toàn bộ bọn chúng ở trong đường hầm, nhưng lại sợ trong bọn nô tài kia có kẻ khéo tay biết cách phá giải máy móc vào được thạch thất thấy được những đồ hình trên vách thì di họa vô cùng. Nếu biết như thế này, cứ để bọn chúng vào đây lại hóa hay.
Hư Trúc gật đầu: mới nhất ở truyen/y/y/com
– Quả là như thế, những hình vẽ này nếu người chưa đủ công lực mà coi thấy thì còn ghê gớm hơn cả độc dược gươm đao, cũng may bọn họ chưa vào tới.
Lan Kiếm mỉm cười:
– Chủ nhân thực là tốt bụng, theo như tiểu tì ư, cứ để cho bọn chúng luyện công rồi từng đứa từng đứa lăn ra chết, có phải thích không?
Hư Trúc nói:
– Ta mới luyện vài chiêu đã thấy tinh thần bừng bừng, nội lực sung túc, đang định đi ra giúp họ bạt trừ Sinh Tử Phù. Các cô cũng đi ngủ một lát, nghỉ ngơi cho khỏe.
Năm người từ địa đạo chui ra, Hư Trúc quay về đại sảnh, gỡ bùa Sinh Tử cho ba người. Từ đó ngày ngày Hư Trúc bạt trừ Sinh Tử Phù cho quần hào, mỗi khi thấy mỏi mệt, lại đi xuống dưới thạch thất luyện thượng thừa võ công. Bốn cô gái đợi ở bên ngoài, không dám bước vào một bước. Hàng ngày khi rảnh rỗi, Hư Trúc lại chỉ dạy võ công cho bốn nàng và chư nữ trong chín bộ.
Phải tốn đến hơn hai chục ngày mới bạt trừ được hết Sinh Tử Phù cho mọi người nhưng Hư Trúc ngày ngày nghiên cứu đồ phổ trên vách đá, võ công cũng đại tiến, so với khi mới bước chân lên Phiêu Miểu Phong thật khác xa.
Quần hào trước kia thần phục Đồng Mỗ chẳng qua chỉ vì bị Sinh Tử Phù chế ngự, không chịu cũng không xong, bây giờ Linh Thứu Cung đã đổi chủ, Hư Trúc thành tâm đãi mọi người, lấy lễ mà xử với họ, tuy toàn là những kẻ kiệt hiệt, ngược ngạo trên giang hồ nhưng cũng cảm ân hoài đức, vui lòng qui thuận, ai nấy bái tạ ra đi.
Đến khi các động chủ, đảo chủ hạ sơn hết rồi, trên núi chỉ còn mình Hư Trúc là đàn ông. Y tính toán thầm trong bụng: “Ta từ bé là đứa trẻ mồ côi mồ cút, toàn nhờ các sư phụ trong chùa nuôi dưỡng tới lúc lớn khôn, nếu như từ nay không trở về chùa Thiếu Lâm thì quả là đồ vong ân phụ nghĩa. Ta phải quay về chùa chịu tội cùng phương trượng và sư phụ, có thế mới hợp đạo lý.” Y liền nói rõ đầu đuôi cho bốn cô gái và chư nữ chín bộ, ngay hôm đó lập tức xuống núi, mọi việc trên cung Linh Thứu do Dư bà, Thạch tẩu, Phù Mẫn Nghi… cùng nhau trông coi.
Bốn cô gái ý muốn đi theo hầu hạ, Hư Trúc nói:
– Ta quay về chùa Thiếu Lâm, trở lại làm hòa thượng. Trên đời làm gì có nhà sư nào lại đem tì nữ đi theo bao giờ?
Nói đi nói lại mãi mà những cô gái không tin. Hư Trúc cầm thế đao lên cạo đầu sạch bóng, để lộ giới điểm trên đỉnh đầu. Bốn thiếu nữ không còn biết sao hơn, đành phải cùng chư nữ chín bộ tiễn y xuống núi, gạt lệ từ biệt.
Hư Trúc thay bộ tăng y cũ, hăng hái tiến bước theo hướng đông về phía Tung Sơn. Người tính nết như y, trên đường chẳng gây chuyện với ai, cũng lại nhìn vào một nhà sư áo quần rách rưới, đến đạo tặc cũng không để ý đến. Thành thử đi đường bình an một mạch về đến chùa Thiếu Lâm.
Y nhìn thấy mái ngói vàng của ngôi chùa cổ, trong lòng vừa cảm khái, vừa hổ thẹn, mới đi ra ngoài có vài tháng mà mình đã vi phạm biết bao nhiêu điều thanh qui giới luật, nào sát giới, nào dâm giới, nào huân giới, nào tửu giới, trong bao nhiêu Ba La Di(39.2) đại giới, giới nào cũng phạm, không biết phương trượng và sư phụ có tha thứ cho mình quay về cửa Phật hay không?
Y trong bụng phập phồng, vào cửa chùa rồi liền đi ngay đến bái kiến sư phụ Tuệ Luân. Tuệ Luân thấy y trở vè, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ hỏi ngay:
– Phương trượng sai ngươi ra ngoài đưa thư, sao mãi đến bây giờ mới quay trở về?
Hư Trúc nằm phục xuống, hết sức hối tiếc, khóc òa lên nói:
– Sư phụ, đệ tử… đệ tử quả là đáng chết, sau khi hạ sơn, không trì thủ nổi, bao nhiêu… bao nhiêu giới luật sư phụ dạy dỗ, đều… đều chẳng giữ gìn gì cả.
Tuệ Luân mặt biến sắc, lắp bắp:
– Cái… cái gì? Ngươi nếm phải thịt cá rồi ư?
Hư Trúc đáp:
– Vâng, nhưng đâu có chỉ là ăn đồ mặn mà thôi đâu.
Tuệ Luân mắng liền:
– Chết thật, chết thật! Chắc… chắc ngươi lại còn uống rượu nữa chứ gì?
Hư Trúc đáp:
– Đệ tử chẳng những uống rượu mà còn uống đến túy lúy say mèm.
Tuệ Luân thở dài một tiếng, hai giòng lệ chảy ròng ròng trên gò má nghẹn ngào:
– Ta thấy ngươi từ tấm bé trung hậu thực thà, ngờ đâu vừa bước chân vào cõi hồng trần hoa lệ, lại sa ngã đến thế, khục… khục…
Hư Trúc thấy sư phụ đau lòng, lại càng kinh hãi nói:
– Sư phụ ở trên, đệ tử phạm vào giới luật, đâu có phải chỉ bấy nhiêu, còn… còn phạm phải…
Y định nói còn phạm cả sát giới, dâm giới, bỗng nghe tiếng chuông đánh boong boong, cứ hai tiếng ngắn lại ngừng một chút, ấy là hiệu lệnh triệu tập đệ tử hàng chữ Tuệ. Tuệ Luân vội vàng đứng lên, lau nước mắt nói:
– Ngươi phạm giới nhiều quá, ta chẳng còn cách nào che chở cho ngươi được nữa rồi. Ngươi… ngươi… tự mình đến Giới Luật Viện chịu tôi đi thôi! Chuyện này đến cả ta cũng tội vạ lây. Ôi! Thôi… thôi…
Ông ta vừa nói vừa hấp tấp chạy ra. Hư Trúc đến Giới Luật Viện, khom lưng bẩm:
– Đệ tử Hư Trúc, vi phạm giới luật Phật môn, cung kính khẩn cầu chưởng luật trưởng lão tứ phạt.
Y nói đến hai lần mới có một tăng nhân trung niên từ trong viện đi ra, lạnh lùng nói:
– Thủ tọa và chưởng luật sư thúc đang bận, không có thì giờ đâu đến nghe ngươi nói, ngươi quì đó đợi đi.
Hư Trúc đáp:
– Vâng!
Y quì từ giữa trưa đến chiều tối cũng không thấy ai đến hỏi han. Cũng may Hư Trúc nội công thâm hậu, tuy không ăn uống gì mà quì đã nửa ngày nhưng vẫn thản nhiên như không, không có gì tỏ ra mỏi mệt.
Nghe tiếng trống chiều đã điểm, đã đến khóa tụng kinh, Hư Trúc cúi đầu đọc kinh sám hối những sai trái đã phạm. Nhà sư trung niên lại đi ra nói:
– Này Hư Trúc, mấy hôm nay nhà chùa đang có việc lớn, các trưởng lão không rảnh rổi để xét xử chuyện của ngươi. Ta thấy ngươi quì đó đọc kinh, quả là có thành tâm sám hối tội lỗi. Thôi ngươi đi qua bên vườn rau gánh phân tưới cây để đợi khi dạy bảo. Đợi khi nào các trưởng lão xong việc lúc đó sẽ đòi ngươi lên hỏi rõ ngọn ngành, theo tình tiết mà định tội nặng nhẹ.
Hư Trúc cung kính đáp:
– Dạ, đa tạ từ bi.
Y chắp tay hành lễ, lúc đó mới đứng lên, nghĩ thầm: “Mình khôn bị trục xuất ra khỏi chùa ngay, xem ra cũng còn có hi vọng, trong lòng thấy đỡ áy náy một chút.”
Y đi qua vườn rau nói với nhà sư coi vườn:
– Sư huynh, tiểu tăng Hư Trúc phạm phải tự môn giới luật, sư thúc bên Giới Luật Viện sai qua đây gánh phân tưới rau.
Nhà sư đó tên là Duyên Căn không phải là người xuất gia từ chùa Thiếu Lâm, thành ra không theo thứ tự Huyền Tuệ Hư Không mà đặt tên. Y tư chất tầm thường, không thể lãnh hội được Thiền nghĩa đã đành mà luyện võ cũng chẳng đi đến đâu, bình thường chỉ lo những việc lặt vặt. Vườn rau đó rộng đến hai trăm mẫu, có đến ba bốn chục nhân công, y thống lãnh tất cả nên cũng ra vẻ ta đây lắm, mỗi khi có tăng nhân bị Giới Luật Viện gửi qua tưới rau thì lại càng lên mặt. Y vừa nghe Hư Trúc nói thế, trong bụng mừng thầm, hỏi:
– Ngươi phạm phải giới gì?
Hư Trúc đáp:
– Phạm giới nhiều lắm, một lời không thể hết được.
Duyên Căn hầm hầm hỏi lại:
– Cái gì mà một lời không thể hết. Ta bảo ngươi thực thà nói minh bạch cho ta nghe. Không nói gì ngươi chỉ là một chú tiểu không chức phận, ví như thủ tọa La Hán Đường, Đại Ma Đường mà phạm giới, nếu đã bị gửi xuống vườn rau, ta đều phải hỏi cho ra lẽ, có ai dám không trả lời? Ta nhìn bản mặt ngươi, mặt mũi hồng hào thế kia, chắc là ăn vụng đồ mặn chứ gì?
Hư Trúc đáp:
– Chính thế!
Duyên Căn nói:
– Đó ngươi coi, ta đoán là trúng liền. Xem chừng ngươi lại còn lén uống tí rượu nữa, phải không? Nói gì thì nói, đừng có chối, qua mặt ta không phải dễ à nghen!
Hư Trúc đáp:
– Quả có thế. Có một bữa tiểu tăng quá chén say túy lúy càn khôn, không còn biết trời trăng gì nữa.
Duyên Căn cười hềnh hệch:
– Chậc chậc chậc, mi quả là lớn mật. Hà hà, ăn uống no say, hẳn là lòng hươu dạ vượn, tám chữ sắc tức thị không, không tức thị sắc(39.3) ngươi quên mất tiêu luôn, trong bụng thể nào chẳng nghĩ tới gái gẩm, phải không nào? Chẳng phải chỉ một lần, mà phải bảy tám lần là ít, ngươi có dám nhận không hả?
Y lên giọng hạnh họe đầy vẻ gay gắt. Hư Trúc thở dài đáp:
– Tiểu tăng đâu dám nói láo với sư huynh? Không những nghĩ tới mà còn phạm vào dâm giới nữa kìa.
Duyên Căn vừa kinh ngạc vừa thích thú, chỉ tay chửi toáng lên:
– Chà chú tiểu này thiệt là to gan, làm bại hoại thanh danh chùa Thiếu Lâm. Ngoài giới dâm ra ngươi còn phạm giới nào nữa? Ăn cắp ăn trộm nữa chăng? Lấy đồ của người ta hả? Có đánh lộn với ai không? Có cự lộn với ai không?
Hư Trúc gục đầu nói:
– Tiểu tăng lỡ giết người, mà đâu phải chỉ một người.
Duyên Căn hết sức kinh hãi, mặt biến sắc, lật đật lùi lại ba bước, nghe nói Hư Trúc đã lỡ tay giết người, mà lại không phải chỉ một người, trong bụng phập phồng, chỉ sợ y nổi hung lên giở quẻ với mình, chắc không phải là địch thủ của y, cố gắng định thần, nở một nụ cười cầu tài nói:
– Bản tự vốn dĩ võ công số một trên đời, nếu đã luyện võ, khó mà không lỡ tay đả thương người khác được, công phu của sư đệ chắc hẳn cũng có hạng lắm.
Hư Trúc đáp:
– Nói ra thì quả là hổ thẹn, công phu bản môn của tiểu tăng, đã hoàn toàn bị phế rồi, hiện nay không còn chút nào nữa.
Duyên Căn mừng quá cỡ, nói luôn mồm:
– Vậy thì hay lắm, hay lắm! Thiệt là hay, thiệt là hay!
Y nghe nói bản môn công phu hoàn toàn mất hết, chắc mẩm vì y phạm quá nhiều đại giới nên bị các trưởng lão trong chùa phế hết võ công, liền trở mặt ngay. Y nghĩ thầm: “Dẫu y võ công bị phế thật, nhưng biết đâu cũng còn được đôi ba phần cũng chưa dễ gì đối phó,” bèn nói:
– Sư đệ, ngươi tới vườn rau làm công quả sám hối thì thiệt là hay. Có điều qui củ nơi đây, hễ ai phạm phải giới luật, tăng nhân nào tay từng nhuốm máu, khi làm việc thì phải xiềng chân khóa tay. Đó là qui củ từ liệt tổ tông truyền xuống, không biết sư đệ có chịu mang không? Nếu không chịu mang thì để ta vào bẩm với Giới Luật Viện.
Hư Trúc đáp:
– Nếu đã có qui củ như thế, tiểu tăng cũng xin tuân theo.
Duyên Căn trong bụng mừng thầm, lập tức lấy xích lấy khóa bằng thép ra, đeo vào cho y. Chùa Thiếu Lâm mấy trăm năm nay tập luyện võ công, không thiếu gì những nhà sư làm điều sằng bậy, mà những tăng nhân phạm giới thường thường võ công cực cao không dễ gì chế phục. Thành thử các nơi Giới Luật Viện, Sám Hối Đường cho chí Thái Viên Tử đâu đâu cũng có sẵn xích khóa bằng thép. Duyên Căn thấy Hư Trúc đã mang xiếng xích rồi, lúc đó mới yên bụng cất tiếng chửi:
– Đồ giặc con kia, xem ngươi mới ba tuổi ranh, vậy mà lớn mật làm càn, giới luật nào cũng phạm hết ráo. Hôm nay ta không trừng trị ngươi một phen cho ra trò thì làm sao hả tức được?
Y liền bẻ một cành cây, mắm môi mắm cổ vụt Hư Trúc túi bụi. Hư Trúc thu liễm chân khí không dám dùng nội lực đề ngự, nhường cho y đánh, chỉ trong giây lát đầu mặt đã đầy máu tươi. Y chỉ chăm chú niệm Phật, trên mặt không lộ vẻ gì buồn bã. Duyên Căn thấy y không tránh né, cũng không cãi lại, nghĩ thầm: “Nhà sư này quả nhiên võ công mất hết thật rồi, ta phải hành hạ y một trận cho đã nư mới được.”
Y nghĩ đến Hư Trúc ăn uống thịt cá ê hề, say sưa túy lúy, hoan lạc mê tơi, còn mình đã hơn bốn chục tuổi vẫn nằm còng queo chưa được nếm mùi trần tục bao giờ, lòng đố kỵ nổi lên bừng bừng, ra tay lại càng thêm mạnh, đánh đến gãy ba cành cây, lúc đó mới ngừng, hầm hè nói:
– Mỗi bữa ngươi gánh đủ một trăm gánh phân tưới rau, thiếu một gánh thì ta lấy đòn càn sắt đánh gãy cẳng, nghe chưa?
Hư Trúc bị đánh đập một trận, trong lòng lại thấy bình an, tự nhủ: “Ta phạm nhiều giới luật như thế, quả là đáng tội, trách phạt càng nặng thì tội nghiệt của ta càng bớt đi.” Nghĩ thế bèn cung kính đáp:
– Dạ!
Y đi đến cái chòi lấy thùng phân ra, gánh phân trộn với nước, đi dọc theo những luống tưới rau. Việc tưới rau là một công phu cần chăm chú, Hư Trúc không vội vàng hấp tấp, bình thản khoan thai tưới kỹ càng, đến mãi tận khuya mới đủ một trăm thùng quay về đống củi nghẹo đầu nằm ngủ.
Hôm sau trời chưa sáng hẳn, Duyên Căn đã đến tay đấm chân đá, lay y tỉnh dậy, quát tháo:
– Thằng sư giặc, thằng trọc làm biếng kia! Sáng bảnh mắt mà còn trốn nơi đây ngủ, có dậy bửa củi đi không nào?
Hư Trúc đáp:
– Dạ!
Y không cãi lời, đứng lên đi chẻ củi. Cứ như thế sáu bảy ngày liền, ban ngày bổ củi, ban đêm gánh phân, chịu biết bao nhiêu hành hạ dày vò, trên người đầy những vết thương, còn roi thì không biết mấy trăm mấy nghìn cái.
Sáng sớm ngày thứ tám, Hư Trúc đang bổ củi, Duyên Căn bỗng đến gần cười hề hề nói:
– Sư huynh khổ quá nhỉ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!