Thiên Long Bát Bộ
Hồi 34: Thùy gia đệ tử thùy gia viện
Chàng là con cái nhà ai,
Để cho thiếp phải trúc mai đi tìm?
Đoàn Dự ôm Mộc Uyển Thanh vào lòng, vừa hoan hỉ, vừa lo lắng hỏi:
– Mộc cô nương, vết thương của nàng ra sao rồi? Gã ác nhân kia không hiếp đáp nàng chứ?
Mộc Uyển Thanh hờn dỗi đáp:
– Thế em là gì của chàng? Sao vẫn cứ Mộc cô nương, Mộc cô nương gọi mãi thế?
Đoàn Dự thấy nàng phụng phịu lại càng xinh đẹp thêm vài phần, bảy ngày qua quả thực nhớ nhung khôn tả, choàng tay xiết lại dịu dàng nói:
– Uyển muội, Uyển muội! Ta gọi em như thế đã được chưa?
Nói xong ghé môi hôn lên môi nàng. Mộc Uyển Thanh “a” lên một tiếng, mặt đỏ bừng nhảy dựng lên kêu:
– Có người khác ở bên đây, chàng… chàng… sao lại thế? Ủa, những người đó đâu rồi?
Nàng nhìn chung quanh không thấy người áo thụng và bốn vị Chử, Cổ, Phó, Chu đâu cả, Tả Tử Mục cũng đã ôm con đi rồi, chung quanh không còn một ai.
Đoàn Dự ánh mặt lộ vẻ kinh hãi nói:
– Có ai đâu nào? Nam Hải Ngạc Thần ư?
Mộc Uyển Thanh hỏi:
– Chàng đến đã bao lâu rồi?
Đoàn Dự đáp:
– Cũng chỉ mới đến thôi. Ta lên trên đỉnh núi thấy nàng ngất đi nằm đây, ngoài ra có ai khác đâu. Uyển muội, hai đứa mình đi thôi để Nam Hải Ngạc Thần khỏi đuổi kịp.
Mộc Uyển Thanh đáp:
– Phải lắm.
Nàng lẩm bẩm nói một mình: “Quả là kỳ quái, những người đó thoắt một cái đã biến đâu mất rồi.” Bỗng nghe từ phía sau tảng đá tiếng người ngâm nga:
Xách kiếm đi nghìn dặm,
Thân hèn có sá đâu.
Trượng kiếm hành thiên lý,
Vi khu cảm nhất ngôn.
Tiếng ngâm chưa dứt đã có một người bước ra, chính là một trong Tứ Đại Vệ Hộ Chu Đan Thần. Đoàn Dự reo lên:
– Chu huynh.
Chu Đan Thần tiến lên hai bước, khom lưng hành lễ, vui mừng nói:
– Công tử gia, thật may mắn công tử bình yên không sao cả, mới rồi cô nương đây nói mấy câu khiến cho ta sợ đến mất cả hồn vía.
Đoàn Dự cũng chắp tay đáp lễ nói:
– Thì ra hai bên đã gặp nhau rồi? Chu huynh… Chu huynh sao lại tới nơi đây? Quả thực khéo quá.
Chu Đan Thần mỉm cười:
– Bốn anh em chúng tôi phụng mệnh đến đón công tử gia trở về chứ không phải may gặp nhau đâu. Công tử quả là lớn mật, một mình dám xông pha vào chốn giang hồ. Chúng tôi tìm đến nhà Mã Ngũ Đức rồi lại qua núi Vô Lượng, mấy hôm nay cả bọn thật là lo lắng.
Đoàn Dự cười nói:
– Ta quả cũng chịu không biết bao nhiêu khổ sở. Bá phụ và cha ta chắc giận lắm, phải không?
Chu Đan Thần đáp:
– Dĩ nhiên các vị không lấy gì làm hứng thú. Có điều khi chúng tôi ra đi thì hai vị gia đài đã hết giận, mấy hôm nay chắc là nhớ mong lắm. Về sau Thiện Xiển Hầu nghe tin Tứ Đại Ác Nhân cùng đến Đại Lý, sợ rằng công tử gia có thể chạm mặt với họ nên phải tự mình xuất mã.
Đoàn Dự nói:
– Cao thúc thúc cũng đi tìm ta ư? Nếu thế thì quả ta đáng trách thật. Ông ta đang ở đâu?
Chu Đan Thần nói:
– Mới rồi chúng tôi đều ở đây cả. Cao hầu gia ra tay đánh đuổi một mụ đàn bà, nghe tiếng công tử gọi, ai nấy đều yên tâm, bảo tôi ở đây chờ. Những người kia đuổi theo ác nữ nhân kia rồi. Công tử gia, thôi mình cũng cùng về phủ đi thôi, để cho hai vị gia đài khỏi thêm lo lắng.
Đoàn Dự nói:
– Thì ra… thì ra Chu huynh nãy giờ vẫn ở đây.
Chàng nghĩ đến mình cùng Mộc Uyển Thanh nói năng thân mật đều bị y nhìn thấy nghe thấy cả, mặt liền đỏ bừng.
Chu Đan Thần nói:
– Mới đây ta ngồi sau tảng đá đọc bài thơ ngũ tuyệt của Vương Xương Linh:
Xách kiếm đi nghìn dặm,
Thân hèn có sá đâu.
Đã làm người khách trọ,
Há dám phụ ơn sâu.
Trượng kiếm hành thiên lý,
Vi khu cảm nhất ngôn.
Tằng vi Đại Lương khách,
Bất phụ Tín Lăng ân.
Chỉ vỏn vẹn có hai mươi chữ mà khẳng khái xiết bao khiến cho ai nấy đọc lên đều phải cảm thán ngậm ngùi.
Y nói xong rút trong bọc ra một quyển sách, chính là Vương Xương Linh thi tập. Đoàn Dự gật đầu:
– Người đời thường chỉ nói tới thất tuyệt của Vương Xương Linh, tưởng như ngũ tuyệt(6.1) của ông ta không phải là sở trường. Thế nhưng bài ngũ tuyệt này quả là giai cấu. Còn như bài Tống Quách Tư Thương há chẳng phải vấn vương tha thiết lắm hay sao?
Chàng nổi hứng ngâm lên:
Một lần duyên gặp gỡ,
Nào dám coi như chủ.
Trăng sáng chiếu nóc nhà.(6.2)
Sớm chiều luôn tưởng nhớ.
Ánh môn hoài thủy duyên,
Lưu kỵ chủ nhân tâm.
Minh nguyệt tùy lương chuyên,
Xuân triều dạ dạ thâm.
Chu Đan Thần vái một cái thật sâu nói:
– Đa tạ công tử.
Vừa rồi Đoàn Dự và Mộc Uyển Thanh hai người thân mật, tình ý dạt dào đều bị Chu Đan Thần nghe được có điều thấy Đoàn Dự có vẻ sượng sùng nên đem thơ Vương Xương Linh ra gỡ rối. Y dẫn câu “Tằng vi Đại Lương khách” vân vân là nói mình chẳng khác gì Hầu Doanh, Chu Hợi nhất định đem cái chết để báo đền công tử. Đoàn Dự lại dẫn bốn câu thơ của Vương Xương Linh ý tứ nói là chủ nhân đối với người dưới hết lòng hết dạ, coi như bạn bè. Hai người nhìn nhau mỉm cười lòng đầy thông cảm.
Mộc Uyển Thanh không đọc sách ngâm thơ nghĩ thầm: “Cái anh chàng đồ gàn này chẳng còn biết mình đang ở đâu, đàm luận đến thơ văn là thích thú mải mê. Còn gã võ quan này cũng giỏi tài bợ đít nên đi đâu cũng mang sách vở theo.” Nàng có biết đâu Chu Đan Thần văn võ toàn tài, thường ngày cũng đam mê thơ phú văn chương.
Đoàn Dự quay qua nói:
– Mộc… Mộc cô nương, vị Chu Đan Thần Chu tứ ca đây là bạn thân nhất của ta đó.
Chu Đan Thần cung kính hành lễ nói:
– Chu Đan Thần tham kiến cô nương.
Mộc Uyển Thanh đáp lễ, thấy y đối với mình thật cung kính, trong lòng vui vẻ cất tiếng chào:
– Chu tứ ca.
Chu Đan Thần cười đáp:
– Không dám nhận tiếng xưng hô đó.
Y nghĩ thầm: “Cô gái này mặt mày xinh xắn, vừa mới ra tay tát công tử một cái, thủ pháp linh động, xem ra võ công cũng khá. Công tử gia bị một bạt tai vậy mà vẫn cười không giận. Anh chàng bỏ nhà đi tự bấy nay lại đối với cô ta như thế, chắc hẳn say mê nàng lắm. Không biết cô này lai lịch ra sao. Công tử gia tuổi còn trẻ không hiểu chuyện hiểm ác trên chốn giang hồ, nếu như sa vào vòng mỹ sắc e rằng thân bại danh liệt.” Y cười khì khì tiếp:
– Hai vị gia đài nhớ mong công tử, xin công tử trở về phủ ngay. Mộc cô nương nếu không có việc gì quan trọng xin được mời làm khách trong phủ công tử ít ngày.
Y sợ Đoàn Dự không chịu trở về nên mời luôn cả cô gái này cùng đi tin rằng thể nào chàng cũng thuận. Đoàn Dự ngập ngừng đáp:
– Ta… ta biết nói sao với bá phụ, gia gia đây?
Mộc Uyển Thanh mặt đỏ bừng, quay đầu sang chỗ khác. Chu Đan Thần nói:
– Tứ Đại Ác Nhân võ công thật cao cường, vừa rồi Thiện Xiển Hầu đánh đuổi được Diệp Nhị Nương cũng bởi vì tấn công lúc mụ ta không phòng bị, lại thêm ba phần may mắn. Công tử gia thân đáng nghìn vàng, không nên xông vào hiểm địa, chúng mình đi ngay là hơn.
Đoàn Dự nghĩ tới thái độ hung ác của Nam Hải Ngạc Thần không khỏi ngán ngẩm, gật đầu nói:
– Được rồi, tất cả cùng đi. Chu tứ ca, kẻ đối đầu lợi hại như thế, tứ ca đi theo giúp đỡ Cao thúc thúc, ta cùng với Mộc cô nương về nhà được rồi.
Chu Đan Thần cười nói:
– Kiếm được công tử gia đâu có phải dễ, tại hạ phải tự mình hộ tống công tử về phủ mới được. Mộc cô nương võ công trác tuyệt thật nhưng xem thần tình dường như bị thương rồi chưa hoàn toàn bình phục, trên đường chẳng may gặp phải cường địch, e không tiện, xin để cho tại hạ phô chút công lao nhỏ mọn thì hơn.
Mộc Uyển Thanh hừ một tiếng nói:
– Ông nói chuyện với tôi không phải dùng những chữ nghĩa lý la lý lố ấy làm gì, tôi là con gái nhà quê, chưa từng đọc sách. Ông dùng những chữ văn chương quá, tôi chỉ hiểu được một nửa.
Chu Đan Thần cười nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
– Đúng lắm! Đúng lắm! Tại hạ tuy là võ quan nhưng lại học đòi văn nhân, lâu ngày thành thói, xin cô nương đừng trách.
Đoàn Dự nào có muốn trở về nhà nhưng nay bị Chu Đan Thần tìm được rồi, xem ra không về không xong, chỉ còn cách trên đường đi sẽ tìm cách bỏ trốn thành thử ba người cùng xuống núi. Mộc Uyển Thanh chỉ chăm chăm muốn biết chàng bảy ngày qua ở đâu nhưng Chu Đan Thần ở ngay bên cạnh, tra vấn xem ra không tiện, đành cố nhịn. Chu Đan Thần có mang theo lương khô, lấy ra cho hai người cùng ăn.
Ba người xuống chân núi rồi, đi được vài dặm, thấy bên cạnh đường ở nơi một cây lớn buộc năm con tuấn mã vốn là ngựa của bọn Cổ Đốc Thành cưỡi đến đây. Chu Đan Thần đến tháo dây cương ba con, đỡ Đoàn Dự và Mộc Uyển Thanh lên ngựa rồi tự mình cưỡi một con đi theo sau.
Đêm hôm đó ba người trọ lại một tiểu khách điếm, chia ra ba phòng. Chu Đan Thần đi mua một bộ quần áo về, Đoàn Dự thay xong bấy giờ mới thoát được cái cảnh “đít không khố.”
Mộc Uyển Thanh đóng cửa phòng lại, chống tay lên má ngồi nhìn ngọn nến đỏ trên bàn, trong lòng vui buồn lẫn lộn, ý nghĩ miên man: “Đoàn lang không nề nguy hiểm nhất định đi tìm ta, đối với ta quả là tình sâu ý nặng. Mấy ngày qua ta không ngớt chửi mắng chàng là kẻ bạc tình, hóa ra đã trách lầm rồi. Xem gã Chu Đan Thần cung kính như thế, hẳn chàng phải là con cái một đại quan. Một đứa con gái như ta, tuy có đính ước hôn nhân với nhau nhưng chẳng nguyên do gì theo chàng về nhà thật xấu hổ lắm thay. Xem chừng bá phụ và gia gia chàng khó tính lắm, nếu như họ coi ta chẳng ra gì, tỏ ý khinh thường thì biết phải làm sao? Chậc chậc, ta sẽ phóng tên độc giết sạch cả nhà chàng, chỉ để một mình Đoàn lang thôi.”
Nàng còn đang nghĩ tới biện pháp hung tợn đó, bỗng nghe hai tiếng gõ nhẹ ở ngoài cửa sổ. Mộc Uyển Thanh phất tay trái một cái dập tắt ngọn nến, nghe thấy tiếng Đoàn Dự ở bên ngoài:
– Ta đây!
Mộc Uyển Thanh thấy chàng đêm khuya canh vắng lại mò sang tìm mình, lập tức tim đập thình thình, trong bóng tối đôi má nóng bừng, hỏi nhỏ:
– Có chuyện gì thế?
Đoàn Dự đáp:
– Nàng mở cửa ra đã ta sẽ nói sau.
Mộc Uyển Thanh đáp:
– Thiếp không mở đâu.
Nàng một thân đầy võ nghệ, lúc này lại e sợ một anh chàng văn nhược thư sinh, chính mình cũng thấy lạ lùng. Đoàn Dự không hiểu được nguyên do tại sao nàng lại không mở cửa bèn nói:
– Thế thì nàng ra đây, chúng mình phải chạy cho mau mới được.
Mộc Uyển Thanh giơ ngón tay chọc thủng giấy dán cửa sổ hỏi lại:
– Sao thế?
Đoàn Dự đáp:
– Chu tứ ca ngủ rồi, đừng làm y tỉnh dậy. Ta không muốn về nhà.
Mộc Uyển Thanh mừng lắm, nàng nghĩ đến chuyện phải gặp mặt cha mẹ Đoàn Dự mà buồn rười rượi, lập tức nhẹ nhàng mở cửa sổ nhảy ra ngoài. Đoàn Dự nói nhỏ:
– Để ta đi dắt ngựa.
Mộc Uyển Thanh xua tay, giơ tay cặp ngang hông chàng, đề khí nhảy lên đầu tường, rồi lại nhẹ nhàng nhảy ra bên ngoài, nói nhỏ:
– Một khi tiếng vó ngựa nổi lên, Chu tứ ca của chàng sẽ hay biết mất.
Đoàn Dự cũng cười khúc khích:
– Nàng nghĩ thế chu đáo lắm.
Hai người tay nắm tay đi về hướng đông. Đi được vài dặm không nghe thấy tiếng người đuổi theo lúc ấy mới yên tâm. Mộc Uyển Thanh nói:
– Vì cớ gì chàng lại không muốn về nhà?
Đoàn Dự nói:
– Một khi ta về nhà rồi, bá phụ và gia gia thể nào cũng nhốt lại, không cho ra ngoài nữa. Chỉ sợ rằng lúc đó gặp nàng một lần cũng không phải dễ.
Mộc Uyển Thanh thật là sung sướng, trong lòng dâng lên một nỗi êm đềm nói:
– Không về nhà chàng thì cũng hay. Từ nay hai đứa mình phiêu đãng giang hồ chẳng tiêu dao khoái hoạt hay sao? Thế hai đứa mình bây giờ đi đâu đây?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!