Thiên Long Bát Bộ - Hồi 35
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
80


Thiên Long Bát Bộ


Hồi 35



Đoàn Dự đáp:

– Việc đầu tiên là đừng để cho Chu tứ ca và Cao thúc thúc đuổi kịp, việc thứ hai là làm sao tránh không gặp Nam Hải Ngạc Thần.

Mộc Uyển Thanh gật đầu:

– Đúng lắm. Thôi mình đi về hướng tây bắc, tốt nhất là trốn nơi một nhà nông nào độ dăm bữa nửa tháng tránh họ đã, đợi vết thương trên lưng thiếp khỏi hẳn, lúc đó không còn sợ gì nữa.

Hai người bèn quay qua hướng tây bắc, trên đường chỉ cắm cúi mà đi không dám truyện trò, mong sao càng xa núi Vô Lượng(6.3) càng sớm càng tốt.

Đi đến khi trời sáng, Mộc Uyển Thanh nói:

– Bọn đầy tớ nhà họ Vương ở Cô Tô chắc cũng còn đang đi kiếm thiếp. Vậy thì để tránh tai mắt mọi người, mình nên tìm chỗ nghỉ ngơi. Ban ngày thì ăn uống nằm ngủ, ban đêm thì lên đường.

Chuyện trên chốn giang hồ Đoàn Dự nào có biết gì bèn nói:

– Nàng muốn tính sao thì tính.

Mộc Uyển Thanh nói:

– Để đến khi ăn cơm xong, chàng kể lại rành mạch cho thiếp nghe bảy ngày bảy đêm qua đi những đâu, nếu nói dối nửa nhời, thì chàng coi chừng…

Nói chưa dứt câu bỗng nhiên “ồ” lên một tiếng. Ngay đằng trước dưới tàn một cây liễu có buộc ba con ngựa, một người ngồi trên tảng đá, tay cầm một quyển sách, đang gật gù ngâm nga, chẳng phải Chu Đan Thần thì còn ai? Đoàn Dự cũng trông thấy rồi, giật mình hoảng hốt, nắm tay Mộc Uyển Thanh giục:

– Chạy mau.

Thế nhưng Mộc Uyển Thanh đã minh bạch, biết rằng đêm qua hai người lén trốn đi Chu Đan Thần đều biết cả. Y đoán được Đoàn Dự không biết khinh công, dĩ nhiên có chạy cũng không nhanh, định rõ đường đi của hai người, cưỡi ngựa vòng lên chặn trước nên nhíu mày nói:

– Chàng ngốc ơi! Bị y bắt được rồi còn chạy đường nào bây giờ?

Nàng bèn ngang nhiên đi tới nói:

– Gớm! Mới sáng sớm mà đã ngồi đây đọc sách, định đi thi Trạng Nguyên hay sao?

Chu Đan Thần cười, quay sang nói với Đoàn Dự:

– Công tử đoán xem tôi đang đọc sách gì nào?

Nói rồi y cao giọng ngâm:

Chim buồn cành cũ bi thương,

Núi hoang vượn hú đêm trường hư không.

Giá như nghìn dặm mắt trông,

Hoang mang chợt thấy hồn mong trở về.

Trăm gian ngàn hiểm dám nề,

Mang danh quốc sĩ chỉ bề tận trung.

Kìa người Quí Bố một lòng,

Hầu Doanh lời nặng sánh cùng Thái Sơn.

Cuộc đời chí khí lên cân,

Ai đem chức tước để phân sang hèn?

Cổ mộc minh hàn điểu,

Không sơn đề dạ viên.

Ký thương thiên lý mục,

Hoàn kinh cửu chiết hồn.

Khởi bất đạn gian hiểm?

Thâm hoài quốc sĩ ân.

Quí Bố vô nhị nặc,

Hầu Doanh trọng nhất ngôn.

Nhân sinh cảm ý khí,

Công danh thùy phục luận?

Đoàn Dự dáp:

– Phải chăng đây là bài Thuật Hoài của Ngụy Trưng?(6.4)

Chu Đan Thần cười đáp:

– Công tử gia bác lãm quần thư,(6.5) quả thật đáng phục.

Đoàn Dự biết y sở dĩ dẫn bài thơ này, ý nói canh khuya không nề gian hiểm đi tìm là bởi vì đã chịu đại ân của bác và cha chàng, không dám phụ lời ủy thác. Mấy câu sau cũng có ý ám chỉ chàng đã bằng lòng trở về nhà rồi, nói ra sao lại không giữ lời?

Mộc Uyển Thanh đi đến cởi giây cương ngựa nói:

– Đi về Đại Lý, không biết chúng tôi đi đường này có đúng không?

Chu Đan Thần đáp:

– Hiện nay không có chuyện gì gấp, đi hướng đông cũng được, đi hướng tây cũng tốt, đường nào cũng đến Đại Lý cả.

Hôm qua y để cho Đoàn Dự cưỡi con ngựa khỏe nhất trong ba con, lần này y cầm cương con ngựa đó đề phòng Đoàn Mộc hai người phóng ngựa đào tẩu thì mình cũng còn đuổi kịp.

Đoàn Dự lên yên rồi, giục ngựa chạy về hướng đông. Chu Đan Thần sợ chàng bực mình, trên đường cùng chàng đàm luận thi từ ca phú, tiếc thay không biết Kinh Dịch nếu không hai người chắc nói chuyện càng thêm tương đắc. Thế nhưng Đoàn Dự thì cao hứng đàm luận thao thao, còn Mộc Uyển Thanh một câu chen vào cũng không được. Chẳng bao lâu đi ra đường cái, đến chừng buổi trưa, ba người liền ghé vào một cái quán gọi mì ăn.

Đột nhiên bóng người thấp thoáng, từ ngoài cửa một người vừa cao vừa gầy xông vào, vừa ngồi xuống ghế đã giơ tay vỗ mạnh lên bàn, quát lớn:

– Cho hai hồ rượu, hai cân thịt bò nóng, mau mau!

Mộc Uyển Thanh không cần phải nhìn, chỉ nghe giọng nói lúc thì ồm ồm lúc thì sắc nhọn cực kỳ khó nghe của y đã biết ngay chính là Cùng Hung Cực Ác Vân Trung Hạc. Cũng may nàng đang quay vào trong nên không đối diện với y, lập tức giơ ngón tay nhúng vào tô mì, viết lên bàn: “Đệ Tứ Ác Nhân.” Chu Đan Thần cũng viết lên: “Chạy mau, đừng chờ tôi.” Mộc Uyển Thanh giựt giựt tay áo Đoàn Dự, hai người đi vào nhà trong còn Chu Đan Thần lẻn ngay vào nơi khuất nẻo ở góc nhà.

Vân Trung Hạc từ khi vào trong quán chỉ ngồi hướng ra ngoài đường nghe thấy sau lưng có tiếng chân người vội quay lại thấy bóng Mộc Uyển Thanh lẻn vào trong nhà sau liền quát lớn:

– Ai đó! Đứng lại ta coi.

Y đứng lên xông vụt ra chộp vào lưng Mộc Uyển Thanh. Chu Đan Thần cầm bát mì, từ góc nhà đột nhiên nhào ra kêu lên:

– Ối chà!

Giả vờ làm như lỡ tay, bát mì nóng đổ ụp ngay lên mặt y. Hai người đứng quá gần nhau, Chu Đan Thần lại tạt thật nhanh, cái quán nhỏ nào thật khó mà xoay trở nhưng Vân Trung Hạc lập tức nghiêng qua tránh được một nửa, còn một nửa vẫn ập vào mặt, trước mắt nhạt nhòa không trông rõ, trong cơn cuồng nộ, vung tay chộp về phía Chu Đan Thần định banh ngực moi ruột y ra.

Thế nhưng Chu Đan Thần vừa vung bát mì ra, lập tức hất ngay cái bàn, bao nhiêu chén bát bay thẳng vào người Vân Trung Hạc. Chỉ nghe soạt một tiếng, năm ngón tay Vân Trung Hạc đâm ngập vào mặt bàn nhưng chén bát vẫn vùn vụt bay tới.

Ở trong cái quán nhỏ này chỉ trong chớp mắt bị cường địch tấn công, y tuy võ công cao cường thật nhưng tay chân cũng rối loạn, vội vận nội kình lên khắp thân thể, bao nhiêu đồ sành sứ văng vào người đều bật ngược trở lại nhưng nước canh, mì sợi cũng văng đầy người quả thật khó coi. Bỗng nghe bên ngoài có tiếng vó câu, nhìn ra thấy hai người giục ngựa chạy vọt về hướng bắc. Vân Trung Hạc vừa giơ tay chùi nước lèo dính trên mặt, bỗng thấy hơi gió ập tới, có vật gì đó đâm vào ngực mình. Y hít một hơi, lồng ngực đột nhiên hóp lại nửa thước, tay trái từ trên chém xuống, lật một cái biến luôn thành trảo, bốn ngón tay đã chộp được phán quan bút địch nhân điểm vào.

Chu Đan Thần vội vận kình đoạt lại, nội lực y vốn kém đối phương một mức, đáng lẽ giựt không được, món binh khí yêu quí sẽ bị cướp mất nhưng may nhờ tay Vân Trung Hạc dính đầy nước canh mỡ màng trơn tuột nên cầm không chắc nên y mới giựt được binh khí về.

Chỉ qua mấy chiêu, Chu Đan Thần thấy kẻ địch ứng biến nhanh nhẹn, võ công ghê gớm kêu lên:

– Người cầm cần, người cầm búa, mau chặn cửa lại đừng để cho tên sếu vườn chạy thoát.

Y từng nghe Chử Vạn Lý và Cổ Đốc Thành kể lại, đêm hôm trước đánh nhau với một người cao lênh khênh như cò hương, hai người hợp lực mới may mà thắng được nên hư trương thanh thế giả vờ gọi đồng bọn. Vân Trung Hạc biết đâu là kế nghĩ thầm: “Chết rồi! Tên cầm cần và tên cầm búa hóa ra mai phục bên ngoài, ta một địch ba, thể nào cũng thua mất.” Y không còn thiết tha gì đánh nữa vội chạy vào bên trong vượt tường mà chạy. Chu Đan Thần lại kêu lên:

– Tên sếu vườn chạy mất rồi, đuổi theo mau, lần này đừng để cho y chạy thoát.

Y chạy ra ngoài nhảy lên lưng ngựa đuổi theo Đoàn Dự.

Đoàn Dự và Mộc Uyển Thanh chạy được vài dặm liền ghìm cương cho ngựa chậm lại, chẳng mấy chốc nghe tiếng ngựa đuổi theo sau Chu Đan Thần giục ngựa chạy đến. Hai người dừng lại đứng chờ đang định lên tiếng hỏi thăm, Mộc Uyển Thanh bỗng kêu lên:

– Không xong! Gã kia đuổi đến kìa.

Chỉ thấy trên đường một người nhô lên hụp xuống lênh khênh như cây tre đang vùn vụt đuổi theo. Chu Đan Thần kinh hãi nói: truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y

– Khinh công tên này ghê gớm thật.

Y giơ roi quất vào mông con ngựa Đoàn Dự đang cưỡi một cái, cả ba con ngựa cùng tung vó chạy vọt lên chẳng mấy chốc đã bỏ xa Vân Trung Hạc. Chạy được vài dặm, Mộc Uyển Thanh thấy con ngựa mình cưỡi thở phì phò, càng lúc càng chậm nhưng nếu ngừng chân, Vân Trung Hạc thể nào cũng đuổi kịp. Gã kia nếu một đoạn đường ngắn chạy không bằng ngựa nhưng đường dài thì sức lực miên miên bất tuyệt.

Chu Đan Thần biết rằng ngụy kế của mình đã bị y khám phá có hư trương dọa non dọa già cũng không đi đến đâu, xem ra trong vòng hai mươi dặm thể nào cũng bị y bắt kịp chỉ có nước tới được thành Đại Lý thì dù có đến đâu cũng không sợ. Thế nhưng ba con ngựa mỗi lúc một chậm, tình thế mỗi lúc một thêm khẩn cấp. Lại thêm vài dặm nữa, con ngựa Đoàn Dự cưỡi đột nhiên khuỵu chân trước, hất chàng ngã văng đi. Mộc Uyển Thanh phi thân nhảy xuống, không để cho Đoàn Dự chạm đất đã chộp ngay được lưng chàng, cũng may con ngựa nàng cưỡi vừa chạy tới ngang bên, tay trái liền ấn lên yên một cái, cả hai người cùng nhảy vọt lên trên mình ngựa.

Chu Đan Thần lẽo đẽo chạy theo phía sau cho tiện việc ngăn trở kẻ địch nên khi Đoàn Dự ngã xuống không cách nào cứu kịp, thấy Mộc Uyển Thanh ra tay không khỏi buột miệng khen:

– Thân pháp đẹp quá!

Đột nhiên phía sau có hơi gió, xem ra kẻ địch dùng binh khí tấn công. Chu Đan Thần vội vàng đưa phán quan bút về sau, nghe keng một tiếng gạt cương trảo ra. Vân Trung Hạc thừa thế đang nhảy tới năm ngón tay đúc bằng đồng chộp luôn vào mông ngựa khiến máu chảy ròng ròng. Con vật đau quá hí lên một tiếng càng chạy cho nhanh, chẳng mấy chốc đã bỏ Vân Trung Hạc một quãng. Thế nhưng trong tình hình một con ngựa phải mang hai người, một con bị thương không cách nào kéo dài được, Chu Đan Thần và Mộc Uyển Thanh đều cảm thấy hoang mang.

Đoàn Dự không biết đang lâm vào cảnh nguy hiểm hỏi:

– Người đó ghê gớm lắm phải không? Không lẽ Chu tứ ca lại thua y hay sao?

Mộc Uyển Thanh lắc đầu:

– Tiếc thay thiếp đang bị thương không sử lực khí được nên chẳng làm sao giúp Chu tứ ca chống lại ác nhân kia.

Đột nhiên nàng nghĩ ra một kế nói:

– Để em giả vờ ngã ngựa bị thương, nằm phục dưới đất nhắm khi y không phòng bị bắn y hai mũi tên độc may ra thành công. Chàng cưỡi ngựa cứ việc chạy tiếp đừng đứng lại đợi em làm gì.

Đoàn Dự quýnh quít, vòng ngược hai tay lại, tay trái bá cổ nàng, tay phải ôm ngang hông kêu bải hải:

– Không được! Không được! Ta không để nàng mạo hiểm như thế.

Mộc Uyển Thanh thẹn đến đôi má đỏ bừng, hờn dỗi nói:

– Chàng ngốc ơi! Có bỏ người ta ra không nào. Để Chu tứ ca nhìn thấy thì còn ra cái gì nữa?

Đoàn Dự hoảng hồn suýt soa:

– Ta xin lỗi! Nàng đừng trách nhé.

Mộc Uyển Thanh đáp:

– Chàng là chồng em có gì mà phải xin lỗi?

Còn đang qua lại, quay đầu đã thấy Vân Trung Hạc vùn vụt chạy tới còn Chu Đan Thần thì luôn luôn xua tay ra hiệu cho hai người chạy cho mau rồi nhảy xuống ngựa đứng chắn giữa đường, dẫu biết rằng đánh không lại nhưng cố ngăn y được lúc nào hay lúc ấy để y không đuổi kịp Đoàn Dự. Ngờ đâu Vân Trung Hạc chủ tâm đuổi theo Mộc Uyển Thanh lập tức chạy vòng xuống ruộng, vượt qua Chu Đan Thần rồi tiếp tục đuổi theo Đoàn Mộc hai người.

Mộc Uyển Thanh hết sức ra roi con ngựa đang cưỡi, con vật mồm sùi bọt mép chạy thục mạng. Đoàn Dự nói:

– Giá như mình cưỡi con Hắc Mai Côi thì ác nhân kia không thể nào đuổi kịp được.

Mộc Uyển Thanh nói:

– Cái đó thì còn phải nói.

Con ngựa vòng qua một vách núi, đằng trước là một con đường thẳng tắp, không có một chỗ nào có thể ẩn nấp được nhưng phía tây có một khu rừng liễu, bên cạnh một chiếc hồ nhỏ có một mảng tường vàng lộ ra. Đoàn Dự mừng rỡ nói:

– Hay lắm! Chúng mình chạy về đằng kia.

Mộc Uyển Thanh nói:

– Không được, chỗ đó là tử địa, không có đường chạy.

Đoàn Dự nói:

– Nàng cứ nghe lời ta đi, không sao đâu.

Chàng cầm lấy giây cương kéo đầu ngựa chạy về phía đám cây liễu. Chạy đến gần, Mộc Uyển Thanh mới biết bức tường vàng đó là một đạo quan,(6.6) trên biển ngạch viết dường như Ngọc Hư Quan thì phải, trong bụng tính thầm: “Anh chàng ngốc này chạy tới đây, không có lối thoát. Chi bằng ta náu ở một chỗ khuất nẻo, bắn cho tên sếu vườn kia một mũi tên.”

Trong chớp mắt con ngựa đã chạy đến trước cửa đạo quan, bỗng nghe phía sau có tiếng người cười sằng sặc, chính là tiếng của Vân Trung Hạc, cách nhau chỉ độ vài trượng. Chỉ nghe Đoàn Dự kêu to:

– Mẹ ơi! Mẹ ơi! Ra mau, mẹ ơi.

Mộc Uyển Thanh bực mình quát lên:

– Đồ ngốc, có câm mồm không nào?

Vân Trung Hạc cười nói:

– Đến giờ này có kêu ông kêu bà thì cũng chẳng đi đến đâu.

Y tung mình nhảy tới, Mộc Uyển Thanh giơ tay vận kình đẩy vào lưng Đoàn Dự kêu lên:

– Chạy vào trong quan đi.

Nàng vừa nói vừa giơ tay trái lên, một mũi tên bắn ngược về sau. Vân Trung Hạc rụt đầu tránh được, thấy Mộc Uyển Thanh đã nhảy ra khỏi yên, cương trảo trong tay trái liền tung ra, chộp vào đầu vai nàng. Mộc Uyển Thanh vội co người luồn xuống dưới bụng ngựa, soẹt soẹt soẹt bắn luôn ba mũi tên. Vân Trung Hạc né đông tránh tây rồi nhảy vụt về sau tránh được.

Ngay khi đó một đạo cô từ bên trong đạo quan đi ra, Đoàn Dự thấy thế liền reo lên, bà ta cũng tiến lên ôm lấy chàng cười nói:

– Lại nghịch ngợm trò gì nữa đây, sao mà gọi réo om sòm thế?

Mộc Uyển Thanh thấy đạo cô đó tuổi tác xem chừng lớn hơn Đoàn Dự một chút nhưng dung mạo xinh đẹp, lại thân mật với Đoàn Dự như thế, còn Đoàn Dự thì vòng tay ôm chặt lấy lưng đạo cô kia, vẻ mặt vui mừng khôn xiết, liền nổi cơn tam bành lục tặc, không còn kể gì đến cường địch ở sau lưng nhảy vọt qua, giơ chưởng đánh luôn vào mặt đạo cô, quát lớn:

– Sao bà lại ôm anh chàng ta? Mau bỏ ra nào.

Đoàn Dự vội kêu:

– Uyển muội, chớ có vô lễ.

Mộc Uyển Thanh thấy chàng bênh đạo cô lại càng tức hơn, chân chưa chấm đất chưởng lại gia tăng thêm ba thành kình lực. Đạo cô kia hất cây phất trần một cái, đuôi phất trần liền cuộn một vòng trên không, cuốn lấy cổ tay nàng. Mộc Uyển Thanh thấy lực đạo trên phất trần không phải nhẹ, tiếp theo lại bị kéo một cái khiến nàng không tự chủ nổi dạt sang mấy bước mới đứng lại được, vừa tức tối vừa nóng ruột liền mắng:

– Bà là kẻ xuất gia sao không biết xấu.

Vân Trung Hạc lúc thấy đạo cô kia bước ra, dung mạo xinh đẹp, trong bụng mừng thầm: “Hôm nay quả là số đỏ, một mũi tên bắn hai con chim,(6.7) ta bắt luôn cả hai ả.” Đến khi đạo cô ra tay đánh phất trần nhẹ nhàng hóa giải chưởng thế mãnh liệt của Mộc Uyển Thanh, biết đạo cô này võ công ghê gớm liền tung mình nhảy lên yên ngựa, ngồi xem biến chuyển thế nào, bụng nghĩ thầm: “Cả hai cô nàng đều xinh, tiện người nào bắt người ấy cũng được rồi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN