Thiên Long Bát Bộ
Hồi 36
Đạo cô giận đữ nói:
– Tiểu cô nương, cô nói năng láo lếu gì đó? Cô… cô là ai mới được chứ?
Mộc Uyển Thanh đáp:
– Tôi là vợ của Đoàn lang, bà có thả y ra không?
Đạo cô kia liền ngẩn người, bỗng nhiên mặt mày tươi rói, véo tai Đoàn Dự cười hỏi:
– Có thực không?
Đoàn Dự cũng cười:
– Thực một phần mà giả cũng một phần.
Đạo cô lại véo trên mặt chàng một cái rõ mạnh, cười tiếp:
– Chẳng học được cha một tí võ công nào, nhưng cái trò phong lưu quấy quả thì không sót một li, ta phải đánh gãy đùi ngươi mới xong.
Bà nghiêng đầu ngắm Mộc Uyển Thanh rồi nói:
– Ồ, cô nương này đẹp thật nhưng quá ư là mộc mạc, phải quản giáo thật gắt gao mới được.
Mộc Uyển Thanh lại nổi cơn xung thiên nói:
– Tôi mộc mạc hay không kệ xác tôi, việc gì đến bà? Bà không chịu bỏ chàng ra. Tôi sẽ bắn tên đó.
Đạo cô cười:
– Cô bắn tên thử xem nào.
Đoàn Dự kêu to:
– Uyển muội, không thể được. Nàng có biết ai đây không?
Nói rồi giơ tay ra bá cổ đạo cô, Mộc Uyển Thanh thấy thế như điên như cuồng, tay vung lên, tách tách hai tiếng, hai mũi độc tiễn bắn thẳng vào người đàn bà. Đạo cô kia vốn dĩ mặt tươi như hoa, vừa thấy mũi tên nhỏ sắc mặt lập tức biến đổi hẳn, phẩy một cái đã cuộn được hai mũi tên vào trong phất trần, gằn giọng hỏi:
– Tu La Đao Tần Hồng Miên là gì của ngươi?
Mộc Uyển Thanh đáp:
– Cái gì mà Tu La Đao Tần Hồng Miên? Chưa nghe nói đến. Có thả Đoàn lang của ta ra không nào?
Nàng rõ ràng thấy Đoàn Dự lúc này ôm bà ta chứ đâu phải đạo cô giữ chàng lại nhưng vẫn cho rằng bà ta không ra gì. Đoàn Dự thấy đạo cô giận đến tái mặt, vội khuyên:
– Mẹ ơi, mẹ đừng giận.
Năm chữ “mẹ ơi, mẹ đừng giận” lọt vào tai Mộc Uyển Thanh khiến nàng không khỏi giật mình, tưởng chừng không tin ở mình nữa, ấp úng:
– Cái gì, bà này… bà này là mẹ chàng đấy ư?
Đoàn Dự cười nói:
– Mới rồi ta đã gọi “mẹ ơi” nàng không nghe hay sao?
Chàng quay sang nói với đạo cô:
– Mẹ à, đây là Mộc Uyển Thanh cô nương. Hôm trước nhi tử bị kẻ ác hiếp đáp gặp hung hiểm liên tiếp, may được Mộc cô nương mấy lần cứu cho thoát chết.
Bỗng từ bên ngoài rặng liễu có tiếng vọng vào:
– Ngọc Hư tản nhân xin hãy hết sức cẩn thận. Đây là một trong Tứ Đại Ác Nhân.
Tiếng vừa dứt đã thấy một người hớt hải chạy vào, chính là Chu Đan Thần. Y thấy đạo cô mặt mày biến sắc lại tưởng bà ta đã bị lép vế dưới tay Vân Trung Hạc, run run hỏi:
– Bà đã động thủ với y rồi ư?
Vân Trung Hạc cười sằng sặc đáp:
– Bây giờ động thủ cũng chưa muộn.
Y nói chưa dứt câu, hai chân đã đứng phắt dậy trên yên ngựa tưởng như một cái cột cờ dựng trên yên ngựa, đột nhiên thân ngả về đằng trước, chân phải móc vào yên, hai chiếc cương trảo cùng bổ lên người đạo cô. Đạo cô nghiêng người lạng đến bên mình ngựa, phất trần hất luôn hai mũi tên độc còn nằm trong đó vào người y. Vân Trung Hạc nghiêng qua né tránh, đạo cô liền xông tới dùng phất trần đánh luôn vào đùi, Vân Trung Hạc không chống đỡ, cương trảo bên trái chộp vào lưng bà ta.
Đạo cô nghiêng qua tránh được, phất trần đánh ngược trở về, Vân Trung Hạc tiến lên một bước, chân trái đạp vào đầu ngựa cương trảo bên phải từ cao đánh tạt xuống. Chu Đan Thần tung mình nhảy lên mông ngựa quát lên: “Ngã này” phán quan bút bên trái điểm vào hông y. Vân Trung Hạc giơ trảo gạt được, lấy trường công đoản, phản kích trở lại. Ngọc Hư tản nhân lại múa phất trần đánh vào hạ bàn của địch thủ, Vân Trung Hạc hai tay hai trảo múa tít lên một mình đánh với hai nhưng không kém chút nào.
Mộc Uyển Thanh thấy y đứng trên mình ngựa nên không cần phải bảo vệ trên ngực có vẻ lợi thế nghe soẹt một tiếng bắn luôn một mũi tên vào mắt trái con ngựa. Con vật đau quá hí lên một tiếng thảm thiết ngã khuỵu xuống, Ngọc Hư tản nhân liền cuộn phất trần quấn chặt những ngón tay cương trảo bên phải của Vân Trung Hạc, hai người giằng co cố đoạt binh khí về còn Chu Đan Thần liều mạng xông vào, tấn công liên tiếp ba chiêu.
Vân Trung Hạc tuy nội lực mạnh hơn nhiều nhưng phải chia ra một nửa chống đỡ phán quan bút của Chu Đan Thần, lại phải đề phòng Mộc Uyển Thanh bắn tên độc, chỉ thấy cánh tay giựt mạnh, cả phất trần lẫn cương trảo cùng rời khỏi tay, bay vụt lên không.
Y liệu chừng hôm nay khó mà thành công liên chửi:
– Mẹ kiếp, bọn Đại Lý chỉ giỏi tài chó cậy gần nhà, lấy đông đánh một.
Y hai chân đạp vào yên ngựa, thân hình như một mũi tên bay vọt ra, cương trảo bên trái móc vào một cành liễu, uốn mình một cái đã ở cách xa mấy trượng. Mộc Uyển Thanh bắn theo một mũi tên, nghe bụp một tiếng cắm ngay vào cành cây, còn Vân Trung Hạc thì quả là “chim hồng bay vụt đã mờ mờ xa”(6.8) không còn thấy tung tích đâu nữa. Tiếp theo là tiếng loảng xoảng vang lên, cả phất trần lẫn cương trảo cùng rơi xuống đất.
Chu Đan Thần phục xuống lạy Ngọc Hư tản nhân, cung kính hành lễ nói:
– Đan Thần hôm nay gặp phải nguy nan, tính mệnh khó mong bảo toàn, nhờ có tản nhân cứu cho.
Ngọc Hư tản nhân mỉm cười nói:
– Hơn chục năm nay không dùng binh khí, bao nhiêu công phu lâu nay gác một bên. Chu huynh đệ, gã này là ai đó?
Chu Đan Thần đáp:
– Nghe nói Tứ Đại Ác Nhân cùng đến Đại Lý, người này xếp hạng cuối cùng trong bốn người, võ công đã ghê gớm như thế, ba người kia ra sao cũng đã đoán được rồi. Xin mời… xin mời bà quay trở về vương phủ tạm lánh ít lâu, đợi khi thanh toán xong bốn tên ác nhân rồi sẽ tính sau.
Ngọc Hư tản nhân sắc mặt hơi đổi, chậm rãi nói:
– Ta còn về vương phủ làm gì nữa? Tứ Đại Ác Nhân cùng đến nếu ta địch không lại, có chết cũng xong.
Chu Đan Thần không dám nói thêm, đưa mắt nhìn Đoàn Dự mong y tiếp lời. Đoàn Dự nhặt phất trần lên, đưa cho mẹ, cầm cương trảo của Vân Trung Hạc ném vào trong hồ nói:
– Mẹ ơi, bốn gã ác nhân này quả là hết sức hung dữ, nếu mẹ không chịu về nhà thì để con đưa mẹ sang bên bá phụ vậy.
Ngọc Hư tản nhân lắc đầu:
– Ta không đi đâu cả.
Đôi mắt bà đỏ lên rưng rưng dường như muốn khóc. Đoàn Dự nói:
– Thôi được, nếu mẹ không đi, để con ở lại đây với mẹ vậy.
Chàng quay sang nói với Chu Đan Thần:
– Chu tứ ca, phiền ông bẩm lại bá phụ và gia gia ta, hai mẹ con ta ở lại đây hợp lực chống lại Tứ Đại Ác Nhân.
Ngọc Hư tản nhân bật cười nói:
– Gớm sao con không biết thẹn, con có tài cán gì mà đòi hợp lực với ta để chống với Tứ Đại Ác Nhân?
Tuy bà bị con chọc cho bật cười nhưng những giọt lệ long lanh kia vẫn chảy dài xuống má, vội vàng quay người đi, đưa tay áo chùi nước mắt.
Mộc Uyển Thanh trong bụng ngạc nhiên: “Mẫu thân của Đoàn lang sao lại xuất gia? Xem chừng Vân Trung Hạc bỏ đi thể nào cũng gọi ba ác nhân đồng bọn của y tới cùng tấn công, mẹ chàng làm sao chống đỡ nổi? Tại sao bà ta nhất định không quay trở về nhà lánh nạn? À, ta hiểu rồi, đàn ông con trai bạc bẽo trên đời này thật nhiều, chắc là cha của Đoàn lang say mê người khác cho nên mẹ chàng mới giận dỗi bỏ đi tu.”
Nàng suy nghĩ như thế nên lòng nảy sinh ra mối đồng tình, cảm thấy bà ta thật đáng thương, bèn nói:
– Ngọc Hư tản nhân, để tiểu nữ giúp bà ngự địch.
Ngọc Hư tản nhân quan sát kỹ càng tướng mạo cô gái, đột nhiên nghiêm nghị hỏi:
– Cô nói thực cho ta nghe, Tu La Đao Tần Hồng Miên là gì của cô?
Mộc Uyển Thanh bực tức nói:
– Tôi đã nói rồi, từ xưa đến nay tôi chưa nghe cái tên đó bao giờ. Tần Hồng Miên là đàn ông hay đàn bà, là con người hay súc vật, tôi có biết đâu.
Ngọc Hư tản nhân nghe nàng nói “là con người hay súc vật” lập tức an tâm, nghĩ thầm: “Nếu quả như cô ta là hậu bối của Tu La Đao thì đời nào đám dùng hai chữ “súc vật” bao giờ.” Tuy nghe cô nàng nói có vẻ đốp chát ngược ngạo, bà lập tức đổi mặt ôn hòa cười nói:
– Cô nương đừng trách. Ta vừa nhìn thấy thủ pháp phóng tên của cô lập tức liên tưởng đến một người đàn bà ta có biết, thậm chí đến mặt mũi cô cũng có đôi phần giống người đó thành thử mới nghi ngờ. Mộc cô nương, thế lệnh tôn, lệnh đường tên gọi ra sao? Võ công cô giỏi như thế, chắc hẳn dòng dõi danh môn.
Mộc Uyển Thanh lắc đầu:
– Tiểu nữ từ nhỏ mồ côi cả cha lẫn mẹ, do sư phụ nuôi dưỡng lớn khôn. Thành thử không biết tên cha tên mẹ là gì.
Ngọc Hư tản nhân hỏi gặng thêm:
– Như thế tôn sư là vị nào thế?
Mộc Uyển Thanh đáp:
– Sư phụ tiểu nữ tên là U Cốc Khách.
Ngọc Hư tản nhân trầm ngâm lẩm bẩm:
– U Cốc Khách? U Cốc Khách?
Bà quay sang Chu Đan Thần, liếc mắt có ý dò hỏi. Chu Đan Thần lắc đầu nói:
– Đan Thần sống lánh ở biên cương phương Nam, kiến thức hẹp hòi, những anh hiệp tiền bối đất Trung Nguyên, phần nhiều không biết đến. Vị tiền bối U Cốc Khách này hẳn là một cao sĩ ẩn dật chốn sơn lâm.
Y nói như thế chẳng qua chỉ là muốn bảo rằng cái tên U Cốc Khách chưa từng nghe đến. Còn đang nói chuyện bỗng nghe từ bên ngoài rặng liễu có tiếng chân ngựa gấp rút, từ xa có người kêu lên:
– Tứ đệ, công tử gia không việc gì chứ?
Chu Đan Thần vội đáp lời:
– Công tử gia đang ở đây, bình an đại cát.
Chỉ trong giây lát, ba con ngựa đã chạy tới ngừng ngay trước đạo quan, Chử Vạn Lý, Cổ Đốc Thành, Phó Tư Qui cùng nhảy xuống chạy vào, hướng về Ngọc Hư tản nhân phục xuống vái lạy.
Mộc Uyển Thanh từ nhỏ lớn lên nơi sơn dã, thấy lễ số hoa dạng, hơi bực mình, nghĩ thầm: “Mấy người này võ công đều cao minh, sao lại cứ gặp ai cũng lạy lục là thế nào?”
Ngọc Hư tản nhân thấy ba người hình mạo tang thương, Phó Tư Qui trên mặt bị một vết thương, một nửa mặt buộc bằng vải trắng, còn Cổ Đốc Thành thì trên người đầy vết máu, còn cái cần dài của Chử Vạn Lý gãy mất một nửa vội hỏi:
– Chuyện gì thế? Địch nhân mạnh lắm hay sao? Vết thương của Tư Qui ra thể nào?
Phó Tư Qui nghe bà ta hỏi lập tức mặt hầm hầm, lớn tiếng đáp:
– Tư Qui này học nghệ chưa tinh, thật đáng hổ thẹn, phiền Vương Phi phải lo lắng.
Ngọc Hư tản nhân ngậm ngùi nói:
– Ông còn gọi ta là Vương Phi nữa sao? Trí nhớ của ông hơi lẫn rồi đó.
Phó Tư Qui cúi đầu nói nhỏ:
– Vâng! Xin Vương Phi thứ tội.
Y mở miệng gọi “Vương Phi” đã thành thói, không dễ gì sửa đổi. Chu Đan Thần nói:
– Cao hầu gia ra sao?
Chử Vạn Lý đáp:
– Cao hầu gia bị chút nội thương, không tiện cưỡi ngựa chạy nhanh, chắc cũng đã đến rồi.
Ngọc Hư tản nhân kêu lên một tiếng “a” nho nhỏ, nói:
– Cao hầu gia cũng bị thương ư? Không… không nặng lắm chứ?
Chử Vạn Lý đáp:
– Cao hầu gia đối chưởng với Nam Hải Ngạc Thần, đang lúc kịch liệt, Diệp Nhị Nương lén đánh trộm từ phía sau, Hầu gia không cách nào phân thủ, nên sau lưng bị trúng một chưởng của con ác bà kia.
Ngọc Hư tản nhân cầm tay Đoàn Dự nói:
– Mình ra xem Cao thúc thúc thế nào!
Hai mẹ con cùng ra rừng liễu, Mộc Uyển Thanh cũng đi theo. Bọn Chử Vạn Lý cũng buộc ngựa vào cây liễu đi theo nốt. Từ đằng xa một con ngựa chầm chậm đi tới, một người nằm phục trên yên. Cả bọn Ngọc Hư tản nhân cùng rảo bước đi tới, người đó chính là Cao Thăng Thái. Đoàn Dự vội vã tiến lên trước hỏi:
– Cao thúc thúc thấy trong người ra sao?
Cao Thăng Thái đáp:
– Cũng chưa sao.
Ông ta ngẩng lên thấy Ngọc Hư tản nhân vội cố gượng xuống ngựa hành lễ. Ngọc Hư tản nhân nói:
– Cao hầu gia đang bị thương, chẳng cần đa lễ.
Thế nhưng Cao Thăng Thái đã xuống được ngựa khom lưng nói:
– Cao Thăng Thái kính thăm hỏi Vương Phi an hảo.
Ngọc Hư tản nhân đáp lễ nói:
– Dự nhi, con đỡ Cao thúc thúc.
Mộc Uyển Thanh bụng đầy nghi hoặc: “Ông họ Cao này võ công thật là kinh người, chỉ với một ống sáo sắt trong vài chiêu đã đánh đuổi được Diệp Nhị Nương sao gặp mẹ của Đoàn lang lại cung kính đến thế? Lại còn gọi bà ta là Vương Phi, không lẽ… không lẽ Đoàn lang… chàng là… chàng là vương tử gì chăng? Có điều anh chàng đồ gàn này làm chuyện gì cũng không giống ai, đâu có vẻ gì là con vua cháu chúa?”
Ngọc Hư tản nhân nói:
– Xin mời Hầu gia lập tức trở về Đại Lý nghỉ ngơi.
Cao Thăng Thái đáp:
– Vâng! Tứ Đại Ác Nhân cùng đến Đại Lý, tình thế cực kỳ hung hiểm, xin Vương Phi tạm thời quay về vương phủ.
Ngọc Hư tản nhân thở dài, nói:
– Ta đã nhất quyết kiếp này không trở về nữa rồi.
Cao Thăng Thái đáp:
– Nếu quả như thế, bọn chúng tôi đóng ở bên ngoài Ngọc Hư Quan canh gác vậy.
Ông quay sang nói với Phó Tư Qui:
– Tư Qui, ngươi mau quay về bẩm báo.
Phó Tư Qui đáp lời:
– Vâng!
Y vội vàng đi tới bên con ngựa buộc bên ngoài Ngọc Hư Quan. Ngọc Hư tản nhân nói: Nguồn tại http://[.c]om
– Khoan đã!
Bà cúi đầu trầm tư, Phó Tư Qui liền ngừng bước.
Mộc Uyển Thanh thấy sắc mặt Ngọc Hư tản nhân biến đổi liên tiếp, rõ ràng trong bụng gặp chuyện khó khăn không dễ gì quyết đoán. Ánh sáng xế trưa chiếu nghiêng nghiêng lên mặt bà ta, xinh tươi rạng rỡ, tuy đã vào tuổi trung niên nhưng nhan sắc chưa suy giảm, nghĩ thầm: “Mẹ của Đoàn lang đẹp quá chừng, trông thật chẳng khác gì Quan Âm bồ tát trong tranh vẽ.”
Qua một lúc sau, Ngọc Hư tản nhân ngửng đầu lên nói:
– Thôi được, tất cả chúng ta cùng về Đại Lý, nếu không chỉ vì mình ta mà bao nhiêu người phải mạo hiểm.
Đoàn Dự mừng quá, nhảy cỡn lên, chạy tới bá cổ mẹ, kêu lên:
– Có thế mới thực là mẹ yêu của con.
Phó Tư Qui nói:
– Thuộc hạ xin đi trước báo tin.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!