Thiên Nga Trắng.
2. Trọng sinh.
“Nhìn kìa, là Hàn phu nhân!!!”
“Thẩm ảnh hậu đó, cô ấy thật xinh đẹp!”
“Kia, chẳng phải là cảnh sát sao?”
“…”
Sự hiện diện của Thẩm Mạn khiến mọi thứ trở lên hỗn loạn. Đình Phong và Tần Lan Hi nhìn nhau, bỗng sinh ra dự cảm bất hảo.
Thẩm Mạn từng bước từng bước tiến về phía họ. Cô đi lên khán đài, tiếng giày cao gót đặc biết vang dội. Tần Lan Hi nở nụ cười nói :
“Không biết Thẩm Mạn tỷ tỷ đại giá quang lâm nên không thể từ xa tiếp đón. Mong chị …”
Không để Tần Lan Hi nói hết thì Thẩm Mạn đã giáng một cái tát thật mạnh “Chát”
“Tách Tách Tách” phóng viên nhanh tay chụp lại một màn này, hưng phấn chờ phản ứng tiếp theo. Đình Phong tiến lên che chắn cho Tần Lan Hi, cau mày định mở miệng nói thì “Chát” Thẩm Mạn tát hắn một cái (Đcm, tát không trượt phát lào kakaka)
“Cô…?”
“Chát” “Chát” “Chát” những cái tát liên tục được vang lên. Mọi người xung quanh xem cũng ngốc luôn rồi. Rốt cuộc tình huống gì đây? Thẩm Mạn rút ra một cái khăn, lau tay thật sạch sẽ rồi vứt đi. Lại quay sang nhìn cảnh sát nói : “Các người còn không bắt đôi cẩu nam nữ này lại?”
Cảnh sát gật đầu tiến lên bắt người. Tần Lan Hi lùi lại, Đình Phong cuối cùng cũng phản ứng, tức giận nói : “Hàn phu nhân, cô đừng khinh người quá đáng. Muốn bắt chúng tôi thì cũng phải có lý do!!?”
Thẩm Mạn cười lạnh : “Lý do? Được a, giờ tôi liền nói cho các người.” Cô cầm lấy micro nói : “Hôm nay, tôi sẽ làm rõ cái chết của Tiểu Cầm. Con bé, là do người yêu và bạn thân hại chết!!! Nói vậy là mọi người biết ai rồi đúng không? Phiên toà sẽ diễn ra vào 1 tuần nữa, mọi chứng cứ sẽ được đưa lên, chúng tôi sẽ cho phép toà xử công khai, phóng viên sẽ được tham dự, xin hết”.
“…” Toàn trường một mảnh xôn xao, Đình Phong mặt biến sắc, Tần Lan Hi thì quỳ sụp xuống, cả người mềm nhũn, vô lực.
———
“Cố Cầm, cô đã chốn 2 năm rồi, lần này không thoát được nữa đâu. Theo tôi về nhận trừng phạt.” giọng nói lạnh lẽo âm u vang lên ở một góc hội trường.
Cố Cầm mỉm cười đáp : “Đi thôi, oan khuất của tôi đã được giải, chỉ là chưa báo hiếu cho cha mẹ, chưa báo ơn cho Thẩm Mạn. Nếu có kiếp sau, tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho họ.”
———–
Cố Cầm cảm thấy cả người đau nhức, xương cốt như vỡ vụn thành từng mảnh. Cô mở mắt, đánh giá xung quanh. Không nghĩ tới Âm phủ cũng có phòng riêng cho hồn ma. A, khoan đã!?? Đây, đây là căn phòng hồi nhỏ của mình mà???
Cố Cầm hoảng hốt ngồi bật dậy, mặc kệ những đau đớn đang dần lan ra cơ thể. Cô nhìn lịch treo tường cạnh bàn học, 20XX? Nghĩa là năm nay cô mới 5 tuổi? Không phải lúc này cô nên đi uống canh Mạnh Bà sao?
Cạch, cửa phòng mở ra, người phụ nữ phúc hậu bước vào. Cố Cầm nhìn thấy người phụ nữ liền bật khóc, còn người phụ nữ thì ngạc nhiên không hiểu gì, vội vàng đến dỗ dành cô :
“Tiểu Cầm, mơ thấy ác mộng sao? Đừng lo, có ba mẹ luôn ở bên con, nín đi nào, ngoan ngoan …”.
Cố Cầm khóc càng dữ dội, hai tay bám chặt lấy vạt áo người phụ nữ, mếu máo nói : “Mami, con mơ thấy ác mộng rất đáng sợ, trong mơ con bị người xấu hãm hại chết, không ai thay con báo hiếu cho bố mẹ, huhu…”.
“Con sẽ sống lâu hơn papa và mami, con sẽ báo hiếu được với chúng ta, nín đi nào, ác mộng luôn không đúng sự thật.”.
Rồi mami hát ru cho cô nghe, mấy chốc cô lại thiếp đi.
Cố Cầm dần quen với cuộc sống mới, thời gian cứ thế trôi…..
———
Cố Cầm 15 tuổi.
“Papa, mami, con giành được học bổng toàn phần vào Đại học Đế Đô rồi!!!” Giọng nói lanh lảnh vang lên từ cổng.
Cố Nhất Lâm và Phương Uyển Uyển nhìn nhau, mừng rỡ bật dậy chạy ra khỏi phòng khách.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!