Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc) - Quyển 1 - Chương 35: Vào chợ quỷ, thái tử gặp quỷ vương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)


Quyển 1 - Chương 35: Vào chợ quỷ, thái tử gặp quỷ vương


Ngượng ngùng một phen, đến tận hai canh giờ sau, Tạ Liên nhín chút thời gian đọc trộm cuộn giấy, cuối cùng mới xem như biết rõ lai lịch của vị Phong Sư này.

Năm vị sư của Thiên giới đều thay họ bằng danh hiệu. Chẳng hạn như trước khi phi thăng, tên thật của Địa Sư khi còn ở trần gian là Minh Nghi, sau khi phi thăng thì được gọi là “Địa Sư Nghi”. Mà tên thật của Phong Sư trước khi phi thăng là Thanh Huyền, sau khi phi thăng được gọi là “Phong Sư Thanh Huyền”. Phong Sư Thanh Huyền, người cũng như tên, tính tình như gió, thích kết giao bạn bè, ra tay hào phóng, không câu nệ tiểu tiết, nhân duyên ở Thượng thiên đình cực tốt, chỉ cần nhìn việc hắn rải mười vạn công đức trong Thông Linh trận là biết. Nói trở lại, ca ca của hắn là đại thần quan chưởng quản tài vận ở nhân gian, tất nhiên sẽ ra tay hào phóng, không câu nệ tiểu tiết rồi.

Đúng thế, ca ca của Phong Sư Thanh Huyền, chính là vị Thủy Sư Vô Độ “Thủy Hoành Thiên” kia.

Hai người cùng hạ phàm, sóng vai nhau vừa đi vừa trò chuyện. Tạ Liên khoanh tay, nói thật lòng: “Ở nhân gian, Bùi thị nhị tướng một họ hai người phi thăng đã được xem là chuyện ly kỳ rồi, đằng này Phong Thủy nhị sư hai ngươi cùng dắt nhau lên Thượng thiên đình, quả là càng ly kỳ hơn.”

Phải biết rằng, trong mấy chục ngàn người cũng chưa chắc có một người phi thăng được, đến Bùi Minh và Bùi Túc còn cách nhau mấy trăm năm, thậm chí Bùi Túc cũng chẳng phải là hậu duệ trực hệ của Bùi Minh, chỉ là đứa cháu cách nhau chẳng biết bao nhiêu đời bên anh em nhà Bùi Minh thôi, mà Thủy Sư Vô Độ và Phong Sư Thanh Huyền lại là một cặp anh em ruột hàng thật giá thật, đây mới thật sự là một nhà hai người phi thăng, làm sao không ly kỳ cho được?

Phong Sư Thanh Huyền cười nói: “Có gì đâu, ta với ca ca của ta cùng chui ra từ một bào thai, cùng lớn lên, cùng bái sư tu hành, đương nhiên cũng cùng phi thăng rồi.”

Điều này, Tạ Liên đã từng phân tích trong lúc bổ sung kiến thức từ cuộn giấy. Sư Vô Độ phi thăng trước, chỉ mấy năm sau, Sư Thanh Huyền cũng độ thiên kiếp, mọi người thường cung phụng hai vị thần quan chung với nhau, bái cùng một điện, ngang vai ngang vế, có thể thấy tình cảm giữa hai anh em họ rất tốt. Chắc hẳn Thủy Sư cũng chính là nguyên nhân mà Tam Lang và Nam Phong nói Bùi Minh sẽ không đụng đến Phong Sư rồi. Dù sao cũng là em ruột của Thủy Hoành Thiên, làm gì dễ chọc thế chứ?

Đến đây, Tạ Liên chợt nhớ tới một chi tiết, y suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng: “Phong Sư đại nhân, lúc ở trong điện Thần Võ, ta nghe Bùi tướng quân nói, hình như hắn có quan hệ rất thân với ca ca của ngươi. Lần này ngươi đi tố cáo Tiểu Bùi tướng quân, liệu ca ca của ngươi có…”

Sư Thanh Huyền nói: “Không đâu. Ca ca của ta đã sớm biết ta chướng mắt Bùi Minh rồi.”

Tạ Liên hỏi: “Biết là một chuyện, làm lại là chuyện khác. Liệu chuyện này có khiến cho Thủy Sư đại nhân và Bùi tướng quân nảy sinh hiềm khích không?”

Sư Thanh Huyền lại nói: “Nảy sinh hiềm khích mới tốt đó, ta còn ước gì ca ca của ta đừng dính chung với hắn nữa, sớm ngày thoát khỏi Tam độc lựu (Ba khối u ác tính).”

Tạ Liên ngẩn ra, y nói: “Tam độc lựu gì cơ?”

Sư Thanh Huyền kinh ngạc nói: “Cái gì! Vậy mà huynh cũng không biết à? Ầy! Được rồi, ta biết huynh chẳng biết gì hết mà. Huynh nghe một chút là được, Tam độc lựu là biệt danh của mấy vị thần quan Thượng thiên đình danh tiếng thì kém nhưng quan hệ lại khá tốt, chính là Minh Quang, Linh Văn và ca ca của ta.”

Tạ Liên nghĩ thầm: “Thế mà không phải Tạ Liên, Tạ Liên, Tạ Liên.”

Sư Thanh Huyền phẩy nhẹ quạt Phong Sư, nói tiếp: “Ta không ưa Bùi Minh thật đấy, nhưng chuyện lần này vốn dĩ là sai lầm của riêng Tiểu Bùi tướng quân, nếu Bùi Minh muốn đổ tội cho quốc sư Bán Nguyệt để bảo vệ Tiểu Bùi thì đừng hòng. Bất luận là người là thần hay là quỷ đều phải chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm. Bắt nạt một cô bé thì hay ho gì chứ?”

Nói đến câu cuối, giọng của Phong Sư có chút khinh bỉ. Nghe xong, Tạ Liên cười nói: “Phong Sư đại nhân quả là hiệp nghĩa.”

Sư Thanh Huyền cười đáp: “Huynh cũng không tệ. Ta đã loáng thoáng nghe được một ít lời đồn về cửa ải Bán Nguyệt, nhưng không có thời gian điều tra kỹ càng, đã vậy còn bị ca ca của ta mắng cho mấy bận, thế là nhiều chuyện cũng quên béng mất. Hôm đó nghe huynh hỏi trong Thông Linh trận, ta mới sực nhớ ra vụ đó nên đi xuống xem thử, ai ngờ huynh không chỉ hỏi suông mà đi thật. Thế là ta nghĩ, ái chà, người này khá đấy chứ!”

Phong Sư này quả là người thẳng thắn thú vị, Tạ Liên hoàn toàn có thể hiểu được tại sao nhân duyên của Phong Sư trên Thượng thiên đình lại tốt như thế. Không ngờ lần phi thăng này lại có thể làm quen với một vị thần quan như vậy trên Thượng thiên đình, Tạ Liên không khỏi bật cười. Nào ngờ mới vừa quay đầu, đến khi quay lại lần nữa, đạo nhân áo trắng bên cạnh đã biến thành một nữ đạo sĩ áo trắng. Sự biến đổi này quá đột ngột, Tạ Liên suýt nữa trượt chân, y nói: “Phong Sư đại nhân, sao đột nhiên ngươi lại biến thân vậy?”

Sư Thanh Huyền nói: “À, thật không dám giấu, ta biến thành thế này, pháp lực sẽ mạnh hơn.”

Thì ra, trước đó đã nhắc, Phong Sư và Thủy Sư thường xuyên được thờ chung một chỗ, nhưng cũng vì vậy mới nảy sinh một việc ngoài ý muốn kỳ lạ. Có lẽ mọi người cảm thấy nếu bái hai vị thần đều là nam trong cùng một điện thần thì thiếu thiếu cái gì đó. Nam nữ phối hợp, kiếm sống khỏe re*, dường như một nam một nữ mới đủ đầy, thế là sau đó có người đã làm một việc, chính là tạc tượng Phong Sư thành tượng nữ.

*ý chỉ việc nếu người khác giới có mặt thì rất nhiều người hăng hái hoàn thành những việc mà họ vốn không thích làm trước mặt người cùng giới tính.

Sửa thành tượng nữ thì không nói, lại còn nói bậy nói bạ, phao tin bịa chuyện, nói cái gì mà hai thần quan Phong Thủy vốn là một cặp huynh muội, thậm chí còn có phiên bản nói họ là một cặp vợ chồng. Mấy trăm năm trôi qua, nghe nhầm rồi đồn bậy, dẫn đến việc xuất hiện rất nhiều câu chuyện kỳ quặc quái gở, thế nên lúc hai vị thần quan nhất thời nổi hứng tìm đến xem thử, nhìn mà da gà rớt đầy đất. Tuy nhiên cũng có không ít người tin vào những lời đồn bậy bạ này, khi nhắc tới Phong Sư thường không rõ rốt cuộc là nam hay nữ, cứ mở miệng ra là “Nương nương phù hộ con với”, vì thế Sư Thanh Huyền còn có một biệt danh khác, chính là “Phong Sư nương nương.”

Tuy rằng buồn cười thật, nhưng chuyện hoang đường như thế không hề ít, Linh Văn cũng từng bị thế chứ đâu. Mặc dù Linh Văn là một vị nữ thần quan, nhưng nàng chưa bao giờ chưng diện trang điểm lộng lẫy như những tiên nữ khác, bình thường mặc toàn đồ đen, già dặn mà lanh lợi, suốt ngày rúc trong điện Linh Văn điều khiển một đống văn quan phê duyệt cuộn giấy như phát rồ. Tuy rằng có một phần là do tính cách, nhưng ngoài ra cũng còn nguyên nhân khác. Cứ thử xuống nhân gian túm bừa một người đến hỏi: Linh Văn chân quân là nam hay nữ? Ai cũng sẽ trả lời một cách kiên quyết rằng: Nam.

Văn Thần mà, đương nhiên là nam rồi. Chính vì điều này, lúc vừa mới phi thăng Linh Văn phải ăn chút quả đắng. Nàng là Văn Thần, nhưng rất nhiều người ở nhân gian đều cảm thấy một cô gái làm sao đứng ở vị trí Văn Thần được? Làm sao giữ được văn vận suôn sẻ? Chắc chắn không linh nghiệm! Vì vậy mặc cho nàng có cần mẫn đến đâu, nhang đèn cũng hiu hắt. Sau đó vài ông từ không hài lòng, nhất thời tức giận sửa hết tượng thần của Linh Văn thành nam, ép Linh Văn nguyên quân thành Linh Văn chân quân, đồng thời còn biên soạn cho nàng một bộ truyền kỳ xuất thân từng trải khiến người ta đọc mà trợn mắt há mồm. Sau khi thay đổi như thế, nhang đèn lập tức trở lại. Mọi người đua nhau khen không ngớt miệng rằng Linh Văn linh nghiệm quá, nhưng trên thực tế, thần quan vẫn là thần quan đó, pháp lực vẫn chỉ có bấy nhiêu, những câu chuyện được lưu truyền toàn là nói bừa, nhưng ai bảo mọi người đều chịu trò này chứ. Thế là sau đó, mỗi lần Linh Văn đi báo mộng hoặc hiển linh đành phải dùng thân xác nam nhi.

Tương tự như thế, mọi người đều cho rằng trong Phong Thủy miếu phải là một nam một nữ mới trấn giữ được, vậy thì phải là một nam một nữ thôi. Ai thèm quan tâm ngươi là thần hay quỷ? Mọi người tin ngươi là cái gì thì ngươi là cái đó. Cho dù ngươi có khác thế mười vạn tám nghìn dặm, người ta cũng chỉ chịu nhìn cái họ muốn nhìn thôi. Các vị thần quan Thượng thiên đình chẳng còn lạ gì nữa.

Về phần Sư Thanh Huyền, theo quan sát của Tạ Liên, hắn có vẻ không quan tâm lắm. Chi bằng nói, hắn rất thích thú nữa là. Không chỉ thích thú một mình, hắn còn nhiệt tình lôi kéo người khác thích thú với mình, khiến Tạ Liên không khỏi hoài nghi về thân phận thật sự của thiếu nữ áo đen đi cùng hắn lần trước. Trong hai canh giờ từ Thiên giới xuống đến đây, Sư Thanh Huyền vẫn một mực thuyết phục Tạ Liên cùng biến thành nữ với mình, hơn nữa lý do còn rất chi là hợp lý: “Nữ giới âm khí nặng, dễ che giấu hành tung trong chợ Quỷ hơn.”

Tạ Liên suy nghĩ một lát, chỉ có thể từ chối khéo: “Pháp lực của ta không đủ, không biến được đâu.”

Sư Thanh Huyền lại hết sức nhiệt tình, nói: “Ta cho huynh mượn nè. Đế Quân phái ta tới cũng vì thế còn gì?”

Tạ Liên nói: “Đại nhân à, ngươi cứ chờ lúc đánh nhau rồi hẵng cho ta mượn…”

Sư Thanh Huyền xúi giục không thành nên cũng không miễn cưỡng nữa. Lúc này, hai người đã đến một vùng đất hoang vu. Trời đêm tăm tối, quạ kêu inh ỏi trong mảnh rừng tối đen, bầu không khí tiêu điều mà quỷ quái. Nhìn ngó một lát, Tạ Liên nói: “Ở lại đây đi. Nơi này âm khí dày đặc, bên cạnh lại có hàng đống mồ mả, ắt hẳn sẽ gặp được một hai thứ chuẩn bị ra ngoài đi chợ, đến lúc đó đi theo là được.”

Vì vậy hai người bèn ngồi tạm bên đống mộ loạn xạ, ôm cây đợi thỏ.

Ngồi chưa bao lâu, Sư Thanh Huyền vói tay vào trong áo lục lọi, không biết moi ra một vò rượu từ đâu, hỏi: “Uống không?”

Tạ Liên nhận lấy, uống một hớp, uống đến độ cổ họng nóng hừng hực, đoạn trả vò rượu lại cho Sư Thanh Huyền, nói: “Cảm ơn.”

Sư Thanh Huyền nhận vò rượu, uống vài hớp, nói: “Huynh không uống được à?”

Tạ Liên nói: “Uống được, nhưng uống nhiều quá sẽ nổi cơn điên nên chỉ nhấp một chút rồi ngừng. Giờ gì rồi?”

Trầm ngâm chốc lát, Sư Thanh Huyền nói: “Giờ Tý.”

Tạ Liên nói: “Ừ, chắc sắp đến rồi.”

Vừa dứt lời, hai người chỉ thấy một hàng tia sáng âm u lóe lên từ sâu trong rừng rậm.

Hàng tia sáng âm u càng lúc càng gần, đến khi chúng ra khỏi rừng rậm, bấy giờ hai người mới nhìn ra, đó là một hàng phụ nữ áo trắng mặt lạnh như tiền. Trẻ có già có, xấu có đẹp có, ai cũng mặc áo liệm, tay cầm đèn lồng màu trắng, chậm rãi bước về phía trước.

Thừa dịp đêm khuya, đám nữ quỷ này muốn tranh thủ đến chợ Quỷ đi chợ.

Tạ Liên hạ giọng: “Đuổi theo mau.”

Sư Thanh Huyền gật đầu, uống nốt vài ngụm rượu rồi ném văng cái vò, hai người đứng dậy, điềm nhiên theo phía sau đám quỷ hồn.

Trước đó hai người đã chuẩn bị kỹ lưỡng, dẹp hết linh quang trên người, làm bộ như hai hình nhân gỗ, không có chút hơi người nào. Quỷ hồn của đám nữ quỷ kia cầm đèn lồng trắng, men theo rừng cây tối mịt, vừa đi vừa nhỏ giọng tán gẫu.

Một kẻ nói: “Vui quá đi thôi, chợ Quỷ lại mở cửa, ta phải đi làm mặt mới được.”

Kẻ còn lại nói: “Mặt ngươi bị sao thế? Cách đây không lâu mới làm mà?”

Kẻ trước nói: “Lại nát bét rồi. Ôi dào, cái người lần trước làm mặt cho ta bảo rằng có thể giữ được một năm không bị nát, bây giờ còn chưa đến nửa năm nữa là.”

Tạ Liên và Sư Thanh Huyền đi ngay sau bọn chúng, nghe chúng nó tán dóc mà không nói tiếng nào, nghe đến đoạn mắc cười, cùng lắm chỉ dám nhếch khóe miệng nhìn nhau một cái. Đi chừng nửa canh giờ, đội ngũ đã đến một thung lũng.

Giữa bóng đêm mờ mịt hư vô, sâu trong thung lũng thấp thoáng ánh đỏ, dường như còn có tiếng ca truyền đến. Tạ Liên càng lúc càng tò mò, rốt cuộc chợ Quỷ trong truyền thuyết trông như thế nào nhỉ. Ai ngờ bọn họ vừa bước vào thung lũng, một nữ quỷ đi cuối hàng đột nhiên quay đầu lại, phát hiện ra bọn họ, ngờ vực hỏi: “Các ngươi là ai?”

Ả vừa hỏi, cả đám phụ nữ mặt mày trắng bệch đi đằng trước đồng loạt quay đầu lại, không khỏi cảm thấy kỳ lạ, bèn vây quanh bọn họ, nói: “Các ngươi đi theo hồi nào thế? Lúc bọn ta ra khỏi mộ làm gì có hai người này.”

“Các ngươi ở khu mộ nào, hình như trước đây ta chưa từng gặp các ngươi bao giờ?”

Tạ Liên ho nhẹ một tiếng, nói: “Chúng ta… đến từ nghĩa địa cách đây khá xa, chưa từng gặp là phải.”

Sư Thanh Huyền cũng cười nói: “Đúng vậy, chúng ta lặn lội ngàn dặm đến đây chỉ vì muốn vào chợ Quỷ thôi đó.”

Cả đám phụ nữ áo trắng không nói tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm bọn họ, nếu đổi thành hai người khác, chỉ e đã bị nhìn đến độ quỳ gối run cầm cập rồi. Tạ Liên cũng không sợ bại lộ thân phận, đám quỷ hồn phụ nữ và trẻ con yếu đuối này, làm sao uy hiếp được hai người họ? Chẳng qua chợ Quỷ đã ở ngay trước mắt, gần trong gang tấc, cần gì phải gây chuyện làm bứt dây động rừng ở nơi này?

Bấy giờ, một ả nhìn chằm chằm Sư Thanh Huyền, chậm rãi mở miệng.

Ả nói: “Muội muội à, mặt của muội được bảo dưỡng khá đấy chứ.”

Nghe vậy, Tạ Liên và Sư Thanh Huyền đều sửng sốt.

Ngay sau đó, hai người lập tức gật đầu lia lịa. Tạ Liên nói: “Cũng thường thôi cũng thường thôi.” Sư Thanh Huyền học theo giọng điệu của y, nói: “Tốt lắm tốt lắm.”

Cả đám phụ nữ vây quanh hai người, thảo luận rôm rả: “Đúng thật, không nát tẹo nào.” “Muội muội à, muội sửa mặt ở chỗ nào thế?” “Có bí quyết gì không?” “Có chủ tiệm nào đề cử không?”

Sư Thanh Huyền không biết phải trả lời ra sao, chỉ đành cười gượng gạo: “Vậy hả? Ta cũng cảm thấy mặt mình được lắm, ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha ha ha…”

Làm sao hắn biết mặt người chết được bảo dưỡng thế nào chứ? Chỉ còn cách cười luôn mồm kéo dài thời gian thôi. Đúng lúc này, cả đám đồng loạt xoay người, tầm nhìn của Tạ Liên trở nên rộng thoáng, một vùng đỏ thẫm đập vào mắt.

Một thế giới sặc sỡ và lạ lẫm hiện ra trước mắt y.

Đó là một con đường chạy dài.

Dài đến mức nhìn không thấy điểm cuối, hai bên đường ních đầy cửa tiệm và sạp hàng rong, bảng hiệu ngũ sắc lung lay và đèn lồng đỏ thẫm cao thấp lẫn lộn. Đa số những “người” đi tới đi lui trên đường đều đeo mặt nạ. Khóc, cười, giận, là người, hoặc chẳng phải người. Nếu không đeo mặt nạ thì chỉ có thể dùng “hình thù quái dị” để miêu tả. Có đầu to thân nhỏ, có cao gầy như sào trúc, có dẹp lép như cái bánh dán dưới đất, vừa bị người đi đường giẫm lên vừa phàn nàn trách móc.

Tạ Liên thận trọng tránh giẫm trúng bất cứ thứ kỳ quặc nào, lúc đi ngang qua một sạp bán đồ ăn vặt, thấy chủ sạp cầm một khúc xương lớn dùng sức khuấy nồi canh, vừa khuấy, nước bọt vừa chảy xuống từ kẽ răng, rơi tí tách vào trong canh, vài con ngươi trôi nổi giữa nước canh mang màu sắc quái dị.

Bên kia, có vài kẻ quái đản đang biểu diễn tạp kỹ, một gã đàn ông vạm vỡ túm một tiểu quỷ yếu như gà bệnh, há miệng phun ra một luồng lửa rừng rực, đốt đến độ tiểu quỷ trong tay gã kêu như heo bị chọc tiết, giãy giụa liên hồi, còn những kẽ đứng xem xung quanh lại vỗ tay cười the thé, lớn tiếng reo hò. Có kẻ còn điên rồ hơn, rải một đống tiền lên không trung, rải đến trắng cả một trời, đống tiền đó chao lượn rớt xuống trước mắt Tạ Liên, y đưa tay ra chắn, cầm lấy một tờ xem thử, quả nhiên là tiền âm phủ.

Y tiếp tục ngang qua một hàng thịt, trước cửa hàng treo một cái đầu người hốc hác, đầu được xếp ngay ngắn theo thứ tự từ nhỏ đến lớn, công khai ghi giá, thịt trẻ con bao nhiêu tiền, thịt thiếu niên giá bao nhiêu, thịt đàn ông giá thế nào, thịt phụ nữ giá ra sao, xương giòn thì đáng mấy đồng. Mà kẻ đeo tạp dề, tay cầm dao mổ đang bận bịu trước hàng thịt lại là một con heo rừng bờm lông đen dài, mà thứ nó đang chặt từng nhát dưới tay chính là một cái chân người to khỏe vẫn còn đang co giật.

Quả thật là chúng quỷ hoành hành, địa ngục hoang lạc.

Người chặt heo thì thường thấy nhưng heo chặt người lại ít bao giờ thấy, Tạ Liên nhịn không được nhìn thêm vài lần, ai ngờ bị con heo kia phát hiện. Nó lập tức nói: “Nhìn cái gì vậy? Ngươi có mua không?”

Tạ Liên lắc đầu: “Không mua.”

Gã đồ tể heo kia chặt mạnh một nhát xuống thớt, chặt cho máu thịt văng tung tóe. Nó quát: “Không mua thì đừng nhìn! Mẹ kiếp, ngươi muốn kiếm chuyện hả? Xéo mau!”

Tạ Liên xéo liền, nhưng đi được mấy bước, y bỗng nhiên phát hiện, thôi tiêu rồi.

Đám quỷ hồn và Sư Thanh Huyền đã không còn bóng dáng.

Tạ Liên ngớ người, lập tức nghĩ đến việc thông linh với Phong Sư, sợ Phong Sư bị đám quỷ hồn kia lôi đi tu sửa bảo dưỡng mặt thật. Có điều nơi này là chợ Quỷ, phép Thông Linh của Thiên giới ít nhiều cũng sẽ bị hạn chế. Thông linh không được, y đành phải đi tìm không mục tiêu trên đường trước. Đi một hồi, bỗng nhiên bị ai đó kéo lại. Vốn dĩ Tạ Liên đã vô cùng cảnh giác, hỏi ngay: “Ai vậy?”

Người kéo Tạ Liên là một ả đàn bà, bị y dọa cho giật thót, nhưng sau khi thấy rõ mặt y, ả lập tức cười khanh khách, nói bằng giọng dụ hoặc: “Ây da, vị tiểu ca ca này, ngươi anh tuấn quá nha.”

Quần áo của ả hở trên hở dưới, trang điểm dung tục đến phát sợ, phấn trắng dặm không đều, vừa mở miệng phấn đã rơi lả tả, bộ ngực phồng to như nhét cái gì trong thịt, thật sự khiến người ta nhìn mà kinh hãi. Tạ Liên nhẹ nhàng gỡ bàn tay gầy như chân gà của ả ra ra, nói: “Vị cô nương này, có gì từ từ nói.”

Ả đàn bà kia sửng sốt, sau đó cười há há, nói: “Mẹ cha ơi, ngươi gọi ta là cô nương hả? Dạo này lại còn có người gọi ta là cô nương? Ha ha ha ha ha ha!”

Dường như cũng thấy chuyện này quá hài hước, những kẻ xung quanh cũng phá lên cười theo ả ta. Tạ Liên lắc đầu, còn chưa lên tiếng, ả đàn bà kia lại nhào tới, nói: “Đừng đi mà! Tiểu ca ca, ta thích ngươi, đi khoái lạc một đêm với ta đi, ta không lấy tiền của ngươi đâu”. Ả bĩu môi, liếc mắt chòng ghẹo, nói: “Ta bao ngươi nha, hí hí hí hí…”

Tạ Liên thầm nghĩ thầm tội lỗi quá tội lỗi quá, lẳng lặng nhưng kiên quyết tránh ra, dịu giọng nói: “Cô nương.”

Ngờ đâu ả đàn bà đột nhiên không nhịn nổi nữa, nói: “Gọi cô nương làm gì, ai thích nghe ngươi gọi như thế hả? Được rồi đừng nói nhảm nữa, sao hả, ngươi có đi hay không?”

Dường như để cám dỗ Tạ Liên, ả đột nhiên cởi bộ quần áo vốn đã quá hở hang ra. Tạ Liên chẳng ngờ ả to gan như thế nên chưa nghĩ đến việc ngăn cản, chỉ đành thở dài dời mắt sang chỗ khác, tìm đường vòng mà đi. Ả nữ quỷ kia lại cản đường y, như quyết phải trêu ghẹo cho bằng được, nói: “Không thích à?”

Tạ Liên tu hành ở Hoàng Cực quán từ nhỏ, cấm dục đã nhiều năm, xưa nay thể xác lẫn tinh thần đều vững tựa Thái Sơn, cho y nhìn cái gì thì lòng y cũng tĩnh như mặt nước lặng, nhìn đâu thì trong đầu cũng tự động tụng Đạo Đức Kinh như chuông đồng, hoàn toàn không có cảm giác gì. Nữ quỷ kia chòng ghẹo không thành, lập tức thay đổi sắc mặt, mắng to: “Bao ngươi mà ngươi cũng không cần, ngươi có phải là đàn ông không!”

Tạ Liên liếc mắt sang một bên, nói: “Phải.”

Nữ quỷ nói: “Vậy ngươi chứng minh cho ta xem đi!”

Bên cạnh, có kẻ cười ha ha: “Con lẳng lơ này, người ta chê ngươi vừa già vừa xấu không thèm ngươi, ngươi còn la liếm cái gì?”

Nghe vậy, Tạ Liên bình thản nói: “Thật ra không phải thế. Ta có bệnh không tiện nói ra. Ta bị bất lực.”

Mọi người sửng sốt, ngay sau đó, một trận tiếng cười quỷ khóc sói gào bùng lên: “Há há há há há há há…”

Lần này, đối tượng bị cười nhạo đổi thành Tạ Liên. Quả thật chưa từng thấy người đàn ông nào đủ can đảm thú nhận mình có bệnh không tiện nói ra trước mặt bàn dân thiên hạ. Thế nhưng với việc cái ấy của mình có thể tạo nghiệt hay không, Tạ Liên vốn chẳng để tâm lắm, còn thường xuyên dùng nó làm cớ để chối từ, cách này phải nói là thử lần nào hiệu quả lần nấy. Quả nhiên, nữ quỷ kia thoáng cái mặc quần áo lại, không đu bám nữa, mắng: “Hèn gì tính tình lại thế. Ngươi là heo à, có bệnh sao không nói sớm! Xía!”

Cách đó không xa, gã đồ tể heo kia lại chặt một nhát xuống, mắng: “Mẹ kiếp, con tiện nhân chết dịch kia, ngươi nói chuyện kiểu gì thế? Heo thì sao hả?”

Nữ quỷ này chẳng hề tỏ ra yếu thế, lớn giọng mắng ngược lại: “Ừ đấy, heo thì sao à? Đồ súc sinh chết tiệt!”

Trên con đường dài, nhiều giọng nói tru tréo “Nữ quỷ Lan Xương lại gây sự kìa!” “Chu đồ tể chém quỷ rồi!” Hai bên la làng la xóm lao vào cắn xé lẫn nhau, cuối cùng Tạ Liên cũng có thể thoát thân. Đi xa một đoạn, y còn ngoái đầu nhìn bên kia, thở dài một hơi.

Không lâu sau, phía trước lại ồn ào huyên náo, đi một hồi, Tạ Liên đi đến trước một tòa kiến trúc to đùng màu đỏ.

Tòa kiến trúc này, có thể nói là khí thế phi phàm, trụ đứng, nóc nhà, tường ngoài, tất cả đều sơn màu đỏ thẫm nguy nga tráng lệ, còn trải một lớp thảm dày xa hoa. Nếu thật sự phải đánh giá, nó không hề kém cạnh cung điện ở Thiên giới, chỉ là thiếu một phần trang trọng, thêm ba phần diễm lệ. Trước cửa người đến người đi, bên trong vồn vã tiếng người, cực kỳ náo nhiệt, dỏng tai nghe kỹ, dường như nơi này là một sòng bạc.

Tạ Liên bước lên phía trước, chỉ thấy trên cây cột dựng hai bên treo hai bức liễn. Bên trái là “Cần tiền không cần mạng”, bên phải là “Cần thắng không cần mặt mũi”. Lại nhìn lên trên, bức hoành phi viết: “Ha ha ha ha”.

“……”

Kệch cỡm như thế, căn bản không đáng được gọi là câu đối, chưa kể nét chữ xấu xí nguệch ngoạc, không hề có bút pháp gì đáng nói, như thể ai đó uống say cầm bút lông loại lớn vung vẽ một cách đầy ác ý, sau đó bị một trận gió quỷ quái thổi qua, cuối cùng biến thành hình dạng như thế. Ngày trước Tạ Liên là Thái tử một nước, thư pháp được mấy vị danh sư chỉ đạo, trong mắt y, kiểu chữ tất nhiên là thảm không nỡ nhìn. Nhưng mà, chúng nó đã xấu đến mức ma chê quỷ hờn, trái lại khiến cho Tạ Liên thấy hơi buồn cười, y lắc đầu, nghĩ thầm Phong Sư chắc hẳn sẽ không vào đây chơi, nên đi tìm trong những cửa hàng làm đẹp sửa mặt cho nữ quỷ thì hơn.

Đúng là y nên đi như thế, nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến làm sao, đi chưa được mấy bước, y lại quay đầu, bước vào.

Đại sảnh sòng bạc quả nhiên đông nghìn nghịt, đầu người lúc nhúc, tiếng cười to và gào khóc vang ầm ĩ. Tạ Liên mới vừa bước xuống vài bậc thang, chợt nghe một tiếng kêu thảm thiết, y đưa mắt nhìn kỹ, bốn gã đàn ông cao to đeo mặt nạ khiêng một người đi qua đây.

Người nọ có vẻ đau chết đi sống lại, bị khiêng mà hãy còn giãy dụa gào rú, máu tươi đổ ào ạt dọc đường đi. Thì ra hai chân gã đều bị chặt đứt, máu chảy đầm đìa, mà có tiểu quỷ đang theo sát, thèm thuồng liếm láp vệt máu dưới mặt đất, liếm sạch sành sanh.

Cảnh tượng quá đỗi kinh khủng, thế mà trong sòng bạc chẳng có bất kỳ ai quay đầu lại chú ý, cả bọn vẫn hăng hái reo hò, hú hét, lăn lộn. Có điều, vốn dĩ phần lớn những kẻ đến đây chơi đã không phải là người, nếu là người thì cũng không phải người bình thường.

Tạ Liên nghiêng người, để cho bốn gã đàn ông kia khiêng người ra ngoài, còn mình thì tiếp tục đi vào trong. Một tỳ nữ đeo mặt nạ tươi cười bước lên đón tiếp, cười nói: “Vị công tử này, ngươi vào đây chơi hả?”

Tạ Liên cười đáp: “Ta không mang tiền theo, chỉ nhìn thôi được không?”

Với kinh nghiệm của y, thông thường vào tiệm nói những lời thế này, chắc chắn sẽ bị tống cổ ra ngoài, không có tiền thì mi vào làm gì? Nhưng mà, tỳ nữ kia lại cười hì hì, nói: “Không mang tiền đâu có sao, người đến đây chơi, đa số không phải cược tiền.”

Tạ Liên nói: “Vậy ư?”

Tỳ nữ che miệng đáp: “Thật mà. Công tử, mời đi theo ta.”

Nàng vẫy tay với Tạ Liên, lả lướt đi đằng trước, Tạ Liên lẳng lặng theo sau, quan sát xung quanh.

Sòng bạc này, bất kể nhìn từ bên ngoài hay bên trong đều hoa lệ mà không lố lăng, diễm lệ mà không dung tục, có thể nói là một tòa kiến trúc rất có phẩm vị. Tỳ nữ kia dẫn Tạ Liên đến cuối sảnh, ở đó có một chiếc bàn dài đầy người đứng vây xem. Tạ Liên mới vừa đến gần, chỉ nghe một gã đàn ông nói: “Ta cược một tay của ta!”

Người vây xem đông nghịt, Tạ Liên chen chúc không vào, đành phải đứng ngoài nghe. Bỗng nhiên, y nghe được một người khác nói bằng giọng biếng nhác: “Khỏi cần. Đừng nói một tay, cho dù là cái mạng chó của ngươi cũng chẳng đáng một đồng ở đây.”

Vừa nghe giọng nói này, Tạ Liên bỗng thảng thốt.

Y lẩm nhẩm một tiếng: “Tam Lang.”

Giọng nói khi nãy lọt vào tai, đích thực là giọng nói của thiếu niên nọ. Tuy nhiên, nó có phần trầm thấp hơn trong trí nhớ của y.

Nhưng cũng chính vì thế, giọng nói đó nghe càng êm tai hơn, mặc dù đang lẫn trong tiếng cười hi ha khắp bốn phía, giọng nói này vẫn rõ mồn một, xuyên qua sòng bạc vồn vã tiếng người, lọt thẳng vào tai y.

Tạ Liên ngẩng đầu lên, bấy giờ mới phát hiện, sau chiếc bàn dài có một tấm màn che. Mà sau tấm màn che ấy, loáng thoáng thấy được một bóng người áo đỏ đang thong thả tựa lưng vào ghế.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN