Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc) - Quyển 1 - Chương 36: Ngắm hoa cách mây đỏ, lòng rung động
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)


Quyển 1 - Chương 36: Ngắm hoa cách mây đỏ, lòng rung động


Câu này của Hoa Thành tuy đầy ý khinh miệt, cực kỳ không khách sáo, nhưng hắn vừa mở miệng, gã đàn ông kia cũng đành mặc cho người khác cười nhạo, không dám phản bác nhiều. Tỳ nữ dẫn Tạ Liên đến đây nói: “Vị công tử này, hôm nay ngươi may mắn lắm đó.”

Ánh mắt của Tạ Liên chưa hề dời đi, y hỏi: “Sao lại nói vậy?”

Tỳ nữ nói: “Thành chủ của chúng ta ít khi nào đến đây chơi lắm, nhưng mấy ngày nay ngài ấy bỗng nhiên nổi hứng, thế còn không may sao?”

Nghe giọng điệu của nàng ta, rõ ràng hết mực kính mến và tôn sùng vị “thành chủ” này, chỉ cần được nhìn thấy hắn đã là chuyện may mắn biết nhường nào, Tạ Liên không khỏi mỉm cười.

Màn che lụa mỏng, bóng đỏ thấp thoáng. Cảnh tượng như thế, kiều diễm quá đỗi. Trước tấm màn đỏ, vài cô nàng xinh đẹp đứng quản lý bàn cược. Ban đầu Tạ Liên chỉ tính đứng bên ngoài nhìn rồi thôi, nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của Hoa Thành, y bèn thử chen vào bên trong, nhưng vẫn không lên tiếng trước. Y chen vào trong đám người đông nghịt, cuối cùng cũng thấy được gã đàn ông đang đánh cược trên bàn cược.

Gã ta là một người sống. Tạ Liên cũng không ngạc nhiên, trước đó đã nói, trong chợ Quỷ không chỉ có quỷ mà còn có không ít phương sĩ nhân gian có tu vi, thỉnh thoảng một vài kẻ sắp chết hoặc những kẻ có ý định chết cũng lỡ chân vào nhầm. Gã đàn ông kia cũng đeo mặt nạ, để lộ cặp mắt chằng chịt tơ máu, đỏ như sắp nhỏ máu đến nơi, môi thì trắng nhợt, như thể đã nhiều này chưa thấy ánh mặt trời, mặc dù là người sống, thế nhưng còn giống quỷ hơn mấy con quỷ khác ở đây.

Hai tay gã đè nặng một cái chung lắc xí ngầu làm bằng gỗ đen, nín một lát rồi như thể bất chấp tất cả, nói: “Nhưng mà…. Tại sao người vừa rồi có thể cược hai chân của mình?”

Một cô nàng đứng trước màn che cười nói: “Người vừa rồi là đạo tặc Thần Hành, sở hữu một đôi chân cực giỏi khinh công, vào Nam ra Bắc, là vốn liếng để gã an cư lập nghiệp, vì vậy đôi chân đó mới đáng làm tiền cược. Ngươi vừa không phải thợ thủ công, vừa không phải danh y, một tay của ngươi đáng là gì?”

Gã đàn ông kia cắn răng nói: “Vậy ta… ta đặt cược — Mười năm tuổi thọ của con gái ta!”

Nghe vậy, Tạ Liên ngẩn ra, nhủ thầm: “Trên đời này thế mà thật sư có người cha đánh cược tuổi thọ của con mình, vậy cũng được hả ta?”

Phía sau màn che, Hoa Thành lại cười một tiếng, nói: “Được.”

Không biết có phải do ảo giác hay không, tiếng “được” này, Tạ Liên nghe được một luồng khí lạnh giá.

Y lại nhủ thầm: “Tam Lang nói vận may của đệ ấy bao giờ cũng tốt, rút xăm cũng luôn rút được xăm thượng thượng, nếu đệ ấy đánh cược với gã này, chẳng phải nhất định sẽ thắng mất mười năm tuổi thọ của con gái nhà người ta sao?”

Mới vừa nghĩ vậy, Tạ Liên chợt nghe cô nàng đứng cạnh bàn dài nũng nịu hô lên: “Số chẵn thua, số lẻ thắng. Một khi mở chung, tuyệt đối không được nuốt lời. Mời!”

Thì ra, Hoa Thành vốn dĩ sẽ không xuống đài đánh cược. Gã đàn ông kia run cầm cập, hai tay nắm chặt chung lắc xí ngầu lắc mạnh một phen, trong đại sảnh phần nào yên tĩnh lại, tiếng xí ngầu va đập trong chung nghe càng rõ ràng hơn. Một lát sau, động tác của gã thình lình dừng lại, sau đó xung quanh lặng ngắt như tờ.

Qua hồi lâu, gã đàn ông mới chậm thật chậm nhấc một góc chung lắc xí ngầu lên, nhìn lén qua khe hở, cặp mắt chằng chịt tơ máu đột nhiên trợn trừng.

Gã mở phắt chung gỗ ra, nói với vẻ mừng như điên: “Lẻ! Lẻ! Lẻ! Ta thắng rồi! Ta thắng rồi! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ta thắng rồi!!! Ta thắng rồi!!!!”

Kết quả mà đám người và đám quỷ vây quanh bàn dài muốn nhìn thấy không phải là thế này, cả bọn “hứ” một tiếng, đập bàn la lối, hết sức không hài lòng. Một cô nàng cười nói: “Chúc mừng. Việc làm ăn của ngươi sẽ chuyển biến tốt đẹp ngay thôi.”

Gã đàn ông kia cười sằng sặc một phen, nói to: “Khoan đã! Ta còn muốn cược nữa.”

Cô nàng kia nói: “Hoan nghênh. Lần này ngươi muốn cái gì?”

Sắc mặt gã đàn ông sa sầm, gã nói: “Ta muốn, ta muốn các đối thủ cùng nghề với ta, tất cả đều chết bất đắc kỳ tử!”

Nghe vậy, tiếng tặc lưỡi vang khắp đại sảnh. Cô nàng kia che miệng cười, nói: “Nếu là vậy thì, so ra có vẻ khó hơn điều vừa rồi ngươi mong muốn. Ngươi không cân nhắc đến việc yêu cầu cái khác sao? Chẳng hạn như, giúp việc làm ăn của ngươi tốt thêm một bậc?”

Hai mắt gã đàn ông đỏ sậm, gã nói: “Không! Ta muốn cược cái này! Ta cứ cược nó đấy.”

Cô nàng kia nói: “Vậy nếu ngươi yêu cầu điều này, mười năm tuổi thọ của con gái ngươi, tiền cược như thế chắc không đủ đâu.”

Gã đàn ông lại nói: “Không đủ thì bổ sung. Ta cược hai mươi năm tuổi thọ của con gái ta, cộng thêm… cộng thêm nhân duyên của nó nữa!”

Đám quỷ ồ lên, cười ầm ầm: “Thằng cha này điên rồi! Bán con gái rồi!”

“Lợi hại, lợi hại quá!”

Cô nàng kia nói: “Số chẵn thua, số lẻ thắng. Một khi mở chung, tuyệt đối không được nuốt lời. Mời!”

Gã đàn ông kia lại bắt đầu run lẩy bẩy lắc chung. Nếu gã thua, con gái của gã sẽ mất hai mươi năm tuổi thọ và nhân duyên tốt đẹp, tất nhiên không ổn rồi. Nhưng nếu gã thắng, lẽ nào sẽ làm cho những người cùng ngành với gã chết bất đắc kỳ tử thật? Có điều Tạ Liên cảm thấy, Hoa Thành hẳn sẽ không để chuyện như vậy xảy ra, nhưng sau nhiều lần do dự, cuối cùng y vẫn nán lại đằng trước một lát. Còn đang chần chừ không biết có nên ra tay dùng chút mưu mẹo hay không, đúng vào lúc này, có một người kéo y lại. Tạ Liên quay đầu nhìn, ấy thế mà lại là Sư Thanh Huyền.

Sư Thanh Huyền đã khôi phục thân nam nhi, nói nhỏ: “Đừng manh động.”

Tạ Liên cũng nhỏ giọng đáp lời: “Phong Sư đại nhân, sao ngươi biến trở lại rồi?”

Sư Thanh Huyền nói: “Ầy, một lời khó nói hết, đám bác gái em gái kia kéo ta đi, bảo rằng muốn giới thiệu cho ta cửa tiệm tốt, vất vả lắm ta mới thoát được đó, sợ bị họ bắt nữa nên đành biến về trước. Bọn họ dẫn ta đến một nơi thoa đủ thứ lên mặt, nào lôi nào kéo nào bôi nào trét, huynh mau nhìn mặt ta xem, có bị sao không? Có cái gì không ổn không?”

Phong Sư nhích mặt đến trước người Tạ Liên, Tạ Liên nhìn kỹ một phen, nói thật: “Hình như càng trắng trẻo trơn mịn hơn đó.”

Nghe vậy, Sư Thanh Huyền hớn hở nói: “Vậy hả? Tốt lắm, quá tốt luôn ấy chứ, ha ha ha ha. Gương ở chỗ nào nhỉ? Gương ở chỗ nào nhỉ? Để ta ngắm tí coi.”

Tạ Liên nói: “Lát nữa rồi hãy ngắm. Không thể thông linh trong chợ Quỷ được, chúng ta tuyệt đối đừng tách nhau nữa. Đúng rồi Phong Sư đại nhân, sao ngươi biết ta ở đây vậy?”

Sư Thanh Huyền nói: “Lẽ ra ta đâu biết huynh ở đây, ta đến đây là vì ta đã hẹn với Thiên Thu sẽ gặp nhau ở đây. Lúc nãy tách ra ta mới đến đây trước, nào ngờ vừa bước vào vừa khéo trông thấy huynh.”

Tạ Liên nói: “Ngươi hẹn với Thiên Thu? Gặp nhau ở đây?”

Sư Thanh Huyền nói: “Đúng rồi, Thiên Thu chính là Lang Thiên Thu, Thái Hoa điện hạ đó, chắc huynh biết cậu ta chứ hả? Cậu ta là Võ Thần trấn giữ phía Đông, chúng ta đến đây nên hẹn cậu ta đi chung thì tốt hơn. Sòng bạc quỷ là một trong những nơi náo nhiệt và vàng thau lẫn lộn nhất trong chợ Quỷ, nó là công trình kiến trúc tiêu biểu, người qua quỷ lại, quỷ nhiều mà người cũng nhiều, không dễ khiến người khác nghi ngờ, vậy nên trước đó ta đã bảo cậu ta gặp nhau ở đây.”

Tạ Liên khẽ gật đầu. Đến khi quay đầu lại, gã đàn ông kia vẫn chưa mở chung, hai mắt gã trợn trắng, lầm bà lầm bầm, hoàn toàn chẳng khác gì đám quỷ đang múa loạn trong sòng bạc. Y thở dài: “Gã này…”

Sư Thanh Huyền vừa sờ mặt vừa nói: “Ta biết huynh muốn nói gì, ta cũng đồng ý. Nhưng mà, chợ Quỷ là địa bàn của Hoa Thành, quy tắc của sòng bạc quỷ là ngươi tình ta nguyện, dám chơi dám chịu, Thiên giới không quản được. Trước hết cứ yên lặng theo dõi tình hình, ngộ nhỡ thật sự không ổn thì chúng ta nghĩ cách sau.”

Tạ Liên trầm ngâm giây lát, nhủ thầm Tam Lang ắt hẳn sẽ không để chuyện như vậy xảy ra, yên lặng theo dõi tình hình cũng được, vì thế không còn hành động gì nữa. Mà gã đàn ông trên bàn cược có vẻ rốt cuộc đã gom đủ can đảm, hé mở chung lắc xí ngầu, kết quả sắp được công bố. Nào ngờ đúng lúc vào này, đột nhiên có một người nhào ra, giáng một chưởng xuống, đập nát cái chung gỗ đen đó!

Chưởng này không chỉ đập nát chung lắc xí ngầu mà còn đập nát bàn tay đặt trên chung của gã đàn ông kia, ngay cả cái bàn cũng bị đập cho nứt ra một khe.

Gã đàn ông đeo mặt nạ che bàn tay gãy nát xương, lăn lộn dưới đất gào thét. Đám quỷ cũng đua nhau la lối, có kẻ trầm trồ, có kẻ hoảng sợ kêu lên, còn người vừa ra tay nói lớn tiếng: “Cái kẻ này đúng là lòng dạ độc ác! Ngươi cầu vinh hoa phú quý thì thôi đi, vậy mà ngươi lại cầu cho người khác chết bất đắc kỳ tử?! Ngươi muốn đánh cược, có giỏi thì tự lôi mạng mình ra mà cược, lấy tuổi thọ và nhân duyên của con gái mình ra cược ư? Quả thật chẳng đáng mặt đàn ông, không xứng làm cha người ta!”

Thanh niên này mày kiếm mắt sáng, khí thế hào hùng, tuy chỉ mặc bộ đồ đen giản đơn, không phải hoa phục, nhưng cũng không giấu được khí chất quyền quý. Không phải Thái Tử điện hạ Lang Thiên Thu của nước Vĩnh An thì còn ai vào đây?

Thấy Lang Thiên Thu, Tạ Liên và Sư Thanh Huyền đứng trong đám quỷ cùng đưa tay bụm mặt.

Tạ Liên thở dài: “… Phong Sư đại nhân, ngươi… không nói cho cậu ta biết… đến đây phải cẩn thận một chút, lấy khiêm nhường làm đầu sao…”

Sư Thanh Huyền cũng thở dài: “…Ta… ta nói rồi, nhưng mà… cậu ta là người như thế đó… ta cũng bó tay… sớm biết như vậy… chúng ta hẳn nên hẹn cậu ta xuống chung…”

Tạ Liên nói: “Ta hiểu… ta hiểu mà…”

Lúc này, Hoa Thành sau tấm màn che cười khẽ một tiếng.

Lòng của Tạ Liên, cũng theo đó mà thấp thỏm.

Lúc ở cùng y, thiếu niên này rất hay cười, đến lúc này đây, Tạ Liên gần như đã phân biệt được, khi nào hắn thật lòng thật dạ, khi nào hắn giả vờ châm chọc, và khi nào có ý định giết người.

Chỉ nghe Hoa Thành ung dung nói: “Đến địa bàn của ta gây chuyện, lá gan của ngươi cũng to thật.”

Lang Thiên Thu quay sang bên kia, hai mắt sáng ngời, nói: “Ngươi chính là chủ nhân của sòng bạc này?”

Đám quỷ xung quanh nhao nha cười giễu cợt: “Thằng oắt không biết trời cao đất rộng này, ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không? Đó là thành chủ của bọn ta.”

Có kẻ lại cười khẩy: “Nào chỉ là cái sòng bạc quỷ này, cả chợ Quỷ đều là của ngài ấy!”

Nghe vậy, Lang Thiên Thu không có phản ứng gì, nhưng Sư Thanh Huyền lại hết cả hồn, nói: “Mẹ cha ơi, chẳng lẽ ngồi sau màn chính là người kia?! Huyết Vũ Thám Hoa???”

Tạ Liên nói: “Phải… là đệ ấy.”

Sư Thanh Huyền hỏi: “Huynh chắc chứ?!”

Tạ Liên nói: “Ta chắc mà.”

Sư Thanh Huyền nói: “Chết rồi chết rồi. Thiên Thu tính sao đây?!”

Tạ Liên nói: “… Chỉ mong hắn sẽ không tự để lộ thân phận…”

Lang Thiên Thu nhìn quanh một lượt, càng lúc càng tức giận, nói: “Cái nơi quỷ quái này chướng khí mù mịt, đám quỷ lộng hành, những kẻ đến đây là cái thứ gì, làm toàn những việc gì? Các ngươi mở nơi này ra, quả thật không có chút tính người nào đáng nói!”

Đám quỷ đua nhau huýt gió, nói: “Vốn dĩ bọn ta đã không phải là người, tính người cái khỉ gì, thứ đó ai muốn lấy thì lấy đi!”

“Còn ngươi là cái thá gì, bày đặt chạy đến đây khoa chân múa tay với bọn ta!”

Hoa Thành cười nói: “Nơi này của ta, vốn dĩ chính là địa ngục hoan lạc. Thiên giới có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào, vậy còn cách nào đây?”

Nghe thấy hai chữ “Thiên giới”, Tạ Liên và Sư Thanh Huyền bỗng chốc hiểu ra.

Quả nhiên Hoa Thành đã biết Lang Thiên Thu đến từ đâu rồi!

Có điều, Lang Thiên Thu hoàn toàn không đọc hiểu được hàm nghĩa trong lời này, đã vậy còn tung thêm một chưởng, nhằm vào chiếc bàn dài. Cậu ta đứng ở cuối bàn, chưởng này khiến cho cả người lẫn quỷ vây quanh lũ lượt né tránh, chiếc bàn dài bay thẳng về phía bóng đỏ sau màn che. Chỉ thấy bóng người sau màn không hề thay đổi tư thế ngồi, khẽ phất tay một cái, bàn dài lại bay ngược trở về, phóng về hướng Lang Thiên Thu.

Thấy bàn dài bắn ngược lại, đầu tiên Lang Thiên Thu chỉ đưa một tay ra giữ, sau đó dường như phát hiện một tay chống không nổi, lập tức đổi thành hai tay. Chống một hồi, trán cậu ta từ từ hằn gân xanh. Đại sảnh vốn tưng bừng náo nhiệt giờ thì kẻ trốn kẻ chạy, Tạ Liên và Sư Thanh Huyền đều lưỡng lự không biết có nên giúp hay không, dù sao hiện tại hai người họ vẫn được xem là chưa lộ, có thể âm thầm giúp một tay. Nếu thật sự nhảy ra giúp, thế thì chẳng khác nào bắt một phát dính cả ba.

Bên kia, Lang Thiên Thu quát một tiếng, rốt cuộc cũng đẩy được chiếc bàn nặng nề kia trở lại. Bóng dáng của Hoa Thành sau màn đỏ lại nghiêng qua, năm ngón nhẹ nhàng khép lại, thế rồi nhẹ nhàng thả ra. Chiếc bàn dài thoáng chốc nứt thành vô số mảnh gỗ, bay về phía Lang Thiên Thu.

Đống gỗ vụn đó mang theo tiếng xé gió sắc lẹm, còn đáng sợ hơn cả ám khí, nếu Lang Thiên Thu vẫn giấu pháp lực, duy trì hình dạng con người, thế thì chẳng thể nào tránh thoát. Vậy là giây tiếp theo, trên người cậu ta lập tức tỏa ra một lớp linh quang nhàn nhạt, Tạ Liên và Sư Thanh Huyền hiểu ngay, nghĩ bụng: Không xong rồi, cậu ta muốn biến ra pháp thân!

Nhưng mà, lớp linh quang nhàn nhạt đó nhanh chóng biến mất, chắc là rốt cuộc Lang Thiên Thu đã nhớ lần này lên đường không thể để lộ thân phận, vì thế vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, cậu ta vội vàng thu linh quang lại. Tuy nhiên, cho dù Lang Thiên Thu có rút tay, Hoa Thành cũng sẽ không rút tay, bóng người áo đỏ ngồi yên sau màn đỏ, tay đổi động tác, năm ngón tay khép lại, khẽ nhấc lên trên.

Hoa Thành vừa nhấc tay, cả người Lang Thiên Thu đột nhiên bay lên không trung, tạo thành hình chữ đại (大), lơ lửng trên nóc của đại sảnh sòng bạc!

Sau khi bị vây hãm, Lang Thiên Thu có vẻ vẫn chưa hiểu tại sao tự dưng mình lại bay lên, hắn lóng ngóng giãy giụa mấy cái. Tạ Liên đau đầu, nói: “Lang Thiên Thu bị phong tỏa pháp lực, lần này muốn biến ra pháp thân cũng không được.”

Sư Thanh Huyền nói: “Chợ Quỷ là địa bàn của Hoa Thành, muốn phong tỏa là phong tỏa được ngay.”

Tuy rằng hiện giờ Lang Thiên Thu xem như bị người ta chế ngự, có điều vẫn còn chỗ lợi, đó là thân phận thật sự của cậu ta cũng miễn cưỡng được giữ kín. Bằng không khi nãy đánh nhau cậu ta hóa ra pháp thân, để cho người ta biết Võ Thần phía Đông Thái Hoa chân quân chạy đến chợ Quỷ gây chuyện, vậy thì khó mà thu dọn tàn cuộc. Suy cho cùng đã qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ một ít sự kiện đặc biệt, Thiên giới và Quỷ giới cũng xem như là nước sông không phạm nước giếng.

Sau khi khách không mời mà đến đại náo sòng bạc bị giam chặt, đám người lẫn quỷ thoạt đầu tháo chạy lại quay trở về, tụ tập dưới đại sảnh, chỉ trỏ Lang Thiên Thu đang bị giam trên không trung, cười hí hố. Có lẽ chưa bao giờ lâm vào cảnh túng quẫn như thế, sắc mặt Lang Thiên Thu căng đỏ lên, không nói tiếng nào, âm thầm dùng sức hòng giãy khỏi thuật trói buộc vô hình kia. Bên dưới thỉnh thoảng lại có quỷ nhảy lên muốn đập đầu Lang Thiên Thu, may là Hoa Thành treo hắn tít trên cao, không đập trúng được, bằng không mối nhục này sẽ to lắm đây. Hoa Thành ngồi phía sau màn đỏ, cười nói: “Hôm nay bắt được cái thứ này, các ngươi đem đi chơi đi. Ai may mắn đổ được số lớn thì đem nó về nấu đi.”

Nghe vậy, tiếng reo hò và tiếng la hét vang tới tấp trong đại sảnh: “Cược lớn nhỏ! Cược lớn nhỏ đi! Số lớn nhất đem nó về nấu!”

“Ái chà chà, vị tiểu ca này trông bổ dưỡng lắm nha, hì hì hì hì…”

“Ha ha ha ha ha ha thấy mình ngu chưa, chỉ trách ngươi không biết mình đang gây sự ở địa bàn của ai!”

Bốn gã đàn ông vạm vỡ đeo mặt nạ lại khiêng một chiếc bàn dài mới đến, chẳng ai để ý đến gã đeo mặt nạ đang ôm tay kêu rên lăn lộn dưới đất nữa, đám người và đám quỷ lại tụ tập bên bàn dài, bắt đầu vòng đánh cược tiếp theo. Mà tiền cược của lần này, chính là Lang Thiên Thu đang lơ lửng trên không trung. Mắt thấy bên kia đánh cược tưng bừng khí thế, Sư Thanh Huyền bên này lại đi tới đi lui, sốt ruột đến độ vung tay: “Làm sao bây giờ? Chúng ta có cần lên đánh cược đưa hắn về không? Hay là nhào vô đánh luôn?”

Tạ Liên nói: “Phong Sư đại nhân, vận may của ngươi thế nào?”

Sư Thanh Huyền nói: “Đương nhiên là khi tốt khi xấu rồi, làm sao xác định được cái thứ gọi là vận may này chứ?”

Tạ Liên nói: “Có đó. Chẳng hạn như ta nè, chưa bao giờ tốt cả.”

Sư Thanh Huyền hỏi: “Thảm đến vậy sao?”

Tạ Liên buồn bã gật đầu, nói: “Ta đổ xí ngầu, nhiều nhất chỉ được hai điểm.”

Sư Thanh Huyền nhăn mày, lập tức nghĩ ra một cách, vỗ chân nói: “Hay là thế này đi, nếu huynh đổ nhiều nhất chỉ được hai điểm, vậy huynh so ai ném được ít điểm nhất với kẻ khác đi. Chắc chắn không ai nhỏ hơn huynh đâu.”

Tạ Liên suy nghĩ một lát, nói: “Có lý, để ta thử xem.”

Vì thế Tạ Liên bước đến cạnh bàn dài, y nói: “Hay là đổi luật chơi xem ai ném được số nhỏ nhất đi? Ai nhỏ người đó thắng, thế nào?”

Quanh bàn kêu la ầm ĩ, có kẻ nói được, có kẻ nói không được, Tạ Liên chộp lấy hai viên xí ngầu, ném thử một phát.

Lòng y nhủ thầm: “Nhỏ, nhỏ, nhỏ.” Sau khi ném xong, hai người nhích đến gần xem thử — Hai viên sáu điểm!

Tạ Liên: “……”

Sư Thanh Huyền: “……”

Tạ Liên xoa ấn đường, nói: “Xem ra vận may tốt hay xấu cũng sẽ không thay đổi vì đổi luật chơi.”

Sư Thanh Huyền cũng học điệu bộ xoa ấn đường của y, nói: “Hay là chúng ta cứ nhào vô đánh luôn đi.”

Lúc này, một cô nàng tới gần tấm màn đỏ, khẽ cúi người, gật gật đầu như đang nghe người sau màn nói gì đó, đến khi ngẩng đầu lên lại, nàng cất cao giọng: “Mời mọi người im lặng một lát, thành chủ có lời muốn nói.”

Nàng ta vừa bảo thành chủ có lời muốn nói, đám quỷ lập tức ngừng lại, im thin thít. Nàng ta lại nói: “Thành chủ nói, đổi luật một chút.”

Đám quỷ nhao nhao nói: “Thành chủ chính là luật!”

“Thành chủ nói gì thì là nấy!”

“Đổi sang kiểu gì?”

Cô nàng kia nói: “Thành chủ nói, hôm nay tâm trạng của ngài ấy rất tốt, muốn chơi vài ván với mọi người. Mọi người có thể đánh cược với ngài ấy, người nào cược thắng có thể khiêng thứ bên trên đi. Muốn chưng muốn luộc hay chiên rán xào ướp, người thắng được toàn quyền xử trí.”

Vừa nghe phải đánh cược với thành chủ, đám quỷ đều chần chừ do dự. Xem ra, Hoa Thành thật sự chưa từng xuống đài chơi bao giờ. Có mấy kẻ to gan nóng lòng muốn thử, song chưa có ai dám xung phong bước lên. Lang Thiên Thu ở phía trên vẫn không ngừng cố gắng vùng vẫy, tức giận nói: “Thứ gì mà thứ? Ta không phải là đồ vật, các ngươi dựa vào đâu mà lấy ta làm tiền cược?”

Nghe Lang Thiên Thu lớn giọng nói “ta không phải là đồ vật”, nhiều nữ quỷ lén lút cười khùng khục, nhìn chòng chọc cậu ta một cách trắng trợn, đầu lưỡi tanh đỏ lướt qua môi, như thể muốn xé xác hắn ra nuốt vào bụng. Tạ Liên nghĩ thầm: “Ầy… thằng nhóc này. Ngươi bớt nói vài câu đi.”

Lẳng lặng thở dài, Tạ Liên đứng ra, dịu giọng nói: “Nếu đã như thế, vậy xin cho tại hạ thử tạm một lần.”

Nghe vậy, bóng người sau màn đỏ khựng lại, sau đó chậm rãi đứng lên.

Cô nàng đứng trước màn cười nói: “Vậy thì, mời công tử bước lên đây.”

Đám người và đám quỷ trong đại sảnh tự động tách ra khoảng trống, nhường đường cho vị dũng sĩ này. Tạ Liên bước lên phía trước, cô nàng kia dùng hai tay đưa một cái chung lắc xí ngầu đen bóng qua đây, nói: “Mời ngài trước.”

Trước đó, nàng đều dùng “ngươi” với những kẻ đánh cược khác, mặc dù lời nói nhã nhặn nhưng giọng điệu không thể xem là khách sáo, bây giờ với Tạ Liên, nàng lại dùng từ “ngài”, giọng điệu cũng hết sức cung kính. Tạ Liên nhận chung lắc xí ngầu gỗ đen từ tay nàng ta, nói cảm ơn rồi ho nhẹ một tiếng.

Tạ Liên gần như chưa chạm vào thứ này bao giờ, y cầm lấy lắc loạn xạ một phen, còn định ra vẻ mình lành nghề lắm. Lắc rồi lại lắc, y ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Lang Thiên Thu đang lơ lửng bên trên. Lang Thiên Thu cũng mở to hai mắt, nhìn y đầy chờ mong, song cuối cùng vẫn không nói tiếng nào. Nhìn nét mặt của Lang Thiên Thu, chẳng hiểu sao Tạ Liên lại thấy buồn cười, nhưng rồi vẫn nhịn xuống. Lắc hồi lâu, rốt cuộc cũng dừng lại.

Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm cái chung trong tay Tạ Liên, Tạ Liên cũng cảm thấy cái chung nhỏ bé này sao mà nặng vô cùng, không biết nên mở bằng tư thế nào mới chính xác. Ngay lúc y chuẩn bị công bố kết quả, cô nàng kia chợt lên tiếng: “Khoan đã.”

Tạ Liên nói: ” Sao thế?”

Nàng ta nói: “Thành chủ nói tư thế lắc xí ngầu của ngài không được đúng lắm.”

Tạ Liên nghĩ bụng: “Thì ra thật sự có tư thế lắc xí ngầu đúng chuẩn sao? Lẽ nào ngày trước vận may của mình không được tốt đều vì sai tư thế?”

Y khiêm tốn nói: “Vậy xin hỏi, tư thế nào mới là tư thế đúng chuẩn vậy?”

Cô nàng kia nói: “Thành chủ nói, mời ngài lên đây, thành chủ sẵn lòng dạy ngài.”

Nghe vậy, đám quỷ trong sòng bạc phát ra tiếng hít thở xì xì.

Tạ Liên nghe được có con quỷ lầm bầm: “Thành chủ muốn dạy y à, lần đầu tiên đấy nhé, có phải kẻ này sắp tiêu đời không.”

“Thành chủ muốn làm gì??? Kẻ này là ai??? Tại sao phải dạy y???”

“Lắc chung không phải đều lắc như thế sao?? Bộ có tư thế đúng chuẩn nữa hả???”

Tạ Liên còn đang suy nghĩ về vấn đề này, cô nàng kia đã chìa tay mời y đến bên màn đỏ, nói: “Mời.”

Vì thế, Tạ Liên cầm cái chung lắc xí ngầu gỗ đen, bước đến trước màn đỏ.

Màn lụa lung lay, bóng đỏ thấp thoáng. Người sau màn đã đứng ngay đối diện, giữa hai người chỉ còn khoảng cách nửa cánh tay.

Nín thở chốc lát, một bàn tay rẽ nhiều lớp màn đỏ, duỗi ra từ sau màn, phủ lên mu bàn tay của Tạ Liên, cầm lấy chung lắc xí ngầu.

Đó là một bàn tay phải, thon dài mà nhợt nhạt, đốt ngón tay rõ nét, ngón thứ ba buộc một sợi chỉ đỏ.

Nhờ chung gỗ đen bóng làm nền, màu trắng trông càng nhợt nhạt, màu đỏ lại càng diễm lệ. Một cách chậm rãi, Tạ Liên đưa mắt nhìn lên.

Sau màn lụa như mây đỏ, một thiếu niên mười tám mười chín tuổi lẳng lặng đứng đó.

Là Tam Lang.

Vẫn là áo đỏ hơn lá phong, da trắng như tuyết. Vẫn là gương mặt thiếu niên khôi ngô tuấn tú chẳng dám nhìn gần đó, chỉ là đường nét càng thêm sắc sảo, rũ bỏ sự ngây thơ của thiếu niên, hiện rõ vẻ điềm tĩnh chín chắn. Nói là thiếu niên cũng được, nhưng cũng có thể nói là một người đàn ông.

Giữa đôi lông mày là khí chất ngông cuồng hoang dại, kiêu ngạo vô biên. Vẫn là mắt sáng như sao, con ngươi sâu thẳm, chăm chú nhìn Tạ Liên không rời.

Nhưng mà, sáng như sao chỉ có một mắt trái mà thôi.

Một miếng bịt mắt màu đen, che khuất mắt phải của hắn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN