Thiên Sư Nghiệp Dư Liệu Có Ổn Không ?
Chương 4
Đây là giờ cao điểm của các nhân viên, tuy chỉ chưa vào cửa nhưng cô vẫn trông thấy rõ cảnh tượng đun đút kéo nhau nhồi nhét thang máy để lên, cô có phần phản cảm mà nhíu mày. Mặc Tử Kỳ đã sống bên Anh thởi gian không dài cũng không thể coi là ít được, đối với người Anh, kỷ luật luôn là vấn để đặt ở hàng đầu, vì thế cô cũng không ngoại lệ.
Thôi, cứ từ từ mà sửa chửa vậy!
Cô không bước vào thang máy, cô rất ghét kiểu chật chội này nên cô thà đứng đợi đến khi nhân viên thưa thớt đi rồi mới tính, nên cô quyết định đến phụ cận quanh đấy mua miếng bánh lót dạ sáng.
Quay lại công ty lần nữa, người đã thưa dần, khi Mặc Tử Kỳ chuẩn bị cất bước vào thang máy thì một bóng hình màu trắng nào lại đụng trúng tay cô làm đổ cả nữa ly cà phê ra sàn, cô hơi nhíu mày lại. Có lẽ vì không gian trật hẹp của thang máy, cô ngửi thấy một mùi đàn hương rất nồng phát ra từ người vừa xông vào :
“ Sao trùng hợp thế ? Cô cũng làm ở đây sao ?”
Tiếng nói quá đỗi quen thuộc đến nỗi khiến người khác phản cảm,
Nhìn thấy khuôn mặt của anh, lúc đầu cô cũng hơi sững người nhưng rất nhanh sau đó lại khôi phục lại dáng vẻ bước vào thang máy, bấm nút tầng cao nhất.
“ Sao cô biết tôi lên tầng này ?”
Đến lượt há mồn kêu lên.
Cả tòa nhà đều là của tập đoàn B&C, tầng cao nhất là 35 chỉ có hai căn phòng làm việc, một là phó tổng Mặc Kỳ Phong, hai là chủ tịch cũng chính là cô, người này có lẽ là nhân viên quét dọn hay đưa văn kiện lên thôi, Mặc Tử Kỳ tự nói với chính mình, nhưng cô cũng rất là hiếu kỳ người như anh ta cũng vào được tập đoàn nhà cô làm việc, đúng là cần chỉnh sửa bộ phận nhân sự mà.
Thấy cô không chịu lên tiếng, cũng rất biết điều mà câm miệng, nhưng vẫn không kìm được mà lâu lâu dùng ánh mắt dò xét quét qua cô. Ồ, toàn thân hàng hiệu, nhẫn vàng kim cương lấp lánh Chanel, túi xách là của Prada, đôi giày cao gót là của hãng GUCCI , biết đâu hôm qua nên tăng giá của lá bừa lên. Đúng là ! Haizz, tự giáng vào đầu mình một cục u.
“ TING” Tiếng thang máy mở cửa đánh tan bầu không khí quỷ dị giữa hai người, Mặc Tử Kỳ chỉ mong bước ra khỏi nơi này càng sớm càng tốt, một phút cô cũng chẳng buồn nán lại nơi này. Nhưng khi bước gót chân vừa hay chạm vào nền sàn gạch đen, cô liền khựng lại.
Chỉ thấy ngay trên bức tường đá thạch đen theo phong cách Châu Âu ấy lại treo một chiếc gương đồng bát quát, phía sau nói còn dán hai tấm bùa vàng với mực đỏ rồng bay phượng múa bắt chéo nhau theo chữ X.
Cô ngơ ngác đứng đó mà nghĩ, khi nào công ty lại ưu chuộng thứ vô dụng này, phá hủy cả cái đẹp cổ điển của bức tường. Không cần suy nghĩ nhiều, Mặc Tử Kỳ liền bước nhanh tới giật lấy cái thứ chướng mắt kia xuống. Một bàn tay trắng trẻo hơi gầy liền chớp mắt nắm lấy cổ tay cô đau điếng :
“ Cô làm gì thế ? Đây là bát quái tránh tà, thần vật người thường không nên đụng vào”
Mặc Tử Kỳ muốn giật phắc tay ra, nỗi nào người ấy lại nắm quá chặt khiến cô có thể nhướng mắt liếc nhìn :
“ Đây là công ty nội thất trang trí, chuyên nội thất phong cách Châu Âu chứ không phải nội thất phong cách Chùa cổ.”
“ Cô đúng là mới đến không hiểu gì, hai tháng trước nơi này xảy ra “ náo quỷ”, trong cả tòa nhà, chỉ có tầng này âm khí mạnh nhất, đáng lý chỉ cần nhiều người đi lại tụ hội dương khí hoặc lời dụng ngũ hành bát quát mở cửa thiên thụ dương khí thì không ảnh hưởng gì nhiều, đáng tiếc đây là tầng của chủ tích, phó tổng, cả tầng cộng lại chưa đến 5 người, còn mở cửa thiên….”
“ Stop, you’re talking so much, tôi không biết cái gì gọi là dương khí âm khí, tôi chỉ biết bức tường thạch đen này là do cha tôi rất khó mời đại sư bên Úc thiết kế chọn nguyên liệu, tôi không thích mấy thứ đồ chơi nhảm nhí này treo trên bức tường này.”
Lời dứt, cô không màng đến ánh mắt mở to của đối phương , vung tay gạt bỏ chiếc gương đồng bát quái và hai tấm bùa quăng mạnh xuống đất,
“ Từ giấy phút này, tôi cũng không muốn nghe nửa câu ma quỷ , thần thánh gì nữa”
Nói xong, cô như “ mèo ba tư” cao quý lạnh nhạt mà quay lưng bước đi. Nhìn theo tấm lưng thẳng thắp xa dần của cô, mới ngậm miệng hồi hồn:
“ Cô…cô… đúng là, mà cô là ai? Đợi đã…”
Anh vừa chạy theo vừa la oai oái, nhưng người trước vẫn chẳng màng dừng gót.
Một người đi trước, một người chạy sau mà phớt lờ chiếc bóng đen đang lay hoay lửng lơ trên không trung.
Chiếc bóng đen bay tới gần chiếc gương bát quát bị nứt đường dài, một ngón tay màu đỏ dài trừng 2 centimet từ bóng đen thò ra hòng đụng vào nhưng vừa mới chạm phải
“ Xèo….” Làn khói nhẹ bốc lên, ngón tay kia nhanh chóng rút vào bóng đen rồi tan biến không còn dấu vết như chưa từng tồn tại.
“ Rắc…. Coop” Làn khói mất dần, vết nứt chiếc gương lan dài rồi dẫn đến vỡ ra, hai tấm bùa màu vàng vẫn còn màu mực chu sa đẹp đẽ khi nãy nay đã lòa nhèo ra thành một vết mực đỏ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!