Trưởng công chúa nghi ngờ Vân Nhược Linh bị yêu quái ám nên vừa nghe thấy lời nói của Nam Cung Nguyệt thì trốn ở phía sau lưng Mai cô cô, sợ hãi chỉ vào nàng: “Được lắm, thì ra ngươi thật sự là yêu quái.
Bây giờ ngươi to gan thật đấy, dám uy hiếp mọi người đúng không? Vân đại sư, ngươi còn không mau khống chế nàng ta, đừng để nàng ta làm hại đến Ly vương phủ nữa.”
Đúng lúc này, Thuý Nhi dẫn mấy nha hoàn đi từ trong phòng của Vân Nhược Linh ra, trong tay cầm một chiếc hộp và hét toáng lên: “Bẩm Công chúa, phu nhân, bọn ta lục soát được một chiếc hộp ở gầm giường của Vương phi.”
“Còn không mau nộp đến đây, xem thử bên trong có cái gì?” Nam Cung Nguyệt nheo mắt lại đầy thâm độc, trong đôi mắt loé lên tia đắc ý.
Tốt lắm, nhân lúc Vương gia không ở nhà, nàng ta đã bảo Vân Vũ thiêu chết Vân Nhược Linh, như vậy nàng ta sẽ diệt trừ được kẻ thù không đội trời chung này.
Thuý Nhi vội vàng chạy đến, nàng ta vừa đi đến trước mặt Trưởng công chúa rồi lập tức mở nắp hộp ra, đưa đến trước mặt Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa đi đến gần nhìn chiếc hộp, rồi đột nhiên hoảng sợ, lập tức hét “á” lên một tiếng chói tai.
Nàng ta sợ hãi vội vàng lùi về phía sau hai bước, gương mặt tái nhợt, kinh hoàng nói: “Đây là thứ gì vậy? Đáng sợ quá!”
Nam Cung Nguyệt cũng làm vẻ mặt sợ hãi, run rẩy nói: “Trưởng tỷ, lẽ nào đây là trái tim của con người sao? Là tim của ai, sao nó lại ở dưới gầm giường của tỷ tỷ?”
Vẻ mặt của Mai cô cô ở bên cạnh cũng kinh hãi nói: “Ngày hôm qua Tiểu Thuyên Tử mất tích, lẽ nào đây…!đây là tim của Tiểu Thuyên Tử?”
Vào lúc này Vương bà tử đột nhiên chui từ trong đám người ra, bà ta vừa chui ra đã liều chết cướp lấy chiếc hộp rồi ôm chặt vào trong lòng, bắt đầu khóc rống lên: “Tiểu Thuyên Tử, đây có phải là trái tim của Tiểu Thuyên Tử không? Tiểu Thuyên Tử, cháu chết thê thảm quá, có phải cháu bị Vương phi ăn thịt rồi không…”
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng này thì đều thay đổi vẻ mặt.
Mọi người nhìn chằm chằm vào Vân Nhược Linh với ánh mắt sợ hãi, lần này mọi người thật sự chắc chắn nàng là yêu quái ăn thịt người.
Nam Cung Nguyệt nhếch khóe môi nở nụ cười lạnh lùng, tất cả đều đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió Đông mà thôi.
Chỉ cần Trưởng công chúa ra lệnh, Vân Nhược Linh chắc chắn tiêu đời rồi.
Nàng ta đặt hết tâm tư để làm nhiều chuyện như vậy cũng vì khoảnh khắc này đây.
Lần này mọi người nhìn thấy trái tim đó, ai ai cũng sợ hãi bàn tán.
“Hoá ra Vương phi thật sự là yêu quái, chẳng trách nàng ta có thể trở nên xinh đẹp trong một đêm.
Nói không chừng vì hút máu của người khác nên nàng ta mới trở nên xinh đẹp.”
“Nàng ta còn tự nhiên biết y thuật nữa, đây chắc chắn là yêu thuật nên mới thần kỳ như vậy.”
“Đúng vậy, nàng ta có thể ghép lại tay gãy cho người khác, trên thế gian này chưa có ai có y thuật lợi hại đến như vậy, đây chắc chắn là yêu thuật rồi.
Nếu như không diệt trừ thì Ly vương phủ chúng ta sẽ lâm nguy mất.”
Nghe thấy lời bàn tán của mọi người, gương mặt của Trưởng công chúa đột nhiên tối sầm lại.
Nàng ta tức giận trừng mắt nhìn Vân Nhược Linh, hét lên với đám nha hoàn và bà tử đứng ở sau lưng: “Người đâu, bắt con yêu quái này lại cho bổn cung.
Bổn cung phải thiêu nàng ta, để nàng ta ra khỏi cơ thể của Vân Nhược Linh!”
Nàng ta vừa mới ra lệnh, đám bà tử định đi lên phía trước bắt Vân Nhược Linh.
Đám người Thu Nhi vội vàng chặn trước mặt nàng, nàng cũng tức giận hét lên: “To gan, ai dám! Nếu như các ngươi dám bắt ta, các ngươi không sợ Vương gia trách tội các ngươi sao?”
Trưởng công chúa hừ lạnh: “Đây là mệnh lệnh của bổn cung, Diệp Hàn cũng phải nghe theo bổn cung.
Ngươi bị yêu quái nhập vào, sát hại tính mạng con người, ăn thịt người, uống máu người, ngươi chính là yêu quái.
Bổn cung xử lý con yêu quái ngươi là thay trời hành đạo, là việc chính nghĩa.
Bổn cung tin rằng nếu như Diệp Hàn biết cũng sẽ tán thành quyết định của bổn cung.”