Vân Vũ đứng ở bên cạnh thăm dò nói: “Đúng vậy, Công chúa là đang trừ hại cho dân.
Người đâu, bắt Vương phi lại, bần đạo phải đích thân châm lửa đốt con yêu quái này rời khỏi cơ thể của Vương phi ban đầu và trấn an Ly vương phủ.”
“Đúng vậy, phải thiêu chết yêu quái để trừ hại cho dân, thiêu chết yêu quái để báo thù cho Phấn Nhi và Tiểu Thuyên Tử!” Đám hạ nhân không biết gì cũng lập tức nhìn Vân Nhược Linh với ánh mắt hung dữ, khoa tay múa chân hét ầm lên.
Bây giờ mọi người đều rất hận Vân Nhược Linh, rất muốn lột sạch da nàng để báo thù cho Phấn Nhi và Tiểu Thuyên Tử.
Sau khi gầm lên, đám người bà tử vẩy nước quét nhà khoẻ mạnh cường tráng đi lên phía trước, đẩy đám người Thu Nhi ra rồi tức giận bắt Vân Nhược Linh lại.
Lúc này tất cả vô cùng giận dữ, không cần Trưởng công chúa dặn dò thì cũng có mấy người nha hoàn và bà tử tự giác đến bắt yêu quái, trừ hại cho dân.
Nam Cung Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng này vô cùng đắc ý nhếch khóe môi cười.
Vân Nhược Linh, cuối cùng ngươi cũng có ngày này.
Vân Nhược Linh lạnh lùng liếc nhìn Nam Cung Nguyệt, nàng đoán những chuyện này đều do nàng ta giở trò.
Không ngờ nàng ta lại hành động nhanh chóng như vậy, khiến cho nàng chưa chuẩn bị gì cả.
Nàng tưởng Nam Cung Nguyệt sẽ hành động sau hai ngày, cho nên cũng không phái mấy tên thị vệ canh giữ ở trong sân phủ của mình.
Mà có lẽ đám người Lý Tam vẫn còn đang canh giữ ở sân trước nên không biết chuyển xảy ra ở sân sau này.
Nàng bị đám người bà tử bắt lại, vì không biết võ công nên chỉ đành thầm cầu nguyện trong lòng.
Nếu như có nam thần dũng mãnh hơn người, cao to soái khí, toả ánh hào quang đến giúp nàng thì tốt biết mấy.
Vân Vũ thấy Vân Nhược Linh bị khống chế, lập tức nói: “Người đâu, mang củi, đốt lửa, chúng ta phải thiêu chết con yêu quái này.”
Hai tên tiểu đạo đồng bắt đầu khiêng củi, nhặt những cây củi khô từ trong phòng chứa củi rồi chất thành một đống.
Sau đó có một tên tiểu đạo đồng mặc đồ màu xanh đốt một cây đuốc trong tay, nhìn chằm chằm vào Vân Nhược Linh với ánh mắt u ám.
Vân Vũ lại tức giận chỉ cây kiếm bằng gỗ đào trong tay về phía Vân Nhược Linh, nói: “Người đâu, đưa con yêu quái này lên trên đống củi rồi lập tức châm lửa đốt.
Chỉ một lát nữa thôi hình dạng ban đầu của nàng ta sẽ bị thiêu cháy, nàng ta sẽ không thể gây hoạ cho nhân gian được nữa.”
Bà tử vừa nghe thấy thì cố gắng bắt Vân Nhược Linh và ném nàng lên trên đống lửa, hơn nữa còn lấy dây thừng trói nàng lại.
Vân Nhược Linh thấy mình sắp đi đến bờ vực của cái chết đến nơi rồi, nàng vừa vùng vẫy vừa hét toáng lên: “Láo xược! Ta không phải là yêu quái, ta là Ly vương phi.
Ta sẽ ghi nhớ những ai ra tay bắt ta, trói ta, nếu như ta chưa chết thì ta sẽ không tha cho bất kỳ ai, nếu như xuống âm tào địa phủ, có làm quỷ ta cũng sẽ không tha cho các ngươi đâu.
Còn cả đám người Trưởng công chúa, Nam Cung Nguyệt và tên tà đạo các ngươi nữa!”
Thu Nhi và đám người Tiểu Lam cũng vội vàng chạy đến, tất cả đều vây xung quanh trước đống củi để cứu Vân Nhược Linh.
Nhưng kết quả lại bị mấy người bà tử thô bạo hết đẩy rồi đến đè, đè bọn họ xuống dưới đất.
Thu Nhi tức giận nghiến răng, cắn môi dưới đến bật máu.
Nàng ấy trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu, tức giận hét lên: “Trưởng công chúa, Nguyệt Trắc phi, các người dám lạm dụng tư hình với Vương phi, nếu như Vương gia quay về chắc chắn sẽ không buông tha cho mấy người đâu.
Vương phi không phải là yêu quái, các người nhân lúc còn chưa muộn thì mau dừng tay lại, cải tà quy chính, nếu không các người sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”
Đôi mắt của Tiểu Lam cũng đỏ bừng, tức giận nói: “Các người nhân lúc Vương gia không ở đây nên tự mình giết hại Vương phi.
Ta nói cho các người biết, đây không phải là trái tim của con người mà là tim lợn.
Tiểu Thuyên Tử cũng chưa chết mà bị Nam Cung Nguyệt hại, tất cả những chuyện này đều là âm mưu của nàng ta.”