Thiên Tài Hồn Chú Sư - Chương 3: Gia Tộc Khảo Nghiệm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Thiên Tài Hồn Chú Sư


Chương 3: Gia Tộc Khảo Nghiệm


Thời gian thấm thoát, thoáng chốc đã năm năm trôi qua. Mộ Ly ngồi ở lương đình dõi mắt nhìn bên ngoài tuyết rơi đầy sân, có mấy cái bông tuyết đọng lại trên những cây ngô đồng, ngô đồng trĩu xuống !

Quanh thân nàng linh khí tự động hấp thu, vận chuyển vào đan điền khí hải, lại như đá chìm đáy bể, không có bất kì động tĩnh !

Nàng dùng thời gian năm năm, giải khai rồi một trăm lẻ bảy đạo huyệt vị, hấp thu linh khí so với người khác gấp nhiều lần, lại cũng không thể lấp đầy khí hải, bước vào luyện khí kỳ, nàng cũng không gấp gáp, có câu: dục tốc bất đạt. Nàng vẫn luôn ghi nhớ.

Nàng phát hiện từ khi mình trọng sinh, nàng đặc biệt yêu thích ngồi ở lương đình ngắm tuyết rơi xuống ngô đồng uyển, cảm giác rất kỳ lạ, yên tĩnh lại ấm áp. Mỗi mùa tuyết rơi, nàng đều ngồi ở đây tu luyện, phát hiện tốc độ vận chuyển linh khí nhanh gấp mấy lần. Phượng Cầm thường khuyên ngăn nàng không nên ở dưới tuyết quá lâu, dễ bị cảm, nàng ậm ừ gật đầu cho qua, mẫu thân nàng cũng không nói nữa !

Mộ Ly cầm trên tay một quyển sách, sách có chút ố vàng, cũ kĩ nhưng rất dày, nàng đọc rất chuyên tâm, chân mày đôi lúc nhíu chặt lại.

Nhìn kỹ, đây là một quyển sách thuốc, trên sách vẽ các loại thảo dược, thiên kì bách quái, ngoài ra còn có các loại phương thuốc, cách chế thuốc, chữ phi thường nhiều. Thế nhưng trí nhớ Mộ Ly rất tốt, cơ hồ đọc lướt qua đều đã ký ở trong lòng.

Quyển sách này là nàng mượn của Quân La, còn nhớ hai năm trước, khi Mộ Vân giao tất cả sự vụ cho Lan gia Lan Uyển cai quản, nàng cơ hồ là cắt xén bạc mỗi tháng của mẹ con nàng. May nhờ có Quân La là một dược tề sư, nàng chế dược đem ra phường thị bán, cuộc sống ba người cũng không phải là quá khó khăn !

Tề Hằng đại lục không chỉ có người tu tiên, ngoài ra còn có các chức nghiệp khác như: luyện đan sư, dược tề sư, trận pháp sư, phù chú sư,… Luyện đan sư là chức nghiệp cao quý cũng như hiếm hoi nhất. Bởi vì luyện đan sư điều kiện hà khắc nên đại lục này phi thường hiếm hoi. Muốn trở thành một luyện đan sư phải có tinh thần lực mạnh hơn người thường, thứ hai phải có tiền, bởi vì có tiền mới có thể mua dược liệu, phương thuốc luyện đan. Người ta thường nói luyện đan sư thường phí tiền là vì vậy. Luyện đan sư chia làm dược tề, dược sư, đan sư, tông sư. Người mới biết luyện thường sẽ tinh lọc một số phương thuốc cầm máu đơn giản gọi là dược tề, sau đó tinh lọc dược thảo thành nước thuốc có tác dụng trợ giúp tu luyện gọi là dược sư. Chỉ có tinh luyện nước thuốc thành viên chất rắn mới được gọi là đan sư. Luyện đan sư chia làm cửu phẩm : nhất phẩm, nhị phẩm, … cho tới cửu phẩm. Trên cửu phẩm còn có tiên đan, thần đan. Thế nhưng, Tề Hằng đại lục luyện đan sư cao nhất phẩm cấp chỉ tới ngũ phẩm. Bởi vì càng lên cao càng khó tu luyện, cần tinh thần lực và dược liệu rất nhiều. Hỏi tại sao luyện đan sư lại thưa thớt, đó là bởi vì hầu như khi xuất hiện một luyện đan sư sẽ được tông môn hay gia tộc mời chào, họ có tài nguyên cung cấp cho luyện đan sư. Vì vậy mà luyện đan sư cũng chỉ luyện đan dược cống hiến cho gia tộc con em. Nên ở ngoài thường rất ít xuất hiện đan dược, bởi vậy trong tiệm thuốc hay cửa hàng thường bán đan dược với giá trên trời.

Mộ Ly đối với dược liệu luyện đan rất có hứng thú, tuy rằng trong ký ức nàng có rất nhiều phương thuốc, lại chung quy là của người khác, nàng có đọc cũng không hiểu. Nhìn quyển sách này, tuy là những loại dược liệu, phương thuốc bình thường, thế nhưng Mộ Ly lại như được mở mang đầu óc. Nàng hiện giờ đã có thể luyện chế một số dược tề dũ thương, cầm máu đơn giản. Chỉ là nàng tuổi còn nhỏ, vẫn không thể thực hành, mẫu thân không cho nàng đi phường thị mua dược, nàng chỉ có thể lén lút lấy dụng cụ của Quân La để thử nghiệm !

Mộ Ly cho rằng, tu luyện là quan trọng, thế nhưng đan dược những thứ này nọ vẫn rất cần thiết. Tuy rằng nàng không ỷ lại đan dược phụ trợ, thế nhưng con người ai sẽ bảo đảm này một đời không bị thương, không bị bệnh sao.

Quân La không biết từ lúc nào đã đứng ở sau lưng Mộ Ly, khoác thêm cho nàng một chiếc áo lạnh, nhẹ giọng nói :”Tiểu tiểu thư, vào nhà đi thôi, tuyết trở lạnh rồi !”

Mộ Ly khẽ gật đầu rồi đứng lên đi vào nhà, có mấy cái bông tuyết rơi xuống vai nàng, lại cấp tốc bị nhiệt độ hòa tan, hóa thành một vũng nước thấm vào trong lớp áo.

Quân La đã quen Mộ Ly thái độ lãnh đạm, nàng cảm thấy bóng lưng đứa nhỏ này có chút cô độc, cho rằng nàng tự ti bởi vì ách y, Quân La ánh mắt càng thêm yêu thương.

Mộ Ly vào nhà thời điểm, nhìn thấy Phượng Cầm loay hoay bận rộn, tay áo xoắn tới khuỷu tay, đã không còn cái loại đó hơi thở bốc đồng thiếu nữ vị, ngược lại thêm vài phần thành thục. Mặc dù nói tu sĩ tu luyện có thể duy trì tuổi trẻ, thế nhưng đó là chỉ ở những tu vị cao, luyện khí kỳ chung quy chỉ là thân thể cường tráng hơn người phàm chút ít mà thôi, Phượng Cầm đã kẹt ở luyện khí bát tầng năm năm không tiến triển, một là nàng không có như ở phượng gia như vậy điều kiện tu luyện, hai là Mộ Vân phản bội nàng, làm cho nàng tâm tình rầu rĩ, sa sút, kéo theo tu vi sụp xuống. Còn nhớ lúc Mộ Ly trọng sinh, nàng vẫn còn là cái loại đó thiếu nữ cao ngạo, coi trời bằng vung, nay nàng đã là một thiếu phụ, một thiếu phụ đáng thương chờ phu quân sủng hạnh, đáng tiếc không ai để ý tới nàng !

Mộ Ly nhẹ thở dài, nàng đột nhiên nhớ lại một câu:

Hồng nhan dịch lão, phương hoa khoảnh khắc !

Cho dù tu tiên thì như thế nào, tu sĩ cùng người phàm cũng chỉ như nhất đạo hồng câu mà thôi. Một trăm năm đối với tu sĩ mà nói không đáng là gì, đối với người phàm lại là một đời, một đời giãy dụa cầu sinh, yêu hận bi hỉ đan xen, đến cuối cùng chỉ còn lại đống tro tàn.

Đời người như giấc mộng, vui vẻ được mấy lần !

Thấy Mộ Ly đứng ở cửa không vào, Phượng Cầm vẫy vẫy tay, nói :”Ly nhi ! Đứng ngoài cửa làm gì đó, mau vào nhà. Đến…mẫu thân đã làm thức ăn, ngươi mau ngồi xuống !”

Mộ Ly ngoan ngoãn ngồi xuống, trên bàn đã đầy đủ tất cả món ăn, hương thơm lan tỏa tứ phía, có phù dung kê phiến, có toan lạt hoàng qua, đủ mọi màu sắc trông rất đẹp mắt.

Phượng Cầm, Quân La đều lần lượt ngồi xuống, Phượng Cầm gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén của nàng, cười nói :”Ly nhi ! Mau ăn đi”

Mộ Ly chú ý tới tay nàng lúc, bàn tay trắng nõn chằng chịt vết thương, mấy đạo vết bỏng sưng tấy nổi bật da thịt, phá lệ bắt mắt.

Mộ Ly rủ xuống mắt, che dấu trong mắt tâm tình, một thiên kim tiểu thư, lại luân lạc tới mức xuống bếp nấu nướng, cũng thật là khó cho nàng ! Đem miếng thịt bỏ vào trong miệng chậm rãi nhấm nháp, mềm mềm dai dai, cũng không tệ lắm !

“Ngon không ?” – Phượng Cầm một bên gắp thức ăn, ấm áp hỏi nàng.

Mộ Ly gật gật đầu xem như trả lời, xem trên mặt Phượng Cầm thoáng qua một mạt vui sướng, nàng biết nàng tâm tình rất tốt. Có thể không tốt sao ! Thành quả mình làm ra được công nhận, đó cũng là một niềm vui sướng

“Tiểu thư, ba ngày nữa là trong tộc sở hữu tất cả đứa nhỏ đều phải đi chủ gia trắc linh căn, hôm đó em phải đi phường thị làm giao dịch dược tề, không cùng với tiểu thư đi chủ gia được. Tiểu thư cùng Ly nhi một mình không sao chứ ?” – Quân La đột nhiên mở miệng nói, nàng nhìn về phía Phượng Cầm, trong mắt không che dấu được lo lắng, nàng biết tính tình của tiểu thư, cho dù mấy năm nay thu liễm rất nhiều, thế nhưng Mộ gia không có một hàng tốt, nàng sợ tiểu thư nhất thời kích động thương tâm !

“Quân La, em không cần phải lo lắng, ta đã không còn là thiếu nữ ngây thơ lúc trước, ta biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Nếu đã người không coi ta tồn tại, ta làm sao phải thương tâm khổ sở, ta chỉ là vì tương lai của Ly nhi mà thôi !” – Phượng Cầm nhếch môi qua một vệt khinh thường, năm năm nàng đã nhìn thấu được rất nhiều, tâm đã sớm như chỉ thủy, nếu đã nhân vô tình, nàng làm sao còn phải khổ sở chờ đợi, nàng muốn so với bất kỳ kẻ nào sống được tiêu dao, thống khoái. Bọn họ muốn nhìn nàng bất lực, thống khổ, chết dần chết mòn, nàng sẽ không cho bọn họ như ý nguyện. Nếu không phải vì để cho Ly nhi trắc linh căn, nàng mới sẽ không thèm bước vào chỗ đó một bước.

“Tiểu thư có thể nghĩ thoáng như vậy là tốt rồi ! Không biết Ly nhi là linh căn gì, không cần nghĩ cũng nhất định là linh căn tốt nhất, tiểu thư người lúc còn trẻ là thiên tài, Ly nhi có thể tệ đi nơi nào. Tiểu thư người nói có đúng hay không ?” – Quân La thở phào nhẹ nhõm, nàng còn sợ tiểu thư nghĩ không thông suốt, đến lúc đó chỉ có thể chịu thiệt. Không muốn nhắc lại chuyện đó, nàng nhanh chóng nói sang chuyện khác, nàng nhìn về phía yên lặng ăn cơm Mộ Ly cười híp mắt

“Quân La, em chỉ được cái khoác lác dẻo miệng, còn không nhìn Ly nhi là ai sinh ra đâu !” – Phượng Cầm bĩu môi một cái, trong mắt lấp lánh tự hào không che dấu được, nàng nhìn về phía Mộ Ly ánh mắt càng đầy hi vọng, như nhìn thấy một bảo vật vô giá.

Mộ Ly âm thầm đem phản ứng của hai người thu hết đáy mắt, sâu trong đáy mắt biểu tình rất phức tạp, nàng rủ xuống mi mắt tiếp tục yên lặng ăn cơm. Chỉ sợ phải để cho Phượng Cầm thất vọng rồi, nàng vốn không muốn cho ai biết nàng là hiếm có lôi linh căn. Bởi vì phương thức tu luyện của nàng khác với người của thế giới này, cho nên nàng mới có thể yên tâm tùy thời hấp thu linh khí mà không sợ bị ai phát hiện. Nếu để cho nhân biết nàng là hiếm có linh căn, ai có thể đảm bảo nàng không bị nhân dòm ngó, bóp nát từ trong trứng nước. Đặc biệt là tình cảnh trong gia tộc hiện nay như hổ rình mồi.

Cây to thì đón gió !

Đạo lý này xưa nay không bao giờ sai, trước khi chưa có đủ thực lực khinh nhờn hết thảy, nàng tình nguyện đem phong mang cất giấu, lột bỏ móng vuốt làm một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, giấu mình vào trong bóng tối xem ngươi tranh ta đấu. Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi ! Cớ sao mà không làm, làm gì phải ngu dại đưa mình ra tới đầu sóng ngọn gió mặc người xâu xé !

Một bữa cơm trôi qua vui vẻ, thế nhưng trong mỗi người cất chứa tâm sự nặng nề.

Hôm nay là trong tộc trọng yếu ngày, sở hữu tròn năm tuổi đứa nhỏ đều phải đi chủ gia trắc tư chất. Mộ Ly cũng bị Phượng Cầm vực dậy rất sớm để chuẩn bị. Hôm nay nàng mặc một cái váy màu xanh lam, tóc thắt bím gọn vén sang hai bên, nhìn qua trông rất linh khí. Mộ Ly được kế thừa vẻ đẹp của mẫu thân Phượng Cầm, từ nhỏ bởi vì tu luyện nên da thịt sáng bóng không tỳ vết, cái mũi cao cao, môi anh đào, liễu diệp mi, con mắt sâu thẳm hút hồn người, khuôn mặt lãnh đạm xa cách, làm cho người ta có cảm giác nàng không hợp với lứa tuổi hiện có. Lại mang cho người một cảm giác thần bí, thanh lãnh, phảng phất cao cao tại thượng, không thể có bất cứ khinh nhờn.

Mộ Ly nhìn mình trong gương, mặt triệt để hắc. Nghĩ nàng một cái linh hồn ngàn năm, nội tại một cái ngụy loli năm tuổi trên người thì thôi, thế nhưng còn cho nàng thắt bím, thấy thế nào cũng cảm thấy quái dị ! Nhìn ảnh ngược ra bóng dáng của mình, Mộ Ly âm thầm hài lòng, tuy nói rằng nàng là cái lão yêu ngàn năm, thế nhưng sinh tại một mỹ nhân trên người, nàng vẫn là rất hài lòng. Ai mà không thích mình xinh đẹp đâu ! Kiếp trước, vất vơ vất vưởng, nàng đâu thể soi gương, chỉ có thể từ linh hồn người khác chiếu ra cái bóng linh hồn mờ nhạt của chính mình, không thấy rõ hình dáng ra sao, tâm tình lúc đó có thể nghĩ.

Phượng Cầm nắm tay nhỏ của nàng, dắt nàng ra khỏi ngô đồng uyển, xuyên qua một rừng trúc, lá trúc xào xạt bên tai, ánh nắng chiếu xuống xua tan cái lạnh của băng tuyết phủ xuống nền đất đá. Chân đạp trên nền đất xanh, Mộ Ly cảm thấy tâm tình yên ả dị thường, như trở về kiếp trước, mẫu thân dắt tay nàng đi trường học, đi những bước đi non nớt đầu đời, lúc đó nàng thấp thỏm, lo âu, cảm thấy lạc lỏng khi rời xa vòng tay mẫu thân. Còn bây giờ, nàng bình tĩnh dị thường, bình tĩnh có lẽ là yên lặng đón nhận, hưởng thụ sự ấm áp này. Đi qua ngàn năm, nàng không còn là khi đó nữa bốc đồng không hiểu chuyện, nàng hiểu được yêu thương. Thế nhưng nàng sẽ yêu thương trong thầm lặng, không mãnh liệt, không nóng bỏng, nhưng thầm lặng quan tâm, như dòng dung nham yên lặng chảy dưới đáy núi lửa, gom góp từng chút một, thiêu đốt âm ỉ dưới đáy lòng đất, chờ đợi ngày nào đó sẽ phun trào.

Lần đầu tiên bước ra khỏi ngô đồng uyển, Mộ Ly đem hết xung quanh đường đi nước bước kí vào trong lòng, phải nói Mộ gia phong cảnh rất tốt, khắp nơi đều là đình đài lầu các, hoa thơm cỏ lạ chen chúc ven đường, đi qua mấy dãy hành lang lớn, đập vào mắt Mộ Ly là một cái quảng trường lớn rộng cả ngàn mét, trên quảng trường xếp ngăn nắp mấy cái kệ gỗ lớn, có đao, kiếm, thiết chùy, bao cát đủ loại binh khí. Theo như nàng biết, đây có lẽ là luyện võ tràng đi ! Không nghĩ lại lớn như vậy, phô trương, đại khí không đủ để hình dung về nó. Chỉ là hôm nay sân tập vắng tanh, thỉnh thoảng có ngọn gió mạnh thổi qua rung lên binh khí lét két lanh canh, có vẻ xơ xác tiêu điều. Băng qua quảng trường một phần khắc chung, nàng thấy được một tòa xa hoa đại khí, rường cột chạm trổ kiến trúc thật cao đứng vững, nhà gỗ trúc xá thấp thoáng ở cây xanh trong biển hoa. Nha hoàn phó dịch đâu vào đấy bận rộn chạy tới chạy lui, còn có đại nhân đồng dạng nắm đứa nhỏ đi vào đến.

Lúc nàng cùng Phượng Cầm đi tới, trong sân đã đứng đầy người, có lớn có nhỏ. Hai bên giáp mặt nhìn nhau, cũng nhất thời không nhận ai ra ai. Đối với mọi người phóng tới ánh mắt tò mò nghiên cứu, Phượng Cầm xem như không thấy, dắt tay nàng đi hướng bên phải một góc đứng yên ở đó. Không bao lâu, một trận áp lực chợt lóe mà qua, nàng thấy rõ ràng trên ghế chủ vị đã ngồi một người. Nam nhân khoảng chừng ba mươi mấy tuổi, thân mặc một bộ trường bào xanh thẫm, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, mày kiếm mắt sáng, một thân tuấn dật phi phàm, có thể giây giết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ.

Bên tay chợt căng thẳng, tay Phượng Cầm đã siết tay nhỏ của nàng đến đỏ bừng, từ góc độ này, nàng nhìn thấy mẫu thân sống lưng cương trực, miệng mân thành một đường thẳng, hai mắt nhìn chằm chằm người nam nhân kia. Mộ Ly nhíu nhíu mày, nhịn trên tay đau đớn muốn rút ra, nàng cúi đầu suy nghĩ: mẫu thân nàng chưa bao giờ thất thố như vậy qua, từ mấy năm nay, mẫu thân nàng hầu như chưa từng tức giận hay biểu lộ xúc động quá mức. Mà để cho mẫu thân nàng kích động như vậy, chỉ có một người…

Giống như hưởng ứng suy nghĩ của Mộ Ly, sở hữu tất cả nhân đều hướng nam nhân kia hô một tiếng :

“Tham kiến gia chủ”

Mộ Ly mới chú ý đến nam nhân này, biết hắn là nàng kiếp này phụ thân – Mộ gia gia chủ Mộ Vân, không thể không nói, hắn quả thật có bản sự làm cho nữ nhân vì hắn điên cuồng, chỉ bằng khuôn mặt, thần thái kia cũng đủ lấy đi biết bao thiếu nữ tâm. Thế nhưng nàng đối với hắn không đề nổi một tia hảo cảm. Một nam nhân, không đảm đương nổi trách nhiệm với thê nhi, không đáng cho mẫu thân nàng vì hắn chung tình.

Nam nhân phất phất tay bảo mọi người im lặng, sau đó sang sảng hữu lực nói :”Lời dư thừa ta không nói nữa ! Gia tộc một năm một lần kiểm tra tư chất chính thức bắt đầu”

Lời hắn vừa nói xong, bên cạnh đi ra một vị lão giả, lão giả đi đến trước một cái bàn, trên bàn đặt một quả thủy tinh cầu lớn bằng nắm đấm của người trưởng thành, lão giả hắng giọng hô “bắt đầu”, đã có một nam oa nhi từ trong hàng bước ra. Theo chỉ thị của lão giả, nam hài đặt tay lên quả cầu, sau mấy giây quả cầu không có phản ứng, lão giả thất vọng lắc đầu:

“Mộ Liêm, không có linh căn”

Chỉ thấy nam hài kia đứng sững sờ ngốc tại chỗ, sau đó khóc òa lên, cha mẹ của hắn cũng một bộ thất vọng nặng nề dắt hắn đi ra ngoài. Hắn đời này, coi như xong rồi !

Mộ Ly thấy tình cảnh này, cũng chỉ lắc lắc đầu, không có linh căn không đáng trách, kẻ nhu nhược mới là đáng giận nhất. Một nam tử hán đại trượng phu, khóc lóc om sòm còn ra thể thống gì ! Thay vì khóc, không bằng cố gắng vực dậy, tìm cách làm cho mình cường đại lên. Thế nhưng, trên đời này, có mấy ai có thể vượt qua đả kích vùng dậy đứng lên !

Sau Mộ Liêm, lần lượt cũng có vài đứa trẻ trắc nghiệm, có người vui, cũng có người buồn, lão giả cũng như không có bất kỳ gợn sóng đọc lên từng tên một :

“Mộ Khiêm, mộc thủy song linh căn”

“Mộ Hoa, ngũ linh căn”

“Mộ Bạch, kim thổ thủy tam linh căn”

“Mộ Lan, thủy hỏa song linh căn”

“…”

Đợi đến người thứ mười, từ bên đối diện đột nhiên đi ra một đôi song sinh nam nữ hài, hai người lần lượt báo tên, mới bắt đầu khảo nghiệm.

Nghe hai người tên, Mộ Ly cảm thấy một trận quen thuộc, rồi nhất thời cũng nghĩ không ra là quen thuộc ở nơi nào nghe qua.

Chỉ thấy kia nữ hài đặt tay lên thủy tinh cầu, thủy tinh cầu phát ra một trận chói mắt quang mang, ngay cả Mộ Vân cũng xuẩn xuẩn dục động muốn đứng lên. Lần này, lão giả thanh âm nghe có chút kích động :

“Mộ Tình, thủy thiên linh căn”

Còn chưa đợi trong sân kịp hoàn hồn, bên kia nam hài đã đặt tay lên thủy tinh cầu, thủy tinh cầu lại một trận nóng rực hồng quang. Lão giả thanh âm run rẩy :

“Mộ Tranh, hỏa thiên linh căn, là thủy hỏa song hành”

Mộ Vân kích động đứng dậy, khó có thể tin hỏi :”Cái gì ? Là thủy hỏa song hành”

Lão giả không dám giấu diếm nói :”Đúng vậy ! Thật là thủy hỏa song hành, Mộ Tình là thủy linh căn, Mộ Tranh là hỏa linh căn, bởi vì hai người là huynh muội song sinh, bất luận là độ tinh khiết hay tính chất đều là tương đồng với nhau, đều là thiên linh căn, có thể lẫn nhau hô ứng, lẫn nhau hỗ trận, hai người tu luyện bổ sung cho nhau, làm chơi mà ăn thật. Tình huống này ngàn năm mới gặp một lần, gọi thủy hỏa song hành, thủy và hỏa vốn dĩ chính là hai trạng thái trái ngược nhau, kềm chế nhau, thế nhưng thủy hỏa song hành không đồng nhất dạng, chúng nó là thiên địa hòa hợp, không có khoảng cách, chỉ cần một bên tu luyện, bên kia cũng sẽ đồng dạng hưởng lợi ích giống như vậy. Nếu như, thủy hỏa hợp nhất, hiệu quả có thể to lớn không tưởng tượng nổi”

Mộ Ly còn là lần đầu tiên nghe về thủy hỏa song hành, nghe bọn họ kích động như vậy, có lẽ không phải vật tầm thường !

Mộ Vân kích động cười to, hai mắt mạo tinh quang :”Hảo ! Hảo ! Không hổ là nhi tử nữ nhi của ta, quả thật không để cho ta thất vọng. Ngàn năm khó gặp thủy hỏa song hành cũng rơi xuống Mộ gia ta, tổ tiên phù hộ a !”

Phượng Cầm nhìn hắn cười to vui sướng, hai mắt giận đến sung huyết, từ lúc nàng vào đến giờ, hắn cũng không nhìn nàng một cái, bây giờ hai đứa con của tiện nhân kia cũng để cho hắn vui sướng như vậy. Rốt cuộc hắn coi nàng là cái gì ?

Có lẽ ánh mắt của nàng quá mức nóng bỏng, làm cho Mộ Vân đang cười to bỗng có cảm giác đến, hắn quay đầu nhìn lại, nhìn kia trương xinh đẹp dung nhan quen thuộc, trong ánh mắt có tức giận, có oán thán, nhất thời làm cho hắn buộc miệng thốt ra :”Cầm nhi !”. Không khí trong chốc lát yên tĩnh quỷ dị, hầu hết nhân trợn tròn mắt xem này một màn, không ai lên tiếng.

“Năm năm không gặp, muội muội càng phát ra xinh đẹp động lòng người, dung nhan của muội làm cho tỷ tỷ hổ thẹn. Chỉ tiếc muội thường ở ngô đồng uyển không ra ngoài, làm cho ta không thể cùng muội bồi dưỡng tình cảm !” – bỗng nhiên từ trong góc đối diện bước ra một nữ nhân, nữ nhân khoảng chừng ba mươi tuổi, đuôi mắt hơi xếch, một thân váy tử lan sa kiều diễm ướt át, cái cằm cao ngạo nhếch lên trời, tư thái khinh thường đối với xung quanh, trong mắt bốc lên ngọn lửa đắc ý, khiêu khích nhìn về phía Phượng Cầm

Mộ Ly theo tiếng nói nhìn lại, đã thấy nữ nhân kia bước tới gần nàng, đưa tay muốn chạm lên mặt nàng, năm ngón tay móng thon dài sắc bén, Mộ Ly hơi nhích về phía sau một bước tránh thoát kia chích bàn tay. Nữ nhân bàn tay khựng lại giữa không trung, sau đó ngượng ngạo thu về, mở miệng nói :

“Ơ, đây là nữ nhi của muội à, thật là không lễ phép, gặp ta cũng không gọi một tiếng. À ta quên, nữ nhi của muội không thể nói chuyện, nhìn xem khuôn mặt này xinh đẹp biết bao, chỉ tiếc là cái ách y, nếu không giọng nói nhất định để cho nhân ghen tỵ. Đúng rồi ! Ca ca của ta là phong chủ Đan phong của Thiên Huyền tông, am hiểu y thuật, muội có muốn hay không cho hắn xem giúp nữ nhi của muội một chút ?”

Từ đầu tới cuối, nữ nhân một mình tự biên tự diễn. Lời nói tràn đầy quan tâm, khen ngợi, người không biết còn tưởng nàng thật lòng đâu. Nhưng Mộ Ly là ai, nàng nhìn một cái liền nhận ra ngay dưới những lời ngon ngọt chứa đầy dao găm. Trong mắt nàng khiêu khích cùng ghen tỵ là như vậy rõ ràng ! Mộ Ly đã biết thân phận nàng là ai, không phải là nữ nhân kêu Lan Uyển, thê tử chính thức của Mộ Vân ở ngoài mặt, hồ ly tinh trong miệng mà Quân La thường nhắc tới sao !

Phượng Cầm hai đấm nắm chặt, hai mắt sung huyết, ngực phập phồng nhấp nhô biểu thị nàng đã rất tức giận. Thế nhưng nàng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, khinh thường nói :

“Hừ ! Lan Uyển, ngươi đừng có ở đây giả mù sa mưa ! Ta còn không biết ngươi cái kia phó đức hạnh sao ? Còn nữa, đừng tùy tiện gọi ta muội muội, ta ghê tởm ngươi biết không ?”

Lan Uyển làm như nhận được đả kích rất lớn, chu miệng ủy khuất nói :”Ta không có ý gì, ta chỉ là quan tâm muội thôi, muội sao có thể nói ta như vậy ?”

“Ngươi…” – Phượng Cầm thật muốn xông lên một đấm đấm vào khuôn mặt đáng ghê tởm kia, mặt dù biết nàng là đang ở diễn trò, vẫn không nhịn được xúc động.

Trong sân vang lên nhiều tiếng nghị luận, đa phần đối với Lan Uyển là khen ngợi hết lời, đối với Phượng Cầm chỉ chỉ trỏ trỏ. Hiển nhiên, trong mắt mọi người, Lan Uyển là nữ nhân khéo hiểu lòng người, khoan dung vị tha, đối lập với Phượng Cầm là người chanh chua, thích gây sự, không hiểu đạo lý.

Mộ Ly thật là nhìn không được, hai nữ nhân gây sự, bản thân là chủ chốt câu chuyện Mộ Vân lại thờ ơ lạnh nhạt, giống như không quan trọng đối với hắn. Nàng nhìn rõ ràng lúc hắn nhìn nữ nhân kia đó là tràn đầy hài lòng, nóng bỏng. Đối với mẫu thân nàng chợt lóe qua chán ghét, phiền lòng. Đáng tiếc mẫu thân nàng còn không hiểu được. Nàng đã thấy rõ ràng, tính khí kia của nàng là không đấu lại Lan Uyển nữ nhân này tâm cơ. Có câu địch nhân cường đại không đáng sợ, đáng sợ chính là địch nhân trong bộ dạng bạch liên hoa, sói đội lốt cừu, am hiểu lợi dụng thiện cảm của người xung quanh. Ngược lại mẫu thân nàng tính khí nóng nảy, bộc trực, chỉ có chịu thiệt mà thôi !

Mộ Ly kéo kéo tay Phượng Cầm, tay nhỏ vỗ vào lòng bàn tay nàng an ủi, đợi đến nàng bình tĩnh rồi, Mộ Ly mới đi đến trước cái bàn khảo nghiệm kia. Nàng có cảm giác luôn có một đôi mắt chăm chú vào nàng, không cần ngước lên cũng biết là Mộ Vân đang ở xem nàng.

Mộ Ly học đem bàn tay đặt lên thủy tinh cầu, một bên dụng thần thức xem trong cơ thể tình huống. Một luồng sức mạnh cường đại từ thủy tinh cầu đi vào lòng bàn tay nàng, từ lòng bàn tay chạy dọc các kinh mạch, đi xuống hướng đan điền chỗ đó, cho đến khi nó sắp tiếp cận thăm dò vào đan điền, một trận kim quang bỗng nhiên sáng lên, nhấp nháy như hồi chuông báo động. Kim quang đem luồng sức mạnh đánh bật đi ra ngoài. Trên bàn, thủy tinh cầu một mực không có phản ứng, Mộ Ly biết suy đoán của mình là đúng, thủy tinh cầu quả nhiên trắc không được linh căn của nàng !

“Mộ Ly, không có linh căn” – tiếng lão giả vang lên bên tai, đánh thức tất cả mọi người, sở hữu tất cả nhân nhìn nàng ánh mắt hoàn toàn không giống nhau, có thương hại, có tiếc nuối, có vui sướng khi người gặp họa.

Mộ Ly bỏ tay xuống đi về phía chỗ Phượng Cầm, thấy nàng đứng đờ đẫn ra đó, ánh mắt mờ mịt cùng khó có thể tin, hiển nhiên tin tức này đã làm cho nàng tâm tình chìm vào đáy cốc. Nàng nhìn Mộ Ly ánh mắt phức tạp, duy chỉ không có chán ghét. Này cũng làm cho Mộ Ly tâm cũng để xuống, nàng không quan tâm người khác thế nào, nàng chỉ để ý cảm nhận của mẫu thân đối nàng ra sao ! Hiển nhiên phản ứng của Phượng Cầm không làm cho nàng thất vọng.

Nhìn biểu hiện của người khác, Mộ Vân thất vọng cùng chán ghét, Lan Uyển khinh thường cùng vui sướng khi người gặp họa, Mộ Ly chỉ mắt lạnh nhìn qua, một ngày nào đó, nàng sẽ cho bọn họ biết, bọn họ mắt lạnh tướng đãi nàng, nàng gấp trăm lần hoàn trả.

Lúc này, Mộ Vân mới đứng dậy, hắng giọng nói :”Sở hữu tất cả những người có linh căn, kể cả ngũ linh căn, ngày mai đi luyện võ trường nghe lão sư thuyết giảng lấy khí nhập thể. Những người không có linh căn, trở về đi, đợi đến mười tuổi, nếu không muốn quản lý gia tộc sự vụ thì sẽ đưa về tục giới”

Mộ Ly nhìn thấy lúc hắn nói lời này, như có như không nhìn về phía nàng, sau đó đi ra ngoài như một trận gió, không quay đầu lại.

Đợi đến trong sân không còn nhiều người, Lan Uyển bất chợt từ bên cạnh mẫu thân nàng lướt qua, âm dương quái khí nói :

“Muội muội thật đáng thương ! Có một nữ nhi không ra gì ! Không chỉ là một ách y, còn là một rác rưởi !”

Rác rưởi ! Rác rưởi !

Hai chữ này quanh quẩn ở bên tai Phượng Cầm, như ma âm đòi mạng, như dao găm đâm thật sâu vào lòng nàng, máu chảy đầm đìa !

Trên đường trở về, Phượng Cầm không nói một lời, bước chân có chút run rẩy phù phiếm, hiển nhiên chưa thể chấp nhận được sự thật ! Mộ Ly yên lặng đi ở bên người nàng, bàn tay nhỏ nắm lấy, truyền hơi ấm cho bàn tay lớn đang run rẩy dữ dội. Mặt trời chiếu ra cái bóng nàng kéo dài trên nền đất đá. Cái bóng là như vậy đơn độc, tịch liêu.

Về tới ngô đồng uyển, Phượng Cầm bỗng nhiên đứng sựng lại, xoay người khom người xuống mặt đối mặt với Mộ Ly, Mộ Ly nhìn nàng hai mắt, kiên định, sáng ngời như hắc diệu thạch, như một viên bảo thạch lóe sáng trong đêm tối.

Phượng Cầm bỗng nhiên giơ tay lên, vuốt vuốt tóc Mộ Ly, hai mắt lóe ra ánh sáng kiên quyết nói :

“Ly nhi ! Không cần phải tự trách, không có linh căn thì thế nào. Ngươi còn có mẫu thân, mẫu thân bảo vệ ngươi, mẫu thân sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào ức hiếp, bắt nạt ngươi !

Cho dù thịt nát xương tan, mẫu thân cũng nhất định hộ ngươi chu toàn, một đời bình an !”

Ầm !

Như một hòn đá đánh thẳng vào mặt hồ ngàn năm không gợn sóng, dâng lên tầng tầng khuấy động. Mộ Ly tâm tình nhất thời cuồng nhiệt, nóng ấm, một ngàn năm đóng băng tâm trong lúc đó như được nhật quang chiếu sáng, phá băng mà ra.

Mộ Ly bên môi dâng lên một nụ cười, nụ cười hồn nhiên, vui sướng. Này cười, như là băng tuyết mùa đông tan rã, như cực địa âm u bỗng nhiên soi sáng ánh mặt trời.

Nhất tiếu khuynh thành !

Phượng Cầm nhìn Mộ Ly cười, có trong nháy mắt sửng sốt, sau đó là nước mắt tràn mi. Thật sự là đứa nhỏ này quá không hợp tuổi, không biết khóc cũng không biết cười, lúc nào cũng là một bộ dạng lãnh đạm. Hôm nay thấy nàng cười, bảo sao Phượng Cầm không kích động rơi nước mắt.

Dưới bóng ngô đồng đung đưa xào xạt, một lớn một nhỏ ôm nhau mà khóc, như thỏa thuận một hiệp ước, như lời hứa hẹn ngầm để người phấn đấu. Hình ảnh này sẽ mãi đẹp như vậy !

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN