Thiên Tài Hồn Chú Sư - Chương 4: Thất Bảo Hồ Lô
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Thiên Tài Hồn Chú Sư


Chương 4: Thất Bảo Hồ Lô


Màn đêm buông xuống

Đêm hôm nay vô nguyệt, cho nên đặc biệt tối, không thấy rõ năm ngón tay, chỉ có mấy ánh sao xa xa lít nhít chiếu loang lổ xuống sân. Phong thổi điều hiu, vi vút qua kẽ lá kêu sàn sạt, côn trùng vang lên từng hồi “réc réc” nghe rợn cả người!

Đang ngồi ở trên giường tu luyện Mộ Ly bỗng nhiên mở mắt ra, lóe ra tia sắc bén hàn quang. Nàng cảm thấy đêm nay tựa hồ không bình thường, trong không khí nàng ngửi được một cỗ âm hàn, lạnh lẽo thấu xương. Không biết nàng có phải hay không là quá nhạy cảm, nàng mơ hồ còn nghe được “ùng ùng” chấn thanh, âm thanh tựa xa tựa gần.

Bỗng nhiên, bụng một trận co rút đau đớn làm Mộ Ly hồi thần, dụng thần thức kiểm tra cơ thể, nàng phát hiện đan điền khí hải đang ở cấp tốc xoay tròn, Mộ Ly hơi kinh hãi! Vội vã nhập không minh, nàng nhanh chóng dùng thần thức ổn định lại nó, thế nhưng tình huống lại ra ngoài dự đoán của nàng, bất luận nàng dùng cách gì, khí hải vẫn cứ ở vận chuyển, từng đợt từng đợt linh khí điên cuồng mà chui vào cơ thể. Thân thể có xu hướng bạo trướng, da thịt căng đỏ hồng, đậu đậu hạt mồ hôi từ trên trán rơi xuống, Mộ Ly cắn răng không cho mình phát ra tiếng.

Đây là tình huống gì? Này không phải là nàng có thể khống chế. Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này, nàng sẽ phải bạo thể mà chết!

Phải làm sao đây?

Đột nhiên, Mộ Ly nghĩ tới cái gì, âm thầm cắn răng, một bên đem thần thức khóa lại một phần linh khí, khống chế nó đi đến huyệt thần đình, mạnh mẽ trùng kích.

Bành! Bành!

Từng làn sóng linh khí hướng màn vách ngăn trong suốt kia đụng vào, màn mỏng manh lại kiên cố, rắn chắc dị thường, mỗi lần trùng kích, Mộ Ly lại đau hít một ngụm khí lạnh, môi cắn cơ hồ đến xuất huyết.

Nếu như có người ở đây nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ mắng nàng là kẻ điên. Phải biết, một khi tu luyện là không thể bị bất cứ ngoại vật tác động, hay đem thần thức chuyển dời đến nơi khác, đằng này Mộ Ly không chỉ một bên hút linh khí, một bên còn dụng thần thức khống chế linh khí trùng kích đại huyệt. Đây là cỡ nào nguy hiểm! Hơi sơ hở một chút dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, đứt gân mạch mà chết.

Mộ Ly không phải là không có nghĩ tới hậu quả như vậy! Chỉ tiếc nàng không có cách nào khác.

Thế là khí hải vừa vận chuyển linh khí xoay tròn, Mộ Ly một bên thừa nước đục thả câu đem linh khí trùng kích huyệt thần đình, điều đáng mừng là thân thể đã dừng bạo trướng, này nhường Mộ Ly hơi yên tâm.

Răng rắc! Răng rắc!

Không phụ sự mong đợi, vách tường ngăn sau nhiều lần bị trùng kích đã nứt toát ra, sau đó vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ biến mất trong hư không. Linh khí thừa dịp chỗ trống mà tràn vào, lấp đầy đại huyệt. Mộ Ly cảm thấy một trận thư sướng!

Không bỏ lỡ cơ hội, Mộ Ly lập tức phân phối linh khí lấp đầy một trăm lẻ tám đại huyệt, sau đó vận chuyển ba mươi sáu chu thiên, linh khí tràn khắp toàn thân. Trên đỉnh đầu của nàng, hình thành một cái lốc xoáy khí, trong suốt lẫn lộn vài đạo tử quang.

Bỗng nhiên, thân hình nàng run lên, giống như bị điện giật, cảm giác tê tê, dại dại, nàng thấy có vài đạo tử tuyến như tia sét hướng đan điền mà đi, thâm nhập sâu vào đan điền, cảm giác mát lan tràn toàn thân!

Khí hải càng xoáy điên cuồng, giống như bị cái gì kích thích dường như, linh khí dũng tiến mà vào.

Sau đó hình ảnh xuất hiện làm Mộ Ly triệt để sững sờ, chỉ thấy linh khí chui vào khí hải sau, khí hải nhảy lên có trình tự vài cái, sau đó từ trong khí hải nhú ra một cây gai nhọn, nó dài cỡ bằng ngón út, quanh thân lưu chuyển dập dờn lôi quang, như sấm quang chớp giật!

Ầm!

Như bước chân của một người khổng lồ đạp trên nền đất vang lên chấn thiên, gai nhọn đứng sừng cố định ở đó, Mộ Ly trong đầu đột nhiên hiện lên hai chữ:

Lôi trụ!

Sấm quang chớp giật, lôi trụ kình thiên!

Theo đó, khí hải đột nhiên bình tĩnh lại, linh khí nhè nhẹ bị gai nhọn hấp thu, càng phát ra xinh đẹp bóng loáng.

Mộ Ly trầm ổn lại hô hấp, sau đó mở mắt, trong mắt mang ý cười vui sướng. Nàng vốn dĩ tính toán một hai năm nữa mới có thể đạt đến luyện khí kỳ, không nghĩ tới hôm nay làm liều nhân họa đắc phúc đạt luyện khí kỳ tầng thứ nhất sớm một bước. Trong đó nguy hiểm là rõ ràng, sơ sẩy một chút, nàng hôi phi yên diệt a!

Giật giật thân thể cứng ngắc, Mộ Ly bước đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, này vừa nhìn làm cho Mộ Ly mi mắt nhất ám. Trên bầu trời, chi chít các vì sao xếp gọn gàng bốn phương hướng, thiên không dày đặc đám mây màu đen, phía xa xa một mảnh tím ngắt, vài đạo lôi vân chấn thiên bổ xuống, sáng choang cả một vùng trời. Dưới đất cây cối trong một lúc héo rũ, xơ xác, giống như phản ứng dây chuyền, chỉ một lát đã tiêu điều một mảnh.

Mộ Ly nhớ ra rồi, nàng từng nghe một truyền thuyết:

Vô nguyệt, thất tinh tụ, lôi vân chấn thiên, âm khí đại thịnh!

Truyền thuyết lâu lắm mới xuất hiện một ngày, gọi là thất tinh chi âm, tương truyền ngày này không có nguyệt, nhị thập bát tinh tú phân chia tề tụ ở bốn hướng, âm khí đại thịnh, các loài thuộc hành âm như ác linh, oán quỷ sẽ từ mặt đất vọt lên hút lấy sinh cơ làm bổ cho mình. Nếu như đồ không sạch sẽ quá nhiều, làm mất cân bằng âm dương trạng thái, sẽ có lôi vân đánh xuống. Xem tình hình này là bị nàng nói trúng rồi!

Thảo nào! Nàng cảm giác không khí chung hơi ẩm ướt, âm lãnh, chỉ tiếc nàng không ở trạng thái linh hồn như đời trước, cho nên không thấy được bộ dạng ác linh, quỷ hồn!

Ngày này đối với những người tu luyện linh lực thiên về âm cực mà nói là thập toàn đại bổ, đối với dương cực là một loại cực hình thống khổ.

Mộ Ly đột nhiên lấy tay vỗ vỗ trán, nàng làm sao sẽ quên! Nàng là lôi thuộc tính linh căn, lôi vốn dĩ là thiên địa chí âm, âm gặp âm, khí hải nàng không xuẩn dục động mới là lạ. Suýt chút hại chết nàng! Nhưng nói gì thì nói, nếu không có ngày âm này, bước vào luyện khí kỳ còn phải đợi một khoảng thời gian. Bởi vậy mới nói, con đường tu tiên, nguy hiểm cùng kỳ ngộ luôn luôn song hành, này xem như là cơ duyên của nàng đi!

Ngực bình bịch nhảy lên với tốc độ bất thường, Mộ Ly bất đắc dĩ thở dài.

Lại có chuyện gì nữa đây! Thân thể nàng làm sao xảy ra nhiều vấn đề như vậy?

Một lần nữa dùng thần thức kiểm tra khởi thân thể, ở tâm mạch chỗ đó, nàng thấy được một đoàn hắc sắc vật thể toát ra lóm nhóm thanh quang xen kẽ trong đó. Nàng không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Vật này khi nào thì ở trong cơ thể của nàng? Nàng rõ ràng đã kiểm tra rất kỹ càng, tại sao lại không có phát hiện? Nếu như đã ở trong thân thể nàng lâu như vậy, tại sao hôm nay mới có phản ứng, chẳng lẽ có liên quan đến thất tinh chi âm ngày?

Trong lòng dâng lên tầng tầng nghi hoặc, Mộ Ly cũng không biết trả lời từ đâu, không khỏi nheo mắt lại nhìn kỹ vật đó, bởi vì nó màu đen nên Mộ Ly không thấy rõ ràng lắm, chỉ dựa vào một góc cạnh tỏa ra ánh sáng lam nhạt, nàng thấy được một phần đường cong từ trên xuống dưới, ngay eo bụng thắt lại, dưới bụng tròn phình ra, hình dáng như một cái bình hồ lô nhỏ, trên thân vẽ các ký tự kỳ quái.

Mộ Ly nhất thời cảm thấy một tia quen thuộc, giống như nàng đã gặp qua vật này ở đâu, nhưng cuối cùng lại không nhớ ra!

Mộ Ly nhìn chằm chằm nó, nó chậm rãi nhúc nhích một chút, quanh thân thả ra từng tia hắc khí, hắc khí nhanh chóng thẩm thấu vào trong tâm mạch chỗ trái tim, máu huyết đang ở sôi trào, xích hắc ở trong nháy mắt đan xen lẫn nhau, cắn nuốt, trói buộc, dung hợp, cho đến khi huyết của nàng chậm rãi chuyển sang màu đen mới ngừng lại. Sau đó, Mộ Ly thấy rõ một tia thanh quang bỗng nhiên từ trong vật thể màu đen đi ra, ở ngay trên trái tim của nàng từ từ hình thành một mầm lá nhỏ cỡ đầu ngón tay, tản ra màu trong trẻo lục bích.

Quá trình diễn ra chỉ mất có vài phút, Mộ Ly lại nhận đủ mọi cảm thụ, cảm giác trái tim bang bang như muốn nhảy khỏi lòng ngực, cảm giác máu huyết sôi trào đau đớn, sau đó là cảm giác thân thiết, giống như bằng hữu ngàn năm gặp lại, cuối cùng là cảm động, như có vật gì đó cùng sinh mệnh mình trói buộc cùng một chỗ, hòa hợp nhất thể, suốt đời suốt kiếp không rời không bỏ!

Còn không đợi Mộ Ly làm rõ cảm giác này là thế nào, một trận thiên toàn địa chuyển, nàng đã mất đi ý thức!

Trong mơ hồ tỉnh lại, trước mắt sáng choang, Mộ Ly không khỏi nhìn xung quanh, có trong nháy mắt ngây dại. Đây không phải phòng ở của nàng! Xung quanh là một mảnh không gian hôi mông mông xám trắng, khuôn viên khoảng chừng có ngàn mét lớn như vậy, trên đất thổ địa cỏ mọc xanh um, tươi tốt. Ngước nhìn lên bầu trời sâu không thấy đáy, xung quanh xếp liền mấy đạo trụ cột xông thẳng tới trời cao. Trụ cột rất lớn, thô to, màu nâu xám cũ kỹ, trên thân khắc họa những hình ảnh rất sống động. Mộ Ly trong nhất thời cũng không biết đây là đâu?

Mộ Ly đứng dậy đi xung quanh, cảm thấy nơi này thật yên tĩnh, ngay cả một ngọn gió cũng không có. Đạp trên đất thổ nhưỡng mềm mại, Mộ Ly lững thững đi dạo một vòng không gian, không gặp bất kỳ đồ vật gì, nàng không khỏi lấy làm kỳ lạ!

Nơi này rốt cuộc là nơi nào?

Bỗng nhiên, một đạo thanh quang hấp dẫn sự chú ý của nàng, bước về phía trước không bao lâu, đập vào mắt Mộ Ly là một đạo trụ cột lấp lánh thanh quang, không giống với những trụ cột kia xám xám nhàn nhạt, trụ cột này quanh thân ngập tràn sinh khí, như có sức sống bình thường, Mộ Ly đưa tay thử sờ lên thân cột, một dòng tin tức dũng tiến vào đầu nàng:

“Mấy trăm vạn năm trước, thiên địa sơ khai, lúc đó linh khí còn rất dày đặc, người phi thăng đều một trăm phần trăm thành công. Tại thời điểm đó, Thần giới tồn tại ngũ đại thần quân phân chia cai quản thần giới. Mỗi vị thần quân đều có nhất bản sự riêng, trong đó một vị gọi Tống Mạch thần quân rất được người kính nể, nhân kính nể hắn không phải vì hắn có thực lực cường đại, mà bởi vì hắn có một kiện hộ thân thánh khí Thất bảo hồ lô làm cho nhân hoảng sợ. Tương truyền Thất bảo hồ lô không ai biết lai lịch từ đâu! Người ta chỉ biết Thất bảo hồ lô tập hợp bảy món thần khí trong thiên địa, có lực phá hoại cực mạnh. Tống Mạch thần quân dựa vào nó để chấn nhiếp tam giới. Sau này, bởi vì Hoa Liên thần quân làm nhất chuyện sai lầm, đưa tới một hồi lịch kiếp. Thần ma đại chiến, dân chúng lầm than, trận chiến kéo dài ba tháng trời, lấy kết thúc ngũ đại thần quân hy sinh nguyên thần của mình trấn áp Ma quân dưới U Minh vực, không cho náo loạn nhân gian. Ngũ đại thần quân ngã xuống, thần giới tổn thất thảm trọng, ma giới cũng lui về dưỡng thương. Thất bảo hồ lô trong trận chiến cũng bị hủy hoại nặng nề, bảy kiện thần khí chia năm xẻ bảy rơi xuống khắp nơi trong nhân gian, thất bảo hồ lô rơi vào hỗn loạn trong thời không, từ đó biến mất không thấy, lịch sử vạn năm bị lớp thời gian phủ mờ, rốt cuộc không còn ai nhớ đến, Thần giới trong trăm ngàn năm nay cũng không có chủ nhân cai quản!”

Mộ Ly tâm tình khiếp sợ không thôi, vật thể màu đen mà nàng gặp ở hành lang không gian dĩ nhiên là thánh khí Thất bảo hồ lô. Mà nàng vừa vặn chó ngáp phải ruồi gặp được thất tinh chi âm ngày làm cho hồ lô ký huyết nhận chủ. Mà loại này huyết khế cũng không phải tầm thường, nó trói buộc lên linh hồn, đời đời kiếp kiếp đi theo chủ nhân, không rời không khí.

Thật không nghĩ tới thế giới này dĩ nhiên phức tạp như vậy? Điều này cũng làm cho nàng ý thức được một điều: nhược nhục cường thực, không có thực lực chỉ có thể bị người khinh rẻ. Nàng cho rằng mình sống một ngàn năm, thấy đồ vật đã rất nhiều, lại không nghĩ tới những gì mình thấy chỉ là một hạt cát nhỏ bé trong sa mạc vô bờ bến, sự vật so với nàng tưởng còn phức tạp, nguy hiểm hơn nhiều.

Bỏ qua suy nghĩ vẩn vơ, nàng nhìn lên trên trụ cột thanh quang, tầm mắt dừng lại ở ba bốn mét cách mặt đất chỗ, có vật gì đó lóe ánh sáng. Mộ Ly động ý nghĩ, đồ vật bay tới tay nàng. Nhìn đồ vật trong tay, nàng hai mắt tỏa sáng. Trên tay nàng cầm là một thanh ngọc tiêu, dài khoảng nửa mét, thân tiêu sáng bóng lục bích như ngọc thạch. Một đầu xanh, một đầu đỏ, đầu xanh sáng loáng thanh thoát, đầu đỏ huyết diễm yêu dã.

《Khống hồn tiêu》

Trong đầu hiện ra ba chữ như vậy, Mộ Ly biết đây là nhất kiện thần khí còn sót lại duy nhất trong thất bảo hồ lô. Khống hồn tiêu có tác dụng khống hồn người, làm cho người ta nghe theo ý mình, nghe sai khiến. Có thể giết người trong vô hình, cũng có thể cứu người! Sở dĩ gọi khống hồn có nghĩa là chỉ có tác dụng đối với linh hồn và các loại tà vật.

Một bản nhạc phổ cùng hồn chú tự động hình thành ở trong đầu Mộ Ly. Để Mộ Ly chú ý là cái kia hồn chú, hồn chú có thể xem như là một loại chú ấn linh hồn, có tác dụng như nô dịch linh hồn, thâu tóm trí nhớ, điều đặc biệt là khi linh hồn bị chủ hồn nô dịch gọi là linh nô, linh nô có thể thông qua cắn nuốt linh hồn để tăng sức mạnh, đến một cấp bậc cao có khả năng tái tạo lại thân thể sống như người bình thường.

Linh nô thường ở trong hồn thức của chủ hồn, chủ hồn có linh hồn lực càng mạnh, có khả năng nô ấn càng nhiều linh hồn mà không bị phản phệ. Linh nô một khi bị nô ấn thường sẽ tuyệt đối trung thành, bởi vì khi chủ hồn tử, linh nô cũng không sống được. Ngược lại, linh nô tử cũng không ảnh hưởng gì đến chủ hồn.

Chủ hồn cùng linh nô phương thức tu luyện là giống nhau, có thể thông qua cắn nuốt linh hồn hay hấp thụ nguyệt chi tinh hoa vào buổi tối để tăng hồn lực. Hồn lực theo cắn nuốt mà tăng lên. Một trăm năm hồn lực là hồn sĩ, một ngàn năm là hồn sư, năm ngàn năm là hồn tinh, hai mươi ngàn năm là hồn tướng, một trăm ngàn năm là hồn quân, một vạn năm là hồn vương. Đạt đến hồn vương là có thể tái tạo lại thân thể!

Theo như Mộ Ly tính toán, nàng sống một ngàn năm, cộng thêm nàng cắn nuốt linh hồn người khác trước khi chuyển thế nàng có khoảng hai ngàn năm trăm năm đạo hạnh. Tính theo hồn lực mà nói, nàng bây giờ là một trung cấp hồn sư, so sánh với người tu luyện, nàng có linh hồn lực ngang nhau với trúc cơ tầng hai tu sĩ.

Mộ Ly vuốt cằm suy nghĩ, nếu như thật có cơ hội đi ra ngoài, nàng sẽ sáng tạo một linh hồn đại quân. Ít nhất là tìm linh hồn có hồn lực năm trăm năm, bởi vì trung cấp hồn sĩ là có thể tu luyện pháp thuật giống như người tu tiên, có thực thể công kích, chỉ là không có thực thể nhân hình, thích hợp nhất với việc đánh lén cùng do thám.

Đạt được việc vui ngoài ý muốn, tâm tình nàng phi thường tốt, đi dạo một vòng trong không gian, không thấy có bất kì đồ vật gì nữa, nàng mới lui ra ngoài. Trước khi ra ngoài, nàng nhìn sáu đạo trụ cột nhàn nhạt xám trắng không ánh sáng, trong lòng thầm nghĩ: không biết tập hợp đủ bảy kiện thần khí, hình dáng hồ lô sẽ như thế nào? Chắc sẽ đẹp lắm đi!

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Mộ Ly không có ôm bao nhiêu hy vọng, tìm thần khí không phải là chuyện dễ dàng, có một kiện đã đủ nghịch thiên hơn người khác rồi, nàng không có cảm thấy mình sẽ tìm đủ hết thần khí, tùy duyên thôi! Không phải nàng không có tự tin, mà nàng đã suy nghĩ cẩn trọng, bây giờ thực lực nàng không đủ, mạng nhỏ bảo toàn còn không xong, chớ nói chi là đi tìm thần khí!

Ra khỏi không gian đã là nửa đêm, Mộ Ly nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy tầm mắt của mình không giống như trước, trong bóng đêm, nàng có thể thấy rõ từng đoàn hắc vụ từ dưới đất chui lên, huyễn hóa ra từng hình dạng khác nhau: từng cái khuôn mặt dữ tợn, hai mắt thũng sâu vào trong hốc mắt, huyết lệ chảy xuôi từ khóe mắt tới gò má, mặt vặn vẹo biến dị không ra hình dáng, làn da xanh trắng, răng nanh dài ra tới cằm, trên da bốc lên mùi hôi thối cùng ẩm mốc. Quả thật là ác quỷ bò ra từ địa ngục!

Nơi chúng đi qua, thực vật cây cối nhanh chóng héo tàn, mất đi sinh khí, từng tiếng âm u gào khóc đòi mạng, không khí âm trầm tới cực điểm!

Một đêm này sẽ không yên tĩnh!

Đóng cửa sổ, Mộ Ly trở về bên giường nằm xuống, đêm nay nàng phá lệ không tu luyện.

Sáng sớm, nhật quang soi chiếu vào trong phòng tạo nên vầng sáng ấm áp, Mộ Ly mở mắt, trong mắt không có một tia buồn ngủ, đời trước nàng thời thời khắc khắc chú ý xung quanh mình, không có lúc nào chợp mắt, cho dù có cũng ngủ không sâu. Một ngàn năm đi qua, dường như đã hình thành một thói quen, lúc nào cũng luôn giữ thanh tỉnh!

Xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo, Mộ Ly đi ra ngoài. Thanh phong nhẹ thổi, mặt trời chiếu xuống góc sân, cảnh tượng là như thế hài hòa ấm áp!

Trong sân, một bóng người đứng thẳng lưng, tay cầm kiếm, kiếm vừa ra như du long xuất hải, tóc áo bay bay, thân hình phiêu dật, trường kiếm xuất ra như mây bay nước chảy, lưu loát tiêu sái, không chút nào ướt át bẩn thỉu, đạp đất lăng không, không trung xoay tròn, kiếm ngang hông mà qua, eo xoay tròn tựa hồng vũ, mỗi bước đạp chân, huy kiếm đều hiên ngang mà liền mạch. Đường kiếm sắc bén, ánh mặt trời chiếu nghiêng phản xạ ra một tia sáng trắng, hai chân lăng không mà đi, thân hình nhẹ như yến, vạt áo bay bay. Đậu đậu giọt mồ hôi sáng bóng chảy xuống trán, xuống cổ nói không hết lời mị lực. Hơi nghiêng thân, ánh mắt sắc bén, nghiêm túc nhìn về trước, kiếm vuột khỏi tay đâm xuyên qua thân ngô đồng, ngô đồng chia làm hai nửa, “rầm rầm” ngã xuống.

Mộ Ly nhất thời nhìn đến ngây người, nàng thật không ngờ mẫu thân múa kiếm tư thái đẹp như vậy, kiếm thuật nhìn như ôn nhu, lại ẩn chứa sắc bén, mỗi động tác cần độ khó rất cao, trong mỗi kiếm nhìn như tiêu sái, tùy hứng, lại có thể công có thể thủ, nước chảy không lọt một tia sơ hở. Mộ Ly bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước chính mình, lúc học võ cũng là chuyên tâm như vậy, phảng phất không có người tồn tại, một người ở trong cảnh giới của chính mình, chậm rãi lĩnh ngộ, tìm kiếm tinh túy trong võ học.

Nhìn Phượng Cầm kiếm thuật, nàng không phải không công nhận, kiếm thuật của mẫu thân nàng không có người nào có thể so sánh được. Ngay cả bản thân nàng cũng có chút tự ti, nàng là không múa ra đẹp như vậy được.

Thì ra, một người múa kiếm, cũng có thể làm nên một đạo phong cảnh!

Ai nói kiếm thuật khô khan, không hoa mỹ đặc sắc như pháp thuật, ai nói kiếm thuật không hữu dụng, chỉ có thể công không thể thủ?

Sai! Mười phần sai!

Kiếm thuật là cả một quá trình khổ tu, rèn luyện, là tinh hoa cả đời của một người tu sĩ, là tâm huyết, xương máu một đời đánh đổi. Kiếm thuật nếu dụng tâm, cũng có thể múa ra xinh đẹp, tiêu sái, có đôi khi còn đẹp hơn pháp thuật.

“Ly nhi?”

“Ly nhi?”

Từ trong cảm khái, Mộ Ly bỗng nhiên bị kêu hồi thần, đã thấy Phượng Cầm không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt nàng, kiếm vắt tại bên hông, hai mắt sáng ngời có thần, cái trán trắng bóng nhiễm vài giọt mồ hôi, khuôn mặt hồng hào, mỉm cười nói với nàng:

“Ly nhi, nghĩ gì mà thất thần vậy?”

Mộ Ly nhìn nàng một cái, mím môi, rồi chuyển mắt sang thanh kiếm treo bên hông nàng, nhìn chằm chằm!

Phượng Cầm nhìn theo ánh mắt của nàng, nhất thời sửng sốt một lúc, sau mới dùng nghi ngờ ánh mắt nhìn nàng, không xác định hỏi:

“Ly nhi, ngươi muốn học kiếm thuật?”

Mộ Ly gật gật đầu, nàng rất thích bộ kiếm thuật này, tuy rằng trong trí nhớ nàng có rất nhiều bộ võ kỹ trung hoa, thế nhưng không có bộ nào đẹp như của mẫu thân nàng, đương nhiên còn một lý do nữa, nàng cần một cái cớ đường đường

chính chính để luyện võ, nếu như nàng tùy tiện luyện võ kiếp trước, mẫu thân hỏi, nàng biết trả lời như thế nào đây!

Phượng Cầm thấy Mộ Ly gật đầu, rơi vào trầm tư, nếu như Ly nhi đã không có linh căn, giáo nàng kiếm thuật cũng không có gì không tốt, ít nhất cũng có thể bảo vệ mình. Thế nhưng, thời gian có hơi sớm, nàng chỉ mới có năm tuổi mà thôi… Phượng Cầm hơi do dự, mở miệng hỏi:

“Ly nhi, có muốn hay không mấy năm nữa lại học cũng không muộn, dù sao ngươi còn quá nhỏ, mẫu thân không muốn ngươi chịu khổ cực”

Lòng dạ cha mẹ trong thiên hạ lúc nào cũng muốn tốt cho con mình, Phượng Cầm cũng không ngoại lệ, nàng lo lắng nữ nhi chịu khổ, cũng sợ nữ nhi yếu đuối bị người bắt nạt. Đó là nàng không muốn nhìn thấy nhất, nhưng nếu giáo nữ nhi kiếm thuật, tay của nàng da thịt mềm mại như vậy, nếu như có vết chai vì luyện kiếm, nàng có chút không đành lòng.

Mộ Ly không cần suy nghĩ cũng biết nàng lo lắng cái gì, nhưng nàng không có yếu đuối không chịu nổi như vậy, đời trước học võ, tay của nàng hầu như chằng chịt vết chai nàng cũng không để ý. Muốn cường đại là phải trả giá!

Nàng đối với Phượng Cầm lắc lắc đầu, trong mắt kiên quyết cùng khẩn cầu làm cho Phượng Cầm tâm nhất thời mềm nhũn, nàng thở dài gật gật đầu:

“Hảo! Nếu Ly nhi đã kiên quyết muốn học, mẫu thân liền dạy ngươi. Ngươi phải hảo hảo nhìn xem nga!”

Phượng Cầm bước ra sân, tay vung ra kiếm, bắt đầu một bên hướng dẫn, một bên làm mẫu cho nàng xem.

“Đây là Phượng gia tuyệt kỹ kiếm pháp, gọi Phượng Tê kiếm, Phượng Tê kiếm tổng cộng có mười sáu thức, mỗi thức chia làm tam tuyệt: tuyệt kiếm, tuyệt thủ, tuyệt thân. Tuyệt thứ nhất, ra kiếm phải nhanh, chuẩn, không được có bất kỳ chần chờ, đường kiếm phải góc độ sắc bén, có thể công có thể thủ, tối kỵ nhất không thể lộ ra sơ hở trước mặt địch nhân. Tuyệt thứ hai, phải luyện lực tay, lực tay phải có sức nhưng không được quá cương, cũng không thể quá mềm, tay phải linh hoạt chuyển kiếm, nếu như có thể luyện đến thức cuối cùng, chính là vô địch thủ, ra tay đến mức người khác thấy không rõ, chỉ có thể nhận mệnh. Tuyệt thứ ba, chính là luyện thân thể sao cho nhẹ như yến, uyển chuyển mềm dẻo, đi trên không như đạp trên đất bằng.”

“Muốn luyện Phượng Tê kiếm, phải có sự nhẫn nại người thường không có, Phượng Tê kiếm vốn dĩ là thiên cho nữ tính, nam cũng có thể luyện nhưng hiệu quả không thể phát huy đến tận cùng. Mỗi một thức phải lĩnh ngộ được tinh túy ở trong đó, khi đã lĩnh ngộ xong mới có thể tiến đến thức tiếp theo. Trước khi muốn luyện Phượng Tê kiếm, phải luyện lực tay cùng lực thân. Ly nhi! Ngày mai mẫu thân sẽ chuẩn bị dụng cụ cho ngươi! Đã chuẩn bị tinh thần chưa?”

Mộ Ly gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nàng liền biết không có dễ dàng như vậy học. Đời trước lão sư cũng từng dạy nàng, muốn trước tiên học võ, cần phải luyện thể, luyện tay, đánh trụ cột vững chắc. Lời này không sai!

Mộ Ly ôm tâm tình nôn nóng trở lại trong nhà, chỉ cần nghĩ đến có thể luyện võ, nàng liền nhiệt huyết sôi trào!

Ngày mai, chờ đợi nàng sẽ là cái gì đâu?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN