Thiên Tài Hồn Chú Sư
Chương 5: Tu luyện vô năm tháng
Một bóng người nhỏ bé đứng trên hai cái cọc gỗ cao khoảng một thước, đường kính lớn như một tấm bảng. Hai chân trần dãn ra đặt trên mặt gỗ, hạ thân khom xuống, cách mặt đất chừng một cánh tay, sống lưng thẳng đứng như một thanh bách tùng vĩnh viễn không ngã xuống. Đầu cố định, mắt nhìn thẳng về phía trước, hai tay giơ lên cao khỏi đỉnh đầu, nâng một chậu gỗ đầy nước, mặt trời chiếu xuống phản xạ trong nước lóng lánh huỳnh quang. Hai dòng mồ hôi từ trán rơi xuống gò má, chảy xuống cổ, thấm ướt cả lưng áo. Trên mặt thần sắc kiên định, nghiêm túc, nhìn không ra một tia mỏi mệt, hai mắt thanh lãnh cố định nhìn một phía. Quanh thân hiện lên một tầng mông lung khí tràng, cường đại, nội liễm.
Phảng phất như một người đỉnh thiên lập địa, không có vật gì có thể làm khó được nàng!
Phượng Cầm nhìn nữ nhi kiên trì rèn luyện, đã qua hai canh giờ, nàng cũng không kêu rên một tiếng, hai chân dù run rẩy cũng không buông xuống lưng. Lúc đầu nàng còn giúp nàng chỉnh sửa lại tư thế không đúng, sau lại không sai một lần. Quả thật chính là một luyện võ kỳ tài! Chỉ đáng tiếc nàng không có linh căn…
Phượng Cầm nào biết đâu, đứng kiểu này đối với Mộ Ly mà nói là không khó, kiếp trước nàng luyện qua không biết bao nhiêu lần, có thể nói là thấm nhuần vào xương tủy. Cho dù bây giờ thân thể là một hài nhi, nàng cũng vẫn có thể đạt được cảm giác như đời trước, chỉ là cần chút thời gian. Nếu như thử thách này nàng còn không vượt qua, nàng quả thật có lỗi với sư phụ kiếp trước dạy bảo hết thảy.
Lại đứng thêm một canh giờ, Phượng Cầm mới buông tha cho nàng đi ăn cơm. Đối với cách làm này, Mộ Ly đối với nàng bội phục không thôi. Đối với con, nàng hiền lương ôn nhu, săn sóc. Trong rèn luyện, nàng nghiêm túc, công tư phân minh, không vì một chút tình riêng mà buông lỏng nguyên tắc.
Mộ Ly ăn so với ngày thường nhiều hơn chút ít, sau khi ăn cơm xong, nàng nghỉ ngơi chốc lát. Thấy mặt trời đã lên cao, nàng lấy thạch cao, phiến sắt đã chuẩn bị sẵn ở góc tường cột vào hai chân, hai tay, quấn quanh eo. Trọng lượng nặng hơn rất nhiều, khoảng chừng hai mươi cân trong lúc đó. Đối với một đứa nhỏ năm tuổi mà nói, hai mươi cân quả thật là nặng kinh người. Mộ Ly cũng không có dùng linh khí chống đỡ sức nặng mà tự thân cường chống. Hô hấp nàng trầm trọng, thở gấp từng ngụm, nặng nề đi ra khỏi ngô đồng uyển, bước chân chậm chạp, lại có chút thô ách!
Phượng Cầm nhìn bóng dáng nữ nhi biến mất khỏi tầm mắt, lặng lẽ lấy tay lau nước mắt, nàng cũng không muốn nhìn nữ nhi khổ cực, nhưng thấy nàng kiên quyết, làm mẹ nàng cũng không còn cách nào khác. Nếu nàng đã muốn tự thân cường đại, nàng làm sao có thể không cố gắng cùng nữ nhi đây?
Mộ Ly thở dốc từng ngụm phì phò, cứ đi trăm bước lại nghỉ một lần, trong lòng nhưng là vui sướng hoài niệm không thôi! Nàng đã bao lâu không có trải qua cảm giác này? Gánh sức nặng như gánh cả thế giới, không có phù phiếm vô định linh hồn mà là chân chân thật thật người sống, có cảm giác mệt mỏi, biết chảy mồ hôi, hưởng thụ ánh sáng mặt trời xuyên qua từng kẽ lá, mà không phải trốn tránh, chui rúc vào nơi âm u tăm tối lấm láp nỗi cô độc, sợ sệt linh hồn tan biến khi đụng phải ánh mặt trời.
Sống, thật tốt biết bao!
Mất sức chín trâu hai hổ, tốn gần nửa canh giờ, nàng tới rồi quảng trường, trên nền đất ngồi đầy những đứa nhỏ năm sáu tuổi, khuôn mặt kích động lại chăm chú lắng nghe. Trên đài cao, một vị trung niên nam nhân mặc áo bào xanh thẫm, thần thái sáng láng, miệng thao thao bất tuyệt, tiếng nói đều đều mà hữu lực, chân thật đáng tin:
“Linh khí là khí trong thiên địa dựng dục tạo thành, có kết cấu rõ rệt, có thiên địa pháp tắc ước chế. Linh khí cùng cơ cấu con người không đồng nhất dạng, thế nên chúng ta muốn tu luyện, bước thứ nhất chính là dẫn khí nhập thể. Dẫn khí nhập thể chính là dùng giác quan của mình: mắt nhìn thấy, dùng tâm đi cảm nhận thế giới xung quanh mình, cảm nhận sự thanh thoát, không đồng dạng với lẽ thường, cảm nhận vĩ tuyến, hướng đi của linh khí rồi dùng tâm đi câu thông với chúng.
Linh khí được câu thông sẽ đi vào thân thể chúng ta, chúng ta còn phải dựa vào cảm nhận đi tinh lọc tạp chất đưa ra ngoài, phần còn lại cất chứa ở đan điền trung. Linh khí tích lũy càng nhiều, đối với chúng ta càng có lợi. Đến một mức độ nào đó không thể hấp thu nữa, ta dùng linh khí trùng kích bình chướng để thăng lên một cảnh giới mới. Cảnh giới có luyện khí, trúc cơ, kim đan,… Chúng ta tu luyện đến luyện khí tầng năm là có thể học tập một số pháp thuật đơn giản. Bởi vậy, các ngươi chỉ cần chuyên tâm tu luyện, không cần quan tâm bất cứ gì cả.
Một lát sau khi nghe xong, các ngươi đến quản sự đường, đường chủ sẽ dựa theo linh căn của các ngươi mà phân phát công pháp tu luyện thích hợp. Mỗi người có một bộ công pháp, một bình phục linh dịch phụ trợ thanh trừ tạp chất cùng một khối hạ phẩm linh thạch. Mỗi ngày sáng sớm ta sẽ ở đây giảng bài, ai không hiểu có thể hỏi ta, bất cứ vấn đề tu luyện có thể hỏi. Các ngươi phải cố gắng lên, chỉ cần đạt tới luyện khí mười hai tầng, trong tộc sẽ ban thưởng mỗi người một viên trúc cơ đan cùng một bộ công pháp mới.”
Mộ Ly nghe một hồi, không thú vị bĩu bĩu môi, tu luyện theo cách của người ở thế giới này chính là phức tạp dài dòng, mỗi tăng một đại cảnh giới lại phải đổi công pháp. Còn không bằng nội công tâm pháp của nàng, không chỉ khai phá huyệt vị giúp hấp thu linh khí còn phụ trợ bài trừ tạp chất. Ngoài ra còn không cần phải đổi tâm pháp, đối với bất kì linh căn nào đều có tác dụng, không kén chọn. Tâm pháp nàng tu luyện gọi là《Băng Tâm Quyết》truyền nữ không truyền nam.
“Tâm nhã băng thanh, thiên tháp bất kinh.
Vạn biến do dịnh, thần di khí tĩnh.
Trần cấu bất triêm, tục tương bất nhiễm.
Hư không ninh mật, hỗn nhiên vô vật.
Nhất tâm bất chuế vật, cổ kim tự tiêu dao!”
Sau khi tu luyện, khi lâm địch hóa huyết thành sinh, sinh sinh bất tức, thực chất là nuôi dưỡng thần công hộ thể.
《Băng Tâm Quyết》còn có thể giúp người tâm an khí tịnh, dù vạn sơn sụp đổ trước mắt cũng bất biến. Phải biết, người tu tiên tâm tình là quan trọng nhất, cần phải có một viên kiên định tâm, gặp biến không sợ hãi. Cho nên nàng mới chọn Băng Tâm Quyết.
Băng Tâm Quyết chia làm thập nhị trọng, mỗi trọng so mỗi trọng càng thêm lợi hại. Đặc biệt, người tu luyện băng tâm quyết có thể hóa thủy thành băng để công kích, nội lực càng nhiều, công kích hiệu quả càng lợi hại, băng thiên tuyết địa cũng không hơn gì cái này!
Mấy đứa nhỏ lục tục đi trở về, Mộ Ly tiếp tục đi vòng vòng quanh quảng trường, ngược lại cũng không ai chú ý đến nàng, nàng cũng không lại bận tâm người khác.
Cuộc sống có quy luật trôi qua, buổi sáng nàng đứng cọc gỗ ba canh giờ, ăn cơm xong lại đeo thạch cao chạy một vòng Mộ gia, chiều về lại mang theo hai thùng gỗ chạy đi lấy nước đổ đầy hai chum nước để luyện tay, tối đến lại ngồi dưới ánh trăng tu luyện cả một đêm.
Tháng thứ nhất, nàng đã có thể thoải mái đeo hai mươi cân sắt chạy một vòng Mộ gia, tốn hai canh giờ mới từ hậu sơn lấy nước trở về đổ đầy!
Tháng thứ hai, nàng đeo hai mươi cân sắt cả ngày không bỏ xuống, bất kể là chạy bộ hay gánh nước, giảm được một phần nén nhang để nghỉ ngơi!
Tháng thứ ba, nàng đeo sắt không đến một canh giờ liền lấy nước trở về, bước chân nhẹ nhàng thoải mái!
Tháng thứ tư, tháng thứ năm, thứ sáu,…
Trọng lượng sắt lại tăng lên!
Hai mươi cân, ba mươi cân, bốn mươi cân,…
Một năm sau, Mộ Ly sáu tuổi, thân đã cao hơn một mét, thân thể gầy gò lại gánh trọng lượng bảy mươi cân sắt hằng ngày làm việc, luyện tập. Tu vi tăng lên tới luyện khí tầng hai cao nhất, chờ một bước sẽ phải tăng lên tầng ba!
Trong sân, Mộ Ly tay cầm kiếm, thân hình nhẹ như yến, đường kiếm uyển chuyển như du long, cắt, phá, đâm, chém một loạt động tác uy vũ sinh phong, không có chút nào ướt át bẩn thỉu, giống như đã luyện vô số lần, không sai một bước, không lệch một li. Thân hình nhỏ bé nhảy lên, xoay tròn như một hồi vũ đạo, tóc đen vũ động theo từng động tác, mép váy cuốn gió bay lên, xinh đẹp tuyệt trần!
Phượng Cầm cùng Quân La đứng ở một bên quan khán, liên tục gật đầu, hai mắt tỏa sáng ánh sáng kiêu ngạo cùng tự hào! Một năm này, những tiến bộ của Mộ Ly, Phượng Cầm nhìn vào trong mắt, càng phát ra vui mừng. Nàng phát hiện nữ nhi đối với kiếm đạo có thiên phú trời sinh, chỉ cần nàng chỉ một điểm liền thông, diễn luyện so với nàng còn muốn thành thạo.
Không nói tới Mộ Ly có thiên phú trời sinh hay không? Chỉ bằng nàng có kinh nghiệm lưỡng thế làm người, cái gì không hiểu nàng có thể chậm rãi học. Nàng có so với người khác một kiếp ngàn năm tri thức, thế nhưng cũng không đồng nghĩa nàng là vạn năng, muốn làm gì thì làm. Nàng so với ai khác đều cố gắng, đều kiên trì, nàng không luyến tiếc trần thế, nhưng thân tại trần thế, tất cả mọi người đều có sở cầu, nàng cũng là nhân bằng xương bằng thịt, cũng có cảm xúc, cũng có sở cầu. Vì nó, nàng phải cố gắng đi hoàn thiện, đi tranh thủ cho chính mình, làm cho mình sống tốt hơn, để tâm tiêu dao tự tại, không có khúc mắt!
Có ai ở trong trần thế mà không nhiễm trần thế bao giờ?
Thất tình lục dục, lục đạo luân hồi, tiên nhân còn không tránh khỏi, huống chi phàm nhân!
“Tiểu thư! Ly nhi quả thật là cái võ học kỳ tài, chỉ mới một năm đã có thể sơ lược diễn luyện ra thức thứ nhất, mọi phương diện đều lưu loát, không có sai lầm. So với tiểu thư năm đó còn muốn thiên tài!” – Quân La một bên vừa nhìn, một bên cảm khái nói.
“Không sai! Nhớ năm đó ta từ tám tuổi liền bắt đầu luyện kiếm, có phụ thân ở một bên chỉ đạo cùng các ca ca ủng hộ, điều kiện tốt hơn Ly nhi bây giờ, mà ta phải hai năm sau mới thông hiểu đạo lý. Lúc đó, phụ thân cũng nói ta là thiên tài, bây giờ nhìn lại, ta còn không so được nữ nhi của mình! Người với người so với, mới hiểu ai là thiên tài a!” – Phượng Cầm như rơi vào trong hồi ức, hai mắt mê mang nhìn về phương xa, giống như nhìn qua đó có thể thấy được sự hối hận, mong mỏi của mình! Nếu như năm đó nàng nghe lời phụ thân, có lẽ sẽ không rơi vào kết cục hôm nay!
“Kỳ thật tiểu thư cũng tính là thiên tài, nếu không làm sao có thể sinh được một tiểu thiên tài như Ly nhi. Nếu như Ly nhi sinh ra ở Phượng gia là tốt rồi, có đủ điều kiện để trưởng thành hơn. Mộ gia này, chỉ sợ không cho nàng được cái gì, nàng chung quy là cao cánh hùng ưng bay giữa thiên địa, có lúc sẽ phải rời khỏi đây, Mộ gia không giữ được nàng.” – Quân La năm nay cũng hai mươi ba tuổi, không còn là thiếu nữ nói chuyện không suy nghĩ như lúc trước, ngược lại tỏ ra thành thục hơn, nói chuyện cũng có khác một phen phong vị.
“Chung quy là lỗi của ta! Nếu như ta năm đó không cãi lời phụ thân là tốt rồi. Điều bây giờ ta có thể làm là cho Ly nhi những gì tốt nhất, nàng muốn học cái gì ta cho nàng học cái đó. Chỉ hy vọng nàng đủ cường đại để bảo vệ bản thân” – Phượng Cầm áy náy nhìn trong sân Mộ Ly, chua xót nói
“Chỉ có thể như thế!” – Quân La cũng nén một tiếng thở dài, trong lòng âm thầm quyết định, nàng phải cố gắng học tập luyện dược, có thể chế ra đan dược giúp Phượng Cầm tăng cao tu vi, nàng đã ở luyện khí bát tầng mấy năm không tiến, không nên như thế nữa!
Mặc kệ hai người trong lòng suy tính cái gì, giờ phút này Mộ Ly đắm chìm vào trong thế giới của chính mình, tìm hiểu quy luật của kiếm, cảm nhận sự khác biệt trong mỗi kiếm xuất ra, thông thấu tinh túy trong đó! Nàng nhận thấy rằng, Phượng Tê kiếm pháp thật sự là kiếm pháp thượng thừa, trong nhu có cương, trong cương có nhu, không phải như Thái Cực kiếm mềm dẻo tùy ý, lấy tĩnh chế động, cũng không phải ra kiếm mạnh mẽ như Độc Cô kiếm. Phượng Tê kiếm chủ yếu lấy tốc độ làm chủ đạo, ra kiếm nhanh như gió, trong một kiếm chứa cả vạn kiếm, vì lẽ đó công thủ chặt chẽ, không có sơ hở. Mỗi kiếm chứa thiên đạo tinh túy, chỉ có nắm rõ thiên đạo mới có thể hiểu ra quy luật.
Ngày qua tháng lại, tu luyện bất kể thời gian, một ngày này Mộ Ly cũng như thường lệ gánh nước trở về, đi qua một góc bên cạnh quảng trường, nàng nghe thấy tiếng chửi rủa la hét, mười mấy đứa nam hài khoảng chừng tám chín tuổi đang bao vây lấy một bóng người nhỏ bé, từng cái miệng uy hiếp, chửi rủa, từng quyền đấm cước đá tàn nhẫn rơi vào trên người nam hài đang co rúc ở một góc. Vốn dĩ Mộ Ly là sẽ không quan tâm đến những thứ này, nhược nhục cường thực! Kẻ yếu luôn bị bắt nạt, đây là sự ở đâu cũng thấy. Chỉ là khi đối diện với ánh mắt của nam hài, Mộ Ly không thể không dừng lại, trong ánh mắt đó chứa bi phẫn, không cam lòng cùng oán hận, hai con ngươi trừng trừng nhìn những người đánh mình, cho dù bị đánh cũng không kêu một tiếng.
“Phế vật, rác rưởi! Còn không mau giao phục linh dịch cùng linh thạch ra đây cho lão tử. Phế vật như ngươi có dùng nó cũng vô dụng. Thật không biết trong tộc là nghĩ như thế nào? Một rác rưởi ngũ linh căn cũng xứng đáng có được điều kiện tu luyện giống như lão tử. Nếu là ta, ta sớm đem ngươi đi uy cẩu không bằng!” – một nam hài thân thể hơi cao to hai tay vòng ngực, hung thần ác sát nhìn nam hài co rúc dưới đất, miệng phun đầy ô ngữ, trong mắt tham lam hiện rõ ở trên mặt.
Nam hài co rúc ở trên mặt đất, khoảng chừng năm sáu tuổi, ngũ quan cũng coi như là thanh tú, chỉ là có lẽ quanh năm dinh dưỡng không đầy đủ, cho nên thân hình gầy gò không thịt, so với nam hài cao to lại tỏ ra nhỏ bé. Lúc này, nam hài oán hận nhìn nam hài cao to, hai mắt mở to trợn trừng, hai tay nắm chặt lấy đồ vật giấu vào trong ngực, nắm chặt đến nỗi bàn tay gân xanh nổi lên, kết hợp với trắng nõn da thịt, càng phát ra yếu đuối!
“Trừng cái gì mà trừng! Còn trừng lão tử móc mắt của ngươi ra, ngươi có tin hay không? Còn các ngươi những người này, còn đứng thẫn thờ ở đó làm cái gì, không mau lấy đồ cho lão tử!” – nam hài cao to vẻ mặt đắc ý, quay sang bên cạnh đối với những nam hài kia quát to.
Chỉ thấy những nam hài kia vẻ mặt sợ hãi, không tình nguyện tiến lên đối với nam hài lại một trận quyền đấm cước đá.
Bịch! Bịch! Bịch!
Từng trận quyền rơi xuống thân hình nhỏ bé phát ra thanh âm chói tai. Đừng nhìn những người này cẳng tay cẳng chân không sức lực, dù sao đều là tu luyện qua, người nhỏ nhưng lực không nhỏ, có đánh trúng đầu, trúng mắt mũi, trúng bụng lưng. Nam hài co rúc nằm trên mặt đất, hơi thở thoi thóp, một dòng máu rỉ ra khóe miệng, nam hài hai hàm răng cắn đến bật máu, không cho phát ra tiếng.
Một nam hài đứng bên cạnh nam hài cao to, nhìn cảnh này có chút không nhìn được, giọng lí nhí đối với nam hài cao to nói:
“Cường ca! Có thể hay không đừng đánh hắn nữa, đánh nữa có thể chết người đó!”
“Hừ! Lo lắng cái gì, đánh chết hắn cũng không có người dám đối với lão tử cái gì! Một phế vật mà thôi! Đánh chết cũng không có người để ý! Lão tử lấy đồ của hắn là phúc phận của hắn. Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!” – Mộ Cường nhe răng nhếch miệng, bãi một ngụm nước bọt, trong lòng không cho là đúng! Một cái con của tiện thiếp mà thôi, không có gì gây sợ hãi, huống chi hắn Mộ Cường còn là trọng tâm bồi dưỡng trong tộc, nghĩ tộc trưởng cũng sẽ nhắm mắt cho qua, có khi còn khen thưởng hắn nữa đây!
“Đúng vậy! Cường ca nói đúng, coi trọng hắn là phúc ba đời của hắn, đã vậy còn không tự biết bản thân”
“Không biết tự lượng sức mình! Nghĩ chống đối với Cường ca, nghĩ mình là ai, hừ!”
“Một cái không cha không nương, phế vật, còn làm ra vẻ thanh cao cái gì, ta phi!”
Người xung quanh ta một câu ngươi một câu, giọng châm chọc khinh bỉ đến cực điểm, Mộ Cường đắc ý vênh váo.
“Cường ca! Phục linh dịch cùng linh thạch đây, thật sự là hắn ôm chặt quá, lúc giành giật có đổ ra ngoài một chút. Hừ! Đánh không chết tiểu cường, làm hại ta một phen mệt mỏi.” – một nam hài trạc tuổi Mộ Cường, đem trong tay một cái bình nhỏ cùng một khối thạch giao vào trong tay Mộ Cường, trong lòng thầm mắng Mộ Cường không nhân tính, hắn đi theo Mộ Cường làm tay sai, mỗi lần đều ra sức mệt chết mệt sống, hắn Mộ Cường mỗi lần lấy được đồ tốt đều một mình hưởng dụng, trong lòng hắn nói không ra được khó chịu, chỉ là kiêng kị thân phận của Mộ Cường nên hắn cũng không nói được cái gì.
Mộ Cường lấy đồ đến trong tay, vui vẻ hí hửng, trước khi đi còn không quên đạp nam hài trên đất hai cái, chế nhạo:
“Hừ! Ngoan ngoãn giao ra còn không tốt hơn sao? Đỡ phải nỗi đau thể xác. Ương ngạnh làm chi! Đồ còn không phải đến lão tử trong tay!”
Đợi đến Mộ Cường mang theo một đám người ly khai, Mộ Ly mới bỏ xuống hai thùng nước, bước gần tới nam hài nằm thoi thóp trên đất. Trong lòng thở dài, một đám người này nàng từng nghe Quân La nói qua, nam hài đầu lĩnh kia gọi Mộ Cường, trong tộc là có tiếng cường hào ác bá. Là con trai độc đinh của nhị bá nàng, bởi vì chỉ có một con, cơ hồ là sủng hắn đến vô pháp vô thiên. Mộ Cường cũng ỷ vào thân phận mà hoành hành ngang ngược, gặp ai không hợp mắt hắn liền đánh, mỗi cái nguyệt trong tộc phát tài nguyên tu luyện, hắn đều đi kiếm người đánh kiếp. Chỉ có điều hắn nhát gan, khi thiện sợ ác, nên chỉ ăn hiếp đơn bạc thế cô bàng chi, đối với con cái gần mạch chủ tộc, hắn như chim sợ cành cong. Mặc dù tính tình ngang ngược, thế nhưng không thể phủ nhận hắn cũng là một thiên tài, kim mộc song linh căn, là trọng điểm bồi dưỡng trong tộc. Đối với hành vi của hắn, trong tộc cũng ngầm thừa nhận, chỉ cần không gây ra cái gì quá phận, hầu như là một mắt nhắm một mắt mở cho qua.
Hiển nhiên, sự tình hôm nay hắn cũng làm đến quen thuộc, chỉ đáng thương những cái kia bàng chi thế cô sức yếu mà thôi!
Mộ Kỳ Duệ nằm trên mặt đất, trong lòng một mảnh bi ai, hắn từ nhỏ không cha không mẹ, một thân một mình tự lực cánh sinh, hắn cho rằng chỉ cần mình cố gắng, là có thể được đền đáp. Nhưng hắn sai rồi, cho dù hắn có cố gắng thế nào, cũng không thể thay đổi được hắn là một phế vật, một phế vật ngũ linh căn bị gia tộc bỏ qua cho, cho đến tài nguyên của hắn cũng bị người cướp đi. Không có tài nguyên, hắn lấy gì cường đại tự thân, tín ngưỡng cố gắng của hắn là đúng hay sai?
Thân mình đau nhức, động một chút cũng làm cho hắn hít thở không thông, tay nâng lên cũng chẳng nổi, khắp mình vết bầm xanh tím còn rướm máu, trong miệng ngai ngái mùi máu tươi dâng lên từ cổ họng.
Đau! Cái loại đó thực cốt đau nhức, hắn muốn động một chút cũng không thể động, chỉ có thể nằm thoi thóp thở từng hơi. Hắn chống đỡ hai tay, nâng thân mình ngồi lên dựa vào góc tường, quần áo rách rưới từng mảnh, mấy vệt máu kéo lê in trên mặt đất, hắn dựa vào tường hít thở từng ngụm, hai tay chống lên ngực, mí mắt nặng trịch che khuất lấp con ngươi. Hắn nghĩ mình không sống nổi nữa rồi!
Lộp cộp! Lộp cộp!
Tiếng bước chân từng bước tới gần, rất nhẹ rất nhẹ, Mộ Kỳ Duệ cũng không quan tâm đó là bước chân của ai, hắn rất mệt mỏi. Cho dù bây giờ có người đối với hắn bất lợi, hắn cũng không còn sức phản kháng. Vậy thì nhận mệnh đi thôi!
“Ngươi cam lòng như vậy chết đi sao?”
Một giọng nói dễ nghe truyền vào màng tai của hắn, tiếng nói lành lạnh, trong trẻo như thanh tuyền, xa xôi mà nhẹ nhàng như một sợi hồng vũ xẹt qua trái tim. Lòng hắn mãnh liệt nhảy lên, đúng vậy, hắn cam lòng sao? Cam lòng cứ như vậy chết đi, chết vô thanh vô tức, chết một cách ai bi như vậy sao?
Không! Hắn muốn sống, hắn muốn cường đại, muốn báo thù những kẻ đã gây tổn thương cho hắn, muốn tìm cha mẹ của hắn để hỏi một câu: tại sao lại bỏ hắn đơn độc một mình.
Mộ Kỳ Duệ mãnh liệt mở to mắt, ánh sáng mặt trời chiếu vào mắt hắn, cay xè như muối xát kim châm. Ngược ánh sáng, hắn thấy một bóng người, một nữ hài thân cao một mét, thân mặt váy dài bạch y, da thịt trắng nõn nà, tóc đen huyền xõa ngang vai. Sau lưng vầng sáng mông lung chiếu trên người của nàng, hắn cứ ngỡ mình gặp cửu thiên huyền nữ rồi chứ!
Một cái bình bạch ngọc đưa tới trước mặt của hắn, bình ngọc nằm trong bàn tay trắng nõn, ngón tay khớp xương rõ ràng, nói không nên lời mĩ cảm!
“Đây là…?” – Mộ Kỳ Duệ không có đưa tay đi đón, bởi vì hắn nhấc không nổi, trong lòng lại nghi hoặc tầng tầng, nàng là ai, đây là cái gì?
“Thuốc trị thương” – Mộ Ly ngay cả mí mắt cũng không nâng, nhẹ nói ba chữ, đây là lần đầu tiên nàng mở miệng nói chuyện với một người. Có lẽ lâu không mở miệng nên có chút cứng ngắc, giọng cũng khàn khàn. Vốn dĩ nàng cũng không muốn xen vào chuyện của người khác, thế nhưng cặp mắt của hắn đả động tới nàng, cặp mắt đó chính là bản thân nàng đời trước, đối với người có một viên kiên định tâm, nàng không ngại giúp hắn một chút.
Mộ Kỳ Duệ trong lòng chấn động, đã thật lâu rồi không có ai quan tâm đến hắn, từ hắn một mình bị thương, hắn cũng không cần ai giúp đỡ, một mình nhấm nháp nỗi đau. Trong lúc nhất thời hắn cũng không có đi nhận lấy. Ngẩng đầu hỏi Mộ Ly:
“Ngươi là ai? Tại sao phải giúp ta?”
“…” – Mộ Ly không biết phải trả lời như thế nào, nàng nhàm chán những câu hỏi như thế này.
“Ngươi là người trong tộc? Tại sao ta trước giờ chưa từng thấy qua ngươi” – Mộ Kỳ Duệ cảm thấy kì lạ, tại sao người này lại không nói chuyện rồi, còn nữa hắn trước giờ chưa từng gặp qua nàng a!
Mộ Ly: “…”
Nàng có nên nói tên này ngu ngốc hay không? Nàng không phải người trong tộc, nàng ở nơi này làm chi!
Cầm lấy tay hắn, đem bình thuốc nhét vào trong tay, nàng quay người bước đi, nàng còn có nhiều việc phải làm, không nhàm chán cùng người này trò chuyện.
Mộ Kỳ Duệ nhìn trong tay viên thuốc, rồi nhìn về phía Mộ Ly, cuối cùng mới nhẹ giọng nói một câu:
“Đa tạ ngươi!”
Mộ Ly đã đi ra năm sáu bước, nghe hắn nói, hơi hơi dừng lại, cũng không quay đầu lại, nói:
“Muốn cường đại, cần phải biết nhẫn nại, giấu sáng dưỡng tối. Thiên tài cũng không phải từ tài nguyên đúc ra mà thành, không có thiên phú, ít nhất cũng phải có một viên cường đại nội tâm. Tu tâm rồi mới tu thân! Ngươi hãy suy nghĩ kỹ lời ta nói. Nếu muốn thay đổi bản thân, đến con sông phía sau núi gặp ta!”
Bỏ lại một câu không đầu không đuôi, Mộ Ly biến mất khỏi góc quảng trường. Không phải tự nhiên mà nàng nói như vậy, mà đã trải qua cân nhắc suy tính. Đến nơi này mấy năm, nàng cũng biết đạo lý của thế giới này, muốn không bị người giẫm đạp dưới chân, thứ nhất phải có nắm đấm lớn, thứ hai phải có quyền thế chống đỡ. Có câu: một quyền nan địch tứ tay, nàng không cho rằng sức một mình nàng có thể chống đỡ tất cả. Nam hài này tính tình không sai, nếu có thể huấn luyện cho mình dùng thì tốt hơn! Hơn một ngàn năm sống, nàng có thể nói là nhìn người chuẩn vô cùng.
Mộ Kỳ Duệ còn đang ngẩn ngơ, tiêu hóa lời nói của Mộ Ly, hắn cảm thấy những lời này có thâm ý vô cùng, nàng là ai? Tại sao lại nói nếu mình muốn cường đại thì tới sau núi gặp nàng? Đến cùng là nàng chỉ đơn thuần giúp mình hay có mục đích khác? Không trách được Mộ Kỳ Duệ đa nghi như vậy, từ lúc hắn chào đời tới nay, bên cạnh đầy rẫy sài lang hổ báo, mỗi bước đi hắn luôn suy tính cẩn thận. Hắn không tin trên đời này có bữa cơm trưa nào là miễn phí!
Không thể không nói, Mộ Ly chọn hắn người này là cực kỳ chuẩn, chỉ bằng vào này tâm tính cũng đủ làm nên đại sự.
Mộ Kỳ Duệ cầm cái bình lắc lắc, cười cười, mặc kệ, không nghĩ nữa. Dù sao nàng cũng cứu mình một mạng, cho dù bây giờ nàng có muốn giết mình, mình cũng không còn cách nào. Gặp thì gặp đi, cũng chẳng có gì ghê gớm phải suy nghĩ!
Dũng tuyền tương báo, hắn còn là biết!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!