Thiên Thần Hộ Mệnh - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Thiên Thần Hộ Mệnh


Chương 2



CHƯƠNG 2

“Lạy Đức mẹ linh thiêng!” Monk thì thào.“Tiểu thư thân mến, cô không thể nào nghiêm túc về chuyện đó được.”

Cô vẫn không rời mắt khỏi Caine khi lên tiếngtrả lời ông chủ quán rượu. “Ngài chủ quán tốt bụng, tôi đang rất nghiêm túc đấychứ. Ông có thực sự nghĩ rằng tôi liều mình mạo hiểm đến nơi này của thành phốvào giữa đêm khuya nếu tôi không nghiêm túc không?”

Caine trả lời câu hỏi của cô. “Ta nghĩ làcô mất trí rồi.”

“Không.” Cô trả lời. “Sẽ dễ dàng hơn nhiềunếu như tôi mất trí.”

“Ta hiểu rồi.” Caine nói. Anh đang phải cốgắng điều khiển sự tức giận của mình, nhưng cảm giác thôi thúc muốn quát vào mặtcô làm cho cổ họng anh nhức nhối. “Vậy cô muốn khi nào thì thực hiện cái … cái…”

“Nhiệm vụ?”

“Đúng thế, nhiệm vụ.” Caine hỏi. “Cô muốnta thực hiện nhiệm vụ này lúc nào?”

“Bây giờ.”

“Bây giờ?”

“Nếu thuận tiện, thưa Ngài.”

“Nếu thuận tiện?”

“Ôi, tôi vô cùng xin lỗi.” Cô thì thào.“Tôi không có ý định làm Ngài bực mình.”

“Tại sao cô nghĩ là cô làm ta bực mình?”

“Bởi vì Ngài đang quát vào mặt tôi.”

Anh nhận ra là cô nói đúng, đúng là anh đãquát lên. Caine thở dài thườn thượt. Lần đầu tiên trong một thời gian dài sự điềmtĩnh của anh đã bị vỡ vụn. Anh tự bào chữa cho thái độ đáng xấu hổ của mình bằngcách tự nhủ rằng bất cứ một ai biết suy nghĩ một chút thôi cũng bị mất cảnhgiác trước một đề nghị điên cuồng như thế. Cô trông vô cùng thật thà và dườngnhư cực kỳ mong manh. Quỷ tha ma bắt, người phụ nữ này còn lấm tấm tàn nhangtrên sống mũi nữa chứ, vì Chúa. Đáng lẽ cô phải ở trong nhà phía sau cánh cửakhoá kín và được gia đình yêu quý của cô bảo vệ, chứ không phải đứng trong quánrượu tồi tàn này và bình tĩnh bàn luận về chuyện giết chết chính bản thân mìnhnhư thế.

“Tôi có thể nhận thấy tôi đã làm Ngài bực bộiđến mức nào.” Cô nói. “Tôi thực sự xin lỗi, Pagan. Ngài đã bao giờ giết một ngườiphụ nữ nào trước đây chưa?” Cô hỏi với giọng đầy vẻ cảm thông. Lúc này cô trôngnhư thể cảm thấy hối hận và hổ thẹn thay cho anh vậy.

“Chưa, trước đây ta chưa bao giờ giết phụ nữ.”Anh nghiến răng nói. “Nhưng cái gì cũng có lần đầu cả, và giờ là lúc đó đúngkhông?”

Anh cố ý làm cho câu nói đó mang vẻ mỉa maichâm biếm, nhưng cô lại nghĩ là anh nghiêm túc. “Thế mới can đảm chứ.” Cô vộinói, rồi sau đó mỉm cười với anh. “Chuyện này thực sự sẽ không quá khó với Ngàiđâu. Dĩ nhiên là tôi sẽ giúp.”

Anh muốn đập đầu lên mặt bàn. “Cô sẵn lònggiúp ư?” Giọng anh thốt lên nghèn nghẹt.

“Chắc chắn rồi.”

“Cô hẳn là mất trí rồi.”

“Không, làm gì có.” Cô phản đối. “Nhưng tôirất tuyệt vọng. Nhiệm vụ này phải được thực hiện càng sớm càng tốt. Ngài cónghĩ là Ngài có thể nhanh lên một chút và uống hết ly rượu của Ngài đi không?”

“Tại sao nó lại phải được thực hiện sớm nhưthế?” Anh hỏi.

“Bởi vì chúng sẽ bắt kịp tôi bất cứ lúcnào, thậm chí có lẽ là tối nay. Tôi sắp chết, Pagan, trong tay của chúng hoặc củaNgài, và tôi thực sự thích tự tay sắp xếp kết cục cho mình hơn. Chắc chắn làNgài có thể hiểu được điều đó.”

“Vậy tại sao cô không tự giết mình đi?”Monk buột miệng thốt lên. “Không phải điều đó sẽ dễ hơn rất nhiều so với chuyệnthuê một người khác hay sao?”

“Vì Chúa, Monk, đừng có khuyến khích cô tachứ.”

“Tôi không có ý khuyến khích cô ấy.” Monk vộivàng bào chữa. “Tôi chỉ đang cố gắng để hiểu xem tại sao một cô gái xinh xắnnhư thế lại muốn chết thôi.”

“Ồ, tôi không bao giờ có thể tự giết chínhmình.” Cô giải thích. “Đó sẽ là tội lỗi. Ai đó khác sẽ phải làm điều đó. Haingười hiểu không?”

Caine đã phải nhận đủ những gì anh có thểchịu đựng trong một buổi tối rồi. Anh đứng dậy và làm chiếc ghế lăn kềnh ratrong lúc vội vã, rồi chống hai bàn tay to lớn lên mặt bàn. “Không, ta không hiểugì cả, nhưng ta hứa với cô là ta sẽ hiểu ra trước khi trời sáng. Chúng ta sẽ bắtđầu từ đầu. Trước tiên cô sẽ bắt đầu bằng cách nói cho ta biết tên cô là gì.”

“Vì sao?”

“Đó là một luật lệ nho nhỏ của ta.” Anh nạtlại. “Ta không giết bất kỳ ai mà ta không biết. Giờ hãy nói cho ta biết têncô.”

“Đó là một luật lệ ngu ngốc.”

“Trả lời ta đi.”

“Jade.”

(Jade: ngọc bích)

“Mẹ kiếp, ta muốn biết tên thật của cô!”Anh ra lệnh với một giọng gần như rống lên.

“Mẹ kiếp, đó là tên thật của tôi.” Cô đáptrả, vẻ mặt của cô hoàn toàn cáu kỉnh và bất bình.

“Cô thực sự nghiêm túc, đúng không?”

“Dĩ nhiên là tôi nghiêm túc rồi, Jade làtên của tôi.” Cô nhún vai thêm vào.

“Jade là một cái tên không bình thường.”Anh nói. “Mặc dù vậy, nó phù hợp đấy. Cô đang tự chứng tỏ mình là một ngườikhông bình thường.”

“Quan điểm của Ngài về tôi không xác đángchút nào, thưa Ngài. Tôi thuê Ngài thực hiện một nhiệm vụ và đó là tất cả. Cóphải Ngài có thông lệ tra khảo những nạn nhân của mình trước khi xuống tay vớihọ không?”

Anh phớt lờ ánh mắt lườm lườm của cô. “Nóicho ta biết tên đầy đủ của cô, nếu không ta có thể sẽ siết cổ cô đấy.”

“Không, Ngài không được siết cổ tôi.” Cô trảlời. “Tôi không muốn chết kiểu đó và tôi là người đứng ra thuê Ngài, nếu nhưNgài còn nhớ.”

“Thế cô nghĩ ra được cách nào rồi?” Anh hỏi.“Ồ, quỷ tha ma bắt, không cần bận tâm. Ta không muốn biết.”

“Nhưng Ngài cần phải biết.” Cô cãi lại.“Làm thế nào Ngài có thể giết tôi nếu như Ngài không biết tôi muốn việc đó diễnra như thế nào?”

“Để sau.” Anh xen vào. “Cô có thể hướng dẫnta phương pháp giết người mà cô đã chọn sau. Điều đầu tiên ta muốn biết, Jade,cha mẹ cô có đang chờ cô ở nhà không?”

“Chuyện đó khó nói lắm.”

“Vì sao?”

“Cả hai người họ cùng chết rồi.”

Anh nhắm mắt lại và nhẩm đếm đến mười. “Vậylà cô sống một mình?”

“Không.”

“Không ư?”

Đến lượt cô thở dài. “Tôi có một người anhtrai. Tôi sẽ không nói thêm gì với Ngài nữa đâu, Pagan. Điều đó quá mạo hiểm,Ngài biết đấy.”

“Vì sao chuyện đó lại mạo hiểm, cô gái?”Monk hỏi.

“Anh ta càng biết nhiều về tôi thì nhiệm vụnày càng trở nên khó khăn hơn. Tôi tin là sẽ rất khó chịu khi phải giết một ngườimà mình thích, đúng không thưa ông?”

“Tôi chưa bao giờ phải giết ai đó mà tôithích cả.” Monk thừa nhận. “Thực ra thì tôi chưa bao giờ giết ai cả. Tuy vậy,lý thuyết của cô nghe cũng hợp lý đối với tôi đấy.”

Caine gần như đã phải vận dụng hết sức mạnhtrong người để không gầm lên. “Jade, ta đảm bảo rằng chuyện đó sẽ không thành vấnđề. Vào lúc này ta không thích cô một chút nào cả.”

Cô lùi lại một bước. “Vì sao?” Cô hỏi. “Tôicòn không lăng mạ Ngài bằng một nửa những gì Ngài đã lăng mạ tôi. Không lẽ Ngàichỉ là một người có bản tính gàn dở bẩm sinh hay sao, Pagan?”

“Đừng có gọi ta là Pagan.”

“Vì sao?”

“Cô gái, điều đó rất nguy hiểm nếu có ai đónghe trộm được.” Monk thốt lên khi ông ta nhìn thấy Caine đã nổi điên lên đến mứcnào, cơ hàm của anh bắt đầu giật giật. Caine là một người nóng tính khủng khiếpvà cô thì đang vô tình làm anh thực sự sôi máu lên. Nếu anh để cô cuốn đi nhưthế, anh rất có thể sẽ chiều theo ý cô và làm cô sợ đến chết.

“Vậy thì tôi nên gọi anh ta là gì?” Cô hỏiông chủ quán rượu.

“Caine.” Monk gật đầu trả lời. “Cô có thể gọiNgài ấy là Caine.”

(Caine: một cách viết khác của Cain, nghĩalà kẻ sát nhân, kẻ giết anh em ruột thịt của mình.)

Cô khịt mũi không lịch thiệp một chút nào.“Vậy mà anh ta nghĩ rằng tên của tôi không bình thường ư?”

Caine giơ tay túm lấy cằm cô rồi ép cô ngẩnglên nhìn thẳng vào anh lần nữa. “Tên anh trai cô là gì?”

“Nathan.”

“Giờ Nathan ở đâu?”

“Anh ấy luôn bận rộn với những công việclàm ăn cấp bách.”

“Công việc làm ăn gì?”

Cô gạt tay anh ra trước khi trả lời. “Côngviệc làm ăn trên biển.”

“Khi nào anh ta quay về?”

Ánh mắt gườm gườm của cô có thể làm tan chảymột gã đàn ông yếu đuối. “Hai tuần nữa.” Cô trả lời. “Này, tôi đã trả lời tất cảcác câu hỏi của Ngài. Giờ Ngài có thể vui lòng không làm phiền tôi nữa và bắt đầuvới nhiệm vụ của Ngài được chưa?”

“Cô sống ở đâu, Jade?”

“Thưa Ngài, những câu hỏi vô tận của Ngàiđang làm cho đầu tôi đau như búa bổ đấy. Tôi không quen với việc những ngườiđàn ông cứ quát thét vào mặt tôi.”

Caine liếc xéo qua nhìn Monk và để cho ôngta thấy sự bực bội của mình. “Cô nàng ngớ ngẩn này muốn ta giết cô ta, nhưng giờlại phàn nàn về một cơn đau đầu.”

Đột nhiên cô chồm tới, túm lấy cằm anh vàkéo anh lại nhìn thẳng vào cô. Đó là một hành động bắt chước có chủ ý hành độngtrước đó của anh. Caine quá sức ngạc nhiên với sự liều lĩnh đó của cô đến mứcanh để cho cô làm theo ý mình.

“Nào giờ thì đến lượt tôi.” Cô tuyên bố.“Tôi sẽ đưa ra những câu hỏi của tôi và Ngài sẽ phải trả lời. Tôi là người sẽtrả cho Ngài những đồng bạc, thưa Ngài. Trước hết, và quan trọng nhất, tôi muốnbiết liệu Ngài có thực sự giết tôi không. Sự do dự của Ngài làm tôi cảm thấybáo động, cùng với vụ thẩm tra tưởng như không bao giờ chấm dứt này nữa.”

“Cô sẽ phải thoả mãn trí tò mò của ta trướckhi ta quyết định.” Anh nói với cô.

“Không.”

“Nếu thế thì ta sẽ không giết cô.”

“Đồ vô lại!” Cô kêu lên. “Anh đã hứa vớitôi trước khi anh biết nạn nhân của mình là ai. Anh đã hứa với tôi!”

“Ta đã nói dối.”

Cô há hốc miệng trước sự trắng trợn đó, nólàm cô gần như ngã lăn ra. “Anh thực sự là một nỗi thất vọng đối với tôi. Mộtngười đàn ông có danh dự sẽ không dễ dàng phá vỡ lời hứa như thế. Anh nên cảmthấy tự xấu hổ với bản thân mình.”

“Jade,” Anh trả lời. “Ta chưa bao giờ nói rằngta là một người đàn ông có danh dự.”

“Đúng thế cô gái, Ngài ấy không hề nói thế.”Monk xen vào.

Đôi mắt cô chuyển sang màu xanh rực lửa, rõràng là cô nổi điên lên với anh. Hai bàn tay của cô cũng chống lên mặt bàn giốngnhư anh. Cô chồm về phía trước và thì thào. “Tôi đã nghe nói rằng Pagan chưabao giờ phá vỡ lời hứa của mình.”

“Cô đã bị lừa rồi.”

Họ lúc này gần như mặt đối mặt. Caine cố gắngtập trung vào cuộc đối thoại của họ, nhưng mùi hương tuyệt vời của cô, vô cùngsạch sẽ, vô cùng mới mẻ, tuyệt đối nữ tính, cứ thoang thoảng len vào mũi anh.

Lúc này cô đang nhìn anh lắc đầu. Cainekhông thể thốt nên lời theo đúng nghĩa đen. Trước đây anh chưa bao giờ bị mộtngười phụ nữ đương đầu lại. Không, những quý cô quý bà trong giới thượng lưuthường co rúm người lại mỗi khi anh thể hiện dù là chỉ một chút vẻ không hàilòng nhỏ nhất. Tuy vậy, cô nàng này lại khác. Cô không chỉ đương đầu với anh,thực ra cô đang trừng mắt đáp trả lại ánh mắt của anh với vẻ dữ dội không hềthua kém. Đột nhiên anh có cảm giác muốn cười phá lên trong khi không có chút ýtưởng chết tiệt nào là vì sao lại thế.

Sự điên rồ của cô rõ ràng là một loại bệnhtruyền nhiễm.

“Thực sự là anh nên bị treo cổ.” Cô nói.“Anh đã làm tôi bị mắc lừa. Trông anh đâu có giống loại người đê tiện như thếchứ.”

Cô cố gắng tránh xa khỏi chiếc bàn nhưnghai bàn tay của Caine đã chụp lấy tay cô, giữ cô đứng im tại chỗ. Anh lại cúixuống, cho đến khi miệng anh chỉ còn cách miệng cô vừa đủ cho một nụ hôn. “Talà cướp biển, thưa quý cô. Những người như ta bị coi là những kẻ đê tiện.”

Anh chờ một cơn chống đối giận dữ khác,nhưng thay vào đó cô khóc ầm lên. Caine không hề chuẩn bị trước cho tình huốnglâm ly này.

Trong khi anh còn vụng về rút chiếc khăntay ra, Monk đã bật dậy và vội vàng xông đến khuyên giải cô. Ông chủ quán vụngvề vỗ vỗ nhè nhẹ lên vai cô. “Thôi nào, cô gái, đừng khóc nữa.”

“Tất là là lỗi của anh ta.” Cô nức nở. “Tấtcả những gì tôi yêu cầu chỉ là một sự chiếu cố nho nhỏ. Chỉ là một nhiệm vụnhanh gọn sẽ không làm mất gì nhiều thời gian của anh ta; nhưng không, anh takhông thèm bận tâm. Tôi thậm chí còn tự nguyện chờ cho đến khi anh ta uống xongly rượu của mình.” Cô tiếp tục than vãn. “Tôi cũng đã sẵn lòng trả rất nhiều bạcnữa chứ.”

Khi cô đã kết thúc bài tố cáo đáng thươngđó, Monk liếc nhìn sang Caine. “Ngài đã làm cho quý cô xinh đẹp buồn bực.” Ôngnói với Ngài Hầu tước. “Vì sao chứ, Ngài đã làm trái tim cô ấy tan vỡ.”

Ông chủ quán rượu túm lấy chiếc khăn tay từtay Caine và rồi vụng về lau nước mắt trên má cô. “Sẽ ổn thôi, cô gái.” Ông thủthỉ.

“Không đâu.” Cô cãi lại. Giọng cô bị bópnghẹt lại bởi chiếc khăn bằng vải lanh mà Monk vừa mới đẩy vào dưới mũi cô.“Ông có biết là trong cuộc đời tôi chưa bao giờ yêu cầu bất cứ ai điều gìkhông? Nhưng ngay từ lần đầu tiên tôi lên tiếng đòi hỏi thì tôi đã bị từ chối.Không ai còn mong muốn sống một cuộc sống lương thiện nữa rồi. Không, họ thà làđi ăn cướp còn hơn là sống đàng hoàng theo ý mình. Điều đó thật ô nhục, đúngkhông Monk?”

Caine cảm thấy quá hồ đồ để có thể lên tiếng.Anh không biết anh nên kéo cô vào lòng rồi an ủi cô hay là túm lấy vai cô và lắcmạnh để cho cô tỉnh lại. Tuy vậy, có một điều chắc chắn, nếu Monk tiếp tục caucó nhìn anh thì anh sẽ đấm vỡ mũi ông ta.

“Cô gái, thực sự không phải là một công việclương thiện khi mà ta lấy tiền từ một quý cô rồi sau đó giết cô ấy.” Monk phảnbác lại, ông vỗ nhè nhẹ lên vai cô với mục đích làm dịu bớt đi lời trách móc nhẹnhàng của mình.

“Dĩ nhiên đó là công việc lương thiện rồi.”Cô cãi lại. “Miễn sao quý cô đó muốn mình bị giết.”

Monk khựng lại và xoa xoa trán. “Cô ấy nóiđúng ở điểm này, đúng không?” Ông hỏi Caine.

“Vì… giờ cô định làm gì?” Caine hỏi Jadekhi cô bắt đầu thu gom lại những đồng bạc của mình.

“Tôi sẽ rời khỏi đây.” Cô tuyên bố. “Tôixin lỗi vì đã làm phiền anh, Pagan, hay Caine, hay bất cứ cái tên thật sự nào củaanh.” Cô lẩm bẩm. Cô thắt sợi dây lại thành một cái nút, rồi nhét chiếc túi vàotrong túi áo choàng.

Khi cô quay lại và bắt đầu bước về phía cửa,Caine kêu lên. “Cô nghĩ là cô sẽ đi đâu?”

“Chuyện đó không liên quan gì đến anh.” Côtrả lời. “Tuy vậy, tôi không bất lịch sự bằng một nửa anh vì thế tôi sẽ nói choanh biết là tôi sẽ đi tìm một ai đó khác có thái độ hợp tác hơn. Không cần phảisợ, thưa quý Ngài, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu. Trước khi trời sáng, tôi sẽ tìm ramột người nào đó sẵn lòng giết tôi.”

Anh bắt kịp cô ở ngưỡng cửa, đặt tay lên vaicô và từ từ ép cô quay lại nhìn thẳng vào anh. Ngay vào giây phút anh chạm vàocô, cô lại bắt đầu khóc toáng lên. Caine tức điên lên và vô cùng bối rối. Mặcdù vậy, anh đầu hàng trước cảm giác thôi thúc choáng ngợp và thô bạo kéo cô vàotrong vòng tay của mình.

Cái ôm của anh dường như là giọt nước làmtràn ly. Cô khóc sướt mướt trên ngực anh, thì thầm xin lỗi anh về thái độ khôngquý phái của mình giữa những tiếng nấc cụt ầm ĩ. Caine sẵn lòng chờ đợi cho đếnkhi cô lấy lại được một chút tự chủ. Anh không thể nào nói lý lẽ với cô lúcnày. Cô đang gây ra rất nhiều tiếng ồn và cô sẽ không thể nào nghe được bất cứlời nào mà anh nói ra, và cô vẫn đang đổ lỗi cho anh vì tình trạng hiện thời củacô. Cô – không nghi ngờ gì nữa – là người phụ nữ rắc rối nhất mà anh đã từng gặptrong suốt cuộc đời của mình.

Chúa ơi, cô mềm mại đến tuyệt vời. Cô cũngvừa khít với anh nữa. Thông thường anh không thích những người phụ nữ khóc lóc,nhưng lại cảm thấy rằng mình không muốn thả cô nàng này ra.

Lúc này cô đang nấc cụt như một anh nôngdân say xỉn – hậu quả của một cơn bão bất chợt. Đã đến lúc anh phải nói lý vớicô rồi. “Jade, mọi chuyện không tồi tệ như cô nghĩ lúc này đâu.” Anh nói với côbằng một giọng trầm và khàn khàn. “Chắc chắn là đến khi trời sáng, cô sẽ cảm thấybiết ơn vì tôi đã không làm theo yêu cầu của cô.”

“Đến khi trời sáng thì tôi đã chết mất rồi.”Cô rền rĩ.

“Không đâu.” Anh trả lời rồi siết nhẹ cô đầytrìu mến. “Tôi sẽ không để cho bất cứ chuyện gì xảy ra với cô, tôi hứa đấy. Thựcsự là cô không thể nào chỉ muốn chết thế thôi được.”

“Anh trai tôi sẽ rất đau buồn nếu tôi chết.”Cô nói.

“Tôi sẽ tưởng tượng như thế.” Anh trả lời cộclốc.

“Nhưng tôi không đủ mạnh để đương đầu vớichúng. Chúng là những gã đàn ông độc ác. Tôi sợ chúng sẽ xâm hại tôi trước khichúng giết tôi. Tôi không muốn chết theo cách đó. Chết như thế không hiên ngangchút nào.”

“Cái chết hiên ngang ư?” Anh hỏi. “Cô nóinhư một chiến binh đang chuẩn bị ra chiến trường ấy.”

“Tôi không muốn người ta nhớ đến tôi như mộtkẻ hèn nhát.”

“Thế anh trai của cô có chăm sóc được chocô khi anh ta quay trở lại không?”

“Ồ, có chứ.” Cô trả lời, rồi tựa má vào ngựcanh. “Nathan sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra với tôi. Kể từ khi cha tôi chếtanh ấy đã trở thành người bảo hộ cho tôi. Anh trai tôi là một người rất mạnh mẽ.”

“Vậy thì tôi sẽ giữ an toàn cho cô cho đếnkhi anh trai cô quay trở lại. Tôi hứa với cô đấy.”

Cô không thể hiện bất cứ phản ứng nào với lờihứa đó một lúc rất lâu. Caine nghĩ rằng có lẽ cô quá choáng ngợp với cảm giácbiết ơn để có thể nói thành lời. Thế rồi cô lùi khỏi người anh và ngẩng lênnhìn vào mắt anh. Anh nhận ra là cô không bị choáng ngợp gì cả. Quỷ tha ma bắt,cô trông vô cùng cáu kỉnh. “Anh đã không giữ lời hứa với tôi một lần, thưa quýNgài. Anh đã hứa là anh sẽ giết tôi và rồi anh đổi ý.”

“Chuyện này khác.” Anh bác lại.

“Anh thật lòng với những gì anh nói chứ?”

“Đúng thế, tôi thật lòng.” Anh trả lời. “Côvừa mới giải thích là cô sẽ an toàn một khi anh trai cô quay trở về trong vònghai tuần nữa. Hai tuần nữa đúng không?”

Vẻ mặt của cô rất nghiêm túc. “Có khi còn sớmhơn. Nhưng anh là một tên cướp biển. Anh không thể nào liều lĩnh nhận lời giữan toàn cho tôi trong hai tuần dài dằng dặc như thế. Người ta đang treo giải đểlấy đầu anh. Tôi sẽ không chịu trách nhiệm nếu anh bị giết đâu.”

“Cô không tin tưởng lắm vào khả năng củatôi thì phải.”

“Tôi không tin tưởng chút nào vào khả năngcủa anh.” Cô chỉnh lại. “Tại sao tôi phải tin chứ? Anh vừa mới thừa nhận rằngnhững tin đồn về anh không hề đáng tin chút nào. Có lẽ anh thậm chí còn không đểlại một bông hồng trắng trên gối nạn nhân của anh nữa, đúng không?”

Caine lại cảm thấy nổi điên lên với cô. “Côkhông cần phải tỏ ra thất vọng cùng cực về tôi như thế.”

“Nhưng tôi thấy thất vọng!” Cô kêu lên. “Thậmchí anh còn không đáng tôn trọng một chút nào. Đó là một điều đáng tiếc thực sự.Hơn nữa, trông anh không có vẻ gì là đủ mạnh mẽ để đối đầu với kẻ thù của tôi.Anh là một mục tiêu nhẹ nhàng, Caine. Anh chỉ là một … anh chàng to lớn. Không,tôi xin lỗi. Tôi e là anh sẽ không làm được việc này đâu.”

Anh chỉ muốn xiết cổ cô đến chết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN