Thiên Thần Hộ Mệnh - Chương 6 :2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Thiên Thần Hộ Mệnh


Chương 6 :2



Cô dừng lại, chờ nghe những lời thông cảm từ phía họ. Khi hai người đàn ông vẫn chỉ tiếp tục nhìn cô với vẻ trông đợi, cô kết luận là sẽ chẳng có ai trong số họ lên tiếng. Cô nhìn cả hai với vẻ bất bình vì họ đã quá vô tâm, rồi tiếp tục kể. “Khoảng một giờ sau đó, sau khi đầu tôi đã bớt ong ong vì cú ngã, tôi đã tự mình ra ngoài để đi dạo một chút. Tôi nhanh chóng quên mất cảm giác đau đớn nhức nhối của mình, và bởi vì đó là một ngày tuyệt đẹp, tôi cũng quên luôn thời gian. Tôi mới chỉ vừa nhìn vào phía trong cái Nhà thờ xinh xắn đó thì bỗng nghe thấy tiếng huyên náo, và đó là lúc tôi nhìn thấy người đàn ông xấu số bị ném xuống đất.”

Cô hít vào thật sâu rồi tiếp tục. “Tôi hét lên và bỏ chạy. Nhưng rồi tôi bị lạc đường, và cuối cùng tôi nhận ra là tôi đang chạy thẳng về khu mộ của cha mẹ tôi. Đó là lúc tôi nhìn thấy những kẻ giết người lần nữa.”

“Cùng là những kẻ đó à?” Lyon hỏi. Anh đang chồm hẳn về phía trước, hai khuỷu tay chống lên đầu gối.

“Đúng vậy, chính xác là những kẻ đó.” Jade trả lời, giọng cô có vẻ lúng búng. “Hẳn là bọn chúng đã kết luận là không đáng phải đuổi theo tôi, và chúng rất … bận rộn.”

“Lúc đó chúng đang làm gì?” Caine hỏi.

Cô không trả lời anh ngay lập tức. Một linh cảm nào đó tự dưng thắt chặt quanh trái tim anh. Lúc này tay cô đang túm chặt lấy tay anh, và Caine không cho rằng cô nhận thức được hành động đáng chú ý đó của mình.

“Đào bới.” Cuối cùng cô cũng trả lời.

“Chúng đào những ngôi mộ lên ư?” Lyon hỏi, giọng anh có vẻ nghi ngờ.

“Đúng vậy.”

Caine không thể hiện phản ứng gì ra ngoài, còn Lyon trông như thể không tin cô. Cô nghĩ rằng thực là kỳ cục khi mà cô nói dối thì cả hai người họ cùng dễ dàng chấp nhận, nhưng giờ khi cô đang nói cho họ nghe sự thật thì đó lại là một chuyện hoàn toàn khác hẳn.

“Đó hoàn toàn là sự thật.” Cô nói với Lyon. “Tôi biết chuyện đó nghe thật hoang đường, nhưng tôi biết tôi đã nhìn thấy những gì.”

“Thôi được.” Caine trả lời. “Chuyện gì xảy ra tiếp theo?”

“Tôi lại bắt đầu hét lên.” Cô trả lời. “Ồ, tôi đã nhận ra là mình không nên kêu gào lên như thế, vì lúc đó tôi lại làm cho chúng phát hiện ra tôi. Nhưng vì lúc đó tôi quá nổi giận nên không thể suy nghĩ tỉnh táo được. Cả ba gã đàn ông đó cùng ngẩng đầu lên nhìn tôi. Tên mặc bộ đồ màu mè sặc sỡ cầm một khẩu súng lục. Thật kỳ cục, nhưng dường như tôi không thể cựa quậy gì cho đến khi tiếng súng vang lên. Lúc đó thì tôi chạy như tia chớp. Hudson – viên quản gia của Nathan – lúc đó đang làm việc trong thư viện. Tôi kể cho ông ta nghe những gì đã xảy ra, nhưng đến khi ông ấy làm cho tôi bình tĩnh được trở lại và hiểu được hết toàn bộ câu chuyện thì trời đã quá tối để có thể đi tìm những kẻ sát nhân đó. Chúng tôi phải chờ đến sáng hôm sau.”

“Cô có khai báo với những nhà chức trách không?”

Cô lắc đầu và thừa nhận. “Đó là lúc mà mọi việc trở nên rối tung. Sáng hôm sau, Hudson cùng với vài người khoẻ mạnh đi tìm xác người đàn ông mà tôi đã nhìn thấy bị quăng xuống từ trên mái nhà. Hudson không cho tôi đi theo cùng vì tôi vẫn còn quá choáng váng.”

“Dĩ nhiên là thế rồi.” Caine đồng ý.

“Đúng thế.” Cô thở dài trả lời. “Khi Hudson và những người kia quay trở lại, họ cũng đã cố gắng tỏ ra tử tế như anh lúc này, Caine, nhưng họ phải nói với tôi sự thật.”

“Sự thật nào?”

“Họ không thể tìm thấy bất kỳ thi thể nào. Những ngôi mộ cũng không hề bị đụng tới.”

“Vậy là họ tin rằng cô chỉ …”

“Tưởng tượng ư, Lyon?” Cô cắt ngang. “Đúng thế, tôi chắc chắn là họ tin thế. Bởi vì họ là người làm của Nathan nên họ không dám nói với tôi rằng họ nghĩ tôi bị … quẫn trí, nhưng vẻ mặt của họ đã nói lên điều đó. Ngay lập tức tôi quay trở lại chỗ ngôi mộ để tự mình kiểm tra. Cơn mưa gió tối hôm trước quá lớn, thậm chí ngay lúc đó vẫn còn, vì vậy nó trông không có vẻ gì là mặt đất đã bị đào lên bằng một cái xẻng cả.”

“Có lẽ bọn chúng mới chỉ bắt đầu đào thì em đã làm chúng bị gián đoạn.” Caine gợi ý.

“Đúng thế, chúng mới chỉ bắt đầu thôi.” Cô thừa nhận. “Tôi sẽ không bao giờ có thể quên được vẻ mặt của bọn chúng.”

“Kể cho bọn anh nghe hết phần còn lại đi.” Caine gợi ý.

“Tôi trải qua cả ngày hôm đó cố gắng nghĩ xem động cơ của chúng là gì. Thế rồi tôi đến gặp Hudson và bảo ông ấy đừng báo cho Nathan biết chuyện đó. Tôi nói dối với viên quản gia đó và bảo rằng tôi chắc rằng đó chỉ là do ánh mặt trời trong hoàng hôn đã làm tôi nhìn nhầm. Tôi phải nói với anh rằng Hudson trông vô cùng nhẹ nhõm. Dĩ nhiên là ông ấy vẫn lo lắng, bởi vì tôi đã bị ngã từ trên cầu thang xuống và đầu tôi bị va rất mạnh.”

“Jade, liệu chuyện này có thể chỉ là …” Lyon lên tiếng.

“Sự tưởng tượng ư?” Caine xen vào, rồi lắc đầu. “Có ít nhất là năm tên đã đuổi theo bọn tôi tối qua. Không, chuyện này không phải là sự tưởng tượng của cô ấy.”

Cô nhìn Lyon với ánh mắt nghi ngờ. “Anh không tin tôi, đúng không?”

“Giờ thì tôi tin rồi.” Lyon trả lời. “Nếu có kẻ săn lùng cô, vậy thì hẳn là cô đã nhìn thấy gì đó. Sau đó chuyện gì xảy ra?”

“Tôi không chịu thua.” Cô nói với anh, rồi cố gắng xếp ngay ngắn hai tay ở trong lòng và chỉ đến khi đó mới nhận ra là cô đang bám chặt vào tay Caine, cô vội đẩy tay anh ra. “Tôi có thể trở nên cực kỳ bướng bỉnh, và vì thế sáng hôm sau, tôi một lần nữa quyết định phải tìm ra bằng chứng.”

Lyon mỉm cười với Caine. “Nếu là tôi thì tôi cũng sẽ làm như thế.” Anh thừa nhận.

“Buổi sáng hôm đó là hôm nào?” Caine hỏi.

“Hôm qua,” Cô giải thích. “Tôi ra ngoài bằng ngựa. Nhưng tôi đã không đến được khu phần mộ của cha mẹ tôi. Chúng đã bắn chết con ngựa ngay khi tôi đang ngồi trên nó.”

“Chúng gì cơ?” Caine hỏi với giọng gần như quát lên.

Cô cảm thấy hài lòng với phản ứng sửng sốt của anh. “Chúng đã giết chết con ngựa của Nathan.” Cô gật đầu khẳng định lại. “Tôi không thể nói cho anh biết được anh trai tôi sẽ đau khổ đến thế nào khi anh ấy phát hiện ra con chiến mã yêu quý của mình đã chết rồi đâu. Điều đó sẽ làm trái tim anh ấy tan nát.”

Caine thò tay lấy chiếc khăn tay bằng vải lanh khi anh nghĩ rằng cô sắp sửa lại khóc toáng lên. “Và sau đó chuyện gì xảy ra?” Anh hỏi.

“Dĩ nhiên là tôi ngã bay xuống đất. Tôi đã rất may mắn vì đã không bị gãy cổ mà chỉ bị vài vết xước không đáng kể. Chắc chắn là anh đã nhìn thấy những vết thâm tím trên vai và cánh tay tôi khi anh lẻn vào phòng tôi tối qua.”

Cô ngẩng lên nhìn Caine và chờ anh trả lời. “Anh không thấy.” Anh khẽ nói. “Và anh cũng không lẻn vào phòng em.”

“Làm thế nào mà anh lại không nhìn thấy những vết bầm tím của tôi cơ chứ?”

“Anh không nhìn vào vai em.”

Cô có thể cảm thấy mình lại đỏ bừng mặt lên. “Ồ, đáng lẽ anh nên nhìn vào vai tôi.” Cô lắp bắp. “Một quý ông hẳn là sẽ phát hiện ra những vết thương của tôi ngay lập tức.”

Caine mất kiên nhẫn. “Jade, ngay cả một tên hoạn quan cũng không …”

“Anh có muốn nghe phần còn lại của câu chuyện hay không nào?”

“Có.” Anh trả lời.

“Sau khi họ bắn con ngựa, tôi đã chạy trối chết quay trở lại căn nhà. Tôi không biết liệu chúng có đuổi theo tôi hay không, tôi cảm thấy vô cùng bối rối. Những chuyện như thế này chưa bao giờ xảy ra với tôi trước đây. Tôi đã sống một cuộc sống vô cùng bình lặng và an toàn.”

Trông cô như thể cần có sự đồng ý. “Anh chắc là thế.” Caine ủng hộ.

“Tôi lại tìm Hudson và nói cho ông ấy nghe chuyện gì đã xảy ra. Tôi có thể nói luôn là ông ấy lại cảm thấy không thể tin tôi. Ông già ấy cứ cố gắng ép tôi uống một tách trà. Tuy nhiên, lần này tôi đã có bằng chứng.”[ Bạn đang đọc truyện tại santruyen.com ]

“Bằng chứng ư?” Caine hỏi.

“Con ngựa chết, thưa quý Ngài.” Cô kêu lên. “Làm ơn hãy chú ý vào câu chuyện.”

“Dĩ nhiên rồi.” Anh đáp lại. “Con ngựa chết. Vậy Hudson có xin lỗi em khi em chỉ cho ông ta thấy con ngựa chết không?”

Cô bậm chặt môi dưới một lúc lâu và nhìn thẳng vào anh, cuối cùng cô cũng trả lời. “Không hẳn là thế.”

“Ý cô là gì khi nói không hẳn là thế?” Lyon hỏi.

Jade quay lại phía Lyon. “Tôi biết các anh sẽ cảm thấy khó tin vào chuyện này, nhưng khi chúng tôi đến chỗ đó thì con ngựa đã không còn nữa … ừm, nó đã biến mất.”

“Không, tôi không cảm thấy chuyện đó khó tin lắm.” Lyon kéo dài giọng, rồi ngả người tựa vào lưng ghế. “Cậu thì thế nào, Caine?”

Caine mỉm cười. “Điều đó có nhiều ý nghĩa như là tất cả những thứ khác mà cô ấy đã kể cho chúng ta nghe.”

“Hudson nhất quyết quay trở lại chuồng ngựa.” Cô tiếp tục. “Ông ấy tin rằng chúng tôi sẽ thấy con ngựa đã tự tìm thấy đường và quay trở về nhà.”

“Và ông ta có đoán đúng không?” Caine hỏi.

“Dĩ nhiên là không rồi. Những người làm đã lùng sục trong khu đất trong suốt thời gian còn lại của buổi sáng nhưng họ không tìm thấy con ngựa. Mặc dù vậy có một vết xe ngựa còn mới nguyên dọc theo con đường mòn về phía nam. Anh có biết tôi nghĩ chuyện gì đã xảy ra không, Caine? Tôi nghĩ rằng bọn chúng đã bỏ con ngựa vào trong một chiếc xe ngựa và đưa nó đi xa. Anh nghĩ gì về khả năng đó?”

Cô nghe có vẻ vô cùng háo hức làm anh cảm thấy hơi có lỗi khi phải làm cô thất vọng. “Rõ ràng em không có chút khái niệm nào về chuyện một con ngựa trưởng thành sẽ nặng đến thế nào, Jade. Em có thể tin lời anh rằng sẽ cần phải có ba người đàn ông mới có thể nhấc được nó lên.”

“Rất khó,” Lyon xen vào. “Nhưng không phải là không thể.”

“Có thể con ngựa chỉ bị thương ngoài da thôi và bỏ đi mất.” Caine nói.

“Một vết thương ngoài da ở ngay giữa mắt ư? Tôi nghi ngờ chuyện đó.” Cô rên lên vẻ thất vọng. “Nathan cũng sẽ vô cùng đau khổ khi anh ấy phát hiện ra chuyện gì xảy ra với ngôi nhà và cái xe ngựa của anh ấy cho mà xem.”

“Ngôi nhà ư? Chuyện quái quỷ gì xảy ra với ngôi nhà của anh ta?” Caine lẩm bẩm. “Chết tiệt thật, tôi ước gì em kể lại mọi chuyện theo đúng diễn biến, Jade.”

“Tôi tin là cuối cùng cô ấy cũng đã tiến tới những vụ cháy.” Lyon nói.

“Vì sao ư, ngôi nhà đã bị thiêu rụi đến tận móng.” Jade đáp lại.

“Ngôi nhà đó bị thiêu cháy khi nào?” Caine hỏi và thở dài mệt mỏi. “Trước hay sau khi con ngựa bị giết?”

“Gần như là ngay sau đó.” Cô giải thích. “Hudson đã ra lệnh chuẩn bị chiếc xe ngựa của Nathan sẵn sàng cho tôi. Tôi đã quyết định sẽ quay trở lại London và tìm Nathan. Tôi tự lo được và cảm thấy phát ốm lên với cái cách làm việc của những người hầu của anh ấy. Họ cứ lảng vảng xung quanh tôi và cứ nhìn tôi với vẻ mặt kỳ cục. Tôi biết rằng Nathan sẽ giúp tôi giải quyết những điều khó hiểu đang xảy ra.”

Cô không nhận ra là mình đã cất cao giọng cho đến khi Caine vỗ nhẹ vào tay cô và nói. “Bình tĩnh nào cưng, và kể nốt đi.”

“Anh đang nhìn tôi giống y hệt như cái cách mà Hudson … ồ, thôi vậy, tôi sẽ kể nốt. Tôi đang trên đường quay trở lại London thì lão người hầu hét lên rằng nhà của Nathan đã bốc cháy. Ông ta có thể nhìn thấy khói bay lên tận trên đỉnh đồi. Dĩ nhiên là chúng tôi ngay lập tức quay lại, nhưng ngay khi chúng tôi vừa mới về đến nhà … ừm, thì đã quá muộn. Tôi ra lệnh cho những người hầu đến căn nhà phố của Nathan ở London.”

“Và rồi em lại đi London tiếp à?” Caine hỏi, lúc này anh đang xoa nhè nhẹ lên phía sau gáy cô một cách lơ đãng, cảm giác đó quá tuyệt vời làm Jade không muốn bảo anh dừng lại.

“Chúng tôi đi theo con đường chính, nhưng khi chúng tôi rẽ sang một góc quanh thì bọn chúng đã đang đứng đó chờ. Người đánh xe quá hoảng sợ, lão ta bỏ chạy.”

“Đồ khốn nạn.” Lyon thốt lên và Caine gật đầu đồng ý.

“Tôi không kết tội người đàn ông đó.” Jade bào chữa. “Lão ta quá sợ hãi. Người ta thường làm những việc … kỳ quặc khi họ hoảng sợ.”

“Vài người như thế.” Caine đồng ý.

“Nói cho chúng tôi biết chuyện gì xảy ra sau đó, Jade.” Lyon hỏi.

“Chúng chẹn cửa xe và châm lửa đốt chiếc xe ngựa.” Cô trả lời. “Tôi đã vùng vẫy thoát được ra ngoài qua khung cửa sổ có khung hơi yếu ớt. Nathan đã bỏ ra khá nhiều tiền cho chiếc xe đó nhưng nó không cứng cáp chút nào. Tôi đã có thể đá bung chiếc bản lề ra khỏi khung cửa một cách khá dễ dàng. Nhưng tôi không nghĩ là tôi sẽ kể chuyện đó cho anh trai tôi nghe, vì nó sẽ chỉ làm anh ấy đau buồn hơn … dĩ nhiên là trừ khi anh ấy định thuê lại cái xưởng đóng xe đó.”

“Em lại lạc đề rồi.” Caine nói.

Lyon mỉm cười. “Cô ấy làm tôi nhớ đến Christina.” Anh thừa nhận. “Jade, sao cô không ra ngoài tìm vợ tôi hộ tôi? Cô ấy sẽ đóng gói hành lý cho cô đem theo.”

Jade cảm thấy như thể cô vừa được ban lệnh ân xá. Ruột gan cô đang cuộn lên với hàng loạt các nút thắt, cô cảm thấy như thể cô vừa phải hồi tưởng lại nỗi kinh hoàng. Cô không phí chút thời gian nào mà ngay lập tức rời khỏi phòng.

“Thế nào, Caine?” Lyon hỏi khi hai người họ chỉ còn lại một mình. “Cậu nghĩ thế nào?”

“Tối qua thực sự có vài kẻ đã đuổi theo bọn tôi.” Caine nhắc lại cho bạn nhớ.

“Cậu có tin lời cô ấy nói không?”

“Cô ấy đã thấy cái gì đó.”

“Đó không phải là những gì tôi hỏi cậu.”

Caine chầm chậm lắc đầu. “Không một từ nào.” Anh thừa nhận. “Còn cậu?”

Lyon lắc đầu. “Đó là một câu chuyện thiếu logic nhất mà tôi từng nghe. Nhưng khỉ thật, nếu cô ấy nói thật, chúng ta sẽ phải giúp cô ấy.”

“Và nếu như cô ấy không nói thật?” Caine hỏi, trong đầu đã đoán trước câu trả lời.

“Thì tốt hơn hết là cậu nên cẩn thận đề phòng phía sau lưng mình.”

“Lyon, cậu không nghĩ rằng …”

Lyon không để anh nói hết câu. “Tôi sẽ nói cho cậu những gì tôi biết.” Anh cắt ngang. “Thứ nhất, cậu không khách quan. Tôi không chê trách cậu, Caine, tôi phản ứng trước Christina đúng hệt như cái cách mà cậu đã phản ứng lại trước Jade. Thứ hai, cô ấy đang gặp nguy hiểm và cũng lôi cậu vào vòng nguy hiểm. Đó là những sự kiện mà chúng ta có thể khẳng định là có thật.”

Caine biết rằng Lyon nói đúng. Anh ngả người dựa vào lưng chiếc ghế trường kỷ. “Giờ nói cho tôi biết xem bản năng của cậu đã nói gì?”

“Có lẽ chuyện này có gì đó liên quan tới cha cô ấy.” Lyon nhún vai gợi ý. “Tôi sẽ bắt đầu tìm hiểu về quá khứ của Bá tước vùng Wakerfield. Richards có thể giúp.”

Caine định phản đối nhưng rồi anh lại đổi ý. “Chuyện đó không có hại gì.” Anh nói. “Tuy nhiên, tôi bắt đầu cảm thấy nghi ngờ nếu như anh trai cô ấy lại không đứng đằng sau tất cả những chuyện này. Nên nhớ, Lyon, Nathan lên London để giúp một người bạn đang gặp rắc rối. Đó là lúc tất cả những chuyện này bắt đầu.”

“Đó là nếu chúng ta thừa nhận câu chuyện mà cô ấy đã kể.”

“Đúng thế.” Caine nói.

Lyon thở dài thườn thượt. “Tôi chỉ có một câu hỏi cho cậu, Caine.” Giọng anh hạ thấp xuống và kiên quyết. “Cậu có tin cô ấy không?”

Caine nhìn chằm chằm vào bạn một lúc lâu. “Nếu chúng ta áp dụng tính logic trong hoàn cảnh kỳ dị này …”

Lyon lắc đầu. “Tôi đánh giá cao bản năng của cậu, anh bạn ạ. Trả lời tôi đi.”

“Có.” Caine nói rồi cười gằn. Lần đầu tiên trong cuộc đời mình anh đã gạt lý lẽ sang một bên. “Tôi tin cô ấy bằng cả mạng sống của mình, nhưng tôi không thể đưa cho cậu một lý do vì sao. Cậu thấy thế nào, Lyon?”

Lyon mỉm cười. “Tôi cũng tin cô ấy. Nhưng cậu không có tí ý tưởng nào vì sao cậu tin cô ấy, đúng không Caine?”

Giọng Lyon nghe vô cùng chiếu cố, Caine nhướn một bên mày lên phản ứng. “Cậu đang có ý gì thế?”

“Tôi tin cô ấy bởi vì cậu tin cô ấy.” Lyon giải thích. “Bản năng của cậu chưa bao giờ sai. Cậu đã cứu sống tôi hơn một lần bởi vì tôi đã nghe theo lời cậu.”

“Cậu vẫn chưa giải thích ý của cậu là gì.” Caine nhắc lại.

“Tôi tin Christina.” Lyon nói. “Hầu như ngay từ những giây phút đầu tiên. Tôi thề với cậu đó là niềm tin mù quáng từ phía bản thân tôi. Cô ấy cũng dẫn tôi vào một cuộc săn đuổi điên cuồng mụ mẫm. Giờ thì tôi phải đồng ý với vợ mình. Christina, như cậu biết đấy, có vài quan điểm khá là không bình thường. Nhưng lần này cô ấy có lý.”

“Như thế nào cơ?” Caine hỏi.

“Tôi tin rằng, anh bạn thân mến, cậu vừa mới gặp định mệnh của mình.” Lyon khẽ cười khoái trá và lắc đầu. “Giờ chỉ có Chúa giúp cậu, Caine, vì cuộc săn đuổi của cậu chỉ vừa mới bắt đầu thôi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN