Thiên Trường Địa Viễn - Chương 5 Cô không nên như thế này
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Thiên Trường Địa Viễn


Chương 5 Cô không nên như thế này


Không đến một canh giờ, xe ngựa đã tới hoàng cung, chầm chậm tiến vào.

Hoàng cung kiến trúc hùng vĩ, cao lớn uy nghiêm, lớp lớp tường thành, phủ điện liên miên không dứt, lầu son gác tía vô số, mặt đất có đá màu lót đường.

Lướt qua bao nhiêu cung điện trạm trỗ tinh khắc, hoa cỏ không kể xiết, muôn vàn suối trong núi giả, cảnh đẹp như tranh, muôn màu rực rỡ.

Xe ngựa rốt cuộc dừng lại, giọng của Mộc Thương vang lên.

Hiên Viên Nham nhấc màn che bước ra, Mộc Thương nhảy xuống, quay đầu đi lại trước màn che, đưa tay đỡ Diệp Nghi Dung.

Nàng ngẩng đầu nhìn cung điện trước mắt, cung Thừa Hoan, tẩm cung của hoàng hậu đương triều – Mộ Dung Tuyết.

So với những cung điện mà nàng gặp qua trên đường, nơi này thật sự khác quá xa, uy nga lộng lẫy, tráng lệ cao sang, vách tường chạm khắc tinh tế, rồng bay phượng múa.

Hiên Viên Nham lập nhiều công lao hạng mã, được danh xưng là Chiến Thần, quyền cao chức trọng, có đặc quyền gặp vua không cần quỳ.

Vừa thấy Hiên Viên Dịch cùng Mộ Dung Tuyết, bất quá hắn chỉ ôm quyền cuối đầu hành lễ.

Diệp Nghi Dung theo sau Hiên Viên Nham, từng bước tiến vào cung Thừa Hoan, lập tức hành lễ với đế hậu trên cao: “Nghi Dung tham kiến hoàng thượng, tham kiến hoàng hậu.”

“Đều là người nhà cả, miễn lễ.” Giọng Hiên Viên Dịch mang theo ý cười.

Diệp Nghi Dung nhẹ giọng: “Tạ ơn hoàng thượng.”

Mộ Dung Tuyết từ trên ghế ngọc nhanh chóng đến trước mặt đỡ nàng dậy, cười nói: “Ngẩng mặt lên cho bổn cung nhìn xem.”

Giọng nói của vị hoàng hậu này thật dễ nghe, trong trẻo êm tai, nàng thuận theo ý chậm rãi ngẩng đầu.

Nữ tử trước mắt khoảng hai mươi tuổi, cẩm bào đỏ thẩm, đầu đội mũ phượng, cả người đều toát ra loại khí chất cao quý, gương mặt thanh tú, dù không quá xuất chúng nhưng cũng đủ để lay động lòng người.

Mộ Dung Tuyết cũng âm thầm đánh giá Diệp Nghi Dung, không ngừng gật đầu, miệng cười tươi như hoa, xoay đầu nói với Hiên Viên Dịch.

“Vĩ Lân, chàng qua đây.”

Vĩ Lân là tên tự của hoàng thượng.

Có thể gọi thẳng ra như vậy, hơn nữa còn rất thuận miệng, e rằng vẫn luôn là thói quen, ngược lại cũng không thấy vị hoàng đế kia có ý trách phạt, trong nụ cười còn mang theo vài phần sủng nịnh.

Diệp Nghi Dung âm thầm cảm thán, chốn thâm cung này hóa ra vẫn còn có một loại tình cảm thuần khiết, chân thật như thế, thật không dễ dàng.

Mộ Dung Tuyết kéo tay Hiên Viên Dịch, giọng lanh lảnh: “Chàng thấy thế nào, có phải rất đẹp không?”

Hiên Viên Dịch không đáp, thoáng nhìn qua Diệp Nghi Dung, lơ đãng gật đầu, rồi cúi đầu nhìn hoàng hậu của mình, miệng nở nụ cười, trong ánh mắt chỉ chứa đựng một bóng hình người hắn yêu.

Không cần nói cũng biết, ở trong mắt hắn, dù là ai đi nữa cũng không thể sánh ngang với Mộ Dung Tuyết.

Tiếp đó Diệp Nghi Dung bị Mộ Dung Tuyết kéo vào tẩm cung riêng, hàn huyên hơn một canh giờ mới được thoát thân.

Trong xe ngựa, Hiên Viên Nham để ý thấy sắc mặt Diệp Nghi Dung không được tốt, thỉnh thoảng lại khẽ ho.

Rốt cục vẫn khó nén hỏi một câu: “Cô không sao chứ?”

Nàng ho vài tiếng, không đáp mà chỉ khẽ lắc đầu.

Được một lúc, hắn lại hỏi tiếp: “Không sao thật ư?”

“Không sao.” Nàng nhỏ giọng, nghe được thông báo đã đến Bích vương phủ, nàng chờ Hiên Viên Nham xuống trước, sau đó mới yếu ớt theo sau.

Chân vừa chạm đất, liền cảm thấy xung quanh xoay chuyển, mi mắt nặng trĩu, trước khi mất ý thức Diệp Nghi Dung kiềm lòng không đặng nghĩ.

Ngâm nước một chút liền đổ bệnh ngất xỉu, nhục quá rồi.

Hiên Viên Nham vẫn luôn quan sát Diệp Nghi Dung, vừa trông thấy nàng ngất đi, nhanh chóng giữ lấy nàng.

Sắc mặt của nàng lúc này rất tái, Hiên Viên ôm nàng vào lòng, vừa đi vào vương phủ vừa ra lệnh: “Gọi thái y.”

Diệp Nghi Dung hôn mê hai canh giờ, uống thuốc Thẩm Nhi bón rồi tiếp tục mê man, mồ hôi trên người nàng không ít, Thẩm Nhi phải cởi hết y phục chỉ chừa lại đồ lót trắng bên trong để tiện lau người cho nàng.

Lại sờ trán Diệp Nghi Dung lần nữa rồi mới bê chậu nước ra ngoài, vừa đứng lên thì cửa phòng mở ra.

Thấy rõ người đến, Thẩm Nhi vội đặt chậu đồng xuống, hai tay đặt một bên hông quỳ xuống hành lễ: “Nô tì tham kiến vương gia.”

Hiên Viên Nham mím môi, chậm rãi đi đến cạnh giường quan sát Diệp Nghi Dung một lúc, yên lặng hồi lâu: “Đứng lên đi.”

Thẩm Nhi tạ ơn, nghe vương gia hỏi: “Tình trạng thế nào? Đã cho vương phi uống thuốc chưa?”

Thẩm Nhi thuần thục đáp: “Vương phi vừa mới uống thuốc, tình hình hiện tại cũng tốt hơn nhiều rồi ạ.”

Cửa sổ đã được đóng chặt, bên trong phòng còn đốt một cây nến thơm, căn phòng vì vậy mà ấm áp hơn nhiều, hắn liếc thấy bát nước đặt ngay cạnh đầu giường, nàng mê man nhưng vẫn cần nước, còn có một đĩa mức đào, chắc là sợ nàng chê thuốc đắng nên mới chuẩn bị sẵn.

Thấy Thẩm Nhi chăm sóc Diệp Nghi Dung chu đáo như vậy, Hiên Viên Nham vô cùng hài lòng.

“Tìm thái y hỏi xem vương phi cần ăn gì để bồi bổ, ngươi đi chuẩn bị.”

“Vâng ạ, nô tỳ đi ngay.”

Thẩm Nhi rời đi, căn phòng lại trở nên yên tĩnh, Hiên Viên Nham vẫn đứng ở mép giường, ánh mắt chăm chú nhìn Diệp Nghi Dung, dường như sốt cao khiến người nàng khó chịu, đầu mày từ đầu đến cuối luôn nhíu chặt.

Hắn đưa ngón trỏ, ấn vào mi tâm của nàng, giữ cho đến khi nàng ngoan ngoãn giãn chân mày ra.

Sau khi khi đưa nàng về Huyết Tâm Hoa, Hiên Viên Nham liền trở về thư phòng, giải quyết một số công việc.

Cũng đã hai canh giờ trôi qua, hắn chợt dừng bút, nhìn đống sổ sách quân vụ vừa mới duyệt xong, trong lòng trầm tư một lúc, không hiểu tại sao đột nhiên nghĩ đến Diệp Nghi Dung.

Nhớ tới sắc mặt của nàng lúc nằm trong lòng hắn.

Nhìn hai tay mình, cảm giác ôm nàng thật kì lạ, người nàng rất gầy, rất nhẹ.

Hắn vẫn còn nhớ mùi hương thanh khiết trên người nàng, khi đặt nàng xuống giường rồi, cánh tay hắn thoáng có một cảm giác trống trải lạ lùng.

Nhìn nàng rơi vào trạng thái hôn mê, đôi môi nhợt nhạt phát ra tiếng “ưm ưm” yếu ớt, khoảnh khắc đó hắn dường như cảm nhận được nơi yếu đuối nhất trong tim có ai đó gảy nhẹ.

Bất giác hắn đưa tay lên mũi ngửi, vạt áo vẫn còn vấn vít một chút mùi hương của nàng, nhàn nhạt, thật khiến người khác lưu luyến.

Trong lòng rối như tơ vò, rấm rứt khó chịu, rốt cuộc vẫn không nhịn được chạy tới đây xem nàng, có một số việc hắn cần phải xác định lại.

Tôn Tử Nghi từ xưa đã một lòng phò trợ phụ hoàng, giúp phụ hoàng trừ diệt gian thần, giữ vững giang sơn. Sớm đã kết thân, cùng phụ hoàng, mẫu hậu xem nhau như bằng hữu, lại còn cùng nhau ra trận, vào sinh ra tử.

Lại nói, năm đó hắn tám tuổi, hoàng cung xảy ra một biến cố, cung Tam Loan cháy lớn, lúc đó hắn cùng hoàng huynh nhận được tin, lòng như lửa đốt, liều mạng chạy đến.

Khi bọn họ đến nơi, cả bầu trời đều nhiễm đầy khói đen mù mịt, lửa cháy không ngừng, lan can xà nhà lần lượt sụp đổ, cả cung Tam Loan như rung chuyển.

Nhưng hắn cùng hoàng huynh lại không có cách nào để xông vào cứu phụ hoàng và mẫu hậu. Tiếng kêu của cung nữ, thái giám vang lên khắp cung, thị vệ đồng loạt chạy vào cứu giá, cũng đều chôn thân trong biển lửa.

Hôm đó may mắn có Tôn Tử Nghi ở trong cung, lúc nghe tiếng thị vệ gọi cứu giá, bà bất chấp an nguy, liều mạng xông vào cung Tam Loan.

Tuy rằng không thể cứu được mẫu hậu, nhưng phụ hoàng là do bà cứu sống, vẫn là lập công lớn cho hoàng thất.

Chưa bao giờ Tôn Tử Nghi đem những món nợ ân tình nhắc lại, cũng không đòi hỏi điều gì, cho đến một tháng trước, bà đột nhiên nhắc đến chuyện cũ, cầu xin hắn lấy cháu gái mình.

Hiên Viên Nham là người có ân tất báo, vả lại đối với hắn nữ nhân đều như nhau, sớm hay muộn cũng phải lập phi, cho nên lấy ai cũng được, hắn không để ý.

Ngày hôn sự được bố cáo thiên hạ, tin đồn xấu về Diệp Nghi Dung – vương phi tương lai của hắn ngày càng được thổi phồng. Dẫn đến mỗi ngày thượng triều, đều phải chịu những ánh mắt thương hại của quần thần. Nhưng mà hôn sự là do hoàng huynh ban, ngày thành thân cũng đã định, hơn nữa nợ ân tình cần phải trả, hắn hoàn toàn không còn cách nào để thoái lui, chỉ đành chấp nhận chờ ngày hôn sự đến.

Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Nghi Dung, cũng tại căn phòng này, lúc ấy nàng đang nằm ở trên giường, an ổn nghỉ ngơi, vừa nghe thấy hắn vào liền cảnh giác mở mắt, như con mèo nhỏ xù lông.

Hiên Viên Nham ngồi xuống cạnh giường nhìn nàng, sắc mặt có mấy phần khó lường, giống như đang suy tư, một lúc sau, giọng nói của hắn trầm thấp vang lên, bớt đi vài phần lạnh lùng: “Cô không nên như thế này.”

Diệp Nghi Dung không nên thế này, sắc mặt nhợt nhạt hoàn toàn không có một chút sinh khí, bộ dạng yếu đuối đáng thương, chỉ khiến người khác nhìn thấy đau lòng…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN