Thiên Trường Địa Viễn - Chương 6 Ta sẽ bảo vệ nàng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Thiên Trường Địa Viễn


Chương 6 Ta sẽ bảo vệ nàng


Dường như bị ảnh hưởng, hai tay Diệp Nghi Dung vô thức kéo chăn lên ngực, miệng mấp mấy: “Nước…”

Hiên Viên Nham không nghe rõ, theo bản năng cúi đầu, giọng nàng yếu ớt lặp lại. Hắn lấy chén nước đặt bên cạnh đầu giường, múc từng thìa nhỏ bón cho nàng.

Nàng hôn mê, uống nước cũng không thể như bình thường, nước vẫn chảy ra từ khóe miệng, hắn lấy khăn giúp nàng lau đi, người cũng bất giác cúi xuống, đến lúc lau xong mới nhận ra khoảng cách giữa hai người rất gần.

Ý thức được điều này nhưng hắn lại không lập tức cách xa nàng, mà ngược lại bốn ngón tay cuộn khăn vào lòng bàn tay, ngón cái nhè nhẹ vuốt ve bờ môi dưới của nàng, hành động này khiến bản thân hắn cũng thấy kinh ngạc, xúc cảm mềm mại từ ngón tay cái truyền đến làm cho hắn không thể thu hồi được.

Từ lần đầu tiên gặp nhau, hắn biết nàng là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, nhưng nhìn nàng ở khoảng cách gần như vậy lại là lần đầu, hai người tuy đã bái đường chính thức trở thành phu phụ, chẳng qua cũng chỉ là trên danh nghĩa, hắn đối với nàng hoàn toàn dựa trên trách nhiệm của lời hứa năm xưa, chưa từng nghĩ rằng sẽ sinh ra cảm giác gì với nàng, càng không nghĩ sẽ phát sinh tình cảm nam nữ cùng nàng.

Hiên Viên Nham cẩn thận nhìn Diệp Nghi Dung, môi mỏng xinh đẹp, sóng mũi cao nhỏ giống như một kiệt tác được kỳ công điêu khắc, rèm mi cong dài tựa như những sợi lông vũ, làn da mịn màng tinh tế, dung mạo hoàn mỹ khiến hắn sững sờ.

Hắn không phải loại người dễ dàng bị mê hoặc bởi sắc đẹp, hiện tại lại không thể không thừa nhận, đối với nàng, hắn luôn có cảm giác không thể khống chế, nhìn ngắm nàng, quan sát dung mạo của nàng, không hiểu sao trái tim như bị thiếu hẳn một nhịp.

Thời gian như bị ngưng trệ, khi môi Hiên Viên Nham chạm vào cánh môi lạnh như băng của Diệp Nghi Dung, trái tim từ trong khoang ngực tựa như sắp tự nhảy ra bên ngoài. Hắn không biết đây có phải là cảm giác rung động hay không, nhưng lý trí lúc này không thể tự chủ, cứ muốn gần gũi nàng như hiện tại.

Mãi đến khi nàng bị khó chịu, vô thức đưa tay đẩy hắn ra, hắn mới giật mình rời khỏi môi nàng, nắm lấy bàn tay mềm mại vô lực kia lại.

Chợt nhớ tới chuyện nàng cứu nha hoàn kia, nàng dùng những nỗi khổ mà mình phải chịu để an ủi người khác, hoàn toàn không vì những chuyện đã qua mà tỏ ra bi thương.

“Từ nhỏ ta đã không được yêu thương, bị ức hiếp cũng không dám mách lẻo, thiên hạ gọi ta là phế vật, ta bị phụ thân ghét bỏ, người người xem thường.”

“Phải, chúng ta khác nhau, ngươi chỉ bị một tên nam nhân ruồng bỏ, còn ta lại bị cả thiên hạ quay lưng, khi ngươi nhảy xuống nước, nàng ấy đã rất lo lắng cho ngươi. Nhưng khi nội tổ mẫu của ta qua đời, chỉ còn một mình ta, không ai quan tâm đến ta, không ai lo lắng cho ta.”

“Đối với ta, sinh mệnh mới là quý giá nhất.”

“Ta sẽ không thẹn với những việc bản thân đã làm, cho dù có bị nhạo báng cũng không quan tâm.”

Tay áo nàng hơi rộng, lúc hắn nắm lấy bàn tay nàng, ống tay áo hơi trượt xuống lộ ra mấy vết nhàn nhạt, ánh mắt Hiên Viên Nham tối lại, khẽ vén tay áo nàng lên, sau đó cũng xem xét cánh tay còn lại, thậm chí “bắt mắt” hơn nữa, vết sẹo đậm nhạt đều có đủ, chằng chịt chồng lên nhau, vừa nhìn đã có thể đoán được là dấu vết của roi da.

Tim Hiên Viên Nham hơi thắt lại.

Hắn không thể nào hình dung ra được, những đòn roi ác liệt quất lên người nàng như thế nào.

Rốt cuộc những ngày tháng đó nàng đã làm sao trải qua? Tôn Tử Nghi không phải yêu thương nàng lắm ư, vì sao lại để cho nàng chịu nhiều uất ức như thế?

Hiên Viên Nham mím môi nhìn nàng, ánh mắt xót xa.

Nữ tử trông nhỏ nhắn yếu ớt, một mình đối mặt với tất cả mọi chuyện, chịu đựng sự ghét bỏ của phụ thân, chịu đựng sự ức hiếp của tỷ muội, chịu đựng sự cười nhạo của thế nhân.

Phải cần bao nhiêu kiên cường mới có thể chống đỡ được đến ngày hôm nay?

Hiên Viên Nham đưa tay, vén lọn tóc trước trán Diệp Nghi Dung, kiềm không đặng lại cúi xuống hôn lên má nàng, môi mỏng ở bên tai nàng cọ sát, khẽ nói: “Ta sẽ bảo vệ nàng.” Không để ai tổn thương đến nàng nữa.

***

Diệp Nghi Dung mơ màng tỉnh lại, nhìn ngoài cửa là Thẩm Nhi đang bê một cái chén nhỏ nghi ngút khói đi vào, khắp phòng lúc này đều tràn ngập mùi thuốc, Thẩm Nhi vừa thấy nàng đã tỉnh, vội đặt chén thuốc xuống bàn chạy đến đỡ nàng ngồi dậy.

“Ta hôn mê bao lâu rồi?” Nàng đưa tay đỡ trán, cũng không biết nàng đã nằm bao lâu, giọng nói khàn đặc, khó nhọc hỏi.

“Hơn ba canh giờ rồi ạ, buổi trưa người đột nhiên ngất xỉu, là vương gia đã ôm người về Huyết Tâm Hoa, sau đó tìm thái y, thái y nói người chỉ bị nhiễm phong hàn, uống thuốc tịnh dưỡng thì sẽ không sao nữa.” Vừa nói xong, Thẩm Nhi liền đem chén thuốc đến trước mặt nàng: “Nô tỳ vừa sắc thuốc xong, người mau uống đi, cẩn thận một chút, hơi nóng.”

Ngửi thấy mùi thuốc gay gắt, Diệp Nghi Dung khó chịu nhíu mày, nhưng nhìn đến nét mặt đầy lo lắng của Thẩm Nhi, lòng nàng bất giác dịu lại, cầm lấy chén thuốc thổi thổi, rồi đưa lên miệng.

“Ăn một miếng sẽ không đắng nữa.” Thẩm Nhi đưa một miếng mứt đào vào miệng nàng.

Cảm giác chua chua ngọt ngọt lan tỏa trong miệng, át đi vị đắng của thuốc, nàng nuốt xuống, cười với Thẩm Nhi.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi đến thế giới này, nàng thật tâm thật ý cười với một người, Thẩm Nhi là một cô gái tốt, vừa thông minh lại hoạt bát, là người không có tâm cơ, hơn nữa nàng cảm thấy, nàng ấy thật lòng quan tâm nàng.

Thẩm Nhi nhìn nàng cười, vô thức há miệng, mất hồn nhìn nàng, vương phi cười đẹp thật.

“Ta hơi đói.”

“Nô tỳ lập tức đi chuẩn bị thức ăn ạ.” Thẩm Nhi cười tươi như hoa, nhanh nhẹn chạy đi.

Đợi nàng ấy quay về, nàng ăn một ít rồi tiếp tục nghỉ ngơi, có lẽ do tác dụng của thuốc nên nàng đặc biệt buồn ngủ.

***

Tịnh Hiên viện.

Bên trong thư phòng, sau án kỉ được làm bằng gỗ tử đằng, Hiên Viên Nham trầm lặng xem quân vụ, ngoài cửa có âm thanh vọng vào, hắn trầm giọng đáp lại.

Tuỳ Viễn nhận mệnh đi vào, ôm quyền hành lễ xong liền nghiêm mặt bẩm báo lại chuyện vương gia cử hắn đi điều tra.

Kỳ thật chính là chuyện liên quan đến vương phi.

Năm xưa Diệp Thần say rượu loạn tính, cưỡng ép nha hoàn kề cận của mẫu thân Diệp Nghi Vân – Hạ Viêm Thuần, làm mẫu thân Diệp Nghi Vân đau lòng bỏ đi, ông ta giận cá chém thớt, đem mọi chuyện trút hết lên đầu Hạ Viêm Thuần, lại về sau biết Hạ Viêm Thuần đang mang trong người cốt nhục của ông ta, định ra tay giết chết nó, Tôn Tử Nghi biết chuyện vội chạy đến ngăn cản.

Mặc dù có lão phu nhân làm hậu thuẫn, Hạ Viêm Thuần cũng không thể thuận lợi sinh đứa bé, bởi vì những ngày tháng mang thai, bà vừa bị hành hạ vừa bị đánh mắng, cơm ba bữa không đủ, thức ăn không nuôi nổi bản thân thì làm sao cung cấp đủ cho đứa bé, sau cùng phải đau đớn sinh non, đứa trẻ đáng thương bị sinh thiếu tháng thân thể gầy gò ốm yếu, bản thân cũng băng huyết không thể qua khỏi.

Nhưng mọi oán hận của Diệp Thần vẫn chưa kết thúc, sau khi Diệp Nghi Dung ra đời, ông ta lại dồn hết thù hận lên người nàng, mà Diệp Nghi Vân khi ấy đã được hai tuổi, có chuyện hiểu, có chuyện không, nhưng nàng ta biết rõ vì mẹ con Diệp Nghi Dung nên mẫu thân nàng ta mới bỏ đi. Ý niệm ghét bỏ ấy theo từng tháng từng năm, nung nấu đến thù hận sâu dày.

Năm Diệp Nghi Dung lên ba, bắt đầu những chuỗi ngày liên tục bị đánh đập hành hạ.

Thân là nhi tử nhà quyền quý, mới ba tuổi nên vô ưu vô lo, vậy mà so với tỷ muội của mình lại chịu không ít cực nhọc, giặt giũ, rửa bát, nhóm củi, thổi lửa…

Bất kể chuyện gì có thể sai thì đều tận lực sai bảo nàng, làm không tốt thì ăn đòn, nếu không phải thân thể nhu nhược, sức lực yếu kém, e rằng ngay cả việc ghánh nước cũng sẽ đổ lên đầu nàng, đối đãi thật sự còn thua hạ nhân trong phủ.

Cho đến năm Diệp Nghi Dung lên chín thì mọi cao trào mới dâng đến đỉnh điểm, chỉ nghe hạ nhân trong phủ thuật lại rất đơn giản, hôm đó Diệp Nghi Dung không biết là vô tình hay cố ý làm đổ cả ấm trà nóng lên người Diệp Nghi Vân, mà Diệp Nghi Vân được nuông chiều thành thói, làm chuyện gì cũng có phụ thân bao che nên chẳng sợ trời cũng chẳng sợ đất, lại thêm đối với nàng vốn đã có oán hận từ nhỏ, không nói hai lời, dứt khoát một kiếm muốn giết nàng.

Diệp Nghi Vân khi đó chỉ là đứa trẻ mười một tuổi, vậy mà có thể ra tay tàn độc đến mức ấy, Diệp Nghi Dung kinh hoảng vừa đưa tay lên đỡ vừa lùi bước ra sau, bị một kiếm chém ngang tay, vết cắt không sâu, nhưng khiến nàng quá mức hoảng sợ, vội co chân bỏ chạy.

Diệp Nghi Dung nhát gan như vậy càng kích thích ngòi nổ trong lòng Diệp Nghi Vân tàn bạo hơn, kiên quyết không bỏ qua, coi như đòi lại công bằng cho mẫu thân, đòi lại công bằng cho bản thân bị hại từ nhỏ không được ở bên mẹ, quyết tuyệt vung kiếm.

Diệp Nghi Vân căn cơ không tồi, ba tuổi đã được Diệp Thần cho bái sư học võ, mười một tuổi cũng xem là một tiểu nhân tài, lực đạo đương nhiên không nhỏ, nhát kiếm hằn rất sâu vào lưng Diệp Nghi Dung.

Nghe nói nhát kiếm ấy gần như muốn mạng nàng, nàng như ngọn đèn cạn dầu, hấp hối chờ chết, Tôn Tử Nghi đau lòng nổi trận lôi đình, lôi gia pháp ra đánh cho Diệp Nghi Vân một trận, Diệp Thần nhảy ra bênh vực, nói thế nào thì lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, Diệp Nghi Vân khóc đến xé gan khiến bà không nỡ tiếp tục ra tay, quay ra mắng chửi Diệp Thần cưng chiều nàng ta đến mức tự tung tự tát, ngang ngược tàn bạo, sau đó dứt khoát đưa Diệp Nghi Dung đi. Nghe nói là đưa lên núi tìm người cứu mạng cho nàng, sau nữa để nàng ở trên núi bái sư, về việc nàng bái sư ở núi nào ngoài Tôn Tử Nghi thì không ai biết, mà cũng chẳng muốn biết, nói cho khó nghe thì là mong nàng biến mất càng sớm càng tốt, tránh cho chướng tai gai mắt.

Diệp Nghi Vân từ nhỏ đã phải xa mẫu thân, nhưng vẫn là một nhị tiểu thư cao quý được nuông chiều, còn Diệp Nghi Dung sinh ra đã mang mệnh khổ, bệnh tật yếu ớt, hết bị đánh rồi đập, chín tuổi còn gặp đại nạn, đến nhà cũng không được về.

Mãi đến một tháng trước hoàng đế ban hôn, mới được đón về Diệp gia.

Hiên Viên Nham nghe Tuỳ Viễn thuật lại toàn bộ câu chuyện xưa, hai đầu chân mày ngày càng nhíu chặt.

Đến cuối cùng, sắc mặt hắn đã lạnh lẽo đến không thể diễn tả, âm u hơn cả gió tuyết phủ đầy mưa bụi mờ, nắm tay siết rất chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Nhiệt độ trong thư phòng giống như bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của hắn, Tuỳ Viễn ngột ngạt đến phát run, rất lâu sau mới thấy vương gia phất tay, Tuỳ Viễn vội ôm quyền, biến mất khỏi thư phòng.

Hiên Viên Nham giống như nói với chính mình, rất khẽ: “Nếu năm đó không có Tôn Tử Nghi thì phải làm sao đây?” Há chẳng phải nàng sẽ bị đày đọa đến chết hay sao?

Lại rất lâu rất lâu, bên trong thư phòng vang lên tiếng cười nhạt vô cùng trầm thấp, âm thanh tựa như vừa đi qua mưa máu gió tanh.

Rét lạnh lòng người.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN