Tối hôm qua cậu quá mệt mỏi, nhưng cảm giác cũng không tệ lắm, tuy rằng ngay từ đầu có chút không thoải mái.
Trước nay Đường Dục cũng không biết chuyện này còn có thể làm như vậy, cậu chỉ cần nằm là được, cái gì cũng không cần làm, xong việc còn có người tắm rửa cho, cực kì thích hợp với người lười biếng như cậu.
Tần Thời Luật còn đang ngủ, Đường Dục không đánh thức hắn, cậu cầm lấy điện thoại trở mình, ấn vào app Taobao.
Một giờ sau, Tần Thời Luật bị đánh thức, hắn nắm lấy cái tay đang chọc chọc trên bụng mình, “Sao em không ngủ thêm?”
Giọng Đường Dục trong trẻo, vừa nghe liền biết đã tỉnh từ lâu: “Em tự tỉnh dậy.”
Tần Thời Luật mở mắt ra, đem người ôm tới xoa xoa đầu: “Đau đầu không?”
Đuôi mắt Tần Thời Luật hẹp dài, lộ ra sự lạnh nhạt cùng xa cách, nhưng mỗi ngày khi tỉnh lại nhìn thấy Đường Dục, đáy mắt lại chứa đầy sự mềm mại.
Đường Dục lắc đầu: “Không đau.”
Tần Thời Luật dời tay xuống eo cậu: “Nơi này đau không?”
Đường Dục cuộn người lại, mặt có chút hồng: “Không đau, nhưng có chút kì quái.”
Cậu không nói được nó kì quái như thế nào, cũng lười hình dung.
Đường Dục không muốn để hắn hỏi mấy vấn đề xấu hổ này, cậu hỏi Tần Thời Luật: “Hôm nay anh không đi làm sao, gần 10 giờ rồi.”
Tần Thời Luật kéo người vào trong ngực ôm ôm: “Hôm nay ở nhà với em.”
Đường Dục muốn nói không cần, anh vẫn nên đi kiếm tiền thì tốt hơn.
EQ của Đường Dục cũng không đến mức bị âm, cuối cùng vẫn không nói ra lời này, cậu hỏi Tần Thời Luật: “Đêm qua anh thoải mái không?”
…… Tần Thời Luật không nghĩ tới sau khi làm xong chuyện đó, ngày hôm sau hắn sẽ bị hỏi có thoải mái hay không.
Tần Thời Luật hỏi cậu: “Em thì sao?”
Đường Dục híp mắt cẩn thận nhớ lại chút dư vị: “Em rất thoải mái nha, nhưng mà anh làm lâu quá, có chút mệt.”
Tần Thời Luật: “……”
Này có tính là đang khen hắn không?
Đường Dục nhìn hắn hỏi: “Anh vui không?”
Tần Thời Luật cảm thấy cậu hỏi vấn đề này có chỗ nào đó kì quái, nhưng vẫn trả lời: “Vui.”
Sắc mặt Đường Dục vui vẻ, xoay người đè lên người hắn, mắt mèo mị thành một đường cong, cười đặc biệt khoa trương: “Vậy anh có thể mua cho em một chiếc xe không?”
Tần Thời Luật nghe thấy yêu cầu của cậu, trong lòng lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Hắn còn tưởng cậu thật sự có mục đích gì khác, thì ra chỉ muốn một chiếc xe.
Tần Thời Luật nhéo nhéo gáy cậu, “Có thể, muốn mua xe gì?”
Đường Dục lấy điện thoại từ dưới gối đầu ra, mở hình ảnh cậu tìm được ở trên mạng đưa cho hắn xem: “Cái này, xe lăn.”
“……”
“???”
Nhìn hình ảnh xe lăn, Tần Thời Luật có chút ngẩn ra.
Em gọi cái thứ này là xe?
Đường Dục ghé vào trong khuỷu tay hắn, bắt đầu giới thiệu chức năng của chiếc xe lăn cậu nhìn trúng: “Cái này chạy bằng điện, dùng tay là có thể thao tác, nó đi nhanh hơn em đi bộ rất nhiều, em thích cái màu đen này, anh có thể mua cho em được không, như vậy về sau khi có chuyển phát nhanh, em không cần đi bộ nữa.”
Tần Thời Luật: “……”
Thì ra nuôi vợ là một chuyện dễ dàng như vậy sao?
Tần Thời Luật tưởng tượng không được hình ảnh cậu ngồi trên xe lăn đi lấy chuyển phát nhanh sẽ như thế nào, “Lái xe đi lấy chuyển phát nhanh không tốt sao?”
“Lái xe?” Đường Dục đột nhiên nhớ tới cái gì, “……..A, xe!”
…
Chiếc xe trong gara kia Tần Thời Luật rất ít sử dụng, hơn nữa trong khoảng thời gian này hắn không ở nhà, cũng không đi xem, lúc này bị Đường Dục dẫn tới gara, hắn mới biết được chiếc xe này của mình phỏng chừng phải đưa về nơi sản xuất thôi.
“Em xin lỗi.” Đường Dục nhìn chiếc xe bị cậu đâm hỏng cả trước lẫn sau, “Kỹ thuật lái xe của em không được tốt lắm.”
Tần Thời Luật vốn dĩ cũng không đau lòng chiếc xe này, nhìn thấy phản ứng của Đường Dục có chút thú vị, túm cậu đến bên người: “Kỹ thuật lái xe không được, nhưng lái cái khác thì khá tốt.”
Đường Dục nghe không hiểu ý tứ bậy bạ của hắn, buồn rầu nói: “Không được đâu, sẽ đụng người ta đó.”
Tần Thời Luật cười: “Em chỉ biết đụng vào tôi thôi.”
Tần Thời Luật giao chuyện mua xe lăn cho Lê Thành, thời điểm Lê Thành nhận được hình ảnh xe lăn, trong lòng lập tức cả kinh!
Đây…. rốt cuộc vẫn không nhịn được đánh gãy chân Đường Dục?
*****
Đường Dục hôm nay không ra cửa, ôm mấy chậu hoa ngồi xổm trước cửa sổ phơi nắng, điện thoại ở trên bàn trà vang lên, Tần Thời Luật dời mắt khỏi văn kiện nhìn thoáng qua.
Điện thoại Đường Dục không cài chế độ ẩn tin nhắn, nội dung cứ như vậy chói lọi xuất hiện trên màn hình.
Tiêu Sí Hành:【Tiểu Dục, chúng ta gặp nhau được không?】
Tần Thời Luật nhíu mày, nhìn thoáng qua Đường Dục bên cửa sổ, rất muốn xóa tin nhắn này, nhưng lại muốn nhìn thử phản ứng của Đường Dục.
“Đường Dục,” Tần Thời Luật gọi cậu, “Điện thoại em kêu này.”
Đường Dục đang xới đất, vẫn không ngẩng đầu nói: “Anh xem giúp em đi.”
Từ sau khi Tần Thời Luật “giúp” cậu, Đường Dục càng ngày càng thuần thục yêu cầu hắn giúp đỡ.
Đối với sự tín nhiệm của cậu, Tần Thời Luật rất hưởng thụ, nhưng hắn muốn nhìn không phải chỉ có điều này, “Tôi không có mật khẩu điện thoại của em.”
Đường Dục ngẩng đầu nhìn hắn một cái: “Không có mật khẩu nha.”
Tần Thời Luật cầm lấy điện thoại, trong lòng vẫn có chút khẩn trương, nghĩ đến đoạn tin nhắn ít ỏi của hắn và Đường Dục, hắn vẫn có chút sợ hãi nhìn thấy nội dung nói chuyện phiếm giữa cậu và Tiêu Sí Hành.
Đúng vậy, hắn ghen, còn chưa xem tin nhắn hắn đã chua lè luôn rồi.
Điện thoại quả nhiên không có mật khẩu, lướt màn hình liền mở khóa, ấn vào tin nhắn, không có bất kì tin nhắn nào được ghim trên đầu, nhưng bởi vì Tiêu Sí Hành mới vừa nhắn tin tới, trên cùng vẫn như cũ là Tiêu Sí Hành, sau đó là Dư Nhạc Dương, cái thứ ba mới là hắn.
Xếp đến tận thứ ba…… Chua thêm chút.
Hắn click mở khung chat với Tiêu Sí Hành….
Tần Thời Luật: “?”
Sao lại không giống với tưởng tượng của hắn?
Tần Thời Luật cho rằng bản thân sẽ nhìn thấy nội dung nói chuyện phiếm anh anh em em gì gì đó, kết quả…… Cái này?
Lướt lướt lên trên xem thử, hầu như tất cả đều là Tiêu Sí Hành tự lẩm bẩm lầu bầu một mình, ngày hôm qua hắn cũng gửi một tin nhắn, Đường Dục một cái cũng không trả lời, lại lướt tới một tuần trước, Đường Dục cũng không trả lời.
Tần Thời Luật đột nhiên cảm thấy, ờm….. bớt chua.
Ít nhất hắn nhắn tin tới Đường Dục còn trả lời “Ừm” “Ừ” linh tinh, mà Tiêu Sí Hành nhắn, ngay cả “Ừ” cũng không có.
Tần Thời Luật nhìn Đường Dục, cậu còn đang ở bên kia nghịch đất, chẳng qua là từ ngồi xổm biến thành ngồi bệt dưới đất.
Tần Thời Luật lại lần nữa nhìn về phía điện thoại…..
Tiêu Sí Hành:【Tiểu Dục em đang làm gì?】
Tiêu Sí Hành:【Gần đây em rất bận sao?】
Tiêu Sí Hành:【Tiểu Dục, bây giờ anh đang ở bệnh viện, em có thể đến thăm anh không?】
Tiêu Sí Hành:【Nghe nói em và Tần Thời Luật kết hôn, không phải sự thật đúng không?】
Tiêu Sí Hành:【Có phải em đang giận anh hay không?】
Tần Thời Luật nhướng mày, trong lòng nhất thời thông suốt.
Hắn buông điện thoại, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, bế người đang ngồi co chân dưới đất lên, trong tay Đường Dục còn đang cầm một cái xẻng nhỏ dính đất, bị bế lên cũng không giãy giụa.
Cậu mở to mắt mèo tròn xoe nhìn Tần Thời Luật: “Làm gì nha?”
Tần Thời Luật ôm cậu ngồi ở trên sô pha: “Trên mặt đất lạnh.”
Tần Thời Luật lấy xẻng nhỏ trên tay cậu đặt lên bàn trà, đất rơi một ít xuống mặt bàn, “Ngày hôm qua em tới bệnh viện sao?”
Đường Dục mờ mịt: “Em cũng không bị bệnh, tới bệnh viện làm gì?”
Cho nên em ấy không đi, không trả lời tin nhắn, cũng không đi gặp Tiêu Sí Hành.
Tần Thời Luật cười cười: “Không nhìn xem là ai nhắn tin cho em sao?”
Đường Dục lười xem: “Là ai?”
Tần Thời Luật đưa điện thoại cho cậu, ấn vào màn hình, khung chat của Tiêu Sí Hành ngay lập tức xuất hiện, da đầu Đường Dục tê rần…… một loạt tin nhắn.
Đường Dục: “!”
Điêu dân muốn hại ta!!!
Cậu nhanh tay vỗ rớt điện thoại trên tay Tần Thời Luật, chui đầu vào trong ngực hắn, “Em không có gặp hắn.” Điện thoại từ trên mép sô pha trượt xuống đất, đập vào thảm trên sàn phát ra âm thanh “lạch cạch”.
Đường Dục không thèm để ý.
Hỏng chưa, chưa thì hỏng nhanh đi, không hỏng là tui mất mạng đó!!!!!
Lê Thành tới đưa văn kiện, vào cửa liền nhìn thấy Đường Dục ngồi ở trong lòng boss nhà mình, cuộn mình giống như chim cút nhỏ, giây tiếp theo, Đường Dục ôm chầm lấy cổ Tần Thời Luật, lấy tư thế ngửa cổ quấn lên.
“Em thật sự không có ~ anh phải tin em.”
Lê Thành: “……” Hay là tôi tự chọc hai mắt mình?
Lê Thành ở cửa đứng một hồi, phát hiện hai người kia dường như không có ý định tách ra, hắn ho khan một tiếng: “Khụ, Tần tổng.”
Đường Dục quay đầu qua nhìn, tầm mắt chạm ánh mắt của Lê Thành, mí mắt hung hăng nhảy dựng, thiếu chút nữa không nhịn được phát ra một tiếng thô tục.
…… Hôm nay là cái ngày xui xẻo gì đây, sao lại có nhiều thích khách như vậy!
Tần Thời Luật vỗ vỗ lưng cậu, Đường Dục lui ra khỏi ngực hắn, chạy đến cửa sổ tiếp tục nghịch hoa.
Lê Thành nhìn thoáng qua chân cậu….. cư nhiên chưa gãy?
Không gãy mua xe lăn làm gì?
Đường Dục dựng lỗ tai nghe Lê Thành nói chuyện với Tần Thời Luật, chỉ nói một ít chuyện công việc, nhưng Đường Dục cũng không vì vậy mà thả lỏng cảnh giác.
Cái người trợ lý “Lê Minh” này là nhân vật nguy hiểm đứng thứ hai sau Tiêu Sí Hành, cậu không thể hy sinh trong tay người này được!
Lê Thành báo cáo công việc xong liền rời đi, lúc đi ngang qua Đường Dục, hai người cho nhau một ánh mắt.
Đường Dục nhân lúc Tần Thời Luật không chú ý, lặng lẽ đi theo Lê Thành ra ngoài.
Lê Thành quay đầu lại nhìn cậu: “Có chuyện gì?”
Có chuyện gì hay không không quan trọng, quan trọng là hôm nay tôi phải giải quyết anh.
Đường Dục nhìn thân hình vạm vỡ của Lê Thành, vũ lực chỉ sợ không đánh lại, cậu theo bản năng lùi về sau một bước. Đường Dục trước giờ chưa từng tranh chấp với ai, không nghĩ tới lại có một ngày cậu phải đối mặt với một con “tinh tinh” lớn như vậy, thật khiến người ta sợ hãi.
“Anh kia, có phải anh hay nói xấu tôi trước mặt Tần Thời Luật hay không?”
Lê Thành tê liệt nhìn cậu: “Nếu bản thân cậu trong sạch, còn sợ tôi nói xấu sao?”
Cậu biết ngay mà!
Người này là hòn đá kê chân lớn nhất trên đường đưa cậu đến hoàng tuyền!!
Đường Dục không thể để khối đá kê chân này tiếp tục phát huy công dụng, cậu mạnh dạn tiến lại gần hai bước: “Có phải anh thích Tần Thời Luật hay không?”
Lê Thành: “???” Ủaa dì dọ?
Đường Dục lại đến gần hai bước nữa, cậu quyết định bức tử anh trai men lì này: “Tôi biết rồi, chắc chắn là anh thích Tần Thời Luật, cho nên mới muốn chia rẽ chúng tôi!”
“……” Lê Thành nhất thời cạn lời, tiếp tục bỏ lỡ cơ hội cắt ngang lời buộc tội “hiểu chết liền” của cậu.
Đường Dục lấy kĩ năng bạch liên cậu dành cả đời để học từ phim truyền hình ra, ủy khuất nói: “Anh như vậy là không đúng, chúng tôi đã kết hôn, anh không thể làm như vậy được, hơn nữa, hơn nữa người Tần Thời Luật thích chính là tôi, hắn sẽ không thích anh đâu.”
“Mẹ nó tôi…..”
Lê Thành vừa ngẩng đầu, gân khóe mắt hắn giật mạnh đến nỗi thiếu chút nữa đứt luôn.
Tần Thời Luật đứng ở cửa, cái khoảng cách đó đừng nói là mấy lời kia của Đường Dục, phỏng chừng ngay cả câu chửi thô tục của hắn cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Khóe miệng Lê Thành vừa kéo, giải thích: “Tần tổng ngài đừng hiểu lầm.”
Tần Thời Luật đi ra, mắt lạnh nhìn hắn: “Tôi hiểu lầm cái gì? Hiểu lầm cậu thích tôi?”
Lê Thành: “……”
Này mẹ nó là hiểu lầm cực lớn luôn đó!!!
Nhìn thân hình cao lớn thô kệch của Lê Thành, Tần Thời Luật không biết nghĩ đến cái gì, trên mặt hiện lên một tia ớn lạnh: “Tôi không có hứng thú với cậu.”
Lê Thành thật muốn rít gào: Tôi cũng không có!!!
Lê Thành nhìn thoáng Đường Dục gây chuyện xong liền dùng chiêu “ẩn thân chi thuật”, chắc chắn cậu ta đã tính tốt Tần tổng sẽ đi theo nên mới cố ý nói bừa?
Cậu ta quả nhiên là cái đồ kỹ nam tâm cơ!
Tần Thời Luật thấy Lê Thành nhìn Đường Dục, vội vàng túm Đường Dục ra phía sau, đề phòng nói: “Cậu nhìn em ấy làm gì? Chẳng lẽ cậu không phải thích tôi, mà là thích em ấy?”
“……”
Lê ·đại thẳng nam sắt thép như trụ trời· Thành điên cuồng lắc đầu: “Tôi không có, tôi không có, tôi thật sự không có! Ngài phải tin tôi!”
~~~~~~~~~~~~