Từ ngày Đường Dục bẫy Lê Thành, cậu có thêm một nhiệm vụ, đó là mỗi ngày đi đưa cơm cho Tần Thời Luật.
Vì muốn chứng minh với cậu rằng, anh không có bất cứ quan hệ gì với trợ lý của anh, nên Tần Thời Luật bảo cậu đến công ty đưa cơm cho anh mỗi ngày, thuận tiện giám sát anh và Lê Thành luôn.
Rất tự giác kỷ luật đấy, nhưng mà với một người lười như cậu, cậu không hề muốn giám sát hai người họ chút nào.
Tay chân Đường Dục dang rộng, nằm yên tại chỗ mặc kệ muốn đến đâu thì đến.
Khi sắp đến giờ cơm trưa, Tần Thời Luật gọi điện về: “Em đến đâu rồi?”
Đưa cơm ba ngày liên tiếp đã là cực hạn của cậu rồi, giờ phút này Đường Dục đang nằm phơi nắng trên ban công mà cậu vừa cải tạo xong, bên cạnh đặt một bình Đại Hồng Bào mới pha, cậu híp mắt lười biếng nói: “Hôm nay tôi không đi đâu, anh tự ăn cơm nhé.”
Cậu nghĩ thầm, không chỉ có hôm nay tôi không đi, sau này tôi cũng không đi nữa.
Không ai có thể sai sử một người lười biếng làm việc cả, Tần Thời Luật nắm trong tay quyền sinh sát cậu cũng không được, đây là một hành vi tra tấn người khác đấy!
Tần Thời Luật vốn cho rằng anh đã tìm được biện pháp tốt để dẫn dụ cậu đến công ty với mình, dẫu sao thì tổng tài cũng là con người, anh cũng muốn rải thức ăn cho chó mà, kết quả cậu chỉ đến ba ngày, còn không được một tuần, trong công ty cũng chỉ có lác đác vài người nhìn thấy cậu.
Vì vậy, chỉ thấy Tần Thời Luật nói: “Hôm nay Lê Thành lại đến quấy rối anh.”
Đường Dục: “…”
Lừa ai chứ, anh ta mới không thèm quấy rối anh.
Đường Dục đổ oan cho Lê Thành là bởi vì cậu muốn làm một mẻ rồi thanh nhàn mãi mãi, kết quả Tần Thời Luật không những không đuổi việc Lê Thành mà còn để anh ta tiếp tục làm trợ lý.
Càng đáng sợ hơn nữa là, mỗi lần cậu đến công ty đưa cơm cho Tần Thời Luật đều có thể chạm phải ánh mắt muốn ăn thịt người của Lê Thành, trái tim nhỏ bé của cậu có chút không chịu nổi, cậu không thấy sợ đâu~.
Đường Dục nằm sừng sững bất động trên thảm tatami: “Vậy anh đuổi việc anh ta đi.”
Nhân vật nguy hiểm như vậy không đuổi đi còn giữ lại để ăn tiệc của anh ta sao?
Trong phòng làm việc, Lê Thành nghe thấy ông chủ vì dỗ người đến đưa cơm cho mình mà công khai bôi nhọ danh dự của anh ta, trong chớp mắt Lê Thành đã nghĩ, hay là tôi từ chức cho xong, sống thế này thật sự quá khó khăn rồi.
Tần Thời Luật nói hết nước hết cái mà Đường Dục cũng không chịu đến, cúp điện thoại, Tần Thời Luật liếc mắt nhìn Lê Thành đang đứng ở trước bàn làm việc: “Còn chuyện gì nữa?”
Lê Thành cảm thấy dù thế nào thì ngày hôm nay anh ta cũng phải giải thích một chút mới được, anh ta là trai thẳng thuần như vàng ròng 24k đấy, bị người ta đổ oan như vậy, thật sự là quá đau khổ rồi: “Giám đốc Tần, thật sự là tôi không có suy nghĩ không nên có nào với anh hết, tôi xin thề với trời cao, là do Đường Dục cố ý.”
“Tôi biết.” Tần Thời Luật đưa tài liệu đã ký xong cho anh ta: “Nếu có thật thì cậu cho rằng, tôi còn để cậu tiếp tục làm việc ở đây sao?”
Lê Thành:…Tôi phải cảm ơn sự chí công vô tư của anh à?
Người đàn ông mạnh mẽ cao gần 1m9 như Lê Thành bỗng dưng cảm thấy ấm ức: “Vậy sao anh còn…”
Tần Thời Luật bật cười: “Cậu không cảm thấy em ấy ghen rất thú vị sao?”
Lê Thành: “…” Không, tôi không cảm thấy gì hết.
Tôi không hiểu thú vui của những người LGBT như hai người!
Lê Thành không rút ra được bài học từ chuyện bị Đường Dục “đổ oan”, anh ta vẫn không từ bỏ ý tưởng làm cho Tần Thời Luật nhìn rõ bộ mặt thật của Đường Dục: “Chắc chắn là cậu ta sợ tôi nói cho anh biết chuyện lần trước tôi bắt gặp cậu ta ở cùng với Tiêu Sí Hành, nên cậu ta dự tính ra tay trước để chiếm lợi thế.”
Lý lẽ thì Tần Thời Luật đều hiểu, nhưng lúc này anh đã bị sắc dục chi phối đầu óc, bị tiểu yêu tinh trong nhà mê hoặc tâm trí: “Đã qua một tháng rồi, cậu khẳng định là em ấy ra tay trước?”
Lê Thành đã mách lẻo sớm hơn cả Đường Dục: “…”
Tần Thời Luật nhắc nhở anh ta: “Em ấy đang trả đũa anh đó, anh không nhìn ra sao?”
Lê Thành: “…Giờ thì nhìn ra rồi.”
Đường Dục biết chắc chắn Lê Thành sẽ mách lẻo, cho nên cậu mới kiếm lý do hoang đường như vậy để đổ oan cho Lê Thành, Đường Dục xuất chiêu cũng không che giấu, có lẽ là nhất thời nảy ra hứng thú, thậm chí là có chút công khai mà làm.
Lúc đầu Tần Thời Luật cũng không suy nghĩ cẩn thận, anh còn cho rằng Lê Thành có ý với mình thật, ngay cả ý tưởng cho Lê Thành đi Châu Phi anh cũng nghĩ đến rồi, về sau anh mới cẩn thận ngẫm nghĩ lại, thì ra là Đường Dục lại giơ móng vuốt đi cào người ta!
Anh cũng không đuổi Lê Thành đi theo ý của cậu, Tần Thời Luật định bồi thường cho “con mèo nhỏ” nhà mình một chút: “Căn nhà ở Đảo Nam Hải đã xử lý sạch sẽ chưa?”
Sau khi về nhà lớn, ngay ngày hôm sau Tần Thời Luật đã cho người đi Đảo Nam Hải, anh không chỉ đuổi tình nhân của Tần Chung ra khỏi Đảo Nam Hải, mà đồ vật trong nhà, người khác đã dùng qua, anh cũng cho người đổi mới lại toàn bộ.
Lê Thành không biết vì sao bỗng dưng anh lại nhắc đến chuyện này: “Đã xử lý xong hết rồi.”
Tần Thời Luật gật gật đầu: “Buổi chiều cậu hẹn luật sư đến, chuyển căn nhà sang tên Đường Dục.”
Lê Thành: “…” Đúng là hết thuốc chữa mà!
***
Dư Lạc Dương đến tìm Đường Dục vào đúng lúc Đường Dục đang muốn đi ra ngoài, dáng vẻ Dư Lạc Dương đắc ý chỉ chỉ ngoài cửa: “Hôm nay tôi rửa xe mới, cậu muốn đi đâu, tôi đưa cậu đi.”
Ngoài cửa có một chiếc xe Chery màu vàng đậu ở đó, kích thước nho nhỏ rất phù hợp với chiều cao của Dư Lạc Dương, Đường Dục chưa từng thấy loại xe này, cậu tò mò hỏi một câu: “Đây là xe đặt hàng riêng à?”
“Cậu đừng chế nhạo tôi!” Dư Lạc Dương lườm cậu một cái: “Cậu có ngồi không?”
Đường Dục mở cửa xe ngồi vào, không gian trong xe chật hẹp, nhưng cậu cũng không kén chọn.
Dư Lạc Dương cũng lên xe, lên xe xong cậu ta hỏi: “Đi đâu?”
Đường Dục: “Đi tìm bà chủ của phòng triển lãm tranh, tranh của tôi đã bán được rồi.”
Dư Lạc Dương kinh ngạc: “Nhanh vậy sao?”
Đường Dục cũng không nghĩ sẽ nhanh như vậy, Tần Nguyên cũng không nói nhiều trong điện thoại, chỉ nói tranh đã bán được rồi bảo cậu mời cơm đãi khách thôi, lần trước cậu cho cô ấy leo cây một lần, nên cậu đã đồng ý nếu bán được tranh thì sẽ mời cô ấy ăn cơm.
Vừa đúng lúc là buổi trưa, Tần Nguyên hẹn với Đường Dục gặp nhau ở nhà hàng, trùng hợp là nhà hàng này ở ngay gần công ty Tần Thời Luật.
Lúc xuống xe Đường Dục có liếc mắt nhìn về phía công ty của Tần Thời Luật một cái, sau đó cậu vội vàng bước vào nhà hàng, chỉ sợ Tần Thời Luật ở trên tầng cao nhìn thấy cậu lại bắt cậu đi đưa cơm.
Lúc Tần Nguyên đến trước cửa nhà hàng thì gặp Tần Thời Luật – người không có ai đem cơm đến cho nên chỉ có thể tự mình đi ra ngoài ăn cơm, Tần Nguyên thổn thức: “Đi ăn cơm một mình à?”
Tần Thời Luật không nghĩ tới sẽ gặp cô mình ở đây: “Cô cũng đi một mình hả?”
Tần Thời Luật đang định nói hay hai cô cháu mình cùng đi ăn đi thì anh lại thấy cô ruột anh nhìn anh nở nụ cười khoe khoang: “Cô không đi một mình, cô có hẹn với cậu nhóc lần trước cô kể với cháu đó.”
Tần Thời Luật nhướng mày: “Gặp mặt thường xuyên như vậy, thực sự không phải là chú tương lai của cháu à?”
Lúc trước Tần Nguyên đều thề thốt phủ nhận, nhưng lần này lại không: “Cháu đừng nói cô, bây giờ cô càng ngày càng tán thưởng cậu ấy, nếu cậu ấy bằng lòng thì để cậu ấy là chú của cháu cũng được.”
Động tác nhướng mày của Tần Thời Luật mang theo vài loại ẩn ý: “Cô nghiêm túc chứ?”
Tần Nguyên biết anh muốn hỏi gì: “Nghiêm túc thì thế nào?”
Tần Thời Luật gật gật đầu: “Nếu ông cụ ở nhà nghe thấy lời này thì ông cụ có thể lập tức ném gậy ba-toong đi nhảy điệu Thomas Swings đó!”
Tần Nguyên: “Biến đi!”
Đã nhiều năm rồi, Tần Nguyên vẫn không chịu buông tay, Tần Thời Luật còn cho rằng cô định sống chết cả đời với Vương Hành chứ.
Tần Thời Luật có chút tò mò: “E rằng cháu phải gặp thử người này xem sao.”
Tần Nguyên từ chối anh: “Thôi cô xin, cháu vẫn nên về nhà tìm Tiểu Xán Lạn của cháu đi, nhỡ đâu cháu lại nhìn trúng người của cô thì phải làm sao, cháu cũng đâu muốn ly hôn.”
Thấy cô như đang bảo vệ đồ ăn, Tần Thời Luật hỏi: “Cô sợ cháu cướp mất người à?”
Tần Nguyên nói giỡn: “Tất nhiên là phải sợ rồi, cháu muốn tiền có tiền, muốn ngoại hình có ngoại hình, quan trọng là, cháu chưa từng nghe qua câu “đàn ông kết hôn rồi càng làm cho người ta mơ ước” sao? Tốt nhất cháu nên cách xa cậu ấy một chút, lỡ như người ta thực sự coi trọng cháu, mà cháu lại không muốn ly hôn, thì….thật là đáng thương!”
Tần Thời Luật anh cũng chỉ nói miệng mà thôi, hiếm lắm mới có người mà Tần Nguyên vừa ý, anh cũng không có ý định làm bóng đèn.
Tần Nguyên được nhân viên phục vụ dẫn vào phòng riêng, Đường Dục đã đến trước rồi, ngồi bên cạnh cậu là Dư Lạc Dương.
Dư Lạc Dương chào hỏi: “Chào bà chủ Tần.”
Tần Nguyên cười nhạo trong lòng, Tần Thời Luật còn nói không muốn làm bóng đèn, cuối cùng trong này đã ngồi một bóng đèn sáng rồi, biết vậy cô đã dẫn Tần Thời Luật theo rồi.
Gọi xong đồ ăn, Tần Nguyên đưa cho Đường Dục một tấm thẻ: “Trong này là tiền bán tranh, cao hơn hai triệu so với giá cậu định ra.”
Ánh mắt Tần Nguyên nhìn Đường Dục như đang nhìn kho báu gì quý hiếm lắm, Dư Lạc Dương mới gặp cô một lần, thái độ lần đó của cô không coi là lạnh lùng, nhưng chắc chắn không phải kiểu yêu thích quyến luyến như bây giờ.
Dư Lạc Dương kinh sợ hỏi Đường Dục: “Hai triệu? Cậu vẽ cái gì mà bán được giá cao như vậy?”
Tần Nguyên nói: “Không phải hai triệu mà là nhiều hơn hai triệu, tổng cộng là mười triệu.”
Dư Lạc Dương: “!!!”
Dư Lạc Dương nhìn Đường Dục đầy khϊếp sợ.
Đường Dục cũng không bị con số mười triệu này ảnh hưởng, cậu nhìn về phía Tần Nguyên: “Lúc trước đã thương lượng rồi, tôi chỉ lấy tám triệu, còn số dư ra thì phần cô.”
Tần Nguyên cũng không khách sáo với cậu: “Cậu yên tâm, tôi đã lấy “phí vào cửa” rồi, tranh của cậu treo ở chỗ tôi ba ngày, không phải là không bán được, mà là có quá nhiều người muốn mua, tôi không biết nên bán cho ai, cuối cùng phải dùng hình thức bán đấu giá để quyết định, chốt giá hai mươi triệu, tôi lấy một nửa.”
Lấy phí vào cửa mười triệu, thật sự là không khách sáo tí nào, chẳng qua Đường Dục cũng không để ý cái này, lúc trước cậu đã nói qua rồi, bán vượt giá bao nhiêu thì đều là của cô.
Dư Lạc Dương: “…Ực.”
Hai, hai mươi triệu???
Dư Lạc Dương nhìn Đường Dục bằng vẻ mặt đầy khó tin…Đây là Đường Dục sao, cậu ấy không lãng phí tiền bạc là đã tốt lắm rồi, sao có thế như vậy chứ?!
Tần Nguyên nói: “Tôi không ngờ tranh của cậu lại được yêu thích như thế, tôi không hiểu biết nhiều về tranh thủy mặc, cũng không biết tên Đường Tự này của cậu đã có tiếng tăm trong giới rồi, nhưng giờ thì tôi biết rồi, chắc không muộn chứ?”
Đừng nói là Tần Nguyên không biết cái tên Đường Tự này, Đường Dục cậu cũng mới biết cậu là người nổi tiếng thôi.
Dư Lạc Dương cảm thấy hai chữ “Đường Tự” này có chút quen tai, nhưng giờ đầu cậu ta đang hỗn loạn, trong chốc lát cậu ta không thể nghĩ ra bản thân đã từng nghe thấy ở đâu.
Lần này, Tần Nguyên gọi Đường Dục đến đây là vì cô muốn hỏi cậu có còn bức tranh nào khác không, nếu không còn thì bây giờ vẽ cũng được.
Đường Dục lắc lắc đầu: “Dạo gần đây tôi không có thời gian vẽ tranh.”
Khi vẽ tranh nhất định phải chuyên tâm, không thể bị người khác quấy rầy, cậu vẽ bức tranh kia là lúc Tần Thời Luật không có ở nhà, cậu không cần phân tâm suy nghĩ gì hết, nhưng giờ thì không được, cậu không nỡ bỏ qua sự vui sướиɠ mỗi tối.
Hơn nữa nhà ấm trồng hoa cũng sắp xây xong rồi, cậu phải lắp đặt một vài thiết bị ổn định nhiệt độ trong đó, ngoài ra cậu còn phải chăm sóc chuyển hoa vào nữa, cậu thật sự không có thời gian.
Đường Dục nói: “Tranh thì không có, nhưng còn có tranh chữ, cô có muốn không?”
Tần Nguyên vội vàng nói: “Muốn! Tất nhiên là muốn!
Sở dĩ bức tranh kia có thế bán với giá cao như vậy, là bởi vì có người nhìn trúng bài thơ đề trên đó, thế nên người đó với một vị chuyên sưu tầm tranh khác mới xảy ra tranh chấp với nhau, hai người họ giành qua giành lại dẫn đến việc nhiều người bị thu hút, cứ như vậy liền có rất nhiều người muốn mua bức tranh kia, cuối cùng tranh được nâng giá lên mức hai mươi triệu.
Đường Dục hẹn ngày mai mang tranh chữ đến cho Tần Nguyên.
Sau khi ăn cơm xong ba người đi ra khỏi nhà hàng, Đường Dục lên chiếc xe Chery màu vàng của Dư Lạc Dương.