Thiếu Gia Con Nhà Giàu Đích Thực Tái Hôn - Chương 18-19: Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Thiếu Gia Con Nhà Giàu Đích Thực Tái Hôn


Chương 18-19: Chương 18


Chương 18

Khâu Hàn nghe được lời Diệp Huyên Thành nói, nhưng đầu óc cậu hôn hôn trầm trầm, trước mắt là một mảnh mơ hồ, đã không có cách nào tự hỏi cùng đáp lời, cậu chậm rãi ngã vào trong lòng ngực Diệp Huyên Thành hôn mê.
Diệp Huyên Thành cúi đầu nhìn Khâu Hàn đang dựa vào trong lòng ngực y, cứ như vậy không nhúc nhích nhìn mặt cậu, dù sao cũng là lần đầu tiên trong đời y bị người cưỡng hôn, hơn nữa là bị người uống đến say mềm cưỡng hôn thành công.

Y muốn nghĩ lại bản thân một chút, có lẽ là do độc thân quá lâu, khi bị Khâu Hàn hôn lên, y mới có thể không kịp có động tác ngăn cản.
Khâu Hàn lần nữa mở to mắt, đã là buổi sáng ngày hôm sau, từ trên giường ngồi dậy, nhìn căn phòng hoàn toàn xa lạ cậu ngây ngẩn cả người, mê mang trong chốc lát, đột nhiên nhớ tới việc phát sinh đêm qua, cậu nhịn không được dùng đôi tay bưng kín mặt, chính cậu đều không có nghĩ đến khi uống say cậu cư nhiên sẽ to gan như vậy.
Cậu nhớ lại từng chi tiết đêm qua, chỉ cần hơi nhớ lại, cảnh tượng ở trong đầu liền tái hiện, cậu lần đầu tiên cảm thấy, trí nhớ quá tốt, cũng không phải ở trong thời điểm nào cũng là việc tốt, cậu tình nguyện mình bị mất trí nhớ.
Diệp Huyên Thành sáng sớm đã ra cửa, Khâu Hàn rời giường, chuẩn bị về khách sạn, nhưng Ngô bá lại nói với cậu, Diệp Huyên Thành nói hôm nay trước không cần trở về.

Tuy rằng việc ngày hôm qua cậu nói, còn chưa có kết quả gì, nhưng cậu biết Diệp Huyên Thành nhất định còn sẽ tiếp tục cùng cậu trao đổi, là một người thích uống rượu, có thể sẽ cự tuyệt rượu của Khâu gia sao?
Buổi tối Diệp Huyên Thành trở về, Khâu Hàn bị y kêu vào thư phòng.
“Chú Tư” Khâu Hàn vào cửa, nhìn Diệp Huyên Thành kêu.
Trạng thái khi Diệp Huyên Thành uống rượu cùng trạng thái khi không có uống rượu, khí chất khác nhau rất lớn, sau khi y uống rượu, đặc biệt là thời điểm có một chút men say, khóe miệng luôn mang theo một tia tươi cười như có như không.

Mà thời điểm Diệp Huyên Thành không có uống say, lại trở nên thành thục bình tĩnh lại mang theo cảm giác lạnh nhạt xa cách, có một loại khí tràng người lãnh đạo cường đại.
Diệp Huyên Thành gật đầu, bảo Khâu Hàn ngồi xuống, sau đó nhìn cậu nói: “Tỉnh rượu rồi sao?”
“Vâng ạ, việc tối qua cháu không nhớ rõ, nếu tối hôm qua cháu hành động không lễ phép gì, hy vọng chú không cần cùng cháu so đo.” Khâu Hàn có chút chột dạ, đã qua một ngày một đêm, cậu khẳng định đã tỉnh rượu, nhưng nhớ tới sự việc đêm qua, cậu thật sự rất ngượng ngùng.

Đêm qua làm càn bao nhiêu, hiện tại liền hổ thẹn bấy nhiêu, bất quá cậu hiện tại cũng chỉ có thể là làm bộ không nhớ rõ, giả bộ nghiêm túc thôi.
Diệp Huyên Thành nói: “Nếu đã tỉnh rượu, như vậy một lần nữa nói lại điều kiện đi.”
Khâu Hàn sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn thẳng Diệp Huyên Thành nói: “Cháu không phải bởi vì uống nhiều, mới đưa ra yêu cầu như vậy.”
“Nhưng cháu xác thật là vì muốn trả thù Diệp Bác Lỗi cùng Lâm gia, mới đưa ra yêu cầu muốn kết hôn cùng chú đúng không?”
Diệp Bác Lỗi rất hận Diệp Huyên Thành, mà Lâm gia cùng nhà mẹ đẻ mẫu thân Diệp Huyên Thành, có thù hận rất nhiều năm, cho nên Diệp Huyên Thành rất khẳng định nguyên nhân Khâu Hàn đưa ra yêu cầu này là vì trả thù bọn họ.

Khâu Hàn lại trầm mặc, bởi vì xác thật có nguyên nhân như vậy, cậu không thể phủ nhận, nhưng nếu chỉ là nguyên nhân này, cậu sẽ không đưa ra yêu cầu này, nhưng nguyên nhân cùng mục đích chính cậu lại không thể nói ra, cho nên chỉ có thể trầm mặc, xem như cam chịu.
“Cháu hẳn là biết, loại chuyện kết hôn này, yêu cầu rất nhiều, hơn nữa nói không chừng, hiện tại vì trả thù mà làm ra quyết định này, lúc sau sẽ cảm thấy hối hận, đến lúc đó lại là một đống phiền toái.” Diệp Huyên Thành nhìn Khâu Hàn nói.
Diệp Huyên Thành khó có được thời điểm kiên nhẫn khuyên người như vậy, mà y cho tới nay, thái độ đối với Khâu Hàn so với thái độ đối với những người khác ôn hòa hơn rất nhiều, đối với nhóm cháu chắt của y, đều không có thái độ tốt như vậy.
Khâu Hàn nói: “Cháu cũng không phải đầu óc nóng lên nhất thời, cũng không phải đơn thuần chỉ vì trả thù Diệp Bác Lỗi, mới làm ra quyết định như vậy.

Cháu không muốn Khâu gia sáu phương thật sự cứ như vậy thất truyền, nhưng một khi có người biết cháu nhớ rõ Khâu gia sáu phương, khẳng định sẽ đưa tới rất nhiều phiền toái, cháu muốn một chỗ dựa đáng tin cậy, làm cho những người có tâm thuật bất chính, không dám đánh chủ ý vào Khâu gia sáu phương.”
Diệp Huyên Thành trầm mặc nhìn cậu, lý do của Khâu Hàn y có thể tiếp thu, cũng hoàn toàn không cảm thấy lời Khâu Hàn nói có vấn đề gì, cho nên không có đánh gãy cậu, chờ cậu tiếp tục nói tiếp.
Khâu Hàn nhìn Diệp Huyên Thành một cái, sau đó tiếp tục nói: “Cho nên cháu cảm thấy, nếu cháu cùng chú có quan hệ hôn nhân, như vậy người ở bên ngoài sẽ biết, ý của cháu cũng chính là của chú, đánh chủ ý vào Khâu gia sáu phương, chính là động vào chú, những người có tâm tư xấu, khẳng định sẽ cố kỵ, như vậy có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái.

Cho nên, cháu thật sự không chỉ là vì trả thù, càng nhiều hơn là muốn bảo hộ mình cùng Khâu gia sáu phương.”

Lý do Khâu Hàn nghĩ đến cũng chỉ có cái này, mục đích cùng nguyên nhân chính, cậu khẳng định là không thể nói, chỉ hy vọng lý do này có thể làm Diệp Huyên Thành tin tưởng, cũng bị thuyết phục.
“Cháu tin tưởng chú như vậy?” Diệp Huyên Thành hỏi: “Cháu không sợ chú sẽ trộm Khâu gia sáu phương sao, sẽ nghĩ cách chiếm cho riêng mình sao?”
“Nếu cháu nói cháu hoàn toàn không sợ hãi không lo lắng thì khẳng định là giả, nhưng cháu tin tưởng chú hơn, cho nên cháu muốn đánh cuộc một phen, mặc kệ thắng thua, cháu nguyện ý tự mình gánh vác hậu quả.” Khâu Hàn ánh mắt như cũ kiên định nhìn Diệp Huyên Thành.
Diệp Huyên Thành có thể lý giải sợ hãi cùng lo lắng của Khâu Hàn, năm đó Khâu gia xảy ra hỏa hoạn, đến nay không có điều tra rõ nguyên nhân, cậu đương nhiên sẽ sợ hãi sẽ muốn tìm kiếm sự che chở, cũng là việc đương nhiên.

Hơn nữa ai lại không muốn chiếm Khâu gia sáu phương?
Diệp Huyên Thành nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát sau đó nói: “Như vậy chúng ta liền lấy thời hạn là nửa năm, trong vòng nửa năm, nếu cháu có thể nhớ được một nửa Khâu gia sáu phương, sau đó cũng nghiêm túc suy xét rõ ràng, chúng ta sẽ lại thảo luận yêu cầu của cháu, đỡ phải khi cháu hối hận, sẽ có nhiều việc phiền toái.”.

Chương 19

“Dạ, vậy thì nửa năm ạ.” Khâu Hàn không do dự liền đồng ý.

Cậu đã sớm đoán được Diệp Huyên Thành không có khả năng lập tức đồng ý cùng cậu kết hôn, trước tiên không nói trong lòng Diệp Huyên Thành có nguyện ý hay không, khẳng định sẽ có rất nhiều người nhảy ra ngăn cản chuyện này bằng mọi cách.

Diệp Huyên Thành đã ba mươi mấy tuổi, chưa kết hôn, Khâu Hàn cảm thấy y nhất định giống Diệp Bác Lỗi, quên không được vị bạch nguyệt quang, lại chướng mắt những người khác, cho nên vẫn luôn kéo dài không thèm kết hôn. Chuyện này Khâu Hàn đoán trước rồi, cho dù vì Khâu gia sáu phương, Diệp Huyên Thành cũng không dễ dàng đồng ý việc kết hôn như vậy, bất quá không sao, trong vòng nửa năm, cậu nhất định sẽ có biện pháp khiến y đồng ý.

Sau khi Khâu Hàn và Diệp Huyên Thành làm xong hiệp ước, cũng không có về lại khách sạn ở, Bất động sản dưới danh nghĩa Diệp Huyên Thành rất nhiều, y an bài Khâu Hàn ở trong biệt thự cao cấp cách Diệp gia tương đối gần, cũng đem biệt thự cao cấp sang tên cho Khâu Hàn.

Khâu Hàn biết Diệp Huyên Thành từ trước đến nay ra tay rất rộng rãi, chỉ là không nghĩ tới y hào phóng đến trình độ này. Bất quá cậu biết, Diệp Huyên Thành làm như vậy là có nguyên nhân, vì muốn cậu có thể yên tâm không cần lo lắng chỉ cần tập trung nhớ lại Khâu gia sáu phương.

Tuy rằng không thể kết hôn ngay lập tức, Khâu Hàn cũng cần phải nghĩ cách để tiếp xúc nhiều với Diệp Huyên Thành, nếu không rất khó thay đổi vận mệnh của kiếp trước, cũng rất khó thực hiện kế hoạch của cậu.

Khâu Hàn tốt nghiệp chính quy, chuyên nghành chính là ngôn ngữ học, tinh thông năm loại ngôn ngữ, trí nhớ rất tốt, năng lực học tập cũng rất mạnh. Cậu có kinh nghiệm trong một số công việc từng làm, biểu hiện cũng rất ưu tú, trước khi cậu tốt nghiệm đã có rất nhiều công ty lớn mời cậu về làm, cậu mang theo sơ yếu lý lịch của cậu đi gặp Diệp Huyên Thành lại lần nữa, hy vọng có thể trở thành trợ lý của y.

Trợ lý Diệp Huyên Thành đều là người rất có năng lực, hơn nữa theo y rất nhiều năm, vốn là không thể để một người mới vừa tốt nghiệp làm trợ lý của y. Nhưng Diệp Huyên Thành chỉ là hơi suy xét một chút, liền đồng ý yêu cầu của Khâu Hàn, bởi vì như vậy, y liền có thể danh chính ngôn thuận sắp xếp thời gian công tác cho Khâu Hàn hơn nữa tùy thời có thể biết tiến độ của Khâu gia sáu.

Trước khi Khâu Hàn chính thức bắt đầu công việc, còn có rất nhiều việc cần phải học, trong quá trình học tập, cậu biết được Diệp Bác Lỗi cùng Lâm Dật Cẩm đã đăng ký kết hôn.

Diệp Bác Lỗi cùng Lâm Dật Cẩm tuy rằng đã lãnh chứng, nhưng bởi vì Diệp gia mới vừa làm hôn lễ, mà nguyên nhân Diệp Bác Lỗi cùng Lâm Dật Cẩm kết hôn cũng không phải tốt đẹp gì, hơn nữa phải nói cho Diệp lão gia tử, cho nên Diệp gia quyết định trước tiên không làm hôn lễ, chờ thêm hai năm, lại làm hôn lễ bổ sung cho bọn họ.

Khâu Hàn cùng Diệp Bác Lỗi ly hôn, Diệp Bác Lỗi lại cùng Lâm Dật Cẩm kết hôn, Diệp gia ở trong khoảng thời gian ngắn xảy ra hai việc lớn, mà vẫn luôn lén gạt Diệp lão gia tử, mà Diệp lão gia tử cuối cùng cũng xuất viện.

Những việc này không có khả năng giấu giếm mãi, chuyện nên giải thích thì nên giải thích, chuyện nên đối mặt cũng nên đối mặt.

Diệp lão gia tử cuối cùng cũng có thể xuất viện, lúc đầu thì mang theo tâm tình rất vui nhưng khi Diệp Phùng Minh cùng ông thẳng thắn kể lại việc đã phát sinh trong khoảng thời gian này, ông tức giận đến mức sắp hôn mê bất tỉnh, cũng may lần này xem như miễn cưỡng hoãn lại được, không có thật sự hôn mê bất tỉnh.

Hôm nay Diệp lão gia tử xuất viện về nhà, con cái ông đều đến đông đủ, đến cũng không phải là thật sự quan tâm ông, mà là biết hôm nay Diệp Phùng Minh sẽ thẳng thắng mọi chuyện với Diệp lão gia tử.

Diệp lão gia tử dùng hết sức lực mình có, chỉ trích chửi mắng thóa mạ Diệp Phùng Minh một trận, mắng đến khi không còn sức, mới ngừng lại được. . ngôn tình sủng

Những người khác khó có khi được nhìn thấy Diệp Phùng Minh bị mắng tàn nhẫn đến như vậy, Diệp Phùng Minh từ nhỏ đến lớn đều là đứa con mà Diệp lão gia tử coi trọng nhất, mặc dù tư chất cùng năng lực hắn rất bình thường, Diệp lão gia tử cũng vẫn ký thác mọi kỳ vọng vào hắn, phí tâm phí lực dạy dỗ hắn. Lần này xem ra, Diệp lão gia tử thật sự rất tức giận, mới có thể chửi ầm Diệp Phùng Minh như vậy.

Diệp lão gia tử đúng là vì nhìn trúng danh trưởng tử Diệp Phùng Minh cùng trưởng tôn Diệp Bác Lỗi cho nên mới tức giận như vậy, ông tức vì bọn họ tự chủ trương, tức bọn họ giấu giếm, càng tức là bọn họ không đem uy nghiêm của ông trong cái nhà này để vào mắt.

“Tốt, rất tốt!” Diệp lão gia tử tức đến phát run, cắn răng nói: “Tôi còn chưa có chết đâu, các người đã dám không đem tôi để vào mắt, nếu cánh đã cứng như vậy, thì tự mình bay đi đi! Về sau đừng nhận tôi là ba nữa!”

“Ba!” Diệp Phùng Minh rốt cuộc không chịu nổi, hai chân mềm nhũn đến trước mặt Diệp lão gia tử quỳ xuống, hắn nức nở nói: “Chúng con biết sai rồi, ba phạt gì chúng con đều chấp nhận, ba nếu không nhận chúng con, cha con chúng con cũng không còn mặt mũi mà sống.”

“Tôi xem các người là muốn làm tôi tức chết rồi, các người có thể muốn làm gì thì làm!” Diệp lão gia tử tức giận đến mức một bên dùng sức thở, một bên mắng: “Các người là chê tôi làm mất mặt các người, cho nên cố ý muốn tức chết tôi đúng không?!”

“Đứa con này nếu như có nửa điểm tâm tư như vậy, con nguyện ý thiên lôi đánh xuống chết không chết tử tế!” Diệp Phùng Minh thật sự không biết làm sao, chỉ có thể thề độc.

Tần Tú cùng Diệp Bác Lỗi đều bị dọa không dám hé răng, bọn họ biết Diệp lão gia tử khẳng định sẽ tức giận, nhưng không nghĩ tới ông sẽ tức đến mức này, càng không nghĩ tới sẽ bị mắng tàn nhẫn đến như vậy, Diệp lão gia tử nghiễm nhiên muốn đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, làm cho bọn họ vừa sợ hãi vừa hoảng loạn.

Mà Lâm Dật Cẩm đã sớm sợ tới mức trốn sau lưng Tần Tú cùng Diệp Bác Lỗi, từ đầu tới đuôi cũng không dám ngẩng lên, hắn cho rằng Diệp lão gia tử để ý đến chắt trai, dù cho tức giận cũng có thể giảm một nửa, nhưng Diệp lão gia tử xem cũng chưa thèm xem hai đứa nhỏ, liền bắt đầu mắng bọn họ. Tần Tú lo lắng dọa đến đứa nhỏ, liền chạy nhanh gọi bảo mẫu đem đứa nhỏ ôm đi.

Khâu Hàn biết Diệp lão gia tử khẳng định sẽ bảo cậu qua, cho nên ở trong nhà mà Diệp Huyên Thành cho cậu, một bên uống cà phê một bên chờ đợi tin tức. Quả nhiên cậu chờ chưa được bao lâu, liền nhận được điện thoại, nói là Diệp chủ tịch muốn cậu đi qua một chuyến.

Bởi vì cách khá gần, Khâu Hàn ngồi xe đi qua, rất nhanh liền đến.

Khâu Hàn đi vào đại sảnh Diệp gia, thấy Diệp lão gia tử cùng con của ông đều ở đây, Diệp Huyên Thành đương nhiên cũng ở đây, cậu nhìn Diệp Huyên Thành một cái, lại nhìn một nhà bốn người đang không dám ngẩng đầu kia, không khí đang trầm xuống, xem ra là bị mắng liên tục không ngừng, hơn nữa đôi mắt Diệp Phùng Minh đỏ hồng, giống như đã khóc, hẳn là bị mắng rất ghê.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN