Tưởng Thắng còn chưa nói chuyện xong, liền ngẩng đầu nhìn qua nói: “Nếu đã nói chuyện riêng, đương nhiên là không thể cho các cậu biết rồi.”
Lý Khai Nguyên không vui, giữ chặt Tưởng Thắng một hai phải hỏi rõ ràng rốt cuộc là bọn họ đang nói cái gì, một đám người vừa đi vừa cười nói.
Sau khi Khâu Hàn trở lại khách sạn, tắm rửa xong liền nằm ở trên giường chuẩn bị đu ngủ, cậu thật sự không nghĩ tới, hôm nay vận khí của cậu sẽ tốt như vậy, hai mươi ván mà thắng tận mười chín ván, nếu như cậu thua liên tiếp mười chín ván thì không có gì lạ cả, bở vì vận khí của cậu chưa bao giờ tốt như vậy cả.
Bất quá Khâu Hàn cũng sẽ không bởi vì mình thắng liên tiếp, liền cảm thấy bản thân đổi vận, nhớ lại lúc ấy Triệu Ninh An thua đỏ mắt, bộ mặt dữ tợn, càng khiến cậu cảm thấy, mấy cái chuyện cá cược, đều là hại người hại mình, về sau cậu sẽ không đụng vào nó nữa.
Khâu Hàn rất nhanh chìm vào giấc ngủ, thời điểm cậu đang ngủ đến mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm giác được có người từ phía sau ôm lấy cậu.
“Chú?” Khâu Hàn xoay người lại ôm lấy người đang ôm ấp mình
“Ừm.” Diệp Huyên Thành ôm Khâu Hàn, hôn hôn gương mặt cậu.
“Chú uống say hả?” Khâu Hàn nửa mê nửa tỉnh, còn nhớ thương chuyện Diệp Huyên Thành có uống say hay không.
“Không có.” Diệp Huyên Thành đem tay sờ vào trong áo ngủ Khâu Hàn, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu.
Lúc này Khâu Hàn mới đem mặt dán vào ngực y, sau đó hoàn toàn lâm vào giấc ngủ say.
Diệp Huyên Thành ôm Khâu Hàn, nghĩ đến những lời Tưởng Thắng nói với mình, không khỏi trầm tư.
Ngày hôm sau, Khâu Hàn đi theo Diệp Huyên Thành tham gia một bữa tiệc mừng thọ.
Tới Cố gia, Diệp Huyên Thành nói chuyện với Cố chủ tịch, Khâu Hàn xen lẫn trong khách khứa, tùy tiện tìm một bàn tròn ngồi xuống uống trà xem di động.
“A, kia không phải là người đó sao? Khâu cái gì đó.”
“Khâu Hàn, cháu nội Lâm lão gia tử.”
“Cậu ta cùng ai tới, sao lại ngồi một mình ở đó? Cậu ta cùng Cố gia có quen biết sao?”
“Cậu ta hiện tại là trợ lý cho chú của Diệp Bác Lỗi, khẳng định là cùng chú Tư của Diệp Bác Lỗi tới.”
Khâu Hàn nghe được người bàn bên cạnh nghị luận về mình, hơn nữa hoàn toàn không sợ là cậu sẽ nghe thấy, cậu quay đầu nhìn những người đó một cái, nghĩ thầm ôi là trời, lại là bạn của Lâm Dật Cẩm, chạy đi đâu cũng gặp bạn Lâm Dật Cẩm thế này, chương trình kết bạn bốn phương sao trời?
Một trong số người đang ở nghị luận Khâu Hàn, đột nhiên vẫy tay nói: “Cố Nam, bên này!”
Cố Nam đang ôm một cái hộp, nghe được có người kêu mình, nhìn thoáng qua bọn họ, liền đi về phía bọn họ.
“Cố Nam, cậu đang ôm cái gì vậy?”
“Thọ lễ cho gia gia của tôi” Trên mặt Cố Nam mang theo nụ cười đắc ý nói.
“Có thể cho chúng tớ nhìn xem thử được không?”
“Đương nhiên là có thể.” Cố Nam thật cẩn thận mở hộp ra.
“Đây là…… Rượu?”
“Đúng vậy, đây là Lãnh Lê Bạch nằm trong chi nhất của Khâu gia sáu phương, ông nội của tôi thích nhất rượu này đấy, chính Lâm Dật Cẩm đã tặng cho tôi để tôi gói làm quà mừng thọ cho ông nội, ông nhất định sẽ rất vui cho mà xem.” Cố Nam cười nói.
“Nói đến Khâu gia sáu phương……người thừa kế của Khâu gia đang ngồi ở đó kìa.”
Cố Nam sửng sốt một chút, nhìn theo ánh mắt của người nọ thấy được Khâu Hàn, sắc mặt lập tức lạnh xuống, châm chọc nói: “Khâu gia sáu phương đều đã thất truyền, Khâu Gia Tửu phường cũng không ở trong tay cậu ta, cậu ta mà cũng được coi là người thừa kế Khâu gia sao.”
“Cũng đúng, người mà đến một vò rượu của Khâu gia cũng không lấy ra được, còn nói là cái gì mà người thừa kế Khâu gia, cũng quá buồn cười đi.”
“Không phải nên chê cười sao? Dật Cẩm tuy rằng họ Lâm, nhưng trên tay hắn có không ít rượu của Khâu gia, đừng nói rượu Khâu gia uống một vò liền ít đi một vò, nhưng mà Dật Cẩm lại có thể tùy tiện lấy ra một vò làm lễ vật.”
Cố nam liếc Khâu Hàn một cái, sau đó cười nói: “Tôi nghe nói, Lâm lão gia tử có ý muốn cho Dật Cẩm kế thừa Khâu Gia Tửu phường, chờ chuyện này thành, như vậy Dật Cẩm chính là người thừa kế Khâu gia.”
“Khâu Hàn.”
Khâu Hàn nghe được có người kêu mình, quay đầu nhìn qua, sửng sốt một chút, có chút ngoài ý muốn kêu lên: “Cố Dương?”. Ngôn Tình Sắc
Khâu Hàn vốn dĩ đang nhàm chán nghe người bên cạnh bàn tán về mình, đột nhiên nghe được có người kêu mình, quay đầu liền thấy là bạn đại học của mình Cố Dương.
Thời điểm Khâu Hàn học đại học, bởi vì vội học tập vội đi làm thêm, không thể kết giao được nhiều bạn, duy nhất chỉ cùng Cố Dương có quan hệ không tệ, hai người thường xuyên cùng nhau học tập.
Cố Dương đi đến trước mặt Khâu Hàn, nhìn cậu nói: “Sau khi tốt nghiệp liền mất liên lạc, cậu có khỏe không?”
“Tớ khỏe lắm.” Khâu Hàn trả lời.
“Dương ca.” Cố Nam đột nhiên đứng dậy nhìn Cố Dương hỏi: “Anh cũng tặng quà mừng thọ cho ông sao?”
“Không có.” Mặt Cố Dương không biểu cảm nói.
“Vừa lúc em muốn đi tặng quà mừng thọ cho ông, chúng ta cùng đi đi.” Cố Nam mỉm cười nói, trong ánh mắt hắn che giấu không được sự đắc ý cùng gấp gáp không chờ nổi.
“Em đi đi, anh cùng bạn nói chuyện một lát.” Cố Dương trả lời cho có lệ: “Quà của em năm nay khẳng định làm cho ông rất vui, anh không muốn cùng em đi đâu.”
“Đi thôi, chúng ta ra bên ngoài một chút.” Cố Dương nhìn Khâu Hàn nói.
Nhìn Cố Dương cùng Khâu Hàn đi ra ngoài, Cố Nam la lớn: “Dương ca, em chờ anh cùng nhau tới tặng quà đó.”