Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại - Chương 53: Hôn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
4


Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại


Chương 53: Hôn


Editor: demcodon

Đây cũng không phải là dịp thích hợp để nói chuyện yêu đương. Ngược lại, sách vở trên bàn, tư thế và quần áo của hai người cũng làm cho tình huống hiện tại nhiều hơn mấy phần trò đùa.

Nhưng Chung Dịch và Trì Quân đều biết đối phương không phải nói chuyện cười.

Chung Dịch chậm rãi hỏi: “Tại sao?”

Trì Quân chớp mắt.

Giọng điệu của Chung Dịch thản nhiên, nghe thoáng qua không thể phát hiện ra cảm xúc gì. Cậu nói: “Trì Quân, trước đây tớ không cảm thấy cậu có ý như vậy với tớ. Cho nên, tại sao?”

Cậu thật sự rất muốn biết câu trả lời.

Lẽ ra, khi nghe thấy Trì Quân nói thì cậu nên có một giây bị vui sướng đến choáng váng đầu óc. Nhưng điều mà Chung Dịch nghĩ đến đầu tiên chính là: Điều này không nên. Trì Quân rõ ràng nên thanh tâm quả dục*, trải qua mười năm kế tiếp.

(*Thanh tâm: là giữ cho tâm trong sáng, không bị vẩn đục, không làm điều đê hèn, đố kỵ, tàn ác, cố chấp, không quá ham chuộng vật ngon của lạ, không quá lo tranh danh, đoạt lợi… Thanh tâm phải tu tâm dưỡng tính, trau dồi đạo đức cao thượng, hành vi thanh nhã thuần khiết. Sống thanh cao thì tâm được thanh thản các tạng hoạt động điều hòa, sức khoẻ được duy trì, thoải mái.

Quả dục: là ít ham muốn. Làm người ai cũng có lòng ham muốn: muốn có cơm ăn, áo mặc đầy đủ, học hành đỗ đạt, làm việc thành công, mưu cầu hạnh phúc, làm lợi cho cộng đồng. Những điều nhân bản không thể thiếu được. Song những muốn cao xa, quá đáng… thúc giục tìm mọi cách giành giật. Khi không được thì gây đau khổ, lo nghĩ, thất vọng, tâm trạng rối bời, mất ăn mất ngủ…)

Trì Quân: “…”

Hắn ho khan giọng, oán giận: “Haizz, cậu thật sự một chút cũng không có ngạc nhiên à?” Hắn nhìn biểu cảm của Chung Dịch nói tiếp: “Được rồi, được rồi, nguyên nhân rất đơn giản chính là, cậu thích tớ, tớ cảm thấy có thể chấp nhận được. Vậy chúng ta cùng nhau thử xem. Có vấn đề gì không?”

Chung Dịch nhíu mày: “Chỉ là thử xem?”

Trì Quân hơi buồn cười trả lời: “Cậu đừng làm tớ khó xử. Lúc trước tớ chưa từng yêu đương. Nếu bây giờ tớ thề non hẹn biển, kiên quyết nói cũng có thể làm được. Nhưng cậu có tin không?”

Chung Dịch chậm rãi lắc đầu.

Trì Quân: “Vậy không phải đúng sao? Tớ thử xem, cậu cũng thử xem. Nếu như cảm thấy cả hai phù hợp, chúng ta có thể đổi cách khác ở bên nhau. Nếu như không được, sau khi thử nghiệm chúng ta còn thời gian để thích nghi với mối quan hệ trước đây một lần nữa.”

Đây chính là suy nghĩ của Trì Quân.

Chung Dịch không phải không thừa nhận nó rất thô bạo, một đao cắt nhưng nó cũng rất hiệu quả.

Mà cậu, thật sự đã bị mê hoặc bởi những lời của Trì Quân.

Vào giờ phút này, bóng đèn sợi tóc trong nhà và bóng đèn bàn cùng chiếu vào gương mặt chàng trai. Không giống như ánh đèn neon khoác trên người Trì Quân mà Chung Dịch nhớ sâu trong ký ức và nhớ mãi không quên. Lúc này, trên mặt người cậu thích chỉ có sự mong đợi thuần túy, còn có khí phách của thiếu niên làm cho Chung Dịch động lòng.

Nhưng trong lòng Chung Dịch cũng hiểu rõ: Những câu nói vừa rồi, có ít nhất một câu là bị hàm hồ qua.

‘Thích nghi với mối quan hệ trước đây một lần nữa’ sao?

Từ ‘trước đây’ là ‘trước sinh nhật Trì Quân’, lúc hai người là bạn của nhau; hay là ‘trước hôm nay’, lạnh nhạt và xa cách giữa hai người, làm cho người khác hoài nghi giữa bọn họ có rạn nứt tình cảm hay không?

Trì Quân cũng không nói gì, Chung Dịch cũng không hỏi.

Cậu gật đầu: “Được.”

Trì Quân quan sát cậu: “Kỳ thực cậu có thể vui vẻ hơn một chút không?”

Chung Dịch mỉm cười, trong lòng như có thứ gì đó đóng băng đã lâu bỗng nhiên nứt ra. Cậu yên tâm lắng nghe cánh đồng tuyết dưới núi cao tan rã, tiếng nước suối chảy róc rách, trả lời một lần nữa: “Được.”

Còn Trì Quân chống cằm, nhìn bạn tốt – người yêu trước mặt lẩm bẩm nói: “Sao tớ vẫn cảm thấy thiếu một cái gì đó nhỉ?”

Tim của Chung Dịch đập lỡ một nhịp: Cậu sẽ không hối hận nhanh đến mức như vậy chứ?

Sau một giây, Trì Quân vỗ tay một cái, đôi mắt sáng ngời nói: “Chung Dịch, với tư cách là bạn trai của cậu, tớ có một suy nghĩ.”

Chung Dịch: “Cái gì?”

Trì Quân nghiêng người về phía trước, gương mặt đột nhiên phóng to ở trước mặt Chung Dịch. Động tác mang theo không khí lưu động quanh người, Chung Dịch lại một lần nữa cảm nhận được cơn gió mình từng nhớ mãi không quên trước đây; dịu dàng, nhiệt tình, mang theo toàn bộ ánh sáng rực rỡ của đầu mùa hè và hơi thở sạnh sẽ và sảng khoái của Trì Quân. Cậu theo bản năng giơ tay muốn đỡ eo Trì Quân, để cho hắn không bị té ngã. Ngay sau khi hành động lại cảm thấy làm như vậy vẫn còn quá mức thân mật.

Nhưng thân mật hơn nữa thì sao? Bọn họ đã có một mối quan hệ khác.

Tâm tư của cậu quay cuồng, không có nghe thấy những lời tiếp theo của Trì Quân. Mà đôi tay của Trì Quân đặt lên người Chung Dịch, vòng qua ghế dựa, rất tràn đầy phấn khởi, cũng không để ý Chung Dịch thất thần mà cảm thấy cậu đang xấu hổ.

Hắn nhìn Chung Dịch, dáng vẻ mà trước đây mình chưa từng thấy qua với sự mới mẻ và vui vẻ.

Trước đó, Chung Dịch vô luận đối mặt với mọi thứ đều rất thành thạo. Nhưng vào lúc này, áo giáp cứng rắn của cậu như nứt ra một khe hở, lộ ra mềm mại bên trong.

Trì Quân khẽ cười, tiếng cười như cái móc nhỏ cào vào trong lòng Chung Dịch.

Hắn nói: “À, cậu có xấu hổ không?”

Chung Dịch: “Cái gì?”

Trì Quân tiến lại gần hơn. Khoảng cách như vậy, Chung Dịch thậm chí có thể cảm giác được hơi thở của Trì Quân. Cậu gần như trong nháy mắt có nhiều phản ứng. Nhưng mà không được, nó sẽ dọa đến Trì Quân.

Trì Quân hỏi cậu: “Chung Dịch, tớ có thể hôn cậu không?”

Chung Dịch hít sâu một hơi: Nhịn xuống!

Trì Quân kiên trì chờ cậu trả lời.

Chung Dịch lại cảm thấy mỗi một động tác và mỗi câu Trì Quân nói ra đều đang khiêu chiến sự tự chủ của mình.

Trì Quân: “Nếu không trả lời, tớ sẽ trực tiếp hôn cậu?”

Chung Dịch: “Cậu…”

Trì Quân dịu dàng hỏi: “Có thể không?”

Chung Dịch hít sâu một hơi: Không nhịn được.

Cậu kéo cổ áo Trì Quân, kéo người đến gàn lồng ngực của mình. Sau đó dưới ánh mắt vui vẻ của Trì Quân hôn xuống một cái.

Công thành đoạt đất, từng bước ép sát.

Lúc nụ hôn này kết thúc, giọng của Trì Quân đều khàn.

Hắn như là bất mãn. Thậm chí không phát hiện mình đã ngồi trên đùi Chung Dịch, trong miệng nói: “Tại sao cậu lại biết hôn như vậy!” Cậu nhìn có vẻ thoải mái, những hắn hơi thở không nổi.

Chung Dịch suy nghĩ một hồi trả lời: “Tớ đã luyện tập rất nhiều lần ở trong lòng rồi.”

Trì Quân nhìn cậu, tâm tình bình tĩnh hơn: “Được rồi, vậy sau này chúng ta luyện tập nhiều thêm nha?”

Sau đó đến gần hôn Chung Dịch. Hắn cắn môi Chung Dịch, cơ thể của hai người dính sát vào nhau. Tay hắn đặt sau đầu Chung Dịch, ngón tay xuyên qua tóc của đối phương.

Sách vở mở ra trên bàn đã bị bỏ quên.

Chung Dịch: “…” Ưhm! Hưởng thụ là thật sự. Nhưng lòng hiếu thắng của Trì Quân cũng quá mạnh rồi. Trong chuyện này cũng muốn phân ra thắng bại.

Cậu hơi khó khăn kéo ngườ bạn trai vừa mới thăng chức đang quấn trên người mình ra một chút, nói: “Tối nay là đến xem sách.”

Cậu nhân cơ hội nhìn gương mặt Trì Quân. Quả nhiên, bởi vì lúc hôn môi thiếu oxy nên gò má của trợ lý Trì ửng hồng và đôi môi được thấm nước trông rất quyến rũ. Nhưng cậu là bạn trai ngay thẳng, không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

Chung Dịch: “Sắp thi giữa kỳ rồi…”

Trì Quân cười nhẹ một cái, nói: “Chung Dịch, tớ cũng không phải thật sự cần cậu giảng cho tớ những thứ này.”

Chung Dịch nhíu mày.

Trì Quân lại hôn cậu một lần nữa, rất lưu luyến không muốn tách ra.

“Chỉ là cậu đã lâu không có chủ động hẹn tớ như thế.” Hắn cong môi: “Tớ còn tưởng rằng cậu cảm thấy một nhà máy trong tay là đủ rồi, không muốn lại xen vào phiền phức của Thịnh Nguyên. Cũng may là không phải.”

Vừa nãy Chung Dịch làm cho hắn đoán, câu trả lời đầu tiên của Trì Quân chính là điều này. Sau khi Chung Dịch phủ nhận mới trở lại ngọn nguồn. Bắt đầu phân tích lại từ đầu, xem phản ứng của Chung Dịch, từng bước một.

Nếu như tham vọng của Chung Dịch thật sự dừng lại ở đây, Trì Quân nghĩ: mình có lẽ đã nhìn nhầm người.

Tất nhiên, hắn biết rằng Chung Dịch không có nghĩa vụ phải thỏa mãn những kỳ vọng khác nhau của mình. Nhưng thất vọng là điều không thể tránh khỏi. Cũng may Chung Dịch cho hắn một câu trả lời khác.

Chung Dịch: “…” Mình luôn cảm thấy trọng điểm của Trì Quân thật kỳ lạ.

Trì Quân: “Nhưng cũng đúng, vừa mới bắt đầu một mối quan hệ không cần tiến triển quá nhanh.”

Hắn chuyển đề tài và rời khỏi người Chung Dịch.

Trên người không còn cảm giác ấm áp, Chung Dịch thở dài, nói thật là cậu có chút không muốn cắt đứt. Cậu kêu Trì Quân một tiếng, nghiêm túc nói: “Loại khả năng mà cậu nói sẽ không tồn tại.”

Trong khi nói chuyện, Trì Quân đã ngồi lại vị trí ban đầu, trên tay theo thói quen xoay bút, rất hứng thú nhìn về phía Chung Dịch.

Chung Dịch lật sách trên tay, lướt qua nội dung tiếp theo phải giảng ở trong đầu một lần, hoàn toàn tập trung vào. Trong miệng nói: “… Tớ có mục tiêu cao hơn, sẽ không thỏa mãn với một nhà máy nhỏ.”

Trì Quân cười và nói: “Như vậy thì tốt rồi.”

* * *
Mặc dù có nhiều việc và bận rộn như trước. Nhưng chỉ cần có lòng có ý luôn có thể bỏ ra thời gian ở bên nhau.

Sau khi xác lập mối quan hệ với Trì Quân, cuộc sống kế tiếp của Chung Dịch đã khắc sâu mà thực tiễn đạo lý này.

Thời gian cậu ở ký túc xá đột nhiên giảm hẳn. Thượng Tuấn Kiệt và Diêu Hoa Huy ngược lại không có hỏi quá nhiều. Nhưng ở hai nơi làm việc đều có người nhìn ra cái gì mà trêu ghẹo Chung Dịch: “Trước đó nói đang theo đuổi người ta, là đã theo đuổi được rồi sao?”

Bên nhà máy hỏi câu này, tất nhiên là Trương Hi.

Tính toán đâu ra đấy, ban quản lý nhà máy chỉ có hi người là Chung Dịch và thầy Trương, cộng thêm Trương Hi làm nhân viên tiêu thụ kiêm phiên dịch, còn có nhân viên tài vụ bên ngoài mời đến để tạo thành tất cả các bộ phận văn chức của nhà máy. Việc gửi văn kiện cũng rất đơn giản, hoàn toàn có thể thực hiện ở trường học.

Trước cửa phòng học, Trương Hi đưa bản scan chữ ký đã được nhà sản xuất nước ngoài gửi cho Chung Dịch, trước tiên nói: “Sau khi em ký tên và đóng dấu đưa cho chị là được. Hợp đồng băng tiếng Hoa và tiếng Anh chị đã tìm thầy chuyên nghiệp đến phiên dịch, ngàn chữ 400, coi như là giảm giá, đã báo vào sổ. Về phần ngôn ngữ sẽ không xảy ra vấn đề gì, còn nội dung trước đó đã cho em xem qua rồi, không có gì sửa chữa. Ưhm… em có vẻ như rất vui vẻ nhỉ?”

Chung Dịch nói: “Vất vả rồi, cuối tháng sẽ cộng thêm tiền thưởng cho chị.”

Trương Hi cười híp mắt nói: “Cám ơn nha!” Gia cảnh tốt là một chuyện, nhưng tự mình kiếm tiền là một chuyện khác.

Sau đó, cô hỏi lại câu cuối trước đó.

“Cái gì? À!” Chung Dịch nghĩ tới trước đây mình xác thực đã từng nói qua với Trương Hi. Theo như Trương Hi có thể nhìn ra, cậu cũng không ngoài ý muốn. Tâm trạng của mình trong khoảng thời gian này đã thay đổi rõ ràng.

Nhưng cậu không có trực tiếp trả lời, chỉ là mỉm cười.

Trương Hi hiểu và nói: “Chúc mừng nha! Chị đi đây, tạm biệt!”

Chung Dịch gật đầu, cầm văn kiện trở về phòng học.

Chỗ ngồi, Trì Quân đang xem email. Chung Dịch không có quấy rầy hắn, ngược lại là Thượng Tuấn Kiệt đặc biệt quay sang bên này chớp mắt với Chung Dịch: “Anh em, lợi hại nha, cố lên!”

Chung Dịch không hiểu ra sao.

Bên cạnh, Trì Quân để điện thoại xuống: “Tớ vẫn chưa hỏi, cậu và đàn chị biết nhau như thế nào?”

Chung Dịch giải thích: “Cô ấy là con gái của thầy Trương.” Sau khi nhận ra cười nói: “Đây coi như là ‘kiểm tra’ sao?” Hơi mới mẻ.

Trì Quân lắc đầu: “Không đến mức… được rồi, tớ hơi bận tâm.” Dù sao trong khoảng thời gian quan hệ của hai người phai nhạt, Trương Hi đến tìm Chung Dịch rất nhiều lần. Trì Quân đều xem ở trong mắt.

Hắn nhấn mạnh: “Nhưng chỉ là hơi bận tâm, không có vấn đề gì khác.”

Thượng Tuấn Kiệt: “Chờ đã, hai cậu đang nói cái gì vậy? Bận tâm? Bận tâm cái gì?”

Chung Dịch bật cười, cảm thấy Trì Quân rất đáng yêu. Nhưng đáng tiếc xung quanh quá nhiều người, không thể làm được gì. Cậu không trả lời trực tiếp câu hỏi của Thượng Tuấn Kiệt, chỉ nói: “Không có gì! Vào học thôi.” Nói như vậy lại âm thầm dưới bàn học nhéo nhéo tay Trì Quân.

Khóe môi của Trì Quân hơi cong lên một cách bí ẩn. Trong khi cả đầu Thượng Tuấn Kiệt đầy dấu chấm hỏi đi về chỗ ngồi của mình.

* * *
Về phần Thịnh Nguyên, người hỏi Chung Dịch câu này vẫn là đồng nghiệp trước đó đã hỏi. Gã đầu tiên cười ranh mãnh nói: “Gần nhất mặt mày rạng rỡ nha, sắp có việc gì vui hả?”

Chung Dịch dở khóc dở cười: “Không có, anh Từ, anh muốn đi đâu vậy?”

Đồng nghiệp còn muốn nói gì nữa chợt nghe người ngồi ở ngoài cùng văn phòng gọi: “Chung Dịch, có người tìm.”

Chung Dịch ngẩng đầu nhìn lên, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, chính là Trì Quân.

Cậu gật đầu với đồng nghiệp vừa mới nói chuyện, và đi về phía Trì Quân.

Trong giờ làm việc, Trì Quân thực hiện việc công xử theo phép công, nói: “Chung Dịch phải không? Lên lầu đi!”

Trên đường đi, hắn mới giải thích có người đưa ra nghi vấn về bộ phận Chung Dịch phụ trách bộ phận.

Chỉ là đi.

Trì Quân: “Thang máy bị hỏng, vừa nãy tớ đi cầu thang bộ xuống.”

Chung Dịch: “Ừm.”

Trì Quân: “Cũng phải đi lên cầu thang.” Hắn dắt theo Chung Dịch đồng thời quẹo vào khu vực cầu thang.

Lúc đến chỗ không có ai mới nói: “Chú Thận đặc biệt điểm danh kêu tớ tìm cậu đi lên.” Nếu không thì hoàn toàn có thể gọi điện thoại, đường dây nội bộ trong công ty cũng không phải trang trí.

Chung Dịch hiểu rõ: “Là nhằm vào chúng ta?”

Trì Quân: “Đúng.” Nói chính xác hơn, là thông qua nhằm vào Chung Dịch để đạt được mục tiêu chống lại Trì Quân.

Chung Dịch: “Đại khái là mặt nào?” Cậu muốn chuẩn bị tốt tâm lý.

“Chưa nói.” Trì Quân nói tiếp: “Nhưng cậu đừng có áp lực tâm lý gì. Thận Vĩ Mậu là người quỷ quyệt. Trước khi ông ta hoàn toàn chắc chắn rằng tớ không xứng đáng để đặt cược, ông ta ít nhiều sẽ đứng về phía tớ và giúp đỡ hòa giải.” Không trực tiếp làm khó dễ Chung Dịch mà là cho Trì Quân một bước đệm thời gian, để cho hai người giao tiếp trực tiếp đã là một loại lấy lòng.

Từ tầng lầu chỗ Chung Dịch đi đến chỗ Trì Quân thường ngày làm việc tổng cộng đi qua sáu tầng cầu thang, gần 200 bậc thang.

Ở một trong những góc tối yên tĩnh chỉ có ánh đèn bảng thoát hiểm vắng lặng. Trì Quân đột nhiên dừng bước chân lại.

Chung Dịch: “Làm sao vậy?”

Giọng Trì Quân từ xa đến gần: “Cà vạt của cậu hơi lệch.” Nói xong, hắn giơ tay giúp Chung Dịch điều chỉnh.

Chung Dịch đang muốn nói cám ơn thì lại cảm thấy Trì Quân dừng lại động tác. Sau đó, một lực kéo truyền đến cà vạt.

Đó là Trì Quân. Hắn kéo lấy cà vạt của Chung Dịch, nhanh chóng và nhẹ nhàng hôn Chung Dịch một cái.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN