Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại
Chương 54: Năm Cổ Đông
Editor: demcodon
Trì Quân hời hợt nói: “Ừm, bây giờ thì tốt rồi.” Vừa nói xong, hắn lui về vị trí ban đầu.
Chung Dịch: “?”
Cậu sững sờ đứng tại chỗ cũ, nhận ra Trì Quân đã tiếp tục đi lên trên. Hai bước sau, trợ lý Trì còn quay lại nghiêm túc gọi cậu, giống như vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra hỏi: “Tại sao không đi?”
Chung Dịch sờ môi của mình, cất bước đi tới chỗ Trì Quân.
“Trợ lý Trì!” Trong bóng tối, cậu mở miệng yếu ớt nói: “Cậu làm như vậy là quấy rối nơi làm việc.” Một thực tập sinh bất lực bởi vì một chút chuyện nhỏ bị lãnh đạo lớn trêu chọc, gặp phải trợ lý đặc biệt cao quý truyền đạt mệnh lệnh của cấp trên. Mà trợ lý đặc biệt lại ở chỗ tối không có ai làm ra hành động thân mật này với thực tập sinh. Chung Dịch nghiêm khắc nói: “Không ngờ Thịnh Nguyên lại có bầu không khí như thế này.”
Trì Quân cười một tiến: “Phải không? Vậy thì sao?”
Nghe giọng nói của hắn, Chung Dịch hiểu rõ Trì Quân thật sự không để lãnh đạo cấp cao trêu chọc ở trong lòng. Nói đến cùng, chỉ cần Tùng Trúc không ngã, Tùng Lan không ngã, ông Trì lại chưa nhen nhóm hy vọng với con trai và con gái thì vị trí của Trì Quân ở Thịnh Nguyên sẽ không thay đổi nhiều.
Nếu như mỗi một lần có tình huống tương tự đều trận địa sẵn sàng đón quân địch, Trì Quân đều sẽ kiệt sức. Đoạn thời gian nghỉ hè mệt mỏi vì làm việc vất vả, theo phân tích cuối cùng vẫn là lo lắng cho Tùng Trúc. Còn áp lực bên Thịnh Nguyên, Trì Quân vẫn luôn bình tĩnh đối phó. Thậm chí có thể nắm bắt cơ hội để phân biệt mấy lãnh đạo cấp cao nghiêng về Trì Bắc Dương.
Trì Quân biết rất rõ sức lực của mình bắt nguồn từ địa vị của cậu mình và phần cổ phiếu hiện tại trên danh nghĩa của Tùng Lan. Sau khi tốt nghiệp sẽ chuyển nhượng cho hắn. Có hai điều này, cho dù là Trì Bắc Dương cũng không thể dao động nền tảng của Trì Quân.
Nghĩ thông suốt điểm ấy, Chung Dịch cũng dễ dàng hơn xác định với Trì Quân: “Trong thanh bộ có camera theo dõi không?”
Trì Quân không đoán được ý của Chung Dịch. Cậu là cảm thấy động tác vừa rồi của hắn quá đột ngột nên lo lắng bị lộ, hay là điều gì khác?
Nhưng vẫn thành thật trả lời: “Có nhiều chỗ có, phần lớn các nơi đều là góc chết.” Ban đầu đây là lối thoát hiểm phòng cháy. Ngoài mấy tầng mấu chốt, khi trang trí tòa nhà vẫn chưa bỏ vào quá nhiều.
Chung Dịch: “Bây giờ ở chỗ này thì sao?”
Trì Quân bỏ ra thời gian ngắn ngủi nghĩ lại mới nói: “Đại khái không có… Có gì không Chung Dịch?”
Chung Dịch dừng lại bước chân, đứng trên bậc thang tiếp theo của Trì Quân.
Trì Quân quay đầu lại nhìn cậu và được Chung Dịch kéo vào trong ngực. Cậu nghe đến hơi thở hổn hển và nâng cao giọng của Trì Quân: “Cậu làm gì vậy? Chúng ta đang ở trên cầu thang, lỡ như té xuống…”
Sau đó không có âm thanh nào.
Chung Dịch dùng tay siết chặt vào eo hắn. Trì Quân do dự một lúc nghĩ: Dường như hắn rất thích như vậy.
Ngay sau đó không còn tâm tư khác.
Nụ hôn này vẫn rất ngắn ngủi, chỉ là sâu hơn lúc trước rất nhiều. Chung Dịch cạy ra môi răng của Trì Quân, quấn lấy lưỡi hắn. Cậu nghe được tiếng “ô” rất nhỏ của Trì Quân, nghĩ: Đây là cậu tự tìm, trợ lý Trì.
Một lát sau, cậu buông Trì Quân ra, không an tâm về hoàn cảnh xung quanh. Dù cho không có camera theo dõi, giọng hai người nói chuyện cũng vẫn rất nhỏ.
“Ngại quá, tôi nhớ nhầm.” Chung Dịch nho nhã lễ độ: “Thì ra trợ lý Trì là bạn trai của tôi. Nếu cậu hôn tôi tất nhiên không tính quấy rối.”
Trì Quân: “…” Hắn yếu ớt nhìn chằm chằm Chung Dịch.
Điều đáng tiếc là ánh sáng phát ra từ biển báo quá mờ. Ngay cả bản thân Trì Quân cũng không xác định rốt cuộc hắn có vượt qua nỗi xấu hổ của mình hay không.
Chung Dịch nhắc nhở hắn: “Nhanh lên lầu đi, Thận tổng hẳn là chờ sốt ruột.”
Trì Quân ngược lại không để ý lắm: “Không có chuyện gì. Lên rồi bọn họ mới có thể để cho cậu ngồi chờ.”
Hắn quả nhiên biết rõ mấy cổ đông kia của Thịnh Nguyên.
Sau khi làm trợ lý đặc biệt gần nửa năm, Trì Quân đại khái đã nhìn ra tính cách của năm cổ đông ở Bắc Kinh, còn có đối tượng sau này mình có thể đấu tranh. Trong thời gian kế tiếp lên lầu, hắn đơn giản rõ ràng nói tóm tắt với Chung Dịch: “Cậu đã gặp Thận Vĩ Mậu.”
Khi Chung Dịch vẫn còn thực tập ở Khoa Tín, làm bên B của Thịnh Nguyên. Cậu từng ở ngoài phòng nghỉ ngơi, trong lúc vô tình nghe thấy Thận Vĩ Mậu “dạy dỗ” Trì Quân; cũng bởi vậy, sau đó hai người đã làm rõ một số suy nghĩ với nhau: “Ông ta là một người rất rất… có thể hòa hợp với người khác.”
Trì Quân tóm tắt như vậy.
“Nói trắng ra đó chính là cỏ đầu tường. Không đến giây phút cuối cùng, vĩnh viễn sẽ không biết ông ta có thể rung động trước những lợi ích mà bên ba tớ đưa ra hay không.” Trì Quân nói đến chỗ này hơi đau đầu. Ngược lại nói tiếp: “Còn lại bốn người, theo thứ tự là Đàm, Phạm, Hạng, Tiêu.”
“Đàm Tấn Bằng, anh ta là người có liên lạc nhiều nhất với bên Thượng Hải. Anh họ của anh ta cũng ở Thịnh Nguyên, là giám đốc bên Thượng Hải. Tớ chỉ gặp anh ta được mấy lần. Nhưng ba tớ… ông ấy có rất nhiều cơ hội lôi kéo anh họ Đàm Tấn Bằng. Cho nên đối với anh ta, tớ không có bất kỳ mong đợi gì.” Trì Quân nói.
Chung Dịch nghĩ: Vậy cũng không đến mức.
10 năm, không, 9 năm sau, Đàm Tấn Bằng là người đầu tiên tỏ rõ sẽ đứng chung hàng với Trì Quân. Nhưng khi đó, Trì Bắc Dương và anh họ của Đàm Tấn Bằng xảy ra rất nhiều mâu thuẫn không có cách nào giải quyết.
Việc tương lai này Trì Quân tất nhiên sẽ không nghĩ tới.
Trì Quân: “Phạm An Dịch, ông ta là người cùng thời với ông nội tớ.” Hắn nhún vai một cái: “Người này rất trọng nam khinh nữ. Có lần tớ và ông ta ăn chung bàn cơm, trên bàn còn có mấy giám đốc nữ. Ông ta nói thẳng phái nữ đều phải về nhà sinh con, tốt nhất là nội trợ đảm đang, không nên lãng phí tài nguyên ngoài xã hội. Có thể là vì uống quá nhiều, còn phê bình cô của tớ một hồi, nói ông nội của tớ không nên để cho cô của tớ đến quản lý khách sạn.” Cũng là ỷ vào trời cao hoàng đế xa, lại không có kết nối với ngành của Trì Nam Tang.
Lúc đó trên bàn ăn, mấy giám đốc nữ mặt đều cứng dờ, lạnh lùng nhìn Phạm An Dịch, vẫn là Thận Vĩ Mậu nói mấy câu cười ha ha: “Ông Phạm à, đừng uống nữa!” Trước tiên dừng lại lời của Phạm An Dịch, sau đó nói đến những chuyện khác, nhảy qua đề tài này.
Chung Dịch: “Ừm…” Sau này Phạm An Dịch đứng chung hàng với Trì Bắc Dương cũng bởi vì nguyên nhân này?
Trì Quân: “Hạng Minh là một người thông minh, nói chuyện với anh ấy rất dễ dàng, có thể được coi là đối tượng để thu phục.” Chỉ cần Trì Quân biểu hiện không phạm sai lầm.
Chung Dịch: “Ừm.” Lúc đó, Trì Quân dùng lý do để thuyết phục Hạng Minh chính là: Trì Bắc Dương rõ ràng đã lên kế hoạch để cho Trì Minh làm người thừa kế của mình. Loại ánh mắt này còn có chờ mong gì với hắn?
Vì thế Hạng Minh nhớ đến dự án đầu tiên mà Trì Minh quản lý tại Thịnh Nguyên nhiều năm trước. Dù cho y đang ở Bắc Kinh cũng đã nghe nói về trung tâm thương mại có giá 300 triệu xây xong nhưng ít có người đến. Hạng Minh không biết việc này Trì Quân cũng có “đóng góp”. Nhưng nhìn ra kết quả, Trì Minh từng có thiếu sót lớn như vậy tương lai gã cũng không có gì đặc sắc ở Thịnh Nguyên. Trì Bắc Dương lựa chọn gã, đơn giản là cảm thấy đứa con riêng này dễ xử lý.
Vì vậy Hạng Minh quyết định tính toán cho những cổ phiếu chia hoa hồng trên tay mình, đứng chung hàng với Trì Quân.
Trì Quân: “Tiêu Việt Bân… A, đến rồi.” Hắn dừng lại: “Chờ lát nữa nói tiếp.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!