Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại
Chương 58: Nếu Như
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đầu tháng 11, sắc thu tiêu điều.
Chung Dịch nộp đơn lên trường học để hoãn lại kỳ thi, và xin nghỉ phép ở Thịnh Nguyên.
Lúc đầu Tần Lâu nhìn thấy giấy xin nghỉ phép cảm thấy Chung Dịch đang cố gắng tránh bị nghi ngờ vì chuyện lần trước, chờ công trường thi công thay đổi lại tiêu chuẩn của Thịnh Nguyên thì cậu mới trở về làm việc.
Vì vậy, phản ứng đầu tiên của Tần Lâu là cảm thấy Chung Dịch sợ rằng không phải không chịu nổi bị vu oan uất ức, lại là bạn của Thái tử nên cảm thấy mình có vốn tự phụ.
Người trẻ tuổi lòng dạ cao, có vẻ như rất bình thường.
Nhưng không nên.
Y suy nghĩ rất nhiều.
Nhưng sau khi xem qua nội dung trên tờ giấy xin phỉ phép mới nhận ra rằng cảm xúc của mình trước đây hoàn toàn không có cơ sở.
Tần Lâu vừa tự xét lại, vừa nói với Chung Dịch: “Nén đau buồn.”
Chung Dịch tiếp nhận, giả bộ hơn buồn bã nói: “Cám ơn quản lý.”
Chuyện trong nhà cậu có sốt ruột cũng không thể tùy tiện chia sẻ với bất kỳ ai.
Không biết làm sao chuyện phiếm trong chỗ làm truyền quá nhanh.
Đời trước, Chung Dịch đã bị ấn tượng sâu sắc bởi vụ bê bối của giám đốc một công ty đối thủ: Giám đốc đã hơi say ở trên bàn rượu, than thở với một đám nhân viên vừa mới tốt nghiệp về việc dạy dỗ con cái khó khăn.
Không biết nói sai câu nào, ngày hôm sau đã bị truyền ra đứa nhỏ đó là con riêng.
Ngay cả sau đó làm sáng tỏ cũng có vẻ rất nhạt và yếu ớt.
Vợ của ông giám đốc bị tức giận khóc mấy lần, bản thân mang thai mười tháng lại bị người ta nói là kết tinh của chồng và người thứ ba.
Nói với người khác, người khác lại không để ý lắm, cảm thấy bà quan tâm như thế chỉ sợ không phải chính xác có việc này.
Chung Dịch hiểu rất rõ lời nói là thanh kiếm giết người.
Bây giờ cậu giả vờ buồn bã một chút trong lúc chịu tang.
Dù sao cũng tốt hơn sau này bị nói là lạnh lùng, vô tình.
Ba ruột cũng không quan tâm thì sao có thể quan tâm chuyện khác chứ.
Chung Dịch dừng một chút.
Cậu nghĩ: Ngược lại lời này cũng không phải hoàn toàn sai.
Vấn đề ở chỗ vô hình trung sẽ ảnh hưởng đến một số hợp tác thương mại sau này.
Nghĩ đến đây, Chung Dịch cảm thấy bất lực.
Xem đi, cậu suy nghĩ dĩ nhiên là hợp tác sau này.
Cho nên, lời này quả nhiên là đúng.
— —
Đối với Tần Lâu, Chung Dịch lựa chọn giả vờ đau buồn.
Đối với Trì Quân, cậu lại lựa chọn nói thẳng ra.
Còn hai ngày nữa là đến kỳ thi giữa kỳ, Trì Quân có lẽ đang có kế hoạch gì đó nên số lần trò chuyện với Trì Nam Tang đột nhiên tăng lên.
Chung Dịch nhớ rằng trước đây Trì Quân thật sự đã nói qua muốn đáp lễ cho Trì Bắc Dương một chút.
Chỉ là hai tháng trôi qua, không biết đáp lễ của Trì Quân đang ấp ủ đến trình độ nào.
Cậu ngồi vào bàn ăn, nhìn về phía Trì Quân đang gọi điện thoại ngoài ban công.
Cũng nghe ra một số hàng khô: Thịnh Nguyên đã lên kế hoạch xây một khu nghỉ dưỡng dưới núi Trường Bạch.
Theo lý đây là sự hợp tác giữa Trì Bắc Dương phụ trách bất động sản và Trì Nam Tang phụ trách quản lý khách sạn.
Nhưng hai anh em đã tranh chấp từ lâu.
Dù cho lợi ích chung là trên hết cũng không đủ để cho Trì Nam Tang hoàn toàn buông xuống khúc mắc.
Cả hai đều muốn loại bỏ nhau làm một mình, nhưng lại không thể buông bỏ có điểm không bỏ hệ thống ban đầu của Thịnh Nguyên có thể giữ chi phí giảm đến mức thấp nhất.
Vì vậy họ cãi nhau, trước mặt gọi anh em thân thiết, còn đặc biệt thường xuyên đến trước mặt ông Trì ăn cơm làm ra tiêu tan hiềm khích lúc trước.
Trên thực tế, ít nhất bên Trì Nam Tang cũng đã sẵn sàng để cứu nước.
Trì Bắc Dương người tại Thượng Hải, trên danh nghĩa phụ trách rất nhiều việc ở Bắc Kinh.
Nhưng trên thực tế, có một số không thể nhúng tay vào.
Vì vậy Trì Nam Tang nghĩ đến Trì Quân.
Cả hai đã có một vòng đàm phán thân thiện trong kỳ nghỉ hè, Trì Quân tỏ rõ thái độ của mình.
Bây giờ chính là vòng thăm dò và tiếp xúc thứ hai.
Trì Quân phụ trách thuyết phục chi nhánh Bắc Kinh thông qua Trì Bắc Dương, trực tiếp hợp tác với Trì Nam Tang.
Trì Nam Tang phụ trách treo Trì Bắc Dương, ở bên ngoài là không cam lòng với giá cả lòng, muốn Trì Bắc Dương hạ giá thêm một ít.
Trên thực tế, đó là kéo dài thời gian.
Sau này Bắc Kinh bên này ký hợp đồng với cô thì Trì Bắc Dương đã mất đi một nửa quyền kiểm soát khu nghỉ dưỡng.
Cuộc gọi này rất dài, đến gần 10 giờ Trì Quân mới cúp máy.
Trong khoảng thời gian này, Chung Dịch cảm thấy việc chờ đợi sẽ rất lãng phí.
Vì vậy lấy máy tính ra và ngồi vào bàn ăn làm việc.
Trì Quân cũng đến và xoay người.
Hắn không đọc nội dung trên màn hình của Chung Dịch, chỉ đặt tay lên vai Chung Dịch từ từ xoa bóp.
Chung Dịch khẽ mỉm cười, nắm lấy tay Trì Quân cùng tay mình mười ngón đan vào nhau, chỉ dùng một bàn tay phải thao tác con chuột và nhấn bàn phím.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Trì Quân cầm điện thoại và đứng suy nghĩ ngoài ban công một lát mới xoay người lại nhìn Chung Dịch.
Hắn nói trước: “Cậu có chuyện gì muốn nói với tớ hả?” Ở chung lâu ngày, Trì Quân có thể nhìn ra Chung Dịch đang chờ mình nói chuyện điện thoại xong.
Chung Dịch chỉ nói đơn giản: “Ba tớ đã qua đời.”
Con ngươi của Trì Quân co lại, động tác cũng cứng lại.
Có lẽ là do thói quen nên hắn nói: “Nén đau buồn…” Nói đến đây thì dừng lại nhìn ra biểu cảm của Chung Dịch không đúng, mới nghĩ đến trước đây Chung Dịch từng nói qua mình và người nhà không hòa thuận, mẹ đã bỏ đi từ lâu.
Hắn dừng một chút hỏi: “Sau đó?”
Chung Dịch chỉ xuống ghế bên cạnh ra hiệu Trì Quân ngồi xuống trước.
Sau khi Trì Quân ngồi xuống, cậu mới nói: “Đồn công an gọi điện thoại đến, nói hiện tại ông ấy đang ở nhà tang lễ.
Tớ phải trở về xử lý một chút, khoảng hai ngày.”
Trì Quân cẩn thận nhìn cậu.
Khi nói đến hai chữ xử lý thì biểu cảm của Chung Dịch rất nhạt.
Dù cho hắn thường ngày cũng sẽ đeo mặt nạ không bị thế giới bên ngoài lay động.
Trì Quân cũng có thể nhìn ra.
Lúc này Chung Dịch thật sự không có nhiều cảm xúc.
Hắn suy nghĩ một chút hỏi: “Chung Dịch, cậu có muốn kể cho tớ nghe thêm về gia đình của cậu không?”
Đến bây giờ, hầu hết những điều hắn biết được về gia đình của Chung Dịch đều đến từ lần cả lớp đi chơi.
Hắn dùng một cách gần như chơi xấu chơi một ván bida với Chung Dịch.
Sau đó Chung Dịch đã thua hắn.
Bởi vậy, Trì Quân thuận lợi hỏi câu hỏi kia.
Rốt cuộc là hoàn cảnh như thế nào mới bồi dưỡng ra người như Chung Dịch?
Bây giờ vật đổi sao dời, lại nghĩ đến những chuyện ban đầu Trì Quân cảm thấy hơi xúc động.
Rất nhanh, sự chú ý của hắn lại đặt lên Chung Dịch.
Chung Dịch trả lời: “Tất nhiên có thể.”
Cậu nắm tay Trì Quân bằng cả hai tay.
Hai người mặt đối mặt, khoảng cách rất gần.
Mười ngón đan vào
.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!