Thiếu Gia Phúc Hắc Bảo Hộ Vợ Yêu - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
98


Thiếu Gia Phúc Hắc Bảo Hộ Vợ Yêu


Chương 1


Trong một căn nhà hoang ở ngoại ô Thành Phố. Một cô gái xinh đẹp nhưng tóc tai rối bời ,trên người chằn chịt vết thương .Trên gương mặt xinh đẹp sưng lên in hằn năm ngón tay ,máu nơi khóe miệng chảy ra. Nhưng cô vẫn cười. nụ cười đầy chua xót và đau thương.

Có lẽ suốt thời gian qua nước mắt cô đã rơi quá nhiều rồi, bây giờ cho dù rất đau nhưng cũng không thể khóc được nữa. Cô giương mắt nhìn người đàn ông cô từng rất yêu thương cùng cô em gái ruột thịt.

– Hai người đúng là không làm cho tôi thất vọng, sau này các người sẽ không có kết cục tốt đâu. Vừa nói xong một bàn tay lại rơi xuống mặt cô một lần nữa.

-Cô im ngay cho tôi, cô làm em gái mình sẩy thai,bây giờ còn dám nguyền rủa tôi .

-sẩy thai. cô cười khuẩy. Anh nghĩ cô ta thật sự có thai sao. Chỉ có người ngu ngốc như anh mới không nhìn ra cô gái mà anh cho là hiền lành đáng yêu đó độc ác đến mức nào đâu.

Hắn vừa định vung tay đánh thì có bàn tay nhẹ nhàng ngăn lại.

– Dịch Hạo, Gia Lâm dù sao cũng là chị ruột của em, anh tha cho chị em lần này đi. Cô gái xinh đẹp nũng nịu nhìn hắn .

– Lương Gia Linh cô không cần vờ vịt giả bộ mèo khóc chuột nữa. Tôi thật gê tỡm khi có một đứa em gái như cô. Người như cô chết không có đất chôn.

Vừa dứt lời hắn đã giựt lấy roi da của tên vệ sĩ đang cầm quất thật mạnh vào người cô. Trên roi có gắn rất nhiều gai nhọn. Đánh vào người cô gái yếu ớt như cô sao cô có thể chịu được. Thấy cô bất tỉnh Dịch Hạo lại sai người đổ nước lên để cho cô tỉnh. Máu chảy ra nhiễm đỏ cả một khoảng đất. Cô vô lực nằm đó lạnh lùng nhìn hai con người bạc tình bạc nghĩa kia. Trên đời này còn có người độc ác hơn hắn sao?

– Dịch Hạo đừng đánh nữa.

-Chị ! chị muốn mắng chữi em sao cũng được. Cho dù chị hại em sẩy thai em cũng không trách chị đâu. Tại em cướp đi anh Dịch Hạo nhưng chị đừng có mắng anh Hạo anh ấy không làm gì sai hết. Vừa nói vừa lau nước mắt vốn không có thật. Cúi đầu lại nở nụ cười lạnh lùng.

-Em đừng nói vậy, người anh yêu là em không phải người chị độc ác dám hại em gái mình hết lần này đến lần khác như cô ta. Hắn quăn bỏ roi da quay sang nói với Gia Linh.

-Cô ta không biết tốt xấu hại em thê thảm như vậy còn sẩy thai . Bây giờ em còn bênh vực cho cô ta nữa. Hắn vừa nói vừa ôm Gia Linh vào lòng. Thôi được rồi. Hắn thở dài.

– Em đúng là dễ mềm lòng mới bị người chị độc ác này hãm hại như vậy. Quay lại nói với mấy tên vệ sĩ gần đó.

– Đánh thật mạnh vào không được đánh chết, lấy muối chà xát vào vết thương của cô ta rồi quăng ra ngoài đồng mặc kệ sống chết.

Hai người ôm nhau bước lên chiếc xe hơi màu đen đang chờ bên ngoài. Nhìn theo bóng xe khuất dần nước mắt đọng nơi khóe mắt cuối cùng cũng rơi xuống.

Cô hận, hận bản thân mình quá ngu ngốc không sớm nhìn ra bản chất thật của hai người kia. Cô hận mình quá tin người. Chỉ vì vài câu nói ngọt ngào mà mềm lòng dễ tin. Tại sao niềm tin, tình yêu của cô lại trao nhầm người. Hạnh phúc đối với cô thật sự xa xỉ như vậy sao .

Nước mắt cô rơi, rơi thật nhiều….thật nhiều ,chỉ mong sao nước mắt này sẽ cuốn trôi đi những nổi đau trên cơ thể lẫn nổi đau trong lòng.

Cảm giác đau đớn làm cô chợt tỉnh , lúc này trời đang mưa. Nước mưa rơi vào mặt hòa tan với muối trên người .Muối thấm vào da thịt làm cô đau muốn ngất, không phải trong truyện ngôn tình những người bị bắt nạt yếu đuối giống như cô, lúc tỉnh dậy sẽ có soái ca cứu cô, đưa cô vào viện rồi chăm sóc tận tình sao.

Nghĩ đến đó cô lại cười tự giễu, giờ phút này mà còn ảo tưởng được Bạch Mã Hoàng Tử cứu. Mưa lạnh thấm ướt vào quần áo, vết thương bị nước mưa rơi vào đau rát.

Cố gắng mở mắt ra nhìn bầu trời đầy mưa, nhìn trong màn mưa mờ mịt cô thấy lờ mờ có hai bóng người đang đi tới che ô giúp cô, loáng thoáng còn nghe thấy giọng nói ngọt ngào của một cô gái vang lên.

-Anh Hai chị ấy thật tội nghiệp, anh hai giúp chị ấy đi. Người đàn ông được gọi là anh hai kia im lặng thật lâu như đang suy nghĩ.

Khi ý thức bắt đầu mất đi thì cảm giác có người bế cô lên rồi không hay biết gì nữa.

-Anh hai, chị ấy có sao không? đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi, còn liên tục sốt cao vậy có ổn không ?

-Hân Hân em không cần quá lo có Minh Dự ở đây mà.

-Dạ !

-Bị thương quá nghiêm trọng, còn nằm ở dưới mưa quá lâu nên mới sốt cao. Không biết làm gì lại bị người ta đánh ra nông nổi như vậy nữa. Minh Dự lắc đầu. Lại kiểm tra thân nhiệt giúp cô lần nữa.

-Minh Dự cậu nhìn xem vết thương trên người cô ấy có thể chữa lành hết không ,không để lại sẹo không ? Triệu Thanh Bình vừa nói vừa chỉ vào cô đang nằm trên chiếc giường trắng trên tay còn đang truyền nước biển.
-Sau cậu lại muốn cứu cô ta ? còn quan tâm như vậy? Minh Dự thắc mắc.

– Không biết ! chỉ thấy cô ấy nằm giữa trời mưa gương mặt tái nhợt, hơi thở mỏng manh, ngay lúc đó tớ rất muốn che chở, bảo vệ cô gái này.

Trong mơ hồ cô mở mắt ra muốn trở mình thì cảm giác đau đớn toàn thân ập đến làm cô không thể động đậy được. Đầu đau quá !!

-A !! cô tỉnh rồi. vị bác sĩ Minh Dự hô lên.

-Chị ! chị tỉnh rồi, thật tốt quá.

-Đây là đâu ? nhìn lại quần áo mình đã được thay mới, cô ngước mặt lên như muốn hỏi. Thấy ánh mắt cô, hắn sợ cô hiểu lầm nên vội giải thích.

– Đây là nhà riêng của tôi.Là Hân Hân giúp cô thay quần áo. Vừa nói hắn vừa bước lên phía trước.

Trước mắt xuất hiện một chàng trai rất đẹp,thân hình thon dài ,mặc chiếc áo sơ mi màu xanh cùng chiếc quần tây đen đơn giản. Lại nhìn về vị bác sĩ vừa rồi, tuổi còn rất trẻ tầm 24 25 tuổi, gương mặt ôn hòa hơi mĩm cười nhìn cô.

-Tôi thấy cô nằm trên đồng hoang lúc đó trời mưa to trên người cô lại bị thương nên tôi đưa cô về đây. Cô đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi. Tôi là Thanh Bình, đây là Minh Dự bạn tôi cũng là bác sĩ riêng cho nhà tôi.
Hắn vừa nói vừa giới thiệu cho cô nghe.

-Chị ! em là Hân Hân. Cô gái nhỏ vừa nói vừa cười nhìn cô. Đôi mắt to tròn nhìn về phía cô đánh giá \”chị ấy thật xinh đẹp, nhưng sao lại bị người ta đánh ra nông nỗi này, thật đáng thương\”

-Tại sao cô lại bị người ta đánh đến như vậy ? Minh Dự hỏi.

Cô im lặng, môi mím lại ánh mắt trở nên bi thương như đang nhớ lại chuyện ngày hôm đó. Thấy cô không nói hai người kia nhìn nhau như hiểu ý rồi không cố ý hỏi tiếp nữa.

-Mà cô tên gì ? Thanh Bình nhìn chằm chằm cô hỏi.

-Tôi tên là Lương Gia Lâm.

-Ừ tên rất đẹp.

-Vậy cô nghĩ ngơi tiếp đi. Tôi sẽ kêu quản gia nấu cho cô chút cháo. Nói xong hắn quay lại nói với hai người kia.

-Chúng ta ra ngoài thôi.Hân Hân muốn ở lại nhưng nhìn về phía anh hai mình lại nhận thấy anh hai đang trừng mắt nhìn mình, cô gái nhỏ đành ngoan ngoãn cúi đầu đi theo, nhưng lại luyến tiếc ngoái đầu lại nhìn cô. Khi cánh cửa phòng khép lại cũng là lúc nước mắt cô lại rơi xuống. Cô nằm đó nhìn lên trần nhà, không biết nghĩ gì chỉ thấy nước mắt rơi thật nhiều thấm ướt cả chiếc gối.

Cô mờ mịt không biết tiếp theo mình phải làm gì? đi đâu ? từ khi cha mẹ qua đời do tại nạn giao thông cô và Gia Linh nương tựa lẫn nhau, nhưng Gia Linh cô em gái đó luôn chán ghét cô thậm chí coi cô như ôsin trong nhà mà sai bảo. Rồi cô yêu Dịch Hạo nhưng thật không ngờ…nghĩ tới đây cô lại khóc, lại tự an ủi mình khóc lần này thôi sau này cô sẽ không khóc vì hai con người kia nữa.

Ngoài kia, trời lại lất phất mưa, những hạt mưa nặng nề rơi xuống giống như trong lòng cô lúc này cũng nặng nề như vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN