Thiếu Gia Phúc Hắc Bảo Hộ Vợ Yêu
Chương 3
-Con nhỏ nhà quê chết tiệt, dám làm xấu mặt cô trước bao nhiêu người.
Thanh Bình lại vì một con ở như cô ta mà cắt hợp đồng với cô. Ông Hồ mặc dù là chủ đầu tư nhưng thế lực yếu hơn nhà họ Triệu rất nhiều, cũng vì vậy mà không đầu tư cho cô nữa, còn bắt đạo diễn đổi người khác. Nghĩ đến đây Nhật Vy lại giận dữ gạt tất cả đồ đạc trên bàn xuống, gương mặt xinh đẹp vì tức giận mà trở nên vặn vẹo dữ tợn, bàn tay nắm lại thật chặt, móng tay đâm sâu vào da chảy máu, nhưng cô cũng không màng đến.Nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.
-Tất cả chỉ tại con nhỏ nhà quê đó, Lương Gia Lâm mày cứ đợi đó, để rồi xem,ai mới là người cười cuối cùng.
[…]
-Em đã sớm không vừa mắt cô minh tinh đỏng đảnh kia rồi, giờ xem sao chuyện này cô ta còn dám lên mặt nữa hay không. Hân Hân cười tít mắt nói.
-Em không dẫn Gia Lâm đi, rồi giữa chừng lại bỏ cô ấy một mình ở đó thì sẽ có chuyện này sao. Thanh Bình trừng mắt liếc cô em gái mình.
-Mà anh xem,trình độ mắng người của chị Gia Lâm có phải rất đáng học hỏi hay không,cô kia đang khóc lóc đòi ông Hồ làm chủ vừa thấy anh,liền chạy đến ỏng ẹo gạt luôn ông Hồ kia sang một bên. Chị ấy thấy cô ta như vậy liền nói cái gì mà, lật mặt còn nhanh hơn nướng bánh tráng, còn kêu cô ta không nên làm diễn viên đổi nghề đi bán bánh tráng đi. Nói không chút nể tình luôn, làm cô ta mặt từ trắng sang đỏ, từ đỏ sang xanh đổi màu như tắc kè hoa, nhìn buồn cười chết luôn. Không cần nghĩ cũng biết, thấy anh không bênh vực cô ta ông ta cũng sẽ không đầu tư cho ả nữa. Hân Hân hả hê nói.
Thanh Bình im lặng không nói gì,nhìn cô em gái đang huyên thuyên không dứt,còn đang ôm bụng cười nghiên ngã rung rinh cả ghế, không còn chút hình tượng nào. Lại liếc mắt nhìn về phía cô đang đứng im, đầu cúi xuống thật thấp, bộ dáng thật phần ăn năn,hối lỗi.
-Thiếu gia, thật xin lỗi tôi đã gây rắc rối cho anh rồi. Hắn còn chưa kịp trả lời Hân Hân đã chen vào.
-Chị không cần thấy ăn năn hối hận gì hết, người có lỗi là cô Nhật Vy kia mà. Với lại, chỉ dựa vào một người như cô ta không đủ gây sóng gió gì để anh hai bận tâm đâu. Vừa nói vừa kéo cô ngồi xuống.
-Hân Hân nói đúng đó, cô không cần áy náy gì cả, người của tôi không thể để ai muốn bắt nạt cũng được. Hắn vừa nói vừa nhìn chằm chằm cô.
Nghe câu\”người của tôi\” làm tim cô nhảy trật mất một nhịp, nhưng khi nghĩ lại chắc là hắn đang nói mình đang làm công cho hắn nên câu đó cũng có nghĩa như vậy đi.
Thấy cô hiểu sai ý, hắn cũng không giải thích, con mồi phải từ từ từng bước chinh phục thì thành công mới cao, vội vàng quá cô lại sợ chạy mất.
Hân Hân nhìn anh hai mình đang trắng trợn cua gái, mà người kia thì lại ngây thơ không hay biết gì.Cô cười gian xảo nhích lại gần anh hai mình nói nhỏ.
-Nhìn tình hình này thì anh còn phải cố gắng thật nhiều mới có thể đem chị dâu tương lai về rồi.
-Em xem, trước đến giờ anh luôn là người thương em nhất, hôm qua còn đặc biệt đi mua bộ vòng tay mà em thích nữa đó. Hắn quay sang cười lấy lòng với cô em gái.
-Trước mặt Gia Lâm em phải nói tốt thật nhiều về anh đó.
-Ây duuu !! chút thành ý này em chỉ tạm chấp nhận thôi đó nha. Hân Hân đắc ý nói.
Gia Lâm đáng thương, không biết mình sắp bị người ta bán mất.
-Anh hai ! hai ngày nữa là sinh nhật bạn em rồi, hay anh rủ chị Gia Lâm đi cùng đi, thích người ta kiểu gì, mà chị ấy ở đây cũng 3 tháng rồi, anh ngày nói chuyện còn chưa đủ ba câu? Hân Hân liếc mắt xem thường nhìn anh hai mình \”cua gái mà cũng không biết\”
-Được ! vậy em nói với cô ấy đi, nhưng cô ấy không đi thì phải làm sao. Hắn hơi lo lắng nói.
-Không được! anh phải đi,gì cũng kêu em là sao? Cô khoác tay, cau mày nói. Thấy hắn gương mặt ủ rũ lại quay sang cười cười nhỏ giọng khuyên.
-Anh đi mời mới đủ thành ý chớ, anh xem giờ chị ấy đang nấu ăn ở trong bếp một mình đó,anh lại rủ đi. Cô vừa lôi vừa kéo anh trai mình đi, vừa đến nhà bếp thì chạy trốn qua một bên rình trộm.
[…]
Bước đến phòng bếp, hắn chần chừ chốc lát, vẫn mở miệng hỏi cô.
-Gia Lâm,hai ngày nữa em có rãnh không.
Gia Lâm nhướng mày nhìn anh, đôi mắt như đá quý, đen trắng rõ ràng có thể thấy được bóng ngược trong đó. Anh giải thích với cô.
-Là sinh nhật bạn của Hân Hân, cha cô ấy cũng là mối làm ăn quan trọng của công ty, bởi vì ai cũng có bạn đi theo Hân Hân cũng đi với Minh Dự nên tôi mới nhờ cô giúp đỡ.
Cô nghĩ, dù bản thân có đần độn đến đâu cũng phải biết từ chối anh ta, nhưng kết quả hôm đó cô vẫn đi, Hân Hân đã chọn giúp cô bộ váy dạ hội.
Hôm đó anh đích thân lái xe đưa cô đi, trang phục dạ hội là một chiếc váy sa tanh đen, dài gần chạm đất, cắt may đơn giản, bên dưới là chiếc thắt lưng có đường cong được tô điểm bằng chi chít những hạt thủy tinh lẻ tẻ, như vô số miếng vẩy cá nhỏ xíu, bước đi nhẹ nhàng chầm chậm trong suốt lung linh. Cô búi mái tóc dài thành một cụm, gắn một chiếc vương miện kim cương nhỏ, như một nàng công chúa, công chúa biển.
Cô nhìn anh mỉm cười, trong nụ cười kia rốt cuộc cũng không che đậy được nỗi u sầu, giống như biết rõ khi bình minh lên chính mình từ cây hoa hồng sẽ hóa thành bọt biển.
Anh nghe được tiếng tim mình đập dập dồn, lồng ngực ra sức va đập, lờ mờ có cảm giác đau. Anh chưa bao giờ mãnh liệt nhận thức sự tồn tại của một người, cô ở ngay bên cạnh anh, không gian bên trong xe, kề sát. Còn cô ở chỗ này, mỗi lần anh hít thở đều nghe thấy, bọn họ rất khác biệt, giống như nướng cháy, gẩy không được, lật cũng không xong, chẳng thể chạm vào.
Ngoài cửa sổ xe ánh đèn rực rỡ, trong thành phố tiếng \”Bíp bíp\” rầm rĩ náo nhiệt, dòng xe cộ xuất hiện vượt qua. Đèn noen từ từ thắp lên, những tấm bảng hiệu đủ màu sắc hình dạng trong trời đêm bắt đầu nhấp nháy.
Anh lái xe, xuyên qua những nhịp đập phồn hoa nhất trong thành phố, chỉ hi vọng con đường này vĩnh viễn không đến điểm cuối, để có thể vĩnh viễn ngồi cùng cô thế này.
Mọi thứ đều được trang hoàng vô cùng lộng lẫy. Những chiếc đèn chùm lớn nhỏ bằng pha lê cao cấp đang tỏa sáng rực rỡ, tất cả lối đi đều được trải thảm nhung đỏ, trên những cột đá cẩm thạch trắng hay trên tường đều treo những dải ruy băng lớn màu vàng hoàng kim.
Tại cổng chính, những chiếc xe hơi sang trọng đang nối tiếp nhau đi vào. Khách khứa đều là những nam thanh nữ tú, những người tiền bối có tiếng lâu năm trong giới thượng lưu. Họ cùng nhau tụ tập trò chuyện, ai ai cũng khoác lên mình vẻ quý phái, sang trọng.
Gia Lâm ngượng ngùng khoác tay Thanh Bình bước vào, đón nhận hai người là ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tỵ.
Gia Lâm bình thường rất đẹp khi trang điểm lên trông cô càng thêm xinh xắn động lòng người, đôi mắt to tròn trong veo ,hàng mi dày run run hơi rũ xuống, môi anh đào nhỏ nhắn đang mím lại chứng tỏ chủ nhân đang bối rối, làn da trắng nõn nuột nà như ngọc càng tăng thêm nét đẹp cho gương mặt trái xoan.
Cảm nhận được rất nhiều ánh mắt nóng bỏng đang tập trung trên người mình đôi má hồng kia nhiễm thêm một tầng hồng sắc, làm người nào nhìn lâu hơn một chút thôi cũng phải tim đập chân run.
Thanh Bình liếc nhìn cô gái đang đi bên cạnh mình lại quay sang trừng mắt cảnh cáo với những tên đang có ý đồ xấu xa với cô. Nhận được ánh mắt lạnh lùng của hắn những người đang có ý định không yên phận kia cũng phải rụt cổ lại dời tầm mắt.
Bộ lễ phục hôm nay hắn mặc bên ngoài là áo vest đen, bên trong là áo gile trắng mặc cùng sơ mi màu xanh navy, quần âu giày dã, trên cổ tay còn có chiếc đồng hồ thiết kế độc nhất. Mái tóc nâu vàng cũng được vuốt keo để lệch sang một bên tạo vẻ nam tính, quyến rũ khó cưỡng.
Tuy Thanh Bình ngày thường chỉ làm một thiếu gia nhàn nhã rất ít khi tham gia tiệc tùng, nhưng thế lực nhà họ Triệu cũng không nhỏ những người biết hắn chắc chắn là không ít, có vài người đang định đi tới chào hỏi xã giao với hắn, thì hắn lại nắm tay Gia Lâm đi qua, trực tiếp lơ đẹp những người kia.
Buổi tiệc bắt đầu trong tiếng nhạc, những đôi nam nữ đang nắm tay nhau bước đi trong những điệu nhảy uyển chuyển, thì một giọng nói xa lạ vang lên.
-Tôi có thể hân hạnh mời cô nhảy một bài được không ? một anh chàng đẹp trai với mái tóc nâu, sóng mũi cao thẳng đang đưa tay ra làm một tư thế mời hết sức đẹp mắt.
Chưa đợi Gia Lâm phản ứng thì hắn đang nói chuyện cùng Minh Dự và chủ nhân của buổi tiệc đã đi nhanh đến, chặn tầm mắt của Tần Du dùng thân mình che Gia Lâm lại phía sau,hình ảnh gà mẹ che chở gà con trong truyền thuyết xuất hiện.
Tần Du thấy hắn che mất Gia Lâm thì ngay lập tức rũ bỏ hình tượng công tử đẹp trai phong lưu phóng khoáng qua một bên,thay vào đó là xù lông, chống nạnh, trừng mắt với Thanh Bình hét to.
-Cậu làm cái gì vậy, tôi đang tìm con dâu cho ba mẹ tôi đấy, cậu chen ngang làm gì?
-Đây là bạn gái tôi,cậu tốt nhất là tránh xa ra một chút. Hắn mắt lạnh nhìn Tần Du đang động kinh, trực tiếp kéo tay cô đi chỗ khác.
Hắn, Minh Dự và Tần Du là ba người bạn thân học chung với nhau từ thời trung học, nên hình ảnh động kinh này, hắn cũng không còn xa lạ gì.
Nghe câu hắn vừa nói Gia Lâm mặt đỏ lên, vừa quẩng bách vừa ngượng ngùng cúi đầu đi theo hắn,ánh mắt dừng lại nơi hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, ở nơi nào đó trong tim chợt rung động.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!