Thiếu Gia Thờ Ơ Và Cô Bé Kiếm Sĩ - HKL 2
Chap 38: Mâu Thuẫn.
– Cậu không ngủ được sao? – Tử Lẫm ngủ bên hỏi nó. Nãy giờ nó cứ lật qua lật lại, vẫn còn bận tâm chuyện hồi tối sao?
– Ừm.
– Cậu đừng cứ nghĩ về nó nữa. Trận đấu này cũng không nói lên cậu yếu đâu. – Tử Lẫm lựa lời an ủi nó.
– Không phải chuyện đó. – Tử Nguyệt đáp lại bằng giọng nhỏ như muỗi.
– Chứ cậu nghĩ đến chuyện gì?
– Tôi… muốn tắm suối nước nóng…
– Hừm. Cậu muốn tắm suối nước nóng… hả? Cái gì? – Tử Lẫm nói lớn.
– Suỵt! Cậu muốn đánh thức cả phòng dậy à? – Tử Nguyệt lên tiếng.
Tử Lẫm nhìn quanh, hai tay bịt chặt miệng. Thấy không ai bị làm tỉnh mới nhỏ giọng nói:
– Giờ này còn tắm suối nước nóng gì nữa. Sao mấy bữa trước cậu không tắm?
– Cậu bị ngốc à? Nếu có thể tôi đã tắm rồi. – Tử Nguyệt ảo não nói.
Từ khi đến đây, nghe được có suối nước nóng nó rất vui nhưng vừa nghĩ đến thân phận của bản thân thì chẳng vui nổi nữa. Mỗi ngày đều nghe mọi người nói tắm suối nước nóng thư thái như thế nào. Lại bị Cố Hoành trêu chọc, biết nó không thể đi tắm vậy mà về lại miêu tả sinh động cảm giác thoải mái khi ngâm mình trong nước nóng. Thật tức muốn chết mà! Nó đã chịu đựng gần hai tuần, mong ước được tắm suối nước nóng càng thêm mãnh liệt váo đêm cuối cùng này. Mãnh liệt đến mức nó không ngủ được.
Tử Lẫm gõ đầu một cái. Cậu lại quên nó là con gái. Sao mà tắm cùng một lũ con trai được.
– Tớ thực sự rất muốn á!
Tử Lẫm nghĩ nghĩ rồi nói:
– Vậy bây giờ chúng ta lén lút đi. Tớ canh cửa cho cậu.
– Tử Lẫm, cậu quả là người tốt! – Hai mắt nó sáng lên.
– Mau đi thôi! – Tử Lẫm khoát tay. – Bạn bè đương nhiên phải giúp nhau.
Hai đứa rón rén rời khỏi phòng. Đến chỗ suối nước nóng, Tử Lẫm ngồi cạnh bên ngoài, nó cảm thấy an tâm hơn nhiều. Mọi ngày dù có suy nghĩ nửa đêm lén lút tắm thử nhưng đều không dám.
Làn nước mập mờ, hơi nóng toát lên bao trùm cả không gian, hương nước thoang thoảng mùi thơm dễ chịu. Chỉ mới đứng trên bờ thôi đã cảm thấy cả người thư thái, ngâm mình bên dưới không phải càng thư thái hơn sao?
Tử Nguyệt nhẹ nhàng bước xuống. Nước nóng hổi bao lấy người nó, từng tế bào trên cơ thể đều được thư giãn.
– Tuyệt quá! Đã lâu không được ngâm mình thế này. Đã bao lâu rồi nhỉ?
Tử Lẫm bên ngoài gật gù muốn ngủ. Đã mười hai giờ đêm, bắt cậu thức tiếp cậu thức không được. Dù đã cố nhắc bản thân phải tỉnh táo thế nhưng mi mắt lại cứ trĩu nặng xuống.
– Lâm Nhất! Sao cậu lại ngủ ở đây?
Giọng nói lành lạnh truyền đến từ trên đỉnh đầu.
– Hả? – Tử Lẫm giật mình tỉnh giấc. Cậu mơ màng nhìn người vừa xuất hiện. Mái tóc đỏ… khuôn mặt quen thuộc… Tử Lẫm giật bắn người hét lớn. – Anh Lam Thiên!
Tử Nguyệt bên trong bị tiếng hét của cậu dọa sợ. Lam Thiên… anh ta đến đây sao?
Lam Thiên nheo mắt nhìn Tử Lẫm. Thái độ cậu như vậy là sao? Rất khả nghi.
– Anh… anh Lam Thiên. Sao anh lại đến đây?
– Tôi vẫn đến đây vào giờ này. – Lam Thiên đáp.
– Sao… sao lại muộn thế? – Tử Lẫm cười gượng nói. Mắt liếc nhìn ra đằng sau.
– Còn nhiều việc phải giải quyết. – Lam Thiên nương theo ánh mắt của cậu, trong đó còn có người.
Lam Thiên lách qua người Lam Thiên muốn đi vào trong.
– Khoan đã! – Tử Lẫm ngăn cản cậu.
– Tại sao? – Lam Thiên lạnh giọng hỏi cậu.
– Tại… tại…
Cùng lúc đó, Tử Nguyệt mặc quần áo chỉnh tề đi ra. Mái tóc nó còn ướt, áo trên người loang vết nước, nó cầm khăn bông trước ngực, tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Lam Thiên.
– Ký túc xá trưởng, anh cũng muốn tắm sao?
– Sao cậu lại đến đây vào giờ này? Không phải cậu không tắm suối nước nóng được sao? – Lam Thiên hỏi.
– Tự dưng đột nhiên tôi muốn thử. Tôi muốn thử xem bệnh của mình đã hết chưa…
– Kết quả thế nào?
– Không được tốt lắm… – Tử Nguyệt gượng đáp.
Ánh mắt của cậu luôn cho nó cảm giác cậu nhìn thấu mọi suy nghĩ của nó, cho nên nó không thể đối diện nói chuyện đàng hoàng với cậu khi nói dối.
– Vậy sao? – Lam Thiên tùy tiện đáp. Cậu đưa tay lau đi vệt nước lăn dài từ trên tóc xuống gò má nó. – Nhớ sấy tóc.
– À… vâng. – Tử Nguyệt lúng túng đáp.
Bàn tay Lam Thiên lành lạnh chạm vào má đang nóng của nó…cảm giác man mác rất dễ chịu. Và cả sự quan tâm đó mang đến cảm giác thật kỳ lạ.
– Nghỉ ngơi sớm!
Lam Thiên nói xong rồi bước vào trong.
Tử Nguyệt và Tử Lẫm như được lệnh ân xá, ba chân bốn cẳng chạy đi.
Giờ đến lượt Lam Thiên suy nghĩ vẩn vơ trong làn nước nóng. Trong đầu hiện lên hình ảnh cậu nhóc nào đó mới xuất hiện, gò má ửng hồng, mái tóc ướt nước rũ xuống ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, những giọt nước chảy dọc trên khuôn mặt xuống áo. Dù có cố thế nào cũng không xua đi được hình ảnh đó.
Lam Thiên ngả người ra sau. Sao lại thích ghi nhớ hình ảnh của cậu nhóc đó cơ chứ? Thích… Lam Thiên mở to mắt, chữ thích vờn quanh đầu cậu. Lam Thiên lắc mạnh đầu. Không thể nào! Cậu ta là con trai và cậu cũng thế. Không thể nào là thích được. Nhưng nếu không phải thích thì là gì?
Càng nghĩ càng rối, Lam Thiên không ngâm mình nữa. Vốn tưởng được thư giãn giờ lại thêm căng thẳng.
Còn Tử Lẫm và Tử Nguyệt sau khi về đến phòng rồi mà tim vẫn đập thình thịch. Chậm một chút là đã bị phát hiện rồi. Nguy hiểm quá đi! Bị một lần như thế này thì lần sau nó sao dám liều lĩnh nữa chứ!
Sáng hôm sau, bọn nó khởi hành về trường. Lam Thiên đi sau. Cậu đứng trên phòng nhìn qua cửa sổ xuống sân. Bên dưới có rất nhiều người, nhưng chỉ vừa mới nhìn xuống cậu đã thấy Tử Nhật trong đám người. Không có chiều cao nổi bật, ngoại hình lại thanh tú đáng ra lại không thể nổi bật đến nổi vừa liếc mắt một cái đã nhận ra. Vậy mà cậu lại dễ nhận ra cậu ta như vậy.
Lam Thiên nhớ đến hồi còn nhỏ, cả nhà ba người, ba mẹ và cậu cùng đến khu vui chơi. Mẹ ham vui nhanh chóng lẫn vào dòng người đông đúc. Thế nhưng ba lại dễ dàng tìm ra mẹ đang ở đâu trong dòng người đó. Khi cậu hỏi, ba đã đáp lại rằng:”Ba chỉ quan tâm mẹ con, người luôn nằm trong mắt thì sao lại không nhận ra?”. Lúc đó không hiểu lắm, nhưng giờ đã hiểu đôi chút. Nhưng dùng câu nói đó để lý giải cậu bây giờ quả thật… khó để chấp nhận.
Tử Nguyệt cảm thấy có người nhìn nó. Nó ngước đầu lên, lại ngước nhìn phòng Lam Thiên, thấy không có người mới dời đi chỗ khác. Bằng một cách gì đó, khi cảm giác có ai đó đang nhìn mình từ trên cao, nó lại nghĩ ngay đến Lam Thiên. Nhưng… chuyện cậu nhìn nó… thật khó tin.
– Cậu khó chịu à? – Tử Lẫm quan tâm hỏi, mặt nó nhăn nhó, trông không thoải mái lắm.
– Không sao. Sắp trở về trường rồi nên có chút lo lắng.
– Lo lắng gì cơ?
– Giải đấu sắp tới chứ gì! Hi vọng bản thân sẽ làm tốt.
– Tưởng gì! Nếu là cậu chắc sẽ tốt thôi.
– Chắc thế!
Tử Nguyệt cười đáp.
– Mau lên xe đi! – Cố Hoành đứng ở cửa xe hối thúc.
– Bọn em đến đây!
Lam Thiên từ sau màn đứng ra, nhìn bóng chiếc xe rời đi mãi cho đến khi nó khuất sau những lùm cây.
************************
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!