Thiếu Tướng Không Nghĩ Gả - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Thiếu Tướng Không Nghĩ Gả


Chương 24


Đệ tử của đại học thánh Tây Nhĩ đều bị chính phủ điều tra về thân phận gia đình cùng bối cảnh, những tư liệu của bọn họ đều được chứng thực bởi chính phủ, bình thường không có sự lừa dối…. Nguyên nhân chính là có uy quyền của chính phủ tọa trấn, Áo Nhĩ chủ nhiệm càng khẩn trương, nếu Cố Tử Khung thật sự là nhị hoàng tử liên bang, vậy phải làm sao bây giờ?

Một mầm non thật tốt như vậy, hắn có thể bỏ cho chạy hay không?

Trong lòng Áo Nhĩ chủ nhiệm vừa vô cùng lo lắng, vừa cầu mong tồn tại may mắn. Mà phần may mắn này có thể khiến cho Áo Nhĩ chủ nhiệm  kinh hồn bạt vía, ở thời điểm hồ sơ của Cố Tử Khung hiện ra, hình như là hắn sợ hãi nhìn thấy sự thật, vừa bất lực vừa có chút đáng thương nhìn Diệp Hoài Tây, đáng tiếc Diệp thiếu tướng giống như tảng băng, còn nâng nâng tay để cho hắn mở ra kiểm tra, mọi chuyện đến nông nỗi này, Áo Nhĩ chủ nhiệm chỉ đơn giản khẽ cắn môi, quyết tâm mở ra văn kiện, động tác vừa lưu loát sắc bén, thành công  mở ra tư liệu của Cố Tử Khung.

Trang tư liệu tự động phóng to, thời khắc đó Áo Nhĩ chủ nhiệm dường như không chịu nổi đả kích, hai tay đang cẩm tư liệu không chịu nổi yếu ớt nhắm lại hai mắt.

Diệp Hoài Tây cẩn thận thưởng thức kiệt tác của La Thụy, vừa lòng gật đầu. Không nói đến khả năng làm giả cao siêu của phó tướng La Thụy, ít nhất ngay cả hắn nhìn mấy lần cũng không cảm thấy có vấn đề, nơi nơi đều hợp lý, hoàn toàn không có chỗ bới móc, giống như đây thật sự là tư liệu xuất thân của Cố Tử Khung. Những chuyện kế tiếp đều phải dựa vào Áo Nhĩ chủ nhiệm, không thể để cho người ta đắm chìm lâu dài trong cảm xúc, Diệp Hoài Tây tính toán làm cho Áo Nhĩ chủ nhiệm xem tư liệu, kết quả độc nãi lão sư không chịu nổi đã sớm lén lút mở ra ánh mắt, nhanh như gió đã đọc xong tư liệu.

Càng xem ánh mắt càng mở lớn, đến cuối cùng ánh mắt liền trừng trừng, bên trong trần đầy vui mừng không thể áp chế được. Diệp Hoài Tây tận mắt chứng kiến một màn này, trong lòng liền cảm thấy buồn cười, còn có vài phần áy náy. Nếu sau này Áo Nhĩ chủ nhiệm biết được sự thật, có thể là sẽ trách hắn, nhưng bây giờ cũng không còn cách nào, phải có người xác nhận thân phận của Cố Tử Khung, người này còn không thể là hắn. Ở cả đại học Thánh Tây Nhĩ, không ai thích hợp hơn Áo Nhĩ chủ nhiệm.

“Tôi đã nói rồi mà?!” thanh âm kích động của Áo Nhĩ chủ nhiệm có chút lớn tiếng, hai gò mà dần dần ửng hồng, làm cho bộ dáng hắn giống như là uống say, này cũng không có ảnh hưởng đến sự kích động của hắn, “Người trùng tên trùng họ ở liên bang đều rất nhiều, cậu ta làm sao có thể là nhị hoàng tử liên bang? Cậu xem xem, cậu ta tới từ Bối Đế tư tinh, phải biết rằng dân cư ở tinh cầu đó nghèo nàn nhiều lắm, thật vất vả mới có được một thiên tài trác tuyệt, còn xuýt chút nữa vì trùng tên mà chậm trễ tương lai, nếu để cho cậu ta biết, cậu ta chắc chắn sẽ rất đau lòng cùng ủy khuất.”

Diệp Hoài Tây bất đắc dĩ gật đầu đối phó với lão sư, nghĩ thầm rằng: cậu ta mới không đau lòng ủy khuất, chỉ cảm thấy chủ nhiệm người thật xứng với cái tên bạch thỏ ngu ngốc.

“Hiện tại chỉ cần chờ cuộc thi nhập học kết thúc, cậu ta sẽ chính thức trở thành học trò của tôi.” Áo Nhĩ chủ nhiệm đắc ý dạt dào, hoàn toàn quên những lời lúc trước Diệp Hoài Tây nói, “Diệp, cậu có hứng thú nhìn thấy cậu ta hay không?”

“Không có hứng thú.” Diệp Hoài Tây nói, vài phút trước vừa mới gặp người, lúc này không nhất thiết phải gặp lại.

“Tôi biết cậu là sợ hãi gặp người trẻ tuổi hơn cậu nhưng lại mạnh hơn cậu.” Mặt mày Áo Nhĩ chủ nhiệm liền đỏ lên, có vài phần lấm la lấm lét không rõ tại sao, “Đừng sợ, cậu ta năm nay mới hai mươi tuổi, cho dù có lợi hại cũng không bằng được người còn trẻ đã trở thành tướng quân.”

Diệp Hoài Tây nở nụ cười: “Lão sư, tôi sẽ để ý những thứ này sao?”

Áo Nhĩ chủ nhiệm thân là lão sư giảng dạy của Diệp Hoài Tây ở đại học Thánh Tây Nhĩ, chỉ dạy chuyên môn cho Diệp Hoài Tây bốn năm, hiểu biết về Diệp Hoài Tây nhiều hơn so với người ngoài, đương nhiên rất rõ ràng tính tình của vị Diệp thiếu tướng này, nghe Diệp Hoài Tây hỏi như vậy, liền thu hồi dáng dấp vui đùa, cuối cùng đoan chính nói chuyện: “Tôi biết cậu không để ý những thứ này, có rất nhiều chuyện của rất  nhiều người cậu cũng không để ý, phải nói tôi chưa từng gặp qua người nào khiến cho cậu phải để ý cả. Diệp, cuộc sống của con người ở trên đời chỉ có mấy chục năm, cậu không nghĩ sẽ thay đổi cách sống của mình sao?”

“Trước kia có thể không có nghĩ tới.” Cách đặt câu của Diệp Hoài Tây thực dễ dàng để cho người khác hiểu lầm, ví dụ như giờ phút này.

Áo Nhĩ chủ nhiệm cũng để ý đến những từ ngữ trong câu nói này, có thể lúc trước đã mắc mưu quá nhiều, làm cho hắn có chút ý tứ chim sợ cành cong, bán tín báng nghi hỏi: “Sau này cậu muốn đổi cách sống như thế nào?”

“Nếu tất cả mọi thứ đều cho phép, tôi sẽ suy nghĩ.” Diệp Hoài Tây thành khẩn trả lời.

Nghe thấy đáp án này trên mặt Áo Nhĩ chủ nhiệm không biết là vui mừng hay là ứ đọng, tổng kết có chút phức tạp, hắn châm trước tìm từ, không chọc vào sự kiêu ngạo bị tổn thương của Diệp thiếu tướng nữa mà cẩn thận nói: “Cậu muốn thay đổi cuộc sống của bản thân như thế nào? Dựa theo điều lệnh của liên bang, trước hai mươi tám tuổi liền chính thức kết hôn?”

Diệp Hoài Tây không biết Áo Nhĩ chủ nhiệm vì sao lại tự nhiên nhắc đến điều lệnh, nhớ tới hôm nay mới đi cục quản lý dân cư, hắn khẽ nhếch đuôi mày, có chút thoải mái nói: “Lão sư, tôi hôm nay đã đi đăng kí ở cục quản lý dân cư.”

“!” Áo Nhĩ chủ nhiệm sợ ngây người, hơn nửa ngày mới có phản ứng, nói năng liền có chút lộn xộn, “Cậu, Cậu tính sẽ kết hôn? Là tự nguyện hay là bị ép buộc, cậu từng nói với tôi, các cuộc giao dịch làm ăn đều được khoác lên cuộc sống hôn nhân ở bên ngoài, đối với bên ngoài họ sẽ cho người ta thấy họ có một cuộc hôn nhân hoàn hảo, nhưng khi về tới nhà họ chỉ có những cuộc cãi vã với nhau, đến cuối đời bọn họ sẽ coi như đó là những lạc thú trong cuộc sống. Hiện tại lại như thế nào, cậu lại muốn trở thành một diễn viên trong cuộc sống của chính mình à?”

“Tử tưởng của mỗi người sẽ bị thay đổi khi trưởng thành.” Diệp Hoài Tây nói.

Áo Nhĩ chủ nhiệm trầm mặc một lúc, lại hỏi: “Cho dù cậu đã đăng kí ở cục quản lý dân cư, theo tính cách của vị kia, khẳng định sẽ không cho cậu một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, một omega có huyết thống thuần khiết, Diệp, cậu thật sự đã suy nghĩ kĩ chưa?”

Diệp Hoài Tây: “Tôi biết.”

“Tôi nghĩ nếu cậu trở về mà đã đi đăng kí, có thể là chuyện của Cố Thiên Lung cùng Bá Ni Tạp Nạp Nhĩ vì cậu mà tranh chấp khiến cho mọi người chê cười. Có hai người này, cậu muốn thuận lợi kết hôn khả năng thật là nhỏ.” Nhắc tới hai người này, sắc mặt của Áo Nhĩ chủ nhiệm cũng không tốt đẹp gì. Học trò muốn kết hôn là chuyện của bản thân học trò, Áo Nhĩ không có quyền can thiệp, nhưng Diệp Hoài Tây cũng vì chuyện này mà bị cuốn vào, Áo Nhĩ thân là lão sư, vẫn rất lo lắng.

Diệp Hoài Tây nhìn vẻ mặt Áo Nhĩ lo lắng, trong lòng hắn liền có một dòng nước ấm chảy qua, ấm áp dạt dào, làm cho người ta nhịn không được muốn nói vài lời an ủi: “Thầy yên tâm, tôi sẽ công bằng với hai người kia. Về phần vị kia sẽ giúp tôi chọn đối tượng kết hôn như thế nào, không quan trọng. Dù sao kết hôn hay không, đối tượng là ai, cuối cùng đều phải có sự đồng ý của tôi mới được.”

Nếu người khác nói ra những lời này, thực có thể bị Áo Nhĩ chủ nhiệm nói cho thương tích đầy mình. Nhưng nếu là Diệp Hoài Tây nói ra, vậy thì không giống nhau rồi.

Diệp Hoài Tây nói những lời này cũng không sai, phía sau hắn có Diệp gia chống lưng, trong tay còn nắm hai đại quân đoàn, những thứ này đều khiến cho vị kia kiêng kị, tự nhiên không dám động vào hắn.

Áo Nhĩ chủ nhiệm thấy hắn rất có chủ kiến, cũng không hỏi thêm cái gì, đề tài lại quay lại vấn đế nhận học trò: “Diệp, muốn đánh cuộc hay không?”

“Thầy muốn đánh cuộc xem Cố Tử Khung muốn lựa chọn ai làm lão sư giảng dạy?” Diệp Hoài Tây hỏi.

Áo Nhĩ chủ nhiệm gật gật đầu: “Tôi cảm thấy ở phương diện giảng dạy, tôi so với cậu có kinh nghiệm phong phú hơn, hàng năm đều đóng quân ở đại học Thánh Tây Nhĩ, cậu ta nếu làm học trò của cậu, một năm cũng không gặp cậu được vài lần, bị người khác khi dễ sẽ không tìm được người trợ giúp.”

Ngón tay Diệp Hoài Tây nhẹ nhàng nâng cằm: “Nếu hắn làm học trò của ta, ta sẽ đưa hắn theo bên cạnh mình.”

Áo Nhĩ chủ nhiệm sửng sốt, đầu năm nay có kiểu mang theo đệ tử bên người sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN