Thiếu Tướng Không Nghĩ Gả
Chương 61
“Không cần phải xen vào.” Thời điểm Diệp Hoài Tây đưa ra mệnh lệnh, phó tướng ngây ngẩn cả người. Khỉ phản ứng lại đã muốn mắng chính mình ngu ngốc, nếu Cố Tử Khung có thể cầm chân được Bá Ni, cũng chính là giúp Diệp Hoài Tây tranh thủ được thời gian, do đó nguy hiểm sẽ được giảm đi.
« Phải » phó tướng vừa muốn chuyển kênh, theo dõi thấy Cố Tử Khung đã bắn rơi xe huyền phù, khiến cho phó tướng giật mình chính là, trong xe cũng không có mục tiểu quan trọng như bọn họ đã tưởng, chỉ có một thanh niên thoạt nhìn trông rất giống mà thôi, hình như Cố Tử Khung cũng biết người này, hắn tức cười một lát, vội vàng nói, “Bá Ni không ở trên xe.”
“Ừ, đã biết.” Diệp Hoài Tây bình tĩnh nói. Chuyển tới tổng kênh, bên trong vẫn yên tĩnh như trước, hắn hơi hơi trầm ngâm, hướng người bên cạnh làm một cái thủ thế.
Người bên cạnh nhẹ nhàng luồn ra ngoài, Diệp Hoài Tây cởi bỏ cúc áo ở trên cổ áo trang phục tác chiến, hình như chỉ có như vậy mới có thể giúp hắn bớt khẩn trương.
Là một quân nhân đã từng lên chiến trường, đánh qua vô số chiến dịch, cuộc đời của Diệp Hoài Tây lần đầu tiên cảm thấy khẩn trương cùng lo lắng, hai loại cảm xúc này đối với hắn cực kỳ xa lạ, xa lạ đến mức hắn muốn nói toàn bộ kế hoạch cho Cố Tử Khung.
Kỳ thật omega trong căn cứ không nhất định phải giải cứu, anh đi vào là vì muốn bắt Bá Ni.
Khối đất trống ở trung tâm căn cứ có thể không phải điểm quan trọng, mà chỉ là giống với trùng động ở Bối Đế Tư tinh chín năm trước.
Trước khi hành động anh đã lệnh cho La Thụy đánh báo cáo hành động, lần này tổng chi huy là anh, phó chỉ huy là em. Nếu hành động thuận lợi, em sẽ lưu lại ấn tượng rất cao ở chỗ nghị viện. Bọn họ tuy là người bảo thủ, nhưng đối với người có bản lĩnh vẫn là rất coi trọng.
Anh không nghĩ dọn đường cho em, chỉ là muốn cho mọi người biết em đáng giá để cho anh trả tất cả, kể cả tính mạng của anh.
Sau khi hành động lần này chấm dứt, chúng ta kết hôn, anh đã nói là sẽ làm được.
…..
Diệp Hoài Tây nhắm mắt, đem tâm tư phập phồng trong lòng áp chế lại, động tác linh hoạt nhanh chóng đuổi theo đội viên đi trước, một hàng sáu người giống như quỷ mị, nháy mắt biến mất ở trong đám cây cối.
Nơi căn cứ không có người tiểu tổ đột kịch đã đột nhập vào thành công, ba phút sau, đám người Diệp Hoài Tây cũng tiến vào căn cứ. Sáu người tinh nhuệ của quân đoàn Hổ gầm, từng binh sĩ đều có năng lực tác chiến rất mạnh, tiến vào căn cứ liền tự tản ra, bắt đầu điều tra tình huống.
Căn cứ có ba tầng lầu, bức tường kim loại lạnh như băng chiếu lên gương mặt cũng rất lãnh đạm của Diệp Hoài Tây. Hắn giống như người máy không mang theo cảm tình, quyết đoán chính xác, không đến hai phút, liền tìm được tầng một, nhận được phản hồi của năm người khác, hắn mở ra tổng kênh, thấp giọng hạ mệnh lệnh: “Tiểu tổ bạo phá tiếp nhận lầu một, đột kích đuổi kịp, chuẩn bị lẻn vào lầu hai.”
Vừa truyền đạt mệnh lệnh xong, Diệp Hoài Tây nghe thấy có tiếng người đến, nhanh chóng trón vào một góc tối tăm. Nâng tay nhấn vào chốt ngừng tai nghe một chút, tất cả nhóm tiểu đội trong ngoài căn cứ lập tức lùi về tại chỗ, tiếp tục ngủ đông.
Bước chân người tới ngạo mạn lề mề, tâm tình tốt mang theo vài phần ý tứ chủ nhân đùa giỡn con mồi, mi tâm Diệp Hoài Tây vừa nhíu, lập tức gõ vài cái trên tai nghe, thuận tay gỡ xuống rồi bóp nát, tất cả đội viên tác chiến ở tổng kênh, chỉ cảm thấy lỗ tai có âm thanh bén nhọn cùng đau rát, cùng lúc đó, trong lòng bọn họ đều có một ý tưởng: Tổng chỉ huy gặp gỡ đại boss. Bóp nát tai nghe là tín hiệu trong kế hoạch của Diệp Hoài Tây, lúc này thần kinh mọi người đều căng thẳng, phải nhanh!
Diệp Hoài Tây nín thở tĩnh khí, ánh mắt hạ xuống dừng ở nơi cách mũi chân hai ba mét, lẳng lặng chờ. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, dần dần giống như dẫm nát lòng người mà đi tới, một đôi giày da màu trắng xuất hiện ở trong mắt Diệp Hoài Tây, hắn hướng nhìn lên trên, quần tây màu trắng, áo sơ mi cũng màu trắng, chỉ có vị trí túi tiền có một miếng vải màu đen, đó là dấu hiệu trong nhà có tang sự, lại hướng lên trên chính là thiếu gia quần là áo lụa nụ cười đặc biệt không đứng đắn, người tới đúng là người nên bị pháp khoa viện bắt Bá Ni Tạp Nạp Nhĩ.
Bá Ni nhìn về phía nam nhân xinh đẹp giấu kín trong bóng đêm, khóe môi khẽ nhếch: “Diệp thiếu tướng, lại thấy mặt.”
Khi Cố Tử Khung bắn rơi xe huyền phù của Bá Ni Tạp Nạp Nhĩ lại nhìn thấy Jack, nháy mắt liền cảm thấy sự tình không thích hợp, hắn né tránh ý đồ muốn động thủ của Jack, lạnh mặt quát lớn: “Cút xa một chút.”
Jack từ lần trước ở kí túc xá lá mặt lá trái, cưỡng bức dụ dỗ bị Cố Tử Khung treo lên đánh, liền vẫn ghi hân trong lòng, sau đó lại theo yêu cầu của Bá Ni kiểm tra đối chiếu thân phận của Cố Tử Khung, kết quả làm cho hắn chấn động, tiểu tử thoạt nhìn bị Diệp Hoài Tây dụ dỗ thế nhưng lại là nhị hoàng tử nghèo túng của liên bang, giới quý tộc không ai không biết bệ hạ có một nghịch lân không thể đụng, chính là đứa con đã được đưa đi hai mươi năm trước. Hiện tại đứa con lại che che dấu dậu chạy trở về, còn có quan hệ rất tốt với Diệp Hoài Tây, nếu có thể tóm được chứng cớ hai người cấu kết, vậy thì một mũi tên có thể bắn chết hai con chim.
Jack đem kết quả điều tra nói cho Bá Ni, Bá Ni cũng thực hưng phấn, rốt cục để cho hắn nắm được cái đuôi của Diệp Hoài Tây. Đáng tiếc đã có người nhanh chân hơn bọn họ, trước khi Jack đem chuyện này công bố ra ngoài thì đã có người làm trước bọn họ, đến bây giờ Jack cùng Bá Ni cũng không biết chuyện này là do ai làm, mà Jack cũng không hiểu ra sao mà lưng lại mang tội, cũng là oan không có chỗ nói. Bá Ni càng nghẹn khuất, rõ ràng có thể truyền thân phận của Cố Tử Khung ra ngoài thì chuyện Diệp Hoài Tây bao che cũng bị lộ ra theo, kết quả toàn bộ đều bị hủy. Hắn ngoài lời ‘Tôi hoài nghi Diệp Hoài Tây phạm pháp, nhưng tôi không có chứng cứ’ cũng không có cách nào để nói.
Sau khi chuyện của Ba Lạc xảy ra, giống như lửa cháy đổ thêm dầu càng tăng thêm cừu hận ở trong lòng Bá Ni, hắn nhẫn nại không được muốn vươn tay trả thù Diệp Hoài Tây, đồng thời cũng sẽ không buông tha cho Cố Tử Khung, hắn muốn cho bọn họ nếm thử, chút cảm giác mất đi người thân.
Vì vậy kế hoạch báo thù của Bá Ni đã được vén màn lên, trước kích động Cố Thiên Lung mưu quyền soán vị, lại thả ra Uy Liêm dẫn Diệp Hoài Tây đến căn cứ thực nghiệm ở trấn nhỏ Na Ba Nhĩ, hắn muốn Diệp Hoài Tây bị chết thực thống khổ, cho nên hắn tự mình đi căn cứ trước, ngồi chờ Diệp Hoài Tây chui đầu vô lưới. Trước khi đi để tránh cho công chúng quá chú ý vào Diệp Hoài Tây, mà phát hiện ra chính mình, hắn khẩn cầu ông nội ra mặt, muốn hoàng đế bệ hạ lật lại án kiện điều tra cái chết của Ba Lạc, để hấp dẫn ánh mắt của truyền thông cùng công chúng. Nếu pháp khoa viện vô tình phát hiện Cố Thiên Lung chính là hung phạm giết chết ngục giam trưởng, cũng không có liên quan đến chuyện của hắn, ai biểu Cố Thiên Lung ngu xuẩn, ngay cả cái đuôi của chính mình cũng không thể thu dọn sạch sẽ.
Cho dù vừa rồi ầm ĩ chuyện hắn cùng Cố Thiên Lung hối lộ cục quản lý dân cư, nhưng hắn cũng không tức giận, bởi vì hắn đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, sẽ có tế phẩm thay thế hắn cản lại tất cả phiền toái ở Tắc Bá Thản, hiện tại hắn cần phải làm là: làm cho Diệp Hoài Tây cùng Cố Tử Khung chết, bất kể là phải trả cái giá như thế nào!
Rốt cuộc căn cứ ở trấn nhỏ Na Ba Nhĩ có dấu bí mật gì, ngoại trừ Bá Ni, không ai biết. Bá Ni đẩy ra Jack để đánh lạc hướng, Jack chỉ biết Bá Ni muốn Diệp Hoài Tây phải chết trong căn cứ, còn những cái khác thì không biết, nhưng chỉ biết một chút này thôi cũng đủ rồi.
“Cậu muốn tôi cút sao?” Jack dù bận nhưng vẫn ung dung ôm cánh tay nhìn Cố Tử Khung, đắc ý dào dạt, “Cậu có biết là cậu đã mất cái gì không? Hoặc phải nói là cậu căn bản không quan tâm Diệp Hoài Tây sống chết như thế nào. Tôi cũng thực đau lòng cho anh ta, trả giả thực tâm nhưng lại bị đưa cho chó, con có này ngay cả kêu cũng không kêu, tranh cãi ầm ĩ.”
“Cậu nói cái gì?” Jack còn chưa nói xong, đã bị Cố Tử Khung bóp cổ đặt lên cây, cảm giác hít thở không thông đột nhiên ập tới, bản năng muốn sống của Jack khiến hắn cực lực giãy dụa, “Buông tay, cậu buông tay!”
“Cậu nói tôi không quan tâm đến sống chết của anh ta?” sắc mặt của Cố Tử Khung lạnh đến đáng sợ, trên trán nổi đầy gân xanh, sức lực trên tay không ngừng tăng thêm, bóp đến mức hai mắt Jack trắng dã, há to miệng, giống như con cá mắc cạn.
Tiểu đội trưởng ở phía sau nhìn thấy, sẽ có tai nạn chết người, nhanh chóng tiến lên khuyên can: “Nhị hoàng tử, nhị hoàng tử, ngài đừng gấp, nếu đem người giết chết, vậy thì làm sao hỏi được cái gì.”
Lời này đã nhắc nhở Cố Tử Khung, làm cho hắn thả lỏng khí lực một chút, nhưng vẫn bóp cổ Jack, hắn giống như một ác ma thô bạo trở về từ địa ngục, mặt không chút thay đổi hỏi: “Lời vừa rồi của cậu là có ý gì? Không nói rõ ràng, cậu liền để mạng ở lại đây.”
Jack muốn phản kháng, nhưng không có đủ khí lực, phản kháng không có hiệu quả, hắn cố gắng nuột hai ngụm nước miếng, trừng mắt nói: “Ca tôi biết cậu và Diệp Hoài Tây là hung thủ giết chết Ba Lạc, hắn muốn báo thù. Cậu thông minh như vậy, vì sao lại không nghĩ tới căn cứ tại sao lại giống trùng động chín năm trước như đúc? Tại sao lại không nghĩ tới Diệp Hoài Tây vì cái gì lại phái cậu đi bắt Mã Hiết Nhĩ không có tác dụng gì lắm này? Cố Tử Khung, cậu thật sự thông minh bị thông minh hại, ha ha ha.”
Ánh mắt Cố Tử Khung hiện lên một tia lệ khí, tay đột nhiên phát lực, bóp Jack đến không thở nổi, mắt thấy sẽ bị bóp chết, Cố Tử Khung dùng lực thật mạnh ném Jack xuống đất: “Trói hắn lại.”
Lập tức có người tiến lên trói Jack đã ngất xỉu lại, ném đến bên cạnh Mã Hiết Nhĩ vẻ mặt đang đờ đẫn.
Thanh niên trước mặt diện mạo anh tuấn, tính tình trầm ổn không hề phù hợp với tuổi chậm rãi cúi người, một đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào hắn, môi khẽ mở nói: “Anh biết toàn bộ kế hoạch của Diệp Hoài Tây. Trên đường tới, trạng thái anh chồng chất, làm ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển của đội ngũ, khi đó tôi lại nghĩ, anh là lão nhân của quân đoàn Hổ gầm, lại còn làm vị trí tiểu đội trưởng, không nên xảy ra tình trạng này. Lấy trình độ khắc nghiệt của hắn, tuyệt đối sẽ không cho phép có người làm chậm tiến quân của quân đoàn, mà khi đó bắt người quan trọng hơn, tôi cũng không hỏi. Hiện tại nghĩ lại, đây là ý của Hoài Tây kêu anh làm như vậy đi? Mục đích là muốn kéo dài thời gian. Để cho đoán thử, Diệp thiếu tướng nên ngồi ở phòng chỉ huy, hiện tại chỉ sợ là đã có mặt ở trong căn cứ rồi đi?”
Mồ hôi lạnh của tiểu đổi trưởng tuôn ra như mưa.
“Hử?” Cố Tử Khung nhếch mày, “Làm sao lại không nói lời nào, bị tôi nói trúng rồi?”
Tiểu đội trưởng vội xua tay: “Không có, không phải, thiếu tướng còn đang ở phòng chỉ hủy chờ chúng ta trở về, hai người này đều rất hữu dụng, nhị hoàng tử, đây là một công lao.”
Cố Tử Khung gật gật đầu, chỉ vào Jack cùng Mã Hiết Nhĩ: “Anh nói bắt hai người này được tính là một công lao, đúng không?”
Tiểu đội trưởng cố gắng không cho chính mình sụp đổ, tiếp tục yểm trợ cho Diệp Hoài Tây: “Đúng vậy, thiếu tướng nói đây là công lao của ngài.”
“Tôi có thể con mẹ nó quan tâm đến công lao sao.” Cố Tử Khung hoàn toàn bạo phát, cũng không quay đầu lại xoay người chạy tới quân hạm, lưu lại tiểu đội trưởng đang trợn mắt há hốc mồm nhìn thân ảnh hắn biến mất trong đám cây cối, không dám tin.
Gió ở bên tai xẹt qua rất nhanh, thổi vào mắt hắn có chút đau, mồ hôi theo hai má chảy xuống, bao phủ ở dưới chân. Cố Tử Khung cái gì cũng không nghe thấy, nhìn không thấy, trong đầu chỉ có một ý niệm: Diệp Hoài Tây, anh tốt nhất chờ đó cho em!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!