Thiếu Tướng Không Nghĩ Gả
Chương 64
Tiểu binh cắt đất hiểu được ý tứ của hắn, thời điểm ra tay hủy đi chướng ngại vật, cơ bản đều không phát ra âm thanh, làm cho người ta cảm thấy rất là ổn thỏa.
Thời gian trôi qua, mặt đất bị hủy đi được tiến hành khẩn trương, tầng ngầm đã không tiếng động dần dần lộ ra.
Bá Ni thấy Diệp Hoài Tây ngoại trừ đỏ mặt, hoàn toàn không có những triệu chứng giống như Uy Liêm miêu tả, không khỏi hoài nghi tác dụng của thuốc kích dục, hắn đi đến trước mặt Diệp Hoài Tây, hạ mặt nhìn về phía người lạnh nhạt kia.
“Chẳng lẽ anh là Beta?” Lời nói ra của Bá Ni kinh người, « Không, không đúng. » Hắn tự mình phủ nhận, « Uy Liêm đã nói, Beta nếu bị tiêm vào, sẽ có phản ứng mẫn cảm, anh không có. Diệp Hoài Tây, trên người anh có cất giấu bí mật gì ? »
Diệp Hoài Tây cũng không nhìn Bá Ni, ánh mắt vẫn đặt ở bàn chuyển tiếp đang khởi động, đồ vật kia luân phiên chuyển sang màu xanh màu đỏ, giống như trời sinh là kẻ đáng thương bận rộn.
« Hiện tại tôi có chút hối hận khi đem Uy Liêm tặng cho anh, nếu không tôi còn có thể hỏi hắn, anh là tình huống gì. » Bá Ni nhìn chăm chú hắn một lát, còn nói.
Diệp Hoài Tây như trước không để ý tới hắn. Chẳng những Bá Ni cảm thấy kỳ quái, ngay cả Diệp Hoài Tây cũng cảm thấy quái dị, nhưng đảo mắt đã nghĩ ra nguyên nhân. Có thể bởi vì hắn có dấu hiệu mang thai, thuốc kích dục mới vô dụng với hắn, cũng có thể là do hắn đã bị dấu hiệu cả đời, hơn nữa do tuyến thể của omega cũng không đầy đủ, đây cũng có thể là nguyên nhân khiến hắn phản ứng với thuốc kích dục chỉ có đỏ mặt. Nhưng Bá Ni không biết những chuyện này, hắn đơn phương nghĩ đệ nhị tính của Diệp Hoài Tây cũng không phải là omega, nhưng cũng không phải là beta, càng không thể là alpha ?
Bá Ni nghi hoặc trong nháy mắt, suy đoán lúc trước của hắn liền nổi lên.
« Bởi vì anh mang thai, cho nên thuốc kích dục không có tác dụng. » Bá Ni hạ ánh mắt, « Nói cách khác, anh đã bị dấu hiệu. Như vậy, tin tức ở Tắc Bá Thản kia cũng là do anh tung ra ? »
« Bá Ni thiếu gia muốn tính sổ với tôi sao ? » Diệp Hoài Tây thoải mái hỏi.
« Chưa nói tới. » Bá Ni nói, « Mọi người phải chết ở trong tay tôi, nói cái gì mà tính nợ, hy vọng lúc đó trên mặt anh đừng trách tôi tâm ngoan thủ lạt. Ai bảo anh là cừu nhân của tôi. »
Diệp Hoài Tây nở nụ cười : « Chắc chắn là tôi sẽ chết như vậy ? »
Bá Ni cũng cười : « Chuẩn bị của tôi, đầy đủ đến anh không thể tưởng tượng được, nếu như vậy mà anh vẫn tìm được đường sống trong chỗ chết, tôi sẽ cảm thấy ông trời không công bằng. »
Vẻ mặt Diệp Hoài Tây phải nhát, ánh mắt lại hướng đến bàn chuyển tiếp đang khởi động, động tác của ánh mắt hắn không trốn được ánh mắt của Bá Ni, Bá Ni không cần quay đầu lại xem, liền biết hắn đang nhìn gì.
« Còn có ba lượt chuyển tiếp, cái bàn này sắp trống không rồi, vì sao tình nhân của anh vẫn còn chưa tới, là manh mối anh lưu lại không đủ, hay là hắn không đủ thông minh để hiểu được ý anh ? » Bá Ni tiễn người đi tìm chết còn không quên châm ngòi li gián, trình độ tâm ngoan thế này có thể nhìn ra được.
« Cậu thực sốt ruột ? » Diệp Hoài Tây hỏi.
Bộ dạng Bá Ni đắc ý tư thế là người chiến thắng : « Đúng, tôi thực sốt ruột, sốt ruột đưa các anh đi tìm chết. Con người của tôi còn có chút lương tâm, ít nhất đồng ý cho hai người trước khi chết gặp mặt một lần, đổi lại là người khác, các anh ngay cả cơ hội từ biệt cũng không có. Có phải cảm thấy tôi rất săn sóc hay không ? »
Diệp Hoài Tây câu môi dưới.
Một nụ cười có chút vô tư làm cho Bá Ni nhíu mày, đã đến lúc này, hắn làm sao còn có thể cười được ?
Bàn chuyển tiếp đã đếm ngược đến nhóm phòng thủy tinh thứ hai, cả hầm ngầm chỉ còn lại hai mươi đoàn xếp dựa vào nhau. Nhìn từ bên ngoài đứa thoạt nhìn thật nhỏ tuổi, khuôn mặt ngây ngô lại thật thà, đứa nhỏ này vừa mới thức tỉnh tính hướng thứ hai liền bị đưa đến đây, bởi vậy cho thấy, hành vi hãm hại omega của Bá Ni chín năm qua chưa bao giờ ngừng lại.
« Một nhóm cuối cùng. » Ngón tay Bá Ni dừng ở trên cằm, sung sướng gõ hai cái, « Còn chưa tới sao ? »
Lời còn chưa dứt, Diệp Hoài Tây đang ngồi yên ổn bỗng nhiên giật mình, bọn bảo tiêu cũng động theo, làm cho Bá Ni nhìn về phía Diệp Hoài Tây vừa thay đổi tư thế. Người này quá mức trầm tĩnh, đến bây giờ cũng không hề lộ một tia nôn nóng.
Nếu Diệp Hoài Tây không phải họ Diệp, hoặc không phải là hung thủ giết chết Ba Lạc, vậy thì hắn rất thưởng thức Diệp Hoài Tây.
Không tới hai phút, Diệp Hoài Tây nhíu mày, rất không thoái mái lại giật mình, thấy hắn chỉ đổi tư thế, bọn bảo tiêu liền thả lỏng một chút, căn bản không chú ý tới bàn tay nhanh chóng ra dấu của hắn.
Bá Ni chăm chú nhìn nhóm phòng thủy tinh hướng bàn chuyển tiếp trượt đi, vẻ mặt cảm thán, tự hào thỏa mãn, trong mắt còn có một tia tiếc nuối.
« Đáng tiếc. » Bá Ni lắc đầu, giương giọng giả bộ nói, « Vốn nghĩ nếu Cố Tử Khung đúng lúc tới, tôi sẽ khiến cho hắn cùng anh tận mắt nhìn tôi chuyển chứng cớ đi. Kết quả…. Xin hỏi hắn bị lạc đường hay sao ? »
« A ! » Có vài tiếng kinh hô chợt vang lên, Bá Ni đột nhiên quay đầu lại, liền thấy một cơ giáp màu ngân bạch đứng ở trước mắt phải ngẩng đầu mới có thể thấy được toàn bộ.
Cơ giáp này cùng với những cơ giáp khác mà Bá Ni thấy qua không giống nhau. Đường cong lưu loát giống như hoàn toàn được tạo thành từ thiên nhiên, bề ngoài nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng có những chi tiết nhỏ rõ ràng thể hiện sự sang quý cùng hao tổn tâm tư, mấy thứ này liếc mặt một cái cũng khiến cho người ta không khỏi tự hỏi giá trị chế tạo là bao nhiêu.
Ý tưởng của bọn bảo tiêu cũng không khác so với Bá Ni, cơ giáp Diệp Hoài Tây sử dụng chỉ có Yển Nguyệt. Nghe đồn là cơ giáp chiến thần cấp S. Bọn họ vẫn khờ dại nghĩ cơ giáp đối kháng cũng có thể lấy nhiều chống ít, nhưng thời điểm nhìn thấy Yển Nguyệt, bọn họ hốt hoảng, thực tế với phản đoán có sự chênh lệch rất lớn.
Đều nói cấp bậc cơ giáp đều hoàn toàn phá vỡ nhận thức của mọi người, ban đầu bọn bảo tiêu đều không tin, hiện tại không thể không tin. So với những mặt hàng ở trong tay bọn họ, cho dù là quần ẩu cũng không đủ để Yển Nguyệt đánh mấy lần.
Lập tức cũng không muốn lấy tiền của Bá Ni, tè ra quần cùng phải chạy tới bàn chuyển tiếp, vinh hoa phú quý cái gì, tiền thưởng quan to cái gì, so với mạng sống trước mắt thì không đáng nhắc tới.
Bá Ni bùng nổ.
Không để ý phong phạm của con dòng cháu giống mà rống to : « Chạy cái gì ? Hắn có cơ giáp, các người không có sao ? Có chút tiền đồ được hay không ! phế vật, một đám phế vật ! »
Bọn bảo tiêu mặc kệ hắn máng cái gì, hiện tại chạy trối chết quan trọng hơn.
Mắt thấy không thể trông cậy vào đám nhuyễn chân tôm kia, Bá Ni quay đầu nhìn Yển Nguyệt đang nhấc chân đi tới phía hắn cười lạnh : « Anh nghĩ rằng tôi sẽ không nghĩ tới đề phòng cơ giáp của anh sao ? cấp S, Gọi là Yển Nguyệt thực là ngông cuồng đi ? Tôi hôm nay sẽ khiến cho anh cùng cơ giáp của anh phải ngã xuống ! »
Tay của Bá Ni ở trên mặt bàn điều khiển nhấn hai cái, phía dưới sàn nhà đột nhiên bay ra bốn sợi dây xích, sợi dây xích kia vừa nhìn thật dài thật mảnh, không có uy lực gì.
Thiết liên dường như muốn diễu võ dương oai, chung quanh không ngừng đuổi theo lộ tuyến chạy trốn của Yển Nguyệt. Diệp Hoài Tây nhận ra dây xích này dùng để khóa thuyền hải tặc tinh tế, một khi bị định vị truy đuổi, không chết không ngừng. Nếu như bị khóa, cho dù là người chế tạo, nhất thời cũng không giải được. Nó có cái tên rất yêm tai khóa tình nhân.
Từ khi tiếp cận căn cứ đến bây giờ, Diệp Hoài Tây nhìn thấy rất nhiều vũ khí chỉ có quân bộ mới có tư cách dùng, còn có rất nhiều vũ khí ngay cả hắn cũng chư có tư cách sử dụng. Vậy Bá Ni làm sao có thể có được ? Có lẽ là, trong quân bộ có người có địa vị cao hơn hắn cấu kết cùng Bá Ni.
Không cần phủ nhận, khả năng này rất lớn. Phán đoán này làm cho hắn bỗng nhiên nghĩ đến án kiện chín năm trước ở Bối Đế Tư tinh, có lẽ năm đó người mưu đồ không chỉ có một mình Bá Ni.
Tốc độ của khóa tình nhân so với những loại trước đây Diệp Hoài Tây thấy qua nhanh hơn rất nhiều, hẳn là đã được tăng mạnh. Dù vậy, muốn đuổi theo Yển Nguyệt, vẫn là có chút gượng ép.
Bá Ni thấy thế, bước đến bên cạnh bàn khởi động khí, ngừng vận chuyện của bàn, chống lên phòng thủy tinh nhìn bọn bảo tiêu vây quanh lạnh giọng uy hiếp : « Không bắt được Diệp Hoài Tây, các người đều phải chết ! Bắt được hắn, tôi liền mang các người rời đi, sống hay chết là ở các người tự quyết định. »
Nói xong mấy lời này, Bá Ni lại phóng ra mấy cái khóa tình nhân, điên cuồng đuổi theo Diệp Hoài Tây.
Bọn bảo tiêu hai mắt nhìn nhau, cuối cùng cắn răng đi xuống bàn, tập trung tinh thần lực thả ra cơ giáp, hơn hai mươi đài cơ giáp đồng thời xuất hiện, làm cho cảm giác khẩn trương áp bách đột nhiên tăng mạnh.
Diệp Hoài Tây cũng không đem mười cái cơ giáp chân tôm mềm để vào trong mắt, để cho hắn luôn cánh cánh ở trong lòng chính là khóa tình nhân. Nếu để đồ chơi này khóa lại nhất định sẽ bị phế đi. Diệp Hoài Tây không muốn Yển Nguyệt bị phế đi nhất định phải nghĩ cách diệt trừ nó.
Mười đài cơ giáp kia cũng biết khóa tình nhân, đều tránh đi, có vẻ bó tay bó chân. Như vậy căn bản không bắt được Diệp Hoài Tây.
Bá Ni vừa thấy.
Thầm mắng : một đám phế vật !
Phế vật sẽ không cần phải cứu, hắn giơ tay lên, bàn chuyển tiếp lại tiếp tục vận hành, chuyển đi một đám omega cuối cùng, đến đây cả căn cứ ngầm hoàn toàn trống rỗng.
Nhưng Bá Ni không có dừng tay, chính hắn đứng ở trên bàn chuyển tiếp.
Diệp Hoài Tây xa xa thấy hành động của Bá Ni, cười lạnh một tiếng, Yến Nguyệt phóng ra hai quả pháo, trực tiếp đem khởi động khí đơn sơ bắn nổ hoàn toàn. Lúc này chậm trễ, bị một cái khóa tình nhân đuổi theo.
Cùng lúc đó, một cơ giáp ôm cây đợi thỏ nhào tới, vẻ mặt Diệp Hoài Tây không thay đổi, bình tĩnh né tránh, Yển Nguyệt ở trên không trung xoay chuyển vài vòng, cơ giáp kia ngẩn người, đã bị khóa tinh nhân đuổi sát nút khóa trụ.
Tám sợi khóa tình nhân, đã phá được một cái.
Diệp Hoài Tây bắt chước làm theo, liên tiếp hủy diệt sáu cơ giáp cùng sáu khóa tình nhân. Động tác rất là lưu loát, giết chóc quyết đoán không để cho địch nhân một con đường sống, làm cho bốn cái cơ giáp còn lại hung hăng rùng mình một cái, tâm muốn chạy càng kiên quyết.
Khi Diệp Hoài Tây cùng khóa tình nhân, cơ giáp vật lộn, Bá Ni ghé vào bên cạnh khởi động khí đã bị hủy diệt tiến hành sửa gấp, đáng tiếc vị trí của một pháo kia quá chuẩn, ngay cả một đường cứu sống cũng không có. Bá Ni tức giận nghiến răng, xoay người liền rống lên một câu : « Giết chết hắn cho tôi ! »
Lời còn chưa dứt, bốn cái khóa tình nhân cùng bốn đài cơ giáp nháy mắt bị Diệp Hoài Tây chia ra, Bá Ni lúc này mới ý thức được tình thế đối hắn có bao nhiêu bất lợi, nếu không nghĩ cách rời đi, thì hắn phải chết tại đây. Thừa dịp Cố Tử Khung còn không có đến, hắn muốn nhanh chóng chạy trốn.
Ý niệm trong đầu Bá Ni vừa chuyển, chỉ thấy vài đạo hàn quang đánh vào khóa tình nhân, ‘loảng xoảng’ khóa tình nhân tuyên bố sụp đổ, những cơ giáp dây dưa cùng Yển Nguyệt cũng bị đánh rớt, Bá Ni nhanh chóng nhìn về phía thang máy, chỗ đó đã có một thanh niên cao lớn anh tuấn, trên vai giơ lên bắn ra đạn pháo.
Sắc mặt hắn thay đổi mấy lần, nghĩ thầm rằng : Cố Tử Khung như thế nào sớm không đến muộn không đến, cố tình lại đến lúc này, đã sớm đoán được hay là vừa vặn ?
Lúc này Bá Ni muốn an toàn rút lui căn bản là người si nói mộng.
Yển Nguyệt rơi xuống đất đi về hướng Bá Ni, sau khi hai bước cơ giáp liền biến mất, sau khi Diệp Hoài Tây giành được, vẻ mặt hắn tái nhợt, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Bá Ni. Chỉ bị nhìn chăm chú Bá Ni tự dưng cảm thấy được hắn tức giận, tức giận đến mức hận không thể giết chết chính mình.
Thời điểm Diệp Hoài Tây sắp đến trước mặt Bá Ni, bỗng nhiên hắn nở nụ cười. Chống lại ánh mắt của Diệp Hoài Tây, hắn nói : « Anh nghĩ rằng tôi chỉ chuẩn bị có từng ấy thôi sao ? »
Cố Tử Khung đứng ở cửa thang máy, sau lưng liền cảm thấy nóng rực, nhớ tới cái gì, sắc mắt hắn đại biến, thanh âm cất cao, âm cuối như bị vỡ vụn : « Cẩn thận ! »
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!