Thịnh Hạ Chi Luyến - Chương 76: PHIÊN NGOẠI 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Thịnh Hạ Chi Luyến


Chương 76: PHIÊN NGOẠI 6


Beta: Thương Thương

Ngay từ đầu Nhậm Ngạn Đông cũng không để trong lòng, chỉ cho rằng hai nhóc quậy này muốn ăn kem, mãi đến khi bọn trẻ bắt đầu thảo luận xem ngày mai muốn ăn kem vị gì.

Ý Ý trấn an em gái: “Ngày mai ba ba đi làm, chúng ta có thể ăn rồi.” Anh hai vừa nói xong, còn nhẹ nhàng xoa đầu em gái: “Anh hiểu con gái mà.”

Tính Tính nhìn anh trai: “Em muốn ăn vị dâu tây.”

Ý Ý: “Ngày hôm qua ăn dâu tây rồi, đổi cái khác đi.”

Tính Tính suy nghĩ: “Táo.”

“Được.” Ý Ý vươn ngón tay nhỏ: “Ngoéo tay.”

Tính Tính cũng vươn tay nhỏ, hai đứa quên mất mấy câu trước nói thế nào, chỉ nói một câu cuối cùng: “Trăm năm không được đổi.”

“Hai trăm năm không đổi.”

Hai đứa tay nắm tay, vừa đi vừa xoay vòng vòng chơi đùa.

Ngày hôm qua ăn vị dâu tây?

Hai đứa nhỏ sẽ không nói dối. Vậy chính là hôm qua lúc anh đi làm, Thịnh Hạ đã lấy kem cho con ăn.

“Hạ Hạ mỹ nữ nói là không thể nói cho Tam ca của mẹ biết.”

“Biết rồi.”

“Anh không nói, em cũng không nói, chúng ta đều không nói.”

Bên ngoài thư phòng giọng của hai đứa càng lúc càng lớn, đã sớm quên bọn chúng đang nói chuyện bí mật.

Mãi đến khi dì trông trẻ gọi sang chỗ khác chơi, đừng quấy rầy ba đang làm việc, thì hai đứa mới chạy ra ngoài. Trong lòng hai nhóc quậy nghĩ đến ngày mai có thể ăn kem nên đã hưng phấn trở lại.

Lúc này Nhậm Ngạn Đông tạm ngưng công việc, đi xuống lầu.

Thịnh Hạ đang trong phòng luyện đàn, không để ý đến tiếng bước chân của anh ngoài cửa. Anh đứng nghe giai điệu du dương truyền đến, một lát sau mới nâng bước qua phòng bếp.

Trong tủ lạnh có bao nhiêu kem anh đều nhớ rõ, đếm qua đếm lại, vẫn đủ số hộp.

Kem được đầu bếp nhà làm nên thiết kế hộp khá đặc biệt.

Anh cầm một hộp ở bên trong góc mở xem, nửa hộp chỉ là đá vụn nhỏ.

Mở tiếp hộp thứ hai, vẫn đá vụn, cho đến hộp thứ năm, lần này không có đá vụn mà là một hộp không.

Anh: “……”

Dở khóc dở cười.

Nhậm Ngạn Đông đặt các hộp ‘kem vụn’ này trở lại chỗ cũ, đóng cửa tủ lạnh.

“Ba ba.”

“Ba ba.”

Ý Ý cùng Tính Tính từ trên lầu một đi xuống phòng khách, hai đứa đang chạy chơi đuổi bắt nhau thì thấy được Nhậm Ngạn Đông.

“Ba ba,” Tính Tính chạy đến trước mặt anh, mang theo sự chờ đợi nho nhỏ hỏi: “Hôm nay ba không đi làm sao?”

Ý Ý cũng chạy đến bên cạnh, cậu bé hỏi trực tiếp: “Ba ba, khi nào thì ba không ở nhà vậy?” Con trai nhanh miệng bảo đảm nói: “Ba ba, con cùng em gái và mẹ không ăn kem đâu.”

Nhậm Ngạn Đông cười, lừa hai đứa nhỏ: “Ba ba hôm nay ở nhà, ngày mai cũng ở nhà, ngày kế tiếp cũng ở nhà, một tuần này đều sẽ ở nhà cùng chơi với hai con.”

Anh ngồi xổm xuống, mỗi cánh tay ôm một đứa, ôm hai đứa cùng đi lên lầu.

Hai đứa nhỏ chớp chớp mắt, nhìn nhau vài giây, biểu tình tuyệt vọng.

Tính Tính quay mặt đi, không thèm nhìn anh.

“Làm sao vậy?” Nhậm Ngạn Đông ra vẻ không biết.

Anh trai thay em gái trả lời: “Ba ba, ba không hiểu con gái đâu.”

Tính Tính quay đầu, nhìn về phía Nhậm Ngạn Đông một lần nữa, đặc biệt ủy khuất: “Hôm nay con không chơi với ba đâu.”

Nhậm Ngạn Đông ghé sát người con gái: “Không yêu ba ba nữa à?”

Tính Tính rối rắm, cuối cùng vẫn là nói câu: “Yêu.” Con bé ôm cổ, dựa vào hõm vai ba.

Có chút khổ sở mâu thuẫn, muốn ăn kem, cũng muốn ba ba chơi cùng.

Ý Ý đối diện Nhậm Ngạn Đông nói: “Ba ba, con nóng quá.” Vừa nói xong liền dựa vào vai Nhậm Ngạn Đông.

Rốt cuộc là không chịu được hai đứa nhõng nhẽo, Nhậm Ngạn Đông đặt chúng xuống: “Hai con có muốn ăn kem không?”

“Muốn.”

Hai đứa đồng thanh một lời.

Giây tiếp theo, bọn chúng lại lắc đầu.

Tính Tính nói: “Ba ba, con thương ba.”

Nhậm Ngạn Đông: “Ba ba hôm nay không đi làm, ở nhà cùng các con làm kem cho mẹ. Ba bận quá nên cần hai đứa cùng phụ giúp được không?”

Tính Tính hôn xuống sườn mặt Nhậm Ngạn Đông: “Ba ba, con thương ba suốt đời.”

“Ba ba, con cũng thương ba suốt đời.” Ý Ý cũng hôn xuống hai bên mặt anh.

Hai nhóc quậy biểu hiện rất ngoan khi nghe có kem ăn, Tính Tính thì đặc biệt rất nghe lời.

Thịnh Hạ luyện đàn violon suốt buổi trưa, mãi cho đến chạng vạng mới từ phòng đàn đi ra, xoa xoa cánh tay bị mỏi, từ cầu thang đi lên lầu.

“Mẹ.” Ý Ý gọi cô từ phòng ăn.

Thịnh Hạ quay đầu nhìn thấy một cảnh rất quen thuộc, Nhậm Ngạn Đông đang bận trong phòng bếp còn hai đứa nhỏ ngồi trước bàn ăn, so với hình vẽ trong tranh chỉ thiếu một mình cô.

Cô cười cười, quay đến bên bàn ăn.

“Tam ca, anh đang làm gì vậy?”

“Ba ba làm kem cho tụi con ăn.” Con trai trả lời trong phấn khích: “Mẹ mau đến đây.”

Thịnh Hạ ngồi xuống đối diện bọn nhỏ, cô nghiêng đầu một cách quyến rũ nhìn vào bên trong phòng bếp.

Hình ảnh này cùng với thời điểm trời chiều chạng vạng rất đẹp, tựa như hình cô cô vẽ trong bức tranh.

Gần 9 giờ buổi ăn kem mới kết thúc, hai đứa nhỏ mỗi đứa ăn hai viên mới chịu chào ba mẹ mà đi ngủ.

Trong khi Nhậm Ngạn Đông đang thu dọn bếp, Thịnh Hạ đến ôm và đặt sườn mặt dán lên phía sau lưng anh.

“Chồng à.”

“Biết lỗi của em rồi à.”

“Ai xin lỗi cơ!”

Cô hỏi: “Em có làm sai gì sao?”

Nhậm Ngạn Đông: “Con gái lúc nào cũng đúng nhỉ.”

Thịnh Hạ cười: “Phát hiện ra bí mật nhỏ của em rồi sao?”

“Chưa phát hiện.”

“Cảm ơn anh, kem hôm nay và những lần trước đều rất ngon.”

Sau khi khi tắt đèn phòng bếp, Nhậm Ngạn Đông cùng Thịnh Hạ lên lầu.

Anh nghiêng mắt: “Anh luôn luôn thưởng phạt rõ ràng.”

Thịnh Hạ nghe chưa hiểu lắm, sau đó đấm đấm cánh tay mình: “Tập đàn cả một buổi trưa làm cánh tay rất mỏi. Chồng à, chút nữa anh xoa bóp cho em nhé.”

Hiện tại thì giả vờ cái gì cũng không biết, nhưng sau khi Nhậm Ngạn Đông đè cô dưới thân, cô mới chịu thừa nhận mình ăn vụng kem.

Nhưng cô vẫn chưa biết làm sao Nhậm Ngạn Đông phát hiện ra bí mật này.

Mấy ngày nay Thịnh Hạ tập trung luyện đàn để chuẩn bị biểu diễn tại buổi họp thường niên của Viễn Đông. Tiết mục độc tầu violon của cô xếp thứ tự thứ hai.

Cuộc họp thường niên của Viễn Đông là ngày 29, Mẫn Du đã hẹn Thịnh Hạ cùng ăn trưa trước khi cô bay chuyến sáng sớm ngày 30 sang nước Pháp.

Không chỉ Mẫn Du mà còn gặp cả Chu Minh Khiêm.

Địa điểm gặp là tại nhà Chu Minh Khiêm, còn mời cả đầu bếp về nhà.

Buổi sáng trước khi Nhậm Ngạn Đông đi làm anh hỏi Thịnh Hạ: “Trưa nay anh đưa em đi nhé?”

Thịnh Hạ đem tin nhắn của Chu Minh Khiêm mở cho anh xem, Chu Minh Khiêm: 【 Đúng rồi, chỉ một mình em đến, lần này gặp mặt không được mang theo người nhà! 】

Nhậm Ngạn Đông: “Chắc cậu ta nghĩ anh muốn đi lắm à.”

Buổi trưa, Thịnh Hạ tự lái xe đến, không mang theo con hay chồng, dù Mẫn Du ngàn vạn lần dặn dò nhất định phải đem nhóc Tính Tính theo chơi.

Trước kia cô hay dẫn cả hai đứa cùng theo tham dự các buổi tụ họp liên hoan, nhưng tất cả bạn bè đều hay vây quanh Tính Tính, vừa ôm vừa cho quà, ngược lại Ý Ý thì không ai tranh nựng.

Năm trước bọn nhỏ còn quá bé nên sẽ không chú ý tới lời nói hay cách ứng xử của người lớn ra sao. Năm nay chúng chắc đã có thể ý thức được chuyện hai đứa được yêu thích khác nhau.

Cô sợ Ý Ý sẽ cảm thấy mất mát, nên lần này đơn giản nhất là không mang theo cả hai.

Đến nhà Chu Minh Khiêm, người mở cửa lại là Lệ Viêm Trác.

Anh nhìn trước sau: “Tính Tính đâu?”

Thịnh Hạ: “Sao anh không hỏi Ý Ý?”

Lệ Viêm Trác: “Ý Ý có ba nó lo là đủ rồi.” Anh xác định không có ai phía sau cô nên đóng cửa lại: “Sao em không mang bọn nhỏ theo vậy?”

Thịnh Hạ nói dối: “Mấy ngày nay tụi nhỏ còn bị ảnh hưởng do lệch múi giờ nên lúc này đang là giờ ngủ chính, hai đứa buồn ngủ sẽ rất khó chiều nên em không dẫn đến.”

Chu Minh Khiêm nhìn cô, đôi mắt híp tà mị: “Có đem hợp đồng theo không?”

Giọng nói mang theo chút đùa cợt làm cả phòng đều cười vang.

Ba năm qua, trước sau Chu Minh Khiêm vẫn canh cánh trong lòng. Mỗi lần nhìn thấy Thịnh Hạ thật giống như có người dùng kim châm nhẹ vào vết thương lòng.

Thịnh Hạ: “Bộ phim thứ hai đang được chuẩn bị rồi, hợp đồng chắc chắn sẽ dành cho anh mà.”

Chu Minh Khiêm: “Anh đã chờ ba năm rồi, nằm mơ cũng thấy mệt như bị đói bị khát. Cây mai cũng chưa nhìn đến, nên em đừng vẽ cho anh cái bánh nướng lớn để anh thấy đỡ đói.”

(…..mình không am hiểu lắm cách nói ví dụ trong tiếng Trung nên edit nguyên văn ….))

Thịnh Hạ đã quá thân quen với họ rồi nên tự mình rót rượu vang: “Thật sự sẽ ký cho anh mà.”

Chu Minh Khiêm hướng sang ngồi vào ghế dựa, hai chân bắt chéo: “Vị kia nhà em có phải ngại nhìn mặt anh mà tránh mặt hôm nay không?”

Thịnh Hạ quơ quơ ly rượu: “Sao bọn anh ấu trĩ vậy?”

Chu Minh Khiêm: “Bằng không đời này còn gì vui.”

Mấy người bọn họ tiếp tục đánh bài, Thịnh Hạ cùng Mẫn Du cầm ly rượu đến ban công phơi nắng.

Hôm nay trời trong xanh, đường chân trời có vài sợi mây trắng điểm xuyết.

Năm trước bọn họ cũng tụ họp vào thời điểm này, nháy mắt đã qua một năm.

Chung cư của Chu Minh Khiêm tầng cao nên tầm nhìn khá trống trải, có thể quan sát khung cảnh một nửa thành phố.

Chuyện tối hôm qua làm Mẫn Du cảm thấy, ngoại trừ tuổi và tiền nhiều hơn thì chẳng có gì đáng kể hết, chẳng thể làm cô vui vẻ.

“Dư Trạch ly hôn, nhường quyền nuôi con cho Thương Tử Tình. Thương Tử Tình cũng đáp ứng về sau mỗi cuối tuần cô ta đều đem con đến thăm ông bà nội hai ngày.”

Mẫn Du nhấp nửa ngụm rượu vang đỏ: “Xem như là ly hôn trong hòa bình.”

Thịnh Hạ: “Dư Trạch đến tìm chị sao?”

Mẫn Du gật đầu: “Tối hôm qua, anh ta hẹn chị ăn cơm.”

Nếu là trước kia, cô sẽ không một mình gặp mặt anh ta như tối hôm qua.

Ngay từ đầu, hai người cũng không có đề tài gì để trao đổi, tùy ý nói một chút về công việc.

Cơm ăn được một nửa, Dư Trạch bỗng nhiên thấp giọng hỏi cô: “Anh sẽ thay đổi, em có thể trở về được không? Anh nguyện ý thay đổi mọi thứ theo ý em.”

“Mẫn Du, anh không quên được em, em nói anh phải làm sao bây giờ?”

“Anh biết anh tệ bạc, làm em tổn thương, cho anh thêm một cơ hội được không?”

Nếu câu nói này mà vào thời điểm bốn năm trước, tâm tình Mẫn Du có lẽ sẽ dao động, nhưng thời gian đã trôi qua quá lâu, trái tim cô đã sớm không còn cảm giác gì.

“Vào lúc anh ra đi thì chúng ta đã không còn khả năng rồi, chứ đừng nói bây giờ anh đã kết hôn và có con với Thương Tử Tình. Anh xem tôi là loại người nào?”

“Hôm nay tôi đến ăn cơm cùng anh vì muốn cho anh thấy mọi chuyện đã bình thường, chúng ta có thể nói chuyện hòa khí như bạn bè, đừng lãng phí thời gian, cũng đừng quấy rầy tôi nữa.”

Thật lâu sau Dư Trạch vẫn không nói chuyện, cứ trầm mặc đến khi bữa cơm kết thúc.

Tối hôm qua là cô rời đi trước, cố ý đến ngân hàng rút tiền, đổi không ít tiền lẻ.

Trước khi rời đi cô đặc biệt lưu ý xem tiền cơm và thức uống hết bao nhiêu, đếm vừa đủ đặt lên bàn.

Cô nói một câu cuối với Dư Trạch: “Dù thế nào thì quá khứ đã qua rồi, hy vọng anh tìm được hạnh phúc.”

Nói xong, cô dứt khoát đi khỏi nhà hàng.

Cô dây dưa cùng Dư Trạch đã mười bốn năm, tính từ thuở bắt đầu yêu thầm đến tối hôm qua.

Hôm nay là bắt đầu một trang mới.

Thịnh Hạ cùng Mẫn Du chạm cốc: “Một năm mới, mong chị sẽ gặp được nửa kia của mình”

Mẫn Du cười: “Sao không nói mong chị có thêm nhiều tiền đi?”

Thịnh Hạ: “Sang năm nếu tìm được người kia, sẽ có một nơi ở mới, năm sau sẽ có một chiếc xe mới.”

Mẫn Du: “Bây giờ chị sẽ lập tức đăng tin tìm bạn trăm năm.”

Hai người vừa cười vừa nói chuyện tào lao trong chốc lát.

Khi gần đến 12 giờ, chuông cửa lại vang lên, là Nhậm Sơ và Sở Dần Hạo.

Lần tụ hội này còn có mục đích thuyết phục Thịnh Hạ biểu diễn trong buổi họp mặt của công ty Sở Dần Hạo và Lệ Viêm Trác hợp tác. Việc biểu diễn này là vì công việc nên Lệ Viêm Trác cũng gọi Sở Dần Hạo đến.

Hôm nay Sở Dần Hạo cùng Nhậm Sơ ban đầu hẹn bạn gái ăn cơm, khi nhận được nhiệm vụ thì đành phải sang đây, để lại hai nữ sinh kia cùng ăn cơm và dạo phố.

Sở Dần Hạo gần đầy đã có bạn gái do người yêu của Nhậm Sơ giới thiệu. Mà cũng không tính là vậy, trước đó bốn người hẹn đi chơi cùng nhau, anh ta liếc mắt một cái thấy ưng ý người kia ngay.

Người bạn gái này cũng si mê âm nhạc nên bọn họ nói mãi với nhau cũng không hết chuyện.

Tuổi đã gần 30 nên Sở Dần Hạo có thể hiểu được cái gì gọi là ‘nhất kiến chung tình’, cũng hiểu câu ‘một ngày không gặp như cách ba thu’ đều không phải là nói khoa trương.

Sau khi ăn cơm, bọn họ cùng trò chuyện, uống rượu, cũng không quên thảo luận công việc.

Lần biểu diễn này có tổng cộng 26 buổi, trải rộng 26 thành phố.

Mẫn Du nói rằng hy vọng mỗi năm đều dừng lại ở tuổi 26.

Là số tuổi thể hiện sự thành thục, gợi cảm mà không mất đi nét đáng yêu.

Trong bữa tiệc, Mẫn Du đã uống hai ly rượu vang nên khi cầm đến ly thứ ba thì bị Thịnh Hạ ngăn cản: “Uống ít thôi.” Cô đổi một ly nước trái cây cho Mẫn Du.

“Em không phải không biết tửu lượng của chị, năm ly cũng không say.”

Thịnh Hạ: “Về sau không được uống nhiều như vậy, kiêng rượu và thuốc đi, để còn tìm đối tượng chứ.”

Mẫn Du cười: “Được, chị nghe lời em.” Cô nghe lời, chọn uống ly nước trái cây.

Khi Chu Minh Khiêm lấy camera để chụp ảnh mọi người thì Nhậm Sơ chủ động làm người chụp. Cậu ta không muốn bị có mặt trong hình. Hôm nay bỏ việc đi chơi lại còn đến đây, nếu Tam thúc biết thì sẽ trực tiếp bóp chết cậu ta.

Chu Minh Khiêm: “Chút nữa tôi sẽ đăng hình, đánh cược để đoán xem Nhậm Ngạn Đông có share hay không.”

Lệ Viêm Trác: “Chắc chắn anh ta sẽ share sau vài giây.”

Trên bàn cơm liền có một trận cười lớn.

Thịnh Hạ: “Không được khi dễ Tam ca nhà em.”

Mẫn Du: “Cái này không phải là khi dễ, mà là tăng cấp tình yêu của cậu ta với em, hiểu không?” Cô lấy một tờ tiền từ trong bóp: “Tôi cá cậu ta share ngay trong mười phút.”

Chu Minh Khiêm đem một hộp rỗng có sẵn trong nhà ra, bên trong có tiền lẻ anh ta tích góp qua nhiều năm.

“Ai đặt tiền không? Đặt nhiều ít có thể trả bằng bao lì xì sang cho tôi cũng được.”

Sở Dần Hạo: “5 tệ được không?”

Chu Minh Khiêm tìm: “Có.”

Ngay sau đó Sở Dần Hạo phát một bao lì xì 5 tệ trả Chu Minh Khiêm: “Tôi cược 5 tệ, đoán Nhậm Ngạn Đông năm phút sẽ share.”

Lệ Viêm Trác hỏi Chu Minh Khiêm: “Có một tệ không, đổi cho tôi.” Anh dùng một tệ đoán Nhậm Ngạn Đông sẽ share trong một phút.

Cuối cùng là Chu Minh Khiêm, anh ta lầm bầm tính toán: “Không biết có năm phân không để tôi tìm xem, tôi cược năm phân tiền.”

Mọi người: “……”

Mẫn Du cười đến chảy nước mắt: “Chu Minh Khiêm, cậu độc vậy!”

Chu Minh Khiêm: “Năm phân tiền này tôi cũng thấy đau lòng.”

Thật đúng là tìm được một đồng tiền xu năm phân, anh ta nói: “Tôi đoán Nhậm Ngạn Đông share trong 30 giây.”

Thu thập đầy đủ, Chu Minh Khiêm chọn hình ảnh đẹp nhất để đăng lên, đăng nội dung: 【 Bạn bè tụ hội đông đủ, cả vật và người. 】

“Người này tốc độ tay nhanh thế!”

“Ai?” Thịnh Hạ hỏi.

Chu Minh Khiêm: “Cái người được gọi là ‘fan não tàn của Thịnh Hạ ‘.”

Thịnh Hạ nén cười, hơi ngửa đầu để nhấp một ngụm rượu.

Thời gian từng giây một trôi qua, bọn họ đều đang chờ động thái từ weibo chính thức của Viễn Đông, hoặc là ‘Thịnh thị cô độc thụ’ share tin. Nhưng kết quả mười lăm phút qua đi cũng không thấy bóng dáng.

Bọn họ không biết rằng Nhậm Ngạn Đông đã sớm sửa lại nick name và cả hình đại diện.

Trước đó mấy ngày, Thịnh Hạ nói với Nhậm Ngạn Đông: ‘Tam ca, bây giờ anh không còn cô độc nữa’.

Lúc sau Nhậm Ngạn Đông đã đổi nick name nhưng không nghĩ ra được tên hay nào nên Thịnh Hạ gợi ý: ‘fan não tàn của Thịnh Hạ’ đi, cái này thích hợp với anh đó.

Bọn họ đều thua, Thịnh Hạ nói: “Tiền này tất cả đều thuộc về em.”

Tổng cộng sáu tệ năm phân tiền, Thịnh Hạ đặt hết vào trong bóp.

Sau khi ăn xong, Thịnh Hạ còn muốn đi sang Viễn Đông diễn tập, Nhậm Sơ cũng không ở lâu nên hai người cùng rời đi.

Chờ Thịnh Hạ đi khỏi, Chu Minh Khiêm mới hậu tri hậu giác: “‘Fan não tàn của Thịnh Hạ ‘ khẳng định là Nhậm Ngạn Đông!”

Anh hối hận không thôi, tổn thất mất năm phân tiền xu.

Thịnh Hạ trực tiếp đi đến văn phòng của Nhậm Ngạn Đông. Từ khi yêu nhau đến nay, số lần cô đến văn phòng Ngạn Đông rất it, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Lần gần nhất đã là ba năm trước.

Ba năm qua đi, bố cục và cách bày biện không hề thay đổi.

Nhậm Ngạn Đông: “Đi chơi vui không?”

Thịnh Hạ: “Khá vui.” Cô đem sáu tệ năm phân tiền đưa cho anh: “Cho anh tiền tiêu vặt.”

Nhậm Ngạn Đông: “Còn chơi cá cược nữa sao?”

“Uhm.” Thịnh Hạ dựa vào sau lưng, nhẹ nhàng choàng ôm cổ anh: “Đoán xem trong thời gian bao lâu anh share tin, bọn họ chỉ là không biết anh đã sửa lại nick name nên cuối cùng tiền về tay em.”

Cô hôn một bên má anh: “Anh làm việc đi.”

Thịnh Hạ an tĩnh dựa vào người Nhậm Ngạn Đông xem anh làm việc.

Nhậm Ngạn Đông cất tiền xu đi, tiếp tục xem email công việc.

Anh chú ý Chu Minh Khiêm, cũng không phải bởi vì lòng dạ hẹp hòi.

Mỗi lần Thịnh Hạ cùng Chu Minh Khiêm liên hoan, anh theo thói quen sẽ chú ý thời khắc Chu Minh Khiêm đăng status trên Weibo, vừa có ảnh chụp thì anh sẽ share tin. Thao tác này là cách anh dỗ cho Thịnh Hạ vui.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN