Thịnh Hạ Chi Luyến - Chương 77: PHIÊN NGOẠI 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
99


Thịnh Hạ Chi Luyến


Chương 77: PHIÊN NGOẠI 7


Beta: Thương Thương

Buổi tối họp thường niên bắt đầu lúc 6 giờ, Thịnh Hạ cùng Nhậm Ngạn Đông xuất phát trước một tiếng từ văn phòng.

Hai người không mang theo bọn nhỏ, đưa sang cho mẹ Hạ trông giúp.

Tính Tính cùng Ý Ý vẫn còn nhỏ nên chưa nhận thức được họp thường niên là gì, chỉ nghe được ngủ một đêm ở nhà bà ngoại nên thấy vui đến quơ múa tay chân.

Thịnh Hạ và Nhậm Ngạn Đông yêu chiều hai đứa nhỏ nhưng nếu so sánh thì còn kém xa với Mẹ Hạ và ba Thịnh.

Hơn nữa, mẹ Hạ sau khi thành bà ngoại mới hiểu được tâm trạng của ba mẹ bà năm đó.

Bà đã từng buồn khổ rất nhiều năm, tự hỏi vì sao cha mẹ đối với bà lại quá khắc nghiệt trong khi cái gì cũng đều dung túng cho Thịnh Hạ, thế nên chữ viết của Thịnh Hạ mới…

Một lời không thể nói hết, đó chính là tâm bệnh của bà.

Hiện tại, bà đã từ từ mà hiểu được triệt để.

Thật đúng là nỗi lòng của bậc trưởng bối.

Dù sao thì bà với Tính Tính và Ý Ý cũng rất không có nguyên tắc, cũng chưa từng ép buộc rèn chữ.

Mỗi tháng bà có bận công việc cũng phải dành vài ngày bay qua thăm cháu ngoại.

Cha mẹ bà đã nuôi dưỡng Thịnh Hạ thành một cô gái kiêu ngạo tùy hứng, thế nên bà cũng để Tính Tính thành một phiên bản Thịnh Hạ thu nhỏ. Giờ thì bà đã thấy được dáng vẻ ba mẹ mình lúc nuôi dạy Thịnh Hạ.

Trên đường đến khách sạn, Thịnh Hạ nhận được tin nhắn của mẹ.

Mẹ Hạ ghi hình một đoạn video ngắn của Tính Tính: 【Tính cách Tính Tính với con y như nhau, thật như là phiên bản thu nhỏ. 】

Thịnh Hạ hỏi Nhậm Ngạn Đông: “Tam ca, khi còn nhỏ em giống như vậy thật à?”

Nhậm Ngạn Đông trả lời cô: “Chỉ có hơn chứ không có kém.”

Thịnh Hạ gác cằm trên vai anh: “Khi còn nhỏ có phải em rất hay làm phiền anh không?”

Nhậm Ngạn Đông: “Anh không thấy phiền.”

Lúc ấy Thịnh Hạ cũng nghịch ngợm, làm hỏng tranh thư pháp của anh, nhưng trước nay anh chỉ thấy bất đắc dĩ, vẫn luôn nhẫn nhịn tính tình của cô không chỉ một lần.

Những lúc Tính Tính thể hiện làm nũng, anh lại nghĩ đến Thịnh Hạ lúc còn nhỏ.

Điều kỳ diệu là ai lại có thể nghĩ răng đứa bé lợi hại kia sau này lớn lên trở thành vợ anh, là mẹ của con anh, và cũng là người đồng hành cùng anh đi hết cả đời người.

Trước kia cảm thấy cả đời là rất dài rất dài.

Mà thời gian hơn 5 năm cùng Thịnh Hạ bên nhau lại như một cái chớp mắt.

Tỏ tình, cầu hôn, sinh con, từng sự kiện được anh ghi nhớ mãi mãi.

Trước kia anh đã từng nói với Dư Trạch anh không ngại phiền toái, ngoài việc sợ Thịnh Hạ uy hiếp, không gì có thể ảnh hưởng đến anh. Hiện tại tình cảnh lại không giống vậy, anh càng ngày càng có nhiều nỗi sợ.

Sợ thời gian trôi qua quá nhanh, không kịp đồng hành nhìn con trưởng thành, thời gian làm bạn với Thịnh Hạ lại từng ngày ít đi.

Thịnh Hạ thường xuyên nói là nếu có kiếp sau thì tốt rồi.

Anh làm sao không nghĩ đến.

“Tam ca, tối nay anh biểu diễn tiết mục gì?”

Thanh âm của Thịnh Hạ đem suy nghĩ của anh trở về, Nhậm Ngạn Đông: “Em thay mặt anh là được.”

“Không ca hát?”

“Không hát.”

“Thật không hát sao?”

Nhậm Ngạn Đông gật đầu: “Không thể trông cậy vào việc đàn dương cầm, khả năng thi đến cấp bốn chắc không được.” Anh nói lên lời hứa: “Về sau cũng chỉ có thể hát cho em nghe.”

Thịnh Hạ chỉ chỉ ở vị trí tim của anh vài cái, bắt chước thanh âm của máy: “Mở một bài hát, mau hát một bài.”

Nhậm Ngạn Đông: “Hát bài gì?”

Thịnh Hạ: “Anh hát khúc đầu, em hát tiếp khúc sau.” Cô cất giọng “lululu…” chuẩn bị cho thanh giọng trước khi hát, sau đó nhắc anh lần nữa bằng cách nhếch cằm ý bảo anh bắt đầu hát.

Nhậm Ngạn Đông nhất thời không tiếp thu kịp: “Hát bài gì?”

Thịnh Hạ: “Hoa tiên tử chi ca.”

Nhậm Ngạn Đông: “……”

Anh đem mặt cô chuyển hướng nhìn bên cửa sổ xe: “Ngắm phong cảnh đi kìa.”

Thịnh Hạ cười: “Em muốn nghe mà.”

“Về nhà anh sẽ hát theo ý em.”

Sau đó Thịnh Hạ quấn lấy anh làm nũng mà Nhậm Ngạn Đông trước sau không tiếp lời.

Thịnh Hạ dùng đòn sát thủ: “Em kêu Tính Tính ép anh hát, Tính Tính chắc chắn rất thích bài hát này.”

Nhậm Ngạn Đông xoa xoa giữa chân mày, con gái nhỏ chắc chắn có thể bức tử anh. Tính tình Tính Tính chính là không đạt mục đích sẽ thề không bỏ qua. Nếu con bé nói mà anh không hát thì chắc chắn sẽ không để anh yên.

Anh ôm Thịnh Hạ vào trong ngực, nhỏ giọng ở bên tai cô nói: “Bảo bảo, anh yêu em.” Anh nói xong, hôn xuống vành tai cô.

Khóe miệng Thịnh Hạ cong nhẹ, dựa vào trong lồng ngực anh ngắm nhìn cảnh xe ngoài phố.

Bên tai cô lúc này chỉ còn quanh quẩn lời nói nhỏ từ tính, ôn hòa của anh vừa nãy.

Khi đến khách sạn, Thịnh Hạ nhanh đi vào hậu trường chuẩn bị.

Đây là lần thứ hai Thịnh Hạ tham gia họp thường niên của Viễn Đông, năm trước cô không có tiết mục biểu diễn, chỉ cùng tham gia với Nhậm Ngạn Đông. Nhưng năm nay vì không ít nhân viên đề nghị và cả hội đồng quản trị đều muốn mời Thịnh Hạ góp diễn.

Bởi vì có Thịnh Hạ biểu diễn, nhiều nhân viên dẫn cả con của mình đến xem.

Ban đầu Thịnh Hạ chỉ sắp xếp diễn tấu một khúc nhạc, sau đó đạo diễn thương lượng với Thịnh Hạ có thể diễn tấu thêm vài bài khác. Cô vì thịnh tình không thể chối từ nên đáp ứng biểu diễn ba khúc nhạc liên tiếp.

Nhậm Ngạn Đông ngồi dãy đầu. Mặc dù có đội chuyên nghiệp quay phim nhưng anh vẫn mang theo camera đến.

Tiết mục mở màn kết thúc, Nhậm Ngạn Đông liền mở camera, dưới ánh đèn flash xuất hiện một thân ảnh thướt tha xinh đẹp bước từ từ ra rồi dừng lại giữa sân khấu.

Cô đứng một mình và đặt đàn trên vai chuẩn bị.

Tiếng vỗ tay vừa dứt thì giai điệu vang lên.

Khúc nhạc đầu tiên làm cho không gian hội trường buổi họp thường niên thật an tĩnh, tựa như thính phòng của buổi biểu diễn chuyên nghiệp.

Kết thúc ba khúc nhạc, cả hội trường vẫn còn chưa kịp hoàn hồn.

Mãi đến khi Nhậm Ngạn Đông ôm một bó hoa hồng đi lên giữa sân khấu, thì mới có tiếng hoan hô náo nhiệt vang to dần.

Thịnh Hạ không biết còn có phân đoạn này nên cô trố mắt vài giây, nhìn thân ảnh người đàn ông cao ráo bước nhanh như mũi tên càng ngày càng gần, cô nhấp miệng cười nhạt.

Phía dưới không biết ai hô to: “Hôn một cái.”

Nhậm Ngạn Đông đã dự tính được trường hợp này nên anh đem hoa trao cho Thịnh Hạ, nhẹ nhàng ôm và nắm tay mình đan vào mười ngón tay của cô, khẩn trương cúi đầu chào trước khi đi xuống.

Không có hôn môi nhưng Nhậm Ngạn Đông thực hiện vài động tác này cũng đủ rải đầy một màn cẩu lương.

Họp thường niên luôn kết thúc lúc rạng sáng, Nhậm Ngạn Đông cùng Thịnh Hạ từ khách sạn đi về nhà Mẹ Hạ. Ngày hôm qua cả hai muốn nghỉ phép đi chơi nên đã thu dọn hành lý đặt ở cốp xe, tối nay sẽ ngủ tại nhà ba mẹ một đêm.

Trên đường trở về, Thịnh Hạ vẫn còn ôm bó hoa hồng.

Lúc chia tay, cô từng oán trách trong buổi diễn đàn cuối cùng kia, vì lý do gì anh không trực tiếp tặng hoa hồng cho cô mà lại bỏ đi?

Thịnh Hạ nghiêng đầu sang Nhậm Ngạn Đông đang nhìn di động, không chú ý đến cô.

Cô chồm qua lúc anh chưa chuẩn bị, trộm hôn anh một chút.

Trái tim Nhậm Ngạn Đông bị đập lỗi vài nhịp, anh chợt bật cười.

Vẫn còn có thể động tâm đến thế dù đã có con với nhau rồi.

Đã 1 giờ sáng, mẹ Hạ cùng ba Thịnh vẫn chưa nghỉ ngơi. Lúc này bà đang bận việc ở phòng bếp, chuẩn bị đồ ăn sáng mai.

Trước khi ngủ Tính Tính nói với bà ngoại: ‘Buổi sáng con muốn ăn sủi cảo bà ngoại nấu.’

Mẹ Hạ dỗ bé con ngủ xong liền bắt đầu chuẩn bị nhân sủi cảo. Tính Tính và Ý Ý có khẩu vị yêu thích không giống nhau, con bé muốn ăn sủi cảo chay còn Ý Ý muốn ăn nhân thịt.

Bận trộn nhân trong vài tiếng đồng hồ, sủi cảo đã gói được một ít.

Khi Thịnh Hạ cùng Nhậm Ngạn Đông về đến nhà, ba Thịnh đang cất sủi cảo vào tủ lạnh.

“Ba, mẹ, hai người gói sủi cảo sao?”

Ba Thịnh: “Ừ, sáng mai nấu sủi cảo cho các con ăn.”

Trước kia Thịnh Hạ cũng không dám tưởng tượng có ngày cha mẹ sẽ ở phòng bếp bận chuẩn bị đồ ăn sáng cho ngày hôm sau. Hồi trước lúc cô diễn tấu thì ba cô chỉ có thể xem qua video.

Ba Thịnh hỏi: “Bây giờ có đói bụng không? Nếu đói ba nấu cho con một mâm.”

Thịnh Hạ có chút đói, nhưng vì muốn giữ dáng nên lắc đầu.

“Ba, nấu cho con một chút.” Nhậm Ngạn Đông cũng vào phòng bếp.

“Được, con muốn ăn nhân gì?” Ba Thịnh hỏi.

“Giống với Ý Ý.” Thịnh Hạ thay Nhậm Ngạn Đông trả lời.

Mẹ Hạ sợ Thịnh Hạ một lát nữa sẽ thèm, liền cầm hai tô sủi cảo cùng bỏ vào trong nồi.

Quả nhiên, lúc Thịnh Hạ nhìn Nhậm Ngạn Đông ăn, cũng nhịn không được mà nếm một ít.

Sáng sớm hôm sau trời còn chưa sáng, Tính Tính cùng Ý Ý đã bị gọi dậy. Tuy nhiên hai đứa nhỏ rất ngoan, không hề khó chịu ngái ngủ, vì vài năm nay đã quen theo ba mẹ lang bạt khắp nơi.

“Buổi tối có thể nhìn thấy nhiều tuyết đúng không mẹ?” Ý Ý rất là kích động.

“Có thể, còn có thể chơi ném tuyết.” Trong khi Thịnh Hạ mặc quần áo chỉnh tề cho con trai và ôm con xuống lầu, thì Nhậm Ngạn Đông chịu trách nhiệm với quần áo của con gái Tính Tính.

Hai nhóc quậy tay khoác tay cùng vào toilet, đứng trước bồn rửa mặt riêng cho mình, bọn chúng còn đua nhau xem ai sẽ đánh răng rửa mặt nhanh hơn.

Từ toilet đi ra, cả hai vẫn còn cãi nhau ầm ĩ đến khi ngồi vào bàn ăn sáng.

Trước khi ăn sủi cảo, Tính Tính hỏi: “Mẹ ơi, sủi cảo có bao nhiêu calorie?”

Thịnh Hạ: “Một ít, con có thể ăn nhiều chút, không có béo nhiều đâu.”

Tính Tính tin nhất lời mẹ nói, mẹ nói gì đều đúng, lúc này con bé mới yên tâm ăn sủi cảo.

Mẹ Hạ xoa xoa đầu Thịnh Hạ: “Con nhìn xem con dạy nó thế nào.” Bà cố gắng nhỏ giọng ở trước mặt cháu vì để cho Thịnh Hạ mặt mũi.

Đến bây giờ bà cũng không cách nào hiểu được việc Thịnh Hạ luôn tính toán năng lượng trong một bữa cơm.

Thật sự chỉ có Nhậm Ngạn Đông có thể chịu được. Dù bà là mẹ cũng khó chịu nổi tính con bà.

“Bà ngoại, năm ngày con sẽ rất nhớ bà. Khi về đến nhà con sẽ gọi điện thoại cho bà ngoại.” Ý Ý tri kỷ trấn an mẹ Hạ.

Tính Tính: “Bà ngoại, con sẽ có quà cho bà, mua váy, con có tiền.”

Mẹ Hạ được hai cháu ngoại an ủi mà mặt mày hớn hở. Cái vẻ mặt nghiêm túc khắc nghiệt, hay bắt bẻ của giáo sư Hạ chỉ còn tồn tại trong thời thơ ấu của Thịnh Hạ.

Trên đường đi hai đứa nhỏ đều rất hưng phấn, chờ mong được chơi tuyết.

Lần du lịch này, bọn chúng hiếm khi chịu ngoan ngoãn một lần, rất biết nghe lời ăn cơm, đi ngủ, mong chờ đến thời điểm tuyết đông dày để được chơi.

Hôm nay, Allen đến sớm trước một tiếng tại sân bay để đón gia đình Ngạn Đông và Thịnh Hạ.

Anh vừa nhìn thấy Nhậm Ngạn Đông thì câu chào đầu tiên chính là: “Hoan nghênh Vương tử dương cầm của chúng ta.”

Nhậm Ngạn Đông: “……” thật sự bị bọn bạn bè anh dạy hư.

Khoảng cách từ sân bay đến trấn nhỏ là hơn 80 km, đường đi là quốc lộ dọc theo bờ sông, tầm mắt nhìn hai bên đều là những dãy núi chạy dài không ngừng, cảm giác như chìm vào trong thế giới băng tuyết.

Hai đứa nhỏ ngồi một bên cửa sổ xe, thỉnh thoảng cảm thán phát ra tiếng ca ngợi ‘oa oa’ kinh ngạc.

“Mẹ ơi, đẹp quá.”

“Mẹ mẹ, xem lâu đài kìa.”

“Chú ơi, chú cùng ba ba, ai đàn dương cầm giỏi hơn vậy?” Đề tài này luôn được bọn nhỏ quan tâm khi có dịp gặp ai thạo đàn. Hơn nữa Ý Ý còn có thể hỏi bằng hai thứ tiếng phổ thông và tiếng Anh rất tự nhiên.

Allen cũng dùng tiếng Anh trả lời Tính Tính: “Là ba con đó.”

Hiếm khi Allen chịu cho Nhậm Ngạn Đông chút sỉ diện ảo. (>_

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN