Thơ Tình Trong Gió
Chương 3
Vô cùng tò mò, bà nhẹ nhàng đi tới, từ khe cửa khép hờ liền nhìn thấy Tống Kiểu Kiểu đang ngồi bên bàn học múa bút thành văn. Bà che miệng không tin nổi, con gái bà đã trễ thế này mà vẫn còn thức làm bài tập?!
Bà không dám làm phiền cô, vội rón rén trở về phòng ngủ, thấy Tống Khánh Quốc đang nằm trên giường xem bóng đá bèn la lên: “Tống Khánh Quốc, thật không tin được.”
Tống Khánh Quốc nhìn sang: “Cái gì mà không tin được?”
Vương Tuệ Lâm men theo mép giường ngồi xuống: “Ông có biết vừa rồi tôi nhìn thấy gì không?”
“Không biết.” Tống Khánh Quốc lắc đầu. “Bà nhìn thấy gì?”
“Con gái chúng ta, con gái chúng ta đã trễ thế này mà vẫn còn thức làm bài tập.”
“Bà có nhìn lầm không vậy?”
“Nếu không thì ông tự mình xem đi.”
Tống Khánh Quốc lúc này cũng mặc sức, thật sự vén chăn ra nhẹ nhàng đi theo Vương Tuệ Lâm xem thế nào. Khi cả hai vừa mở cửa thì thấy một tay cầm đồ ngủ, một tay xoa cổ đang từ trong phòng đi ra.
Tống Kiểu Kiểu bị hai người dọa hết hồn, lại nhìn sang động thái lén lút của họ, không nhịn được nhướng mày hỏi: “Hai người… khuya rồi còn làm gì ở đây?”
Hai vợ chồng nhìn nhau ngượng ngập rồi đứng thẳng dậy, Vương Tuệ Lâm giải thích: “Không làm gì cả, không làm gì cả.”
“Trễ như vậy rồi sao con còn chưa ngủ?” Tống Khánh Quốc hỏi bóng gió.
“Con? Vừa mới làm bài tập xong, buồn ngủ chết mất.” Đang nói cô liền ngáp một cái. “Hai người ngủ sớm chút đi, con đi tắm đã.”
“Con gái, có muốn ba hâm cho con một ly sữa bò không?”
Tống Kiểu Kiểu thật sự quá buồn ngủ nên cũng không nhận ra điểm bất thường của Tống Khánh Quốc, vừa đi vào phòng tắm vừa nói: “Được, để trên bàn cho con.”
“Uhm.”
Sau khi Tống Kiểu Kiểu đi tắm, Tống Khánh Quốc vui vẻ đi hâm sữa bò cho cô. Ông vào bếp hỏi: “Bà à, bình thường sữa ấm nhà mình hâm ở đâu?”
Vương Tuệ Lâm mỉm cười nhìn ông, đi lướt qua nói: “Phía dưới cái tủ thứ ba.”
“Được rồi.”
“Vui vậy sao?”
“Con gái chịu khó học hành, sao có thể không vui?”
***
Cũng vì tối hôm qua ngủ trễ nên khi Tống Kiểu Kiểu tỉnh dậy đã gần mười một giờ. Cô khép đôi mắt lim dim lại một lúc rồi từ từ rời giường. Sau khi ra ngoài thì thấy Vương Tuệ Lâm đang nấu ăn trong bếp, bên cạnh còn có bóng dáng cao gầy nào đó đang phụ rửa rau, nghe giọng điệu của họ có vẻ đang bàn về chuyện gì đó rất vui.
Tống Kiểu Kiểu la lên: “Mẹ.”
Vương Tuệ Lâm xoay người lại, nói: “Dậy rồi thì mau đánh răng rửa mặt đi, lát nữa chúng ta cùng ăn trưa.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Lục Kinh Tả ngoảnh đầu lại nhìn một chút. Cô nhóc trắng nõn mang theo khuôn mặt lơ ngơ vừa mới tỉnh ngủ, mái tóc dài xưa nay luôn mềm mượt giờ lại xấp xả sau vai. Tống Kiểu Kiểu thấy cậu nhìn mình thì tự nhiên vẫy tay về phía cậu, sau đó nhanh chóng chui vào phòng tắm.
Hai nhà Lục – Tống làm bạn với nhau đã hơn mười năm. Mà Lục Giản và Trịnh Tú Vận công việc lại vô cùng bận rộn, nên Lục Kinh Tả từ nhỏ đến lớn hầu như đều được bên nhà Tống chăm sóc, cùng Tống Khánh Quốc và Vương Tuệ Lâm quan hệ vô cùng thân thiết. Vì thế đối với việc cậu ấy thường xuyên xuất hiện ở đây, Tống Kiểu Kiểu đã sớm tập mãi thành quen.
Chờ đến khi cô ra, thức ăn đều đã bày sẵn trên bàn. Lục Kinh Tả bới cơm lần lượt rồi đưa cho cô, Tống Kiểu Kiểu nhìn lướt qua, miệng lẩm bẩm: “Nhiều quá.”
Lục Kinh Tả đặt chén cơm xuống trước mặt cô: “Không nhiều.”
“Nhiều cái gì mà nhiều, năm ba cao trung học hành vất vả, phải ăn nhiều một chút để tẩm bổ.” Vương Tuệ Lâm nói.
Tống Kiểu Kiểu thấy bọn họ đều nói thế, đành chấp nhận ăn chén cơm này.
Ngồi ăn một lúc, Vương Tuệ Lâm gắp cho Lục Kinh Tả một phần cánh gà. Bà gần như đã nhìn Lục Kinh Tả từng ngày lớn lên, tình thương dành cho cậu không hơn không kém so với Tống Kiểu Kiểu. Đứa nhóc này lại còn thông minh và lễ phép, quan trọng nhất là lớn lên rất tốt, chỉ cần nhìn vào là thấy cảnh đẹp ý vui. Bà liền nhìn cậu dịu dàng như một người mẹ: “Kinh Tả, đây, ăn cánh gà đi, dì thấy dạo này con gầy đi không ít đấy.”
“Cám ơn dì.”
“Đứa nhóc này, đối với dì mà còn khách sáo như thế làm gì, ăn đi.”
Tống Kiểu Kiểu tự gắp cánh gà ăn, nghe hai người bọn họ nói chuyện mãi thế này cô cũng đã quen. Từ nhỏ đến lớn, cô hiểu rõ ba mẹ cô thích Lục Kinh Tả nhiều thế nào, nếu không phải vì thấy cậu ấy đối xử với mình cũng khá tốt thì cô đã sớm bảo vệ chủ quyền rồi.
Ăn cơm xong, Lục Kinh Tả giúp Vương Tuệ Lâm thu dọn chén đũa, ngay khi cậu định rửa chén thì Vương Tuệ Lâm lại không cho, Tống Kiểu Kiểu cầm quả táo vừa ăn vừa nói: “Mẹ, cứ để cậu ấy rửa đi.”
Vương Tuệ Lâm nhướng mày: “Nha đầu con thì biết cái gì, con trai sau khi kết hôn mới được rửa chén, hiện tại rửa cái gì mà rửa?”
Tống Kiểu Kiểu nghe xong liền bật cười, cô giơ ngón cái lên. Mẹ cô nếu mà có con trai, chắc chắn sẽ đem đứa trẻ dạy dỗ thành một người bạn trai hiếu thảo và là một người chồng tốt.
Cuối cùng Vương Tuệ Lâm vẫn đuổi Lục Kinh Tả ra khỏi bếp: “Kinh Tả, không có việc gì thì con giúp Kiểu Kiểu ôn bài một chút đi.”
“Được.” Lục Kinh Tả gật đầu đồng ý.
Tống Kiểu Kiểu đang gặm táo thì dừng lại, tối hôm qua vừa mới ôn xong, bây giờ lại phải ôn nữa?
Lục Kinh Tả lấy áo khoác trên ghế: “Trước mắt thì chúng ta đi thư viện đã.”
“Đi thư viện làm gì chứ?”
“Đi rồi cậu sẽ biết.”
Lục Kinh Tả chào Vương Tuệ Lâm một tiếng, Vương Tuệ Lâm liền biết cả hai sẽ ra ngoài cùng nhau.
Thư viện vào thứ bảy rất nhiều người, cách vài kệ sách sẽ thấy dán mấy biểu ngữ “Không được ồn ào.” Vì thế Tống Kiểu Kiểu tự mình hạ thấp giọng xuống rồi nói: “Cậu đưa tớ đến thư viện rốt cuộc là để làm gì thế?”
Lục Kinh Tả dường như có mục đích của riêng mình: “Đi theo tớ.”
Tống Kiểu Kiểu thấy cậu không chịu nói thì cũng không thèm hỏi nữa, phồng má đi theo phía sau, mãi đến khi theo tới khu tài liệu ôn tập dành cho năm ba cao trung, cô mới quay ra phản ứng: “Thì ra cậu muốn mua tài liệu à, thành tích của cậu đã tốt thế rồi mà vẫn cần mua tài liệu sao?”
Sau khi nghe cô nói, Lục Kinh Tả liền nhìn cô, cậu không nói gì, tự mình lấy bộ 《Ba Năm Cao Khảo, Năm Năm Mô Phỏng》* cho cô.
(* Tựa gốc là 《Năm Năm Cao Khảo, Ba Năm Mô Phỏng》 do nhà xuất bản Đại học Sư phạm Thủ đô xuất bản, là sách tham khảo trợ giúp thi đại học.)
Tống Kiểu Kiểu vẫn chưa phản ứng kịp, cô nhìn cậu, ngây ngốc nói: “Cậu… cái này cậu không phải cho tớ đấy chứ?”
“Cũng không tính là ngốc.”
Tống Kiểu Kiểu trừng to mắt, như thể trong tay đang cầm củ khoai nóng*, lập tức trả treo lại cậu: “Không cần, tớ không cần.”
(* Từ gốc trong câu này là 烫手山芋 – Năng thủ sơn dụ: Chỉ những việc gian nan, khó giải quyết.)
Lục Kinh Tả cũng không bắt cô cầm, quay người đi ra quầy thanh toán: “Theo cho kịp.”
Tống Kiểu Kiểu miễn cưỡng theo phía sau cậu: “Tả ca, em thật sự không cần mà.”
《Ba Năm Cao Khảo, Năm Năm Mô Phỏng》 là cái gì, đó chính là ác mộng đối với mỗi học sinh trung học phổ thông.
“Cậu chỉ cần làm cho thật tốt, thành tích nhất định sẽ được cải thiện.” Lục Kinh Tả nét mặt vô cảm trả lời cô.
“Chẳng trách lúc đầu tớ hỏi cậu, cái gì cậu cũng không nói, cảm giác nhất định có âm mưu gì đó?”
“Nếu tớ nói sớm với cậu, cậu vẫn sẽ đi tới đây sao?”
Tống Kiểu Kiểu bĩu môi, cậu quả nhiên hiểu cô. Nếu biết cậu dẫn đi mua 《Ba Năm Cao Khảo, Năm Năm Mô Phỏng》 thì nhất định có đánh chết cô cũng không theo cậu bước nửa bước ra khỏi nhà. Đúng lúc đang đi, tầm mắt cô đột nhiên bị một dãy sách trên kệ thu hút lại, ngay tức khắc liền không di chuyển được.
Lục Kinh Tả cảm giác được bước chân cô dừng lại bèn nghiêng đầu qua nhìn, giây tiếp theo Tống Kiểu Kiểu đã nắm chặt tay cậu chạy đến dãy sách, xúc cảm nơi bàn tay vô cùng mềm mại ấm áp, lại trơn nõn như miếng bạch ngọc. Điều này khiến não bộ Lục Kinh Tả trước đây luôn thanh tĩnh bỗng hỗn loạn một chút, cậu cúi đầu nhìn đôi tay nhỏ nhắn đang dắt cậu.
“Tớ đang nói chuyện với cậu đấy.” Thanh giọng Tống Kiểu Kiểu truyền vào tai.
Lục Kinh Tả phản ứng lại, cậu nhìn cô, hỏi: “Cậu vừa nói cái gì?”
Tống Kiểu Kiểu cong mày, cô buông tay cậu ra rồi cầm một quyển sách mới: “Tớ nói cậu mua cho tớ được không?”
Tầm mắt Lục Kinh Tả dừng trên quyển sách kia, đó là nhà văn Nhật Bản nổi tiếng Đông Dã Khuê Ngô* cùng tác phẩm 《Bạch Dạ Hành》 trứ danh: “Muốn có sao?”
(* Higashino Keigo hay Đông Dã Khuê Ngô là một nhà văn người Nhật Bản được biết tới rộng rãi qua các tiểu thuyết trinh thám của ông.)
Tống Kiểu Kiểu ra sức gật đầu, Đông Dã Khuê Ngô chính là nhà văn cô thích nhất, tác phẩm 《Bạch Dạ Hành》 này cô đã mơ ước từ rất lâu rồi. Nhưng mà đối với người nghèo như cô là quá xa xỉ, vì thế cô chỉ có thể mặt dày đòi lão đại: “Tả ca? Tả ca?”
Lục Kinh Tả mỉm cười rồi lấy quyển sách từ tay cô, đôi mắt Tống Kiểu Kiểu ngay lập tức sáng lên: “Tả ca, anh thật là quá…”
Lời khen vẫn chưa nói xong liền đột nhiên im bặt, bởi vì Lục Kinh Tả mang quyển sách kia đặt tại tầng cao nhất của kệ sách. Sau khi đặt xong, cậu đưa tay đánh vào trán cô một cái: “Nếu cậu đem tinh lực khi đọc tiểu thuyết vào việc học tập, thành tích của cậu nhất định không tệ hơn tớ.”
Tống Kiểu Kiểu: “…”
“Nhưng tớ thật sự thích cuốn tiểu thuyết này, nó rất hay.” Tống Kiểu Kiểu không từ bỏ, tiếp tục nói.
“Cậu xem rồi?”
Tống Kiểu Kiểu: “Không có, tớ nghe mấy đứa bạn cùng lớp nói.”
Lục Kinh Tả chậm rãi nói: “Mua cho cậu cũng không phải không được.”
Tống Kiểu Kiểu ngay lập tức nhảy lên: “Thật sao? Thật sao?”
“Nhưng có một điều kiện.”
Tống Kiểu Kiểu vỗ vào bộ ngực phẳng lì: “Cậu nói, đừng nói một cái, cho dù có một trăm cái thì đầu mày tớ cũng không nhăn.”
Đáy mắt Lục Kinh Tả hiện lên ý cười: “Nếu kỳ thi tháng này cậu vào được top một trăm, tớ sẽ mua cho cậu.”
Nụ cười trên khóe miệng Tống Kiểu Kiểu dần biến mất: “Cậu… việc này cậu không phải làm khó tớ sao?”
Lục Kinh Tả ho nhẹ một tiếng, nói: “Kỳ thi tháng trước cậu xếp hạng thứ một trăm mười, lần này cậu chỉ cần vượt qua trước mười người là có thể vào top một trăm.”
“Cậu cho là tớ ngốc hả, mười người trong lớp chúng ta có thể dễ dàng vượt qua vậy sao?”
Lục Kinh Tả lắc lắc 《Ba Năm Cao Khảo, Năm Năm Mô Phỏng》 trong tay: “Chẳng phải có thứ này rồi sao?”
Tống Kiểu Kiểu cắn môi dưới rồi đi đến trước mặt cậu: “Tớ không cần cậu mua, tớ tự góp tiền mua, hừ.”
Lục Kinh Tả đưa tay vuốt vuốt cánh mũi rồi đi theo.
Tống Kiểu Kiểu sau khi đi trước một hồi, cô đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Lục Kinh Tả: “Chuyện vừa rồi cậu nói sẽ giữ lời sao? Cậu nói tớ chỉ cần vào top một trăm sẽ mua cho tớ?”
“Uhm, giữ lời.”
“Vậy, vậy được rồi, tớ sẽ cố hết sức để thi.”
Lục Kinh Tả đi lên phía trước, mỉm cười đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của cô.
“Kiểu Kiểu, Lục Kinh Tả?” Một giọng nữ quen thuộc phát ra từ phía sau.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!