Thơ Tình Trong Gió - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Thơ Tình Trong Gió


Chương 4


Hai người đồng thời nhìn qua, là lớp phó học tập Quyền Gia Lệ và đại diện lớp hóa Triệu Tư Kỳ. Cả hai tiến về phía họ: “Trùng hợp quá, hai người cũng tới mua tài liệu sao?”

Tầm nhìn của Quyền Gia Lệ dừng trên người Tống Kiểu Kiểu. Làn da trắng nõn, mày ngài mắt phượng, có lẽ bởi vì cuối tuần mà mái tóc đen dài dịu dàng buông nhẹ sau vai, áo thun đen bỏ thùng với quần jean sáng màu, lộ ra vòng eo cực kỳ nhỏ.

Tống Kiểu Kiểu mỉm cười với họ: “Đúng vậy, thật trùng hợp.”

Ánh mắt Quyền Gia Lệ nhìn thấy 《Ba Năm Cao Khảo, Năm Năm Mô Phỏng》 trong tay Lục Kinh Tả, nhẹ nhàng nói: “Lớp trưởng, cậu vừa mua 《Ba Năm》 sao?”

Lục Kinh Tả lạnh lùng đáp: “Cho cậu ấy.”

Quyền Gia Lệ gật đầu: “Ra vậy.”

Lục Kinh Tả “uhm” một tiếng rồi nói: “Hai người tiếp tục xem đi, bọn tớ về trước.”

Tống Kiểu Kiểu vẫy tay với họ: “Tạm biệt, thứ hai gặp lại.”

“Uhm, thứ hai gặp lại.”

Triệu Tư Kỳ nhìn bóng dáng một cao một thấp kia, nói với Quyền Gia Lệ: “Lớp trưởng đối xử với Tống Kiểu Kiểu thật tốt, phải không?”

Quyền Gia Lệ cũng nhìn qua, hai người phía trước đang nói về cái gì đó. Tống Kiểu Kiểu thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Lục Kinh Tả, cô có thể thấy rõ ý cười trên khóe miệng Tống Kiểu Kiểu. Sau vài giây, cô chậm rãi thu hồi tầm mắt, nói: “Bọn họ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, có tốt cũng là chuyện bình thường.”

Triệu Tư Kỳ nghĩ gì đó rồi lắc đầu: “Gia Lệ, cậu có cảm thấy lớp trưởng thích Kiểu Kiểu không?”

“Hả?” Quyền Gia Lệ sửng sốt, cô mỉm cười: “Không thể nào. ”

“Sao lại không thể? Cậu thấy ban nãy bọn họ vô cùng thân thiết không, lớp trưởng từ trước đến nay chưa từng đối xử với ai như vậy cả.”

Nụ cười trên khuôn mặt Quyền Gia Lệ nhạt đi vài phần, cô kéo cánh tay Triệu Tư Kỳ: “Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, chúng ta đi xem tiếp đi.”

Tâm tư của Triệu Tư Kỳ nhanh đến nhanh đi, nói thế cô liền mang vụ việc kia ném sau đầu, tập trung chọn tài liệu ôn tập, cho nên Quyền Gia Lệ bên cạnh trạng thái không được bình thường cô cũng không phát hiện ra.

***

Ráng chiều nhẹ chiếu rọi khắp mọi ngõ ngách của thành phố, không gian giữa những tòa cao ốc bên đường vẽ nên một sắc màu hỗn tạp, trên quốc lộ xe cộ đi đi lại lại, lao nhanh không dứt.

Khi đến trạm xe, xe vẫn chưa tới, Tống Kiểu Kiểu thuận tiện ra ngay băng ghế dài ngồi xuống, cô vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, ý bảo Lục Kinh Tả ngồi đi. Khoảng hơn mười phút sau, tuyến xe số 812 chạy đến.

Lục Kinh Tả đứng dậy: “Đi thôi.”

Tuy nhiên, cậu một bước cũng chưa kịp đi thì cổ tay liền bị Tống Kiểu Kiểu nắm chặt lại. Cô nhỏ giọng ấp úng: “Đợi một chút.”

Lục Kinh Tả nhìn cô từ trên xuống: “Làm sao vậy?”

Tống Kiểu Kiểu cắn môi, cô cảm thấy nỗi xấu hổ như che trời rợp đất đang bao vây mình. Chỉ vài giây trước, một cảm giác trào ra vô cùng quen thuộc từ phía bên dưới truyền đến. Bởi vì gần đây cô có chút lơ mơ, nên cũng không nhớ hôm nay đã tới ngày.

“Tớ… tớ… hình như…” Tống Kiểu Kiểu khép chặt chân lại, mở miệng có chút khó khăn.

Lục Kinh Tả nhìn hai má cô đang trắng nõn chuyển sang đỏ ửng, dáng vẻ thì ngại ngùng, cậu liền đưa 《Ba Năm》 cho cô: “Ở đây đợi tớ, tớ quay lại nhanh thôi.”

“Lục Kinh Tả, cậu… cậu đi đâu thế?” Tống Kiểu Kiểu vội gọi, nhưng lúc này vừa hay là đèn xanh nên cậu đã đi nhanh qua đường.

Tống Kiểu Kiểu theo tiềm thức ngồi xuống, chưa đến một phần ba băng ghế đã làm. Cô cảm nhận được bên dưới rất mãnh liệt, đến động cũng không dám động, chỉ có thể cầm 《Ba Năm》 đỏ mắt trông chờ. Cô thậm chí còn không dám dịch chuyển vị trí một chút, cũng may hiện tại trạm xe chỉ có một mình cô, bằng không chắc cô thật sự khóc mất.

Vào lúc vô tình ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Lục Kinh Tả trong tay đang cầm một cái túi nhỏ, từ phía bên kia đường đang tự mình chạy sang đây. Mái tóc đen của chàng thiếu niên tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, rất nhanh, cậu chạy đến bên cô. Có lẽ vì vội vã mà hơi thở của cậu không được ổn định, bờ môi mỏng khẽ hé mở, cậu đưa cho cô một cái túi đã bọc qua ba lớp vừa mua trong siêu thị.

Sau khi Tống Kiểu Kiểu nhìn vào đồ vật bên trong, sắc mặt phút chốc càng đỏ hơn. Cô ngẩng lên nhìn cậu, cậu cũng đồng thời nhìn lại cô. Đôi mắt cậu sáng ngời mà sâu xa, tựa như chan chứa cả dãy ngân hà.

Lục Kinh Tả đưa tay kéo khóa chiếc áo khoác đen, mở rộng áo che lại giúp cô rồi xoay mặt đi.

Cậu không nói gì, nhưng Tống Kiểu Kiểu hiểu rõ ý cậu, điều này mang đến cho cô một chút cảm giác an toàn. Cô nhanh chóng lấy bịch khăn ướt bên trong chuẩn bị lau sạch băng ghế, nhưng cuối cùng lại phát hiện trên ghế không có gì, chắc là do lúc nãy cô chỉ ngồi một chút, nhưng cô vẫn dùng khăn ướt lau đi lau lại vài lần.

Sau khi lau xong, cô đưa tay khều nhẹ cánh tay Lục Kinh Tả. Lúc này cậu mới ngoảnh đầu lại nhìn, giọng hơi trầm xuống: “Xong rồi?”

Tống Kiểu Kiểu khẽ gật đầu, nhưng mà trên ghế không có gì, đều dính vào quần cô cả rồi…

Lục Kinh Tả đưa áo khoác cho cô: “Buộc vào bên trên.”

“Hả?”

“Buộc vào thắt lưng.”

“Uhm, được.”

Tống Kiểu Kiểu cúi đầu buộc chặt áo.

“Đi thôi, vào nhà vệ sinh công cộng phía trước xử lý một chút.”

Tống Kiểu Kiểu khẽ gật đầu, lúc đi ngang qua thùng rác phía trước, cô vứt tờ khăn ướt bẩn đã mua trong túi vào đó.

“Cậu vào đi, tớ đợi cậu bên ngoài.”

Tống Kiểu Kiểu nắm chặt túi đồ: “Uhm.”

Sau khi vào trong, lúc đi ngang qua tấm gương trên bồn rửa tay, Tống Kiểu Kiểu nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của mình, ép buộc phải áp chế sự xấu hổ đang sôi trào xuống. Đến khi xử lý xong, cô ra mở vòi nước, đem nước lạnh vốc lên hai bên má đang hừng hực để hạ nhiệt độ xuống.

Khi cô ra ngoài, Lục Kinh Tả vẫn đứng đó, nhưng trên tay cầm thêm một ly trà sữa.

Sau khi thấy cô đi tới, cậu liền cầm lấy túi đồ trong tay rồi đưa trà sữa cho cô: “Nóng đấy, cẩn thận phỏng.”

Bởi vì vẫn còn bọc qua hai lớp túi nên người khác cũng không biết rốt cuộc bên trong để thứ gì, Tống Kiểu Kiểu yên tâm đem túi đồ chuyển qua tay cậu, tiếp đó nhận lấy trà sữa bằng cả hai tay. Sau khi chạm vào, cô cảm nhận được nhiệt độ của thành ly, xem ra thật sự rất nóng.

Hai người từ từ quay lại phía trước trạm xe, Tống Kiểu Kiểu vừa uống trà sữa vừa thỉnh thoảng nhìn qua Lục Kinh Tả bên cạnh. Sau một lúc, cô mới nhỏ giọng nói: “Cám ơn, vừa rồi tớ thật mất mặt?”

Lục Kinh Tả nghiêng đầu nhìn cô, nói: “Không sao, dù gì đây cũng không phải lần đầu của cậu.”

Sắc mặt Tống Kiểu Kiểu đột nhiên đỏ lên. Cô nhớ lại, lần đầu tiên của cô là khi vừa vào năm nhất cao trung. Lúc đó, cô so với ban nãy dường như còn xấu hổ hơn nhiều, nếu không có cậu, cô nghĩ lúc đó chắc đã ở trong lớp cả đêm.

Lục Kinh Tả thấy cô im lặng, bèn nói: “Nhớ lại rồi?”

Tống Kiểu Kiểu rũ mắt xuống, cắn cắn ống hút trà sữa, mơ hồ nói: “Chuyện… đã qua lâu rồi…”

Có một số người trong thời gian hành kinh, dù ăn lạnh hay ăn cay, nhảy lên hay chạy xuống cũng không mảy may bị ảnh hưởng, cứ như không có việc gì. Nhưng một số người khác lại chỉ có thể đau đến khóc ba kêu mẹ, lăn lộn trên giường, mà Tống Kiểu Kiểu chính là thuộc tuýp thứ hai. Bởi vì cô có bệnh này mà Vương Tuệ Lâm còn dẫn cô đi gặp bác sĩ Đông Y, bác sĩ cũng kê đơn thuốc điều dưỡng cho cô, nên mấy năm nay mỗi tháng cô đều phải uống một loại.

Đến khi về nhà mới cảm nhận được cơn đau mạnh mẽ ập tới. Vương Tuệ Lâm thấy khuôn mặt cô tái nhợt, sau khi cho cô uống ít thuốc và nước đường thì bảo cô đi ngủ. Đợi cô vào phòng rồi bà mới đặc biệt mang nồi thuốc chuyên dụng ra rửa sạch để nấu thuốc cho cô.

Tống Kiểu Kiểu ngủ một giấc đến khi tỉnh lại, bên ngoài cửa sổ bầu trời sớm đã tối đen, phòng ngủ một màn mờ mịt. Cánh cửa đang khép hờ được mở ra, Vương Tuệ Lâm ló đầu vào thì thấy cô đã tỉnh, dịu dàng nói: “Kiểu Kiểu, dậy rồi sao? Ra ngoài ăn tối nhé?”

“Uhm, con biết rồi.” Tống Kiểu Kiểu xoa bụng rồi bò dậy.

Vương Tuệ Lâm đã đặc biệt nấu cháo cho cô, bên trong có nấm hương cắt nhỏ, rau thơm và thịt bằm, hầm vừa nhừ vừa đặc.

“Ăn đi, ăn xong thì lấy thuốc uống rồi nghỉ ngơi sớm một chút.”

Mắt Tống Khánh Quốc nhìn vào cháo của Tống Kiểu Kiểu, hít hít mũi, quay đầu sang Vương Tuệ Lâm nói: “Bà à, cháo vẫn còn chứ? Tôi cũng muốn ăn.”

Vương Tuệ Lâm nhìn ông bất lực, liếc mắt: “Lớn thế này còn giành cháo với con gái, xấu hổ không?” Dù nói vậy nhưng bà vẫn múc cho ông một chén lớn, bà biết ông cũng thích ăn món cháo này, nên mỗi lần nấu cho Kiểu Kiểu bà đều bỏ thêm nhiều gạo.

“Bà à, bà thật tốt.”

Tống Kiểu Kiểu giống như không nghe thấy, suy cho cùng cô đều bị ăn cẩu lương như vậy từ nhỏ đến lớn rồi.

Sáng thứ hai, Vương Tuệ Lâm đổ thuốc Đông Y đã nấu vào ly giữ nhiệt đưa cho Tống Kiểu Kiểu. Khi đi vẫn dặn dò cô: “Thuốc này trước buổi trưa phải uống hết, biết chưa?”

“Biết rồi.”

Cô thay giày rồi mở cửa liền nhìn thấy Lục Kinh Tả đứng trước mặt, cô nhướng mày: “Không phải cậu vẫn thích chờ tớ ngay chỗ bồn hoa đó à?”

Lục Kinh Tả đi tới: “Ở đây chờ cậu không được sao?”

Tống Kiểu Kiểu khẽ gật đầu: “Tất nhiên là được rồi.”

Cả hai cùng nhau xuống lầu, hai người vừa ra trạm xe vừa ăn sáng, đợi khi đến nơi cũng đã ăn xong. Vừa đến trạm thì xe buýt cũng đã tới, Lục Kinh Tả lên xe trước Tống Kiểu Kiểu, sau khi vào cậu tìm một chỗ ngồi xuống, từ cửa sổ nhìn ra ngoài xa vẫn còn thấy Tống Kiểu Kiểu bên dưới.

“Xin chào, cho hỏi… tớ có thể ngồi đây được không?” Một nữ sinh nhỏ giọng.

Lục Kinh Tả nghe tiếng rồi liếc nhìn nữ sinh kia, cất giọng lạnh nhạt: “Ngại quá, có người rồi.”

Khuôn mặt cô gái có chút thất vọng cũng có chút xấu hổ. May mà bạn cô đúng lúc gọi một tiếng, cô mới thuận theo bậc thang đi mất.

Cảnh này đúng lúc bị Tống Kiểu Kiểu trên xe nhìn thấy, khi đi ngang qua nữ sinh tóc ngắn cô không khỏi liếc nhìn. Nữ sinh kia vì thấy trên người cô mặc cùng đồng phục với chàng thiếu niên mà cũng quay lại nhìn, sau đó dõi theo cô đi đến bên cạnh cậu ấy, cậu ấy liền lấy cặp ra để cô ngồi vào.

“Tớ nói thường mà đẹp trai như thế nhất định là có bạn gái cả rồi.”

“Nhưng mà cậu ấy đẹp trai thật đấy.”

“Đẹp trai thì cũng có chủ rồi, đừng nghĩ nữa…”

Nữ sinh tóc ngắn: “…”

Tống Kiểu Kiểu để cặp lên đùi, cô nghiêng đầu nhìn Lục Kinh Tả, dùng khuỷu tay huých cậu một cái, trêu chọc: “Cô gái xinh đẹp như vậy mà nỡ lòng nào từ chối vậy?”

Lục Kinh Tả lạnh lùng nhìn cô: “Cho cô ấy ngồi, cậu sẽ tha cho tớ sao?”

Tống Kiểu Kiểu cười “hihi” một tiếng, hất hất chiếc cằm xinh đẹp: “Xem như cậu hiểu chuyện, bao nhiêu năm như vậy bữa sáng đều bị cậu ăn không trả tiền.”

Thấy vậy, Lục Kinh Tả lắc đầu bất lực. Cậu lấy di động và tai nghe từ trong cặp ra, sau khi cắm vào liền đưa một bên cho cô. Đến khi Tống Kiểu Kiểu nhận lấy tai nghe đeo vào, cô liền yên tĩnh lại.

Nắng sớm dịu dàng xuyên qua khung cửa trong suốt, chiếu rọi lên hai gò má đẹp đẽ mà thanh thuần, đan xen với bộ đồng phục xanh trắng sạch sẽ là dây tai nghe trắng được đeo chung, cơn gió nhẹ thổi qua, sợi tóc mềm khẽ lay.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN